Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 425: Trảm Huyết Ma!






“Tôi đã nói là vô dụng thôi.

Khi tôi đã sử dụng thần thông thì mọi thứ đều muộn rồi”.


Giọng nói của Diệp Thành không buồn cũng không vui, giống như thần vương ở trên cao quan sát chúng sinh, chậm rãi giơ tay trái ra.


Mọi người kinh ngạc phát hiện, bóng người khổng lồ màu xanh cao mười trượng cũng nâng tay trái lên giống như Diệp Thành, cứ như thể Hải Hoàng đời đầu thời xa xưa và Diệp Thành trong hiện thực đã chồng lên nhau.


“Bộp!”
Tay trái Diệp Thành duỗi vào không trung, như nắm lấy thứ gì đó.

Lòng bàn tay của Hải Hoàng cũng nắm vào không trung, trông như nắm lấy thần binh tuyệt thế chấn động Thượng cổ của ông ta năm xưa.


“Hải Hoàng Quân Lâm!”
Diệp Thành khẽ quát một tiếng, tay trái nắm vào hư không, vừa rút lên, Nguyên Thủy Thần Kiếm đã xuất hiện trên tay.


“Vụt!”
Điều khiến mọi người kinh ngạc đó là, bóng Hải Hoàng cao mười trượng cũng rút ra một thanh kiếm dài mỏng như nước thu từ trong hư không.

Bọn họ cảm thấy không tìm ra được bất cứ từ ngữ nào để hình dung thanh kiếm này.


Thân kiếm như nước suối trong veo đang chảy xuôi, lại như thời gian khó dò đang chuyển động, còn lóe lên những ánh sao lấp lánh.

Đám đông tròn mắt nhìn nó, cảm giác như hồn phách của mình đều bị nó rút đi hết.



Văn minh phát triển, trời trăng hoán đổi, hư không sinh diệt, thậm chí là vũ trụ tan vỡ như đều ẩn chứa trong thanh kiếm này.


“Trấn Hải Thần Kiếm!”
Trong thiên hà Overlord, Xuất Khiếu có mặt ở khắp nơi, Nguyên Anh thì không bằng chó, Hợp Đạo chân tiên xuất hiện lớp lớp.

Trong đó tam đại tiên cung Chinh Thiên, Trấn Hải, Bình Uyên là hùng mạnh nhất.


Hải Hoàng đời đầu dựa vào thần binh tuyệt thế uy danh chấn động Ngân Hà, tung hoành cả một kỷ nguyên.

Thần binh đó chính là Trấn Hải Thần Kiếm!
Khi thanh kiếm này được rút ra, khắp đất trời bỗng chốc ngưng đọng.

Lá rơi dừng lại giữa không trung, dòng nước ngưng chảy, không khí đông đặc, thậm chí ngay cả các cao thủ Thần Cảnh và Đường Tuấn Nghị cũng đứng yên tại đó.


Biểu cảm kinh hãi trên mặt bọn họ vẫn rất rõ ràng, nhưng lại không động đậy gì, cứ như hổ phách được bảo tồn vậy.


Huyết Ma đang lao đi như tên bắn bỗng dưng dừng lại giữa không trung.

Trong phạm vi mấy dặm xung quanh Diệp Thành, dường như thời gian không tiếp tục trôi đi nữa.

Biểu cảm hoảng sợ tột cùng đọng lại trên mặt Huyết Ma, dường như lão ta có thể dự cảm được sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại không thể tránh né, không thể phản kháng.


Khi Trấn Hải Thần Kiếm được rút ra, đầu tóc của Diệp Thành hóa thành màu bạc trắng với tốc độ cực nhanh.

Dù sao Hải Hoàng Quân Lâm cũng là đại thần thông, ngay cả khi anh có tài năng Tiên Đế, nhưng miễn cưỡng sử dụng cũng phải trả giá bằng tuổi thọ.



Tuy vậy, anh vẫn không hề quan tâm, trong mắt anh không biểu lộ cảm xúc, chỉ có hình ảnh phản chiếu của Huyết Ma.


“Trảm!”
Diệp Thành bước lên trước một bước, tay trái nắm vào không trung, chém về phía xa.

Cùng lúc đó, ảo ảnh Hải Hoàng đời đầu sau lưng anh cũng nắm lấy Trấn Hải Thần Kiếm, chém một nhát vào không trung.


“Xoẹt!”
Một kiếm vừa chém ra, dòng chảy thời gian như bị chém thành hai mảnh.

Ánh kiếm vô hình vô tận quét ngang trăm mét, bao phủ Huyết Ma, cắt ngang người lão ta.


“Xoẹt!”
Ngay sau khi ánh kiếm lóe lên, ảo ảnh Hải Hoàng Thái cổ giống như không chịu được nữa mà vỡ tan thành từng mảnh.

Bắt đầu từ mũi kiếm, sau đó là thân kiếm, chuôi kiếm, tay, cánh tay, vai và cuối cùng là toàn bộ thân người, tất cả tan biến vào hư không.


Diệp Thành đột nhiên phun ra ngụm máu, thở gấp liên tục.

Cơ thể anh lảo đảo ở trên không, suýt chút nữa rơi từ trên cao xuống, ngay cả kim đan ở Trung Phủ cũng mất đi ánh sáng.


“Hiện giờ đại thần thông đối với mình mà nói vẫn quá miễn cưỡng”, Diệp Thành thầm cười gượng trong lòng.


Sau khi thức tỉnh được thần thông này, Diệp Thành cũng biết là không thể sử dụng tùy tiện.


Hôm nay, nếu không phải vì Huyết Ma bức bách anh quá gắt gao thì có lẽ Diệp Thành cũng sẽ không sử dụng đến tuyệt chiêu cuối cùng.


“Nhưng một kiếm này rất đáng!”
Nhìn Huyết Ma bị ngưng đọng giữa không trung, Diệp Thành nở nụ cười nhẹ.

Mặc dù Huyết Ma chỉ lai dòng máu Huyết tộc, nhưng dù sao cũng là Huyết tộc, máu tinh khiết toàn thân là vật báu quý hiếm.

Có được nó, cộng thêm Bích Huyết Chân Linh Thất Diệp Hoa và cả xương sọ của Ma tộc có sẵn trong tay, anh có thể luyện chế ra được một lò linh đan thượng phẩm.


Linh đan thượng phẩm là bảo vật mà đại tu sĩ Nguyên Anh cũng khao khát muốn có, khi đan dược thành hình cũng phải chịu đựng lôi kiếp rửa tội giống như tu sĩ nghịch thiên độ kiếp.


“Hừ, có linh đan thượng phẩm rồi, mình có thể yên tâm ở ẩn tu hành.

Đợi đến khi linh khí phục hồi, nói không chừng còn tạo ra được nguyên anh, đến lúc đó khắp đất trời này còn không phải mặc ta tung hoành hay sao?”
Trong lúc Diệp Thành đang hài lòng hả dạ, sức ảnh hưởng của Hải Hoàng Quân Lâm cũng dần dần biến mất.

Suy cho cùng, anh chỉ là người tu chân cảnh giới Kim Đan, nếu không phải có tài năng xuất chúng, lại có cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly bên mình thì đã sớm tan thành mây khói ngay khoảnh khắc sử dụng đại thần thông này rồi.



“Sao thế? Nhát kiếm long trời lở đất đó chỉ có chút hiệu quả vậy thôi sao?”
Lúc này mọi người mới tỉnh dậy từ trong thời gian bị ngưng đọng, đồng loạt nhìn lên bầu trời.

Kết quả phát hiện Diệp Thành đã bị thương nặng, khí tức nhạt nhòa, còn Huyết Ma lại dừng giữa không trung một cách quỷ dị, nhìn như không hề bị thương, khiến bọn họ không khỏi ngạc nhiên.


“Nhát kiếm vừa rồi đã ngưng đọng cả thời gian.

Chắc chắn Diệp Tiên sư phải trả cái giá rất lớn, triệu gọi ma thần gì đó thời viễn cổ mới có thể chém ra được một kiếm chấn động đất trời như vậy.

Nhưng… sao lão ta lại không hề bị gì?”
Đường Tuấn Nghị nghĩ mãi cũng không hiểu.


Dù sao Đường Môn cũng có lịch sử lâu đời, trong tông môn có vô số sách cổ, vậy nên Đường Tuấn Nghị cũng có thể xem là hiểu nhiều biết rộng.


Nhưng sao trông lão Huyết Ma kia lại không có vẻ gì giống bị thương vậy?
“Rắc!”
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, đầu tóc màu vàng của Huyết Ma biến thành màu trắng bạc, cuối cùng rụng xuống từng sợi.

Cơ bắp rắn chắc trên cơ thể cũng nhanh chóng khô kiệt.

Tim đang đập mãnh liệt càng lúc càng trở nên chậm hơn, cuối cùng ngừng đập giống như đã già yếu.


Cuối cùng, Huyết Ma vốn cao hơn năm mét dần dần thu nhỏ lại chỉ còn hai, ba mét.

Dường như trong khoảnh khắc ấy, lão ta đã trải qua hơn vạn năm vậy, từ một quỷ hút máu Huyền Tiên đứng tuổi hóa thành ông lão sắp chết vô cùng già yếu, đi đứng không nổi, ngón tay cũng không thể nhấc lên.


Hải Hoàng đời đầu nắm giữ dòng chảy thời gian, những nơi Trấn Hải Thần Kiếm đi qua, vạn vật đều hóa thành cát bụi!
Một kiếm chém mất thời gian vạn năm!
“Cậu…”
Huyết Ma khó khăn quay đầu lại, run rẩy giơ ngón tay lên chỉ vào Diệp Thành, muốn nói gì đó.

Tiếc rằng động tác này đã hao tốn chút nguyên khí cuối cùng của lão ta.


“Rắc!”
Nhân vật thần thoại, quỷ hút máu cuối cùng sống hơn năm nghìn năm trên thế gian, được mệnh danh là Huyết Ma lão tổ, trải qua vô số năm tháng, từng đi khắp thế giới, làm quen với biết bao kẻ mạnh, từng tham gia đại chiến thiên thần và ác quỷ, cuối cùng lại chết trong khe núi băng Lâm Hải Tuyết Nguyên với một phương thức vô cùng khó hiểu như thế.


Thi thể lão ta rơi xuống đất, làm cát bụi văng tung tóe, đôi mắt vẫn còn mở lớn kinh hãi, dường như không ngờ mình lại chết ở nơi này.


Ở giây phút cuối cùng của sinh mệnh, trong đầu Huyết Ma nghĩ tới điều gì?
Lưu luyến sinh mệnh, sợ hãi cái chết, hay là… còn ý nguyện gì đó chưa hoàn thành?
Không ai biết được, mọi người đều chỉ kinh ngạc bởi một tin tức rằng:
Ngày mười ba tháng sáu năm Kỷ Hợi, Diệp Thành trảm Huyết Ma trong khe núi băng Lâm Hải Tuyết Nguyên.