Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 664: Vạn trận không chết




Tiên bảo có trí tuệ, nhờ đó mới được gọi là tiên bảo.

Tuy linh hồn của tiên bảo này phần lớn thời gian đều ngủ say, nhưng một khi bị đánh thức, trong thời gian ngắn, sức mạnh có thể thăng cấp lên cảnh giới Nguyên Anh. Đây mới là điểm đáng sợ thực sự của tiên bảo.

Vô số đệ tử của Cổ Kiếm Môn nước mắt lưng tròng.

"Ầm!"

Bích Thiên Kiếm uống no máu của Vấn Kiếm lão tổ, tỉnh lại hoàn toàn. Một luồng hơi thở kinh thiên động địa bỗng giáng xuống cả thế giới. Trong phạm vi trăm dặm, tất cả nguyên khí dường như đóng băng trong khoảnh khắc. Mọi người không thốt nên lời, không thể cử động, thậm chí không thể chớp mắt.

Dường như có một sự tồn tại vô cùng kinh khủng đang giáng xuống Diệp Thành.

Uy lực của Thiên Quân!

"Keng!"

Bích Thiên Kiếm quét ngang khoảng không, chém về phía Diệp Thành.

Kiếm khí dài tới ba trăm trượng, cho dù là Thái Sơn cũng có thể chém đôi, giống như thiên thần chém thần kiếm trong tay ra. Hư không chỉ còn một đường cầu vồng màu vàng xé toạc bầu trời. Đường cầu vồng đó vô cùng chói mắt, hư không cũng bị xé vụn trước nó.

"Keng!”

Diệp Thành bổ một đao ra, chặn trước Bích Thiên Kiếm.

Nhưng lần này, Thần Lôi Khai Thiên Đao vô cùng cứng rắn lại phát nổ, cầu vồng bằng kiếm chém vào người Diệp Thành, khiến anh rơi từ trên không xuống mấy trăm mét. Cơ thể Thanh Long vô cùng kiên cố xuất hiện một vết thương kinh hồn đáng sợ, gần như muốn chém Diệp Thành thành hai mảnh.

"Đáng tiếc không giết chết được".

Vấn Kiếm lão tổ cười khổ, nhìn Diệp Thành đầy tiếc nuối, xác thịt trong chớp mắt tan rã.

Còn Bích Thiên Kiếm chỉ có sức mạnh để tung ra một đòn, sau khi mất chủ nhân, nó cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hóa thành một kiếm hoàn ảm đạm. Cưỡng ép đánh thức đối với tiên bảo này sẽ gây tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, ít nhất phải mất mấy trăm năm mới có thể khôi phục.

"Thua rồi sao?"

Vô số người thất vọng.

Ngay cả Vấn Kiếm lão tổ cũng chết rồi sao? Còn ai có thể ngăn cản bước chân của Diệp Thành chứ?

"Ta cũng đến đây!"

Cốc chủ Liệt Diệm Cốc cười thảm, năm con rồng lửa ùa vào người ông ta, thiêu ông ta thành tro bụi. Sau khi uống no máu của Chân Quân, Ngũ Long Thần Hỏa Tráo lập tức thức tỉnh, hóa thành năm con rồng lửa dài đến nghìn mét, giống như thần long giáng thế, xé rách hư không.

"Cả bọn ta nữa!"

Lại thêm hai luồng ánh sáng lao từ trong Thánh Thiên Cung ra.

Chính là hai thái thượng trưởng lão của Vạn Phật Tông và Vô Văn sơn trang, trong tay bọn họ là Huyền Kim Mộc Ngư và Nhị Thập Tứ Chư Thiên, đồng thời lấy thân tế khí, đánh thức khí linh.

"Ầm!"

Ba luồng khí thế kinh thiên động địa tràn khắp hư không, chẳng khác gì ba Thiên Quân cùng lúc xuất hiện.

Uy thế đáng sợ như biển cả đó che phủ trời đất, trong phạm vi trăm dặm, tất cả mọi sinh mệnh đều quỳ rạp xuống đất, run lẩy bẩy. Ngay cả rất nhiều Chân Quân trên Thánh Thiên Cung cũng vô cùng sợ hãi, chỉ cảm thấy như đang đối mặt với hung thú viễn cổ.

"Đây... đây là uy lực của Thiên Quân sao?"

Mọi người đều kinh hãi.

"Diệp Thành chết chắc rồi, ai có thể thoát được lòng bàn tay của ba Thiên Quân chứ?"

Sắc mặt các Chân Quân đều vui mừng.

Đối mặt với ba tiên bảo đã thức tỉnh hoàn toàn, ngay cả Diệp Thành cũng tỏ vẻ nghiêm túc. Nó tương đương với ba Nguyên Anh toàn lực xuất kích, cho dù là anh cũng không thể đỡ được.

"Sấm đâu!"

Diệp Thành khẽ quát.

Thanh Long Diệt Ma Thần Lôi lại giáng xuống, cùng với chân nguyên của Diệp Thành rót vào, lập tức bành trướng, hóa thành một ngọn núi nhỏ mười trượng.

Sức mạnh vượt cả tiên bảo ngưng tụ ở vuốt của Diệp Thành, cuối cùng hình thành một luồng sáng hỗn độn. Sau đó, Diệp Thành vẫy một cái, luồng sáng lao về phía ba luồng sức mạnh hủy thiên diệt địa kia.

"Ầm ầm!"

Như dời non lấp bể!

Trước mắt mọi người chỉ còn lại ánh sáng chói lòa.

Ánh sáng kia nóng rực, cứ như một mặt trời chói mắt xuất hiện giữa không trung. Tất cả mọi người trong giới tông môn Thượng cổ đều có thể nhìn thấy vầng sáng rực rỡ to lớn đó. Hơi thở hủy diệt lấy mặt trời làm trung tâm, nhanh chóng lan ra phạm vi mấy trăm dặm.

Một lúc lâu sau, ánh sáng trên trời mới dần phai nhạt, sóng khí tàn phá mọi thứ bắt đầu ngừng lại.

"Cuối cùng cũng kết thúc".

Các Chân Quân của tông môn Thượng cổ thở dài.

Trong cuộc va chạm nảy lửa này, ngay cả Chân Quân cũng bị thương nặng, huống hồ là Diệp Thành nhỏ nhoi?

"Đáng tiếc, tông môn Thượng cổ chúng ta đã tổn thất mười cường giả tối cao trong trận chiến này, Tu Trúc Viện, Vô Văn sơn trang và Vạn Phật Tông còn mất cả Tông chủ và thái thượng trưởng lão. Nhưng giết chết được Diệp Thành thì cũng đáng giá. Thiên hạ này cuối cùng cũng do tông môn Thượng cổ chúng ta thống trị. Chỉ chờ Đế Tôn hạ lệnh, san bằng cả Hoa Hạ, trả mối thù này..."

Một trưởng lão Thánh Thiên Cung cười nói.

Lão còn chưa dứt lời, nụ cười đã đông cứng, hai mắt trợn trừng, như nhìn thấy ma.

Chỉ thấy trên cao chục nghìn mét, một người đang đứng giữa trời mây. Trên đầu lơ lửng lôi ấn, rủ xuống những tia chớp, bảo vệ người đó ở trong. Cho dù toàn thân người đó đầy vết thương, vết máu, nhưng anh vẫn đứng sừng sững giữa trời, giống như chân thần bất tử, nhìn xuống đất trời.

Khoảnh khắc nhìn thấy người kia, tất cả mọi người trong tông môn Thượng cổ đều thất thanh, ngây ra như phỗng.

Diệp Thành... vẫn còn sống!

Khi nhìn thấy bóng dáng kia, ai nấy đều rùng mình, như rơi xuống vực sâu không đáy.

Diệp Thành đã trở lại chân thân, đôi mắt như hừng hực lửa giận, chắp tay đứng giữa không trung, xác thịt có thể chống được cả tiên bảo, trên đó chằng chịt vết thương sâu tận xương, lồng ngực còn có một cái lỗ to, đó là do tiên bảo xuyên qua.

Cho dù nửa người nhuộm đỏ máu, máu màu vàng nhạt nhỏ ròng ròng xuống, nhưng anh vẫn đứng đó, ánh mắt kiêu ngạo, hơi thở vẫn không yếu đi chút nào, như chiến thần tắm máu.

Mọi người của cả Huyền Đô đều sững sờ nhìn Diệp Thành không dám tin.

Ba người đứng đầu tối cao tự thiêu chính mình, kích hoạt tiên bảo, phóng ra đòn tấn công của Thiên Quân. Sức mạnh đáng sợ đó đủ để xóa sổ cả Huyền Đô, đạt đến cấp độ vũ khí tận thế, nhưng Diệp Thành vẫn sống sót được?

"Không thể nào... không thể nào..."

Bàn tay của mọi người run rẩy, không muốn tin.

"Đây là trời muốn diệt tông môn Thượng cổ chúng ta mà!"

Một số tu sĩ già quỳ luôn xuống đất, nước mắt đầy mặt.

"Sao cậu ta có thể còn sống chứ? Một đòn hủy diệt đó, cho dù là Thiên Quân, Chân Quân thì cũng không dám đón đỡ. Lẽ nào Diệp Thành đã thăng cấp lên Thiên Quân rồi?", trong Thánh Thiên Cung, rất nhiều Chân Quân tái mặt, nhìn chằm chằm bóng người kia.

Diệp Thành cứ như chiến thần bất bại, khiến người ta gần như tuyệt vọng.

Chỉ có Lâm Cửu Nhi thở phào, chậm rãi vuốt trái tim đã vọt lên tận cổ họng xuống. Cô ấy nhìn Diệp Thành với ánh mắt sùng kính, đó là sư phụ, là thần tượng của cô ấy, là sự tồn tại một người chấn động một giới, đủ để càn quét vạn cổ, mấy nghìn năm chưa từng có.

Còn Tần Hồng Sương vừa rồi đã gần như sụp đổ, nằm rũ trong lòng Diệp Niệm, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nước mắt giàn giụa tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên trời.

"Xẹt!"

Giữa hư không bỗng lóe lên một bóng người, là Thánh Thiên Đế.

Lúc này, Thánh Thiên Đế mặt mũi nhếch nhác hơn Diệp Thành nhiều. Tiên bảo Đế Bào trên người ông ta đã nát bươm, trông chẳng khác gì ăn mày, đầu tóc rũ rượi, vô cùng chật vật. Lúc nhìn thấy Diệp Thành, Thánh Thiên Đế như nhìn thấy ma.

"Sao cậu vẫn chưa chết?"