Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 470: Nhà Họ Tiết Ở Vương Thành






Đối với việc những người khát cầu Thần Chiếu Đan, cô gái chỉ nói một câu rồi không tiếp tục chú ý nữa mà hỏi: “Ngay lúc này, ông đã điều tra những người tiến vào dãy núi Thiên Độc rồi chứ?”
“Thưa cô chủ, trong các môn phái lớn ở quần đảo Nam Ngọc, trừ Huyền Nguyệt Môn chúng ta thì Hoàng Cực Cốc, Thanh La Giáo đều truyền tin lại, ngay cả Nam Ly Vương cũng phá người tới”.

Ông lão cung kính đáp.

“Hừ, tất cả đều đến vì bảo tàng do Vạn Độc Ma Quân để lại.

Vạn Độc Ma Quân năm ấy chỉ cách Nguyên Anh nửa bước, là người có thể đánh lại thất đại huyền môn.

Bảo tàng của ông ta, không biết bao nhiêu người mơ ước!”
Cô gái váy xanh hừ lạnh: “Những bảo vật khác thì tôi không cần nhưng ai dám tranh giành Đông Cực Độc Chu Tâm với tôi thì Tiết Mộng Ngưng này sẽ cho kẻ đó nếm thử mùi vị của Thiên Chi Vạn Độc Thủ!”
Giọng nói của cô ta lạnh như băng giá, khi nói câu cuối, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh như gió lạnh nơi cực hàn khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo, cả phòng bao đều rét buốt.

“Vâng thưa cô cả!”
Ông lão cúi đầu, không dám nói gì.

Cuộc chiến tranh đoạt Thần Chiếu Đan trở nên gay cấn khi lão tổ Kim Đan ra tay.
“Hai trăm nghìn linh thạch, lão đây trả hai trăm nghìn linh thạch, mong các vị nể mặt Vân mỗ đây một chút!”
Một giọng nói già nua truyền ra từ phòng riêng, người nọ đẩy cửa, lộ ra mái tóc bạc và gương mặt già cỗi, mây mù vây quanh lão như hợp nhất với trời đất.


“Là lão tổ nhà họ Vân!”, phía dưới có người kinh ngạc thốt lên.

Đây là nhân vật lớn dậm chân một cái là khiến cả thành Nam Ngọc lung lay.

Lão tổ nhà họ Vân chưa hề công khai xuất hiện suốt mấy chục năm nay từ sau khi tu thành Kim Đan, nhưng tu vi của lão thì không ai không biết.

Nhóm lão tổ trong các phòng khác cũng nhìn nhau, trong lòng tính toán.

Hai trăm nghìn là cái giá đã tăng gấp đôi, thêm chút nữa là có thể mua một viên linh đan thượng phẩm rồi, tranh cãi nữa thì cũng chẳng lời bằng việc nể mặt ông tổ nhà họ Vân.

Ông tổ nhà họ Vân cười, bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo lạnh lẽo nói: “Ba trăm nghìn!”
“Ai?”.

Lão tổ nhà họ Vân sợ hãi lên tiếng.

Lầu trên, lầu dưới kinh ngạc, đây là công khai vả mặt lão tổ nhà họ Vân, ai dám ngang ngược như vậy, hơn nữa thêm một lần là một trăm nghìn linh thạch, rõ ràng là nhất định muốn có được Thần Chiếu Đan.

Lão tổ nhà họ Vân cũng biết nên túm chặt tay áo, trong mặt âm trầm, căm hận nhìn phía đối diện.

“Vân lão đầu, từ biệt ở Vương Thành tới giờ lâu quá rồi hay sao mà người quen cũng không nhận ra thế?”
Cửa phòng riêng đối diện đẩy ra, một ông lão khí chất âm u, mũi ưng, mặt gầy nở nụ cười cũng chẳng sáng sủa mấy bước ra.

“Ông Cổ? Không phải ông được nhà họ Tiết ở Vương Thành cung phụng, theo bên cạnh cô chủ nhà họ Tiết à, sao lại ở đây? Vậy người ở trong phòng kia là cô chủ nhà họ Tiết à?”
Lão tổ nhà họ Vân hoảng sợ, nghĩ tới gì đó rồi mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

“Đúng thế, cô chủ nhà tôi muốn mua mấy viên đan dược này để làm quà trưởng thành cho cô Chín.

Sao, Vân lão đầu ông muốn cướp vật quý từ tay cô chủ nhà tôi à?”
Ông Cổ cười lạnh, hoàn toàn chẳng coi đối phương ra gì.

“Không dám, không dám!”, lão tổ nhà họ Vân sợ tới mức mồ hôi ướt đẫm, đường đường là cường giả cảnh giới Kim Đan mà lão tổ nhà họ Vân lại sợ hãi như thế chỉ vì một câu nói.


Trên thực tế, trong cả phòng đấu giá này, không ai dám nói chuyện.

“Cô chủ nhà họ Tiết ở Vương Thành? Vậy là Tiết Mộng Ngưng đó, nghe đồn cô ta đã về dưới trướng Đại trưởng lão Huyền Nguyệt Môn, tu hành Thiên Chu Vạn Độc Thủ, đã ngưng tụ Kim Đan, ác độc tàn nhẫn, không ít Kim Đan uy tín đều bị giết chết đầy tàn độc chỉ vì xúc phạm cô ta!”
Có người không ngừng tặc lưỡi, sắc mặt Tô Như Sương lạnh lùng, cô ta vốn cảm thấy nhà họ Tô chắc chắn sẽ mua được linh đan này nhưng không ngờ, hết lão tổ nhà Vân thì lại có Tiết Mộng Ngưng nhảy ra chặn đường.

Nhà họ Tiết là gia tộc lớn ở Vương Thành, có cường giả Xuất Khiếu trấn giữ, còn về Huyền Nguyệt Môn, nó càng là danh môn chính phái có tiếng ở quần đảo Nam Ngọc, so với Nho Phong Môn của Tô Như Sương thì không biết mạnh hơn bao nhiêu, là đại tông môn chân chính.

Bởi vậy nên một ma nữ "quý giá" như thế, sao một gia tộc nhỏ ở thành Nam Ngọc dám trêu chọc?
Cuối cùng, lão tổ nhà họ Vân chỉ có thể cười làm lành, cung kính cáo lui.

Nhưng khi Tiết Mộng Ngưng cảm thấy mình sắp đạt được thì một giọng nói trầm thấp vang lên.

“Năm trăm nghìn!”
“Khụ...”
Nghe thế, nhiều người không nhịn được hít ngược một hơi, năm trăm nghìn linh thạch, đây là giá một món linh bảo rồi, rốt cuộc là kẻ nào mà lại không nể nang cô cả họ Tiết như thế chứ?
Mà đám lão tổ kia cũng nở nụ cười đắc ý.

Đúng vậy, thành Nam Ngọc chúng tôi đâu phải không làm gì nhà họ Tiết mấy người, chúng tôi còn có người kia!
Nghe thấy giọng nói này, ông Cổ nhìn về phía phòng bao, hừ lạnh một tiếng: “Là kẻ nào đui mù dám tranh giành thứ cô Tiết vừa ý? Tôi xem là kẻ đó không muốn sống nữa rồi, thức thời thì ngoan ngoãn lăn ra đây, mua Thần Chiếu Đan rồi quỳ xuống dâng đến trước mặt cô Tiết, nếu không diệt cả nhà!”
“Diệt cả nhà tôi? Ha ha, chỉ bằng ông?”
Nương theo âm thanh, một bóng người xuất hiện, mọi người lúc này mới nhìn thấy mặt đối phương, họ lập tức hoan hô.

“Bắc Võ đại sư!”
Nghe thấy tiếng hoan hô, cả người ông Cổ mềm nhũn, suýt ngã ra đất, đây chính là Bắc Võ đại sư tiếng tăm lừng lẫy, là cường giả Xuất Khiếu nổi tiếng ngang với Nam Ly Vương.


“Bắc Bắc Bắc...”
Ông ta bỗng nhiên lắp bắp nhưng Bắc Võ không hề buông tha mà thản nhiên hỏi: “Họ Cổ, trả lời tôi, là ông muốn diệt cả nhà Bắc Võ này sao?”
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi...”
Ông Cổ vội cười làm lành nhưng nụ cười này còn xấu hơn cả khóc.

Lúc này, trong phòng bao truyền ra một giọng nói lạnh lùng:
“Bắc Võ đại sư, lần này là do tùy tùng của tôi sai, Thần Chiếu Đan thì nhà họ Tiết không dám giành nữa, mong ông nể mặt mũi nhà họ Tiết mà tha cho người này một lần!”
“Mặt mũi nhà họ Tiết à, ha ha...”
Bắc Võ cười hai tiếng rồi giơ tay đánh vào không trung.

“Bùm...”
Túi không gian này là do anh cố ý luyện chế để đựng linh thạch, tuy cách luyện chế không quá tinh tế nhưng không khác cách của mấy tinh cầu tu chân là mấy.

Xem ra trên Địa Cầu có truyền thừa tu chân, nhưng vì linh khí giảm bớt nên truyền thừa mới biến mất.

“Hừ hừ, mồi mình ném ra rồi, để xem đứa ngu nào mắc câu trước!”
- ------------------.