Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 758: Đại Khai Sát Giới




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trước Luyện ngục Vô Gian bao la, gió thét gào, hỗn độn cuồn cuộn, nghìn dặm xung quanh hóa thành biển năng lượng đủ mọi sắc màu.

      Nhưng giờ phút này, cả Thăng Nguyệt không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn người thanh niên mắt đen tóc đen, khoác trên mình bộ áo xanh, cả người bao phủ trong ánh sáng vàng.

      Đó là mười lăm vị Thiên Quân đấy!  
      Toàn bộ mười lăm vị Nguyên Anh lại bị một mình Diệp Thành giết hết, cứ như thái dưa chuột vậy.

      Năm tên thống soái tộc Lệ Ma hợp sức có thể gọi là tung hoành dải Ngân Hà, kẻ nào cũng có thân xác không thua kém gì U Mộc lão tổ, thế mà cũng bị Diệp Thành đánh tan nát.

Những người như Phục Ma lão tổ, Thần Diệm Thiên Quân ai cũng có pháp lực thần thông, nắm giữ pháp tắc, nhưng vẫn không đỡ được một đòn của Diệp Thành.

Cuối cùng chỉ còn lại một mình lão tổ của Hắc Thủy Môn.

      “Lộp cộp!”  
      Lão tổ của Hắc Thủy Môn răng va vào nhau lộp cộp.

      Không chỉ có lão ta, mà tất cả những tu sĩ chứng kiến cảnh đó đều run rẩy cả người, sắc mặt xám ngắt, giống như vừa mất người thân.

      Quá mạnh, thật sự quá mạnh!  

      Dải Ngân Hà không phải chưa từng xuất hiện cao thủ tuyệt thế vô địch một thời, áp đảo những người cùng thế hệ.

Lăng Tiêu Chân Tiên năm xưa cũng tung hoành vô địch, suốt một đường chưa từng thất bại, cuối cùng chứng đạo Chân Tiên, sáng lập nên thánh địa Lăng Tiêu.

      Nhưng người chỉ dựa vào xác thịt, một quyền một cước là có thể chèn ép một vị Nguyên Anh giống như Diệp Thành thì mười vạn năm nay, khắp dải Ngân Hà chưa từng có một ai.

      “Kim thân Chân Tiên, thân xác của người này chỉ sợ không kém gì Chân Tiên, chỉ có Nguyên Anh trung kỳ hậu kỳ, hoặc là thiên bảo thần bảo đỉnh cao mới có thể làm cậu ta bị thương”.

      Có lão tu sĩ sống hơn ba nghìn năm tuổi, mắt đã mờ đục, từ lâu đã là Bán Bộ Thiên Quân đỉnh phong nói với giọng run run.

      Lão tổ của Hắc Thủy Môn thì đã sớm hiểu ra, trong lòng hối hận vô cùng.

      Vì sao mình lại phải trả thù cho đứa đệ tử chẳng ra gì trong tông mình?  
      Vì sao ma xui quỷ khiến mình lại đi chặn trước Luyện ngục Vô Gian, muốn cướp công pháp của Diệp Thiên Quân?  
      Vì sao trước khi Diệp Thiên Quân lên tiếng, mình lại không chủ động rút lui, ngược lại còn lấy thiên bảo ra, tự cho rằng mình có thể giết chết cậu ta?  
      Lão tổ của Hắc Thủy Môn chỉ muốn tát mình một cái.

      Nhưng lúc này, dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Thành, lão ta không dám động đậy, thậm chí ngay cả một ngón tay cũng không dám di chuyển.

Lão ta tận mắt nhìn thấy, Diệp Thành đuổi theo những Thiên Quân chạy trốn kia như thế nào, một chân giẫm chết bọn họ ra sao.

      “Chỉ còn lại ông thôi”, Diệp Thành nhìn xuống lão tổ của Hắc Thủy Môn, hai mắt không vui không buồn, thân hình chợt di chuyển, định ra tay.

      “Thiên Quân tha mạng!”  
      Thời khắc này, lão tổ Hắc Thủy Môn bùng phát sức mạnh trước nay chưa từng có, đột nhiên hét lớn một tiếng, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời để la lên: “Diệp Thiên Quân xin hãy dừng tay, tôi có tin tức liên quan đến thánh địa Lăng Tiêu và Hoa tộc”.

      “Ồ?”  
      Ánh mắt Diệp Thành chăm chú, cơ thể chậm lại, nhưng cũng vọt tới hơn nghìn trượng, chỉ cách lão tổ của Hắc Thủy Môn mười dặm.

      “Mặc dù thánh địa Lăng Tiêu đã ra lệnh cấm, nhốt Hoa tộc vào thiên lao, nhưng số người của Hoa tộc quá nhiều, phải đến mấy tỷ người.

Thế nên thánh địa Lăng Tiêu giam họ trong một thiên lao ở Hoa Hạ.

Thiên lao đó nằm ở một nơi bí mật, là một thế giới nhỏ đổ nát, có thần tướng canh giữ, ngoài tôi tình cờ được biết thì không ai rõ vị trí…”  
      Lão tổ Hắc Thủy Môn điên cuồng gào lên, nội tâm lão ta đang run rẩy, thầm cảm thấy may mắn.

Nếu lão ta nói chậm một chút, e rằng đã bị Diệp Thành đánh tan xác.

      “Nếu ông lừa tôi thì sao?”  
      Ánh mắt Diệp Thành sắc bén như kiếm, sát khí ngút trời, nhìn chằm chằm lão tổ Hắc Thủy Môn.


      “Tôi có thể dùng nguyên anh để thề, nếu có nửa câu dối trá, thân xác và hồn phách tôi sẽ tan biến.

Tôi sẽ dẫn đường cho Thiên Quân, chỉ mong sau khi Thiên Quân cứu được Hoa tộc ra thì tha cho tôi một mạng”, lão tổ Hắc Thủy Môn chỉ tay lên trời thề thốt.

      Lão ta thề với pháp tắc của dải Ngân Hà, trong pháp tắc đó có dấu ấn của lão ta lúc đạt đến Nguyên Anh năm xưa.

Một khi lão ta vi phạm lời thề thì sẽ bị câu hồn phách, sống không bằng chết.

      “Được”.

      Diệp Thành gật đầu.

      Lão tổ Hắc Thủy Môn đang lộ vẻ vui mừng, Diệp Thành đã phất tay đánh nát cơ thể của lão tổ Hắc Thủy Môn, tóm nguyên anh của lão ta vào trong tay.

      “Thiên Quân! Thiên Quân!”  
      Nguyên anh của lão tổ Hắc Thủy Môn sợ hãi la lên, tưởng rằng Diệp Thành nuốt lời.

      “Yên tâm, tôi sẽ không nuốt lời, khi nào tìm được người của Hoa tộc, tôi sẽ thả ông ra.

Nhưng chung quy là ông cản đường tôi, tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha.

Tôi hủy thân xác của ông để cảnh cáo trước thiên hạ”.

      Giọng nói của Diệp Thành lạnh như băng, bình thản nói.

      Lão tổ Hắc Thủy Môn vâng dạ, cúi đầu phục tùng.

Lúc này, tính mạng của cả nhà lão ta đều nằm trong tay Diệp Thành.

Diệp Thành chỉ cần dùng sức một chút, vạn năm tu luyện khổ cực của lão ta đều hóa thành cát bụi, lão tổ Hắc Thủy Môn không dám nói nửa chữ không.

      Sau đó, cơ thể Diệp Thành hóa thành một tia chớp màu vàng, bay ngang dọc khắp Thăng Nguyệt.

      “Ầm, ầm, ầm!”  
      Đệ tử của các tông môn Liên Hoa Cung, Dược Vương Tông, Hắc Thủy Môn bị giết chết giữa trời không.

Chỉ có mười mấy kẻ Thiên Quân hoàn toàn không giảm bớt được ý muốn giết người đang sôi trào trong lòng Diệp Thành.

      “A, Diệp Thiên Quân tha mạng!”  

      “Diệp Thiên Quân, tôi chỉ là đệ tử của Dược Vương Tông, không hề đối địch với anh”.

      “Diệp Thiên Quân, cậu thật sự muốn đối địch với toàn bộ dải Ngân Hà sao? Cậu đại khai sát giới như vậy, dải Ngân Hà sẽ không chứa chấp cậu!”  
      “…”  
      Những đệ tử, trưởng lão của các thiên tông người thì quỳ xuống xin tha, người lại cố gắng phản kháng, liều mạng chạy trốn, hoặc lên giọng đe dọa.

      Nhưng Diệp Thành không hề dao động, thân xác của anh mạnh mẽ vô cùng, dễ dàng đạp phá không gian, chỉ chớp mắt đã đến nơi cách xa nghìn dặm.

Một giây trước, cơ thể anh còn đang ở xa mấy trăm dặm, chốc lát sau đã ra đến cửa Luyện ngục Vô Gian.

      Những tu sĩ cảnh giới Kim Đan, Xuất Khiếu sao có thể là đối thủ của anh.

      Đôi khi Diệp Thành còn không cần ra tay, chỉ dùng thân thể va vào.

Dù là trưởng lão ở cảnh giới Bán Bộ Thiên Quân, trên người mang theo vô số bảo vật cũng không chống đỡ nổi uy lực một cú va chạm của Diệp Thành, bị tông chết ngay trên không.

      Cuối cùng, khắp Thăng Nguyệt bị tàn sát máu chảy thành sông.

      Những đệ tử tông môn định bao vây tiêu diệt anh đều bị anh giết chết.

Trong lúc đó, đệ tử và trưởng lão của Hắc Thủy Môn cũng chết trong tay Diệp Thành, nhưng lão tổ Hắc Thủy Môn không dám nói lời nào, ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay anh, khúm na khúm núm.

      Chỉ có tu sĩ của Bồng Lai Tiên Sơn là Diệp Thành nể mặt Minh Sương mà tha cho vài người.

      “Người khác có thể tha, nhưng ông thì không thể!”  
      Trong mắt Diệp Thành lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, cơ thể vừa di chuyển đã xuất hiện ở trước mặt Tô Khởi Tín, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nói: “Đại trưởng lão, ông định đi đâu đấy?”  
      Lúc này, Tô Khởi Tín đâu còn ngạo mạn như lúc truy sát Ân U Liên trước kia nữa, lão ta vội vàng quỳ xuống, dập đầu như giã tỏi: “Diệp… Diệp Thiên Quân, là tôi có mắt không tròng, là tôi ngu dốt, cầu xin cậu nể tình thiên nữ Minh Sương mà tha cho tôi một mạng”.

      “Yên tâm, yên tâm, sao tôi nỡ giết ông chứ”.

      Trên mặt Diệp