Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 365: Người Tài






Việt

Chương 365: Người tài

“Vâng, cậu chủ! Khoảng nửa tiếng sau là chúng ta có thể tới nơi!”

Trên mặt A Long không chút biểu cảm, nhưng trong lòng đang cảm thán.
Lần này cậu cả Khổng nổi giận thật rồi, dù Khổng Nguyên Vĩ vô liêm sỉ cỡ nào thì cũng là em ruột của khm.
Hiệp hội thương mại liên hiệp thương mại Hoa Đông lại dám ép Khổng Nguyên Vĩ quỳ xuống, làm nhục người nhà họ Khổng như thế, sao Khổng Gia Minh có thể không giận?

A Long nhấn mạnh chân ga, tốc độ xe tăng lên mức cao nhất, trong mắt hắn ta cũng hiện lên tia sáng lạnh.
Người khác không rõ nhưng hắn ta lại rất rõ, sao hắn ta lại không biết thủ đoạn của cậu chủ mình lợi hại cỡ nào chứ?

Trong thế hệ trẻ của Yên Kinh, không có bao nhiêu người vượt qua được Khổng Gia Minh, ngay cả vài người lớn của nhà họ Khổng cũng không thể sánh bằng Khổng Gia Minh.


“A, Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, mấy người chết chắc rồi”



Trong câu lạc bộ Thanh Diệp, không khí vẫn căng thẳng như trước.


Cậu chủ Ngụy Á Long đang quỳ tại chỗ, trên đầu đầy mồ hôi lạnh, không dám nói câu nào, tròng mắt xoay tròn, trong con ngươi hiện lên tia tàn độc.


Mà Khổng Nguyên Vĩ hung hăng nãy giờ khiến Diệp Thành cảm thấy phiền, một cái tát bay qua, đánh méo mặt của Khổng Nguyên Vĩ, răng rụng hết nửa.
Cậu chủ nhà họ Khổng hống hách ngang ngược cả đời này không dám nói thêm câu nào.


Trong sảnh chỉ còn tiếng dao nĩa của Diệp Thành đang cắt thức ăn của Tào Hinh Toàn.


Hành hung cậu hai Khổng, còn bắt gã và Ngụy Á Long quỳ xuống nữa, làm ra việc trời long đất lở như thế mà Diệp Thành dường như không hề lo lắng.
Trong sảnh, chỉ có anh và cô bé vô tư hồn nhiên Tào Hinh Toàn là còn cười nổi, những người khác đều mang vẻ mặt trầm trọng, bao gồm cả người thuộc Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, thậm chí Kỷ Hoa Linh cũng bất an trong lòng.


“Chậc chậc, lần này Khổng Nguyên Vĩ đá trúng ván sắt rồi, Diệp Tiên sư sao có thể là kẻ hiền lành?”

Có người thấy thế thì thấy hả hê, nhưng phần đông lại nhíu mà: “Diệp Tiên sư làm vậy là quá lỗ mãng.
Nhà họ Khổng tuy không giống nhà họ Ngụy hay Phùng, đây mới là nhà hào môn của Yên Kinh.
Dù không có đẳng cấp cao như nhà họ Tiêu và Tần nhưng cũng ở cấp bậc gần kề.
Dù anh ta đánh Khổng Nguyên Vĩ vẫn tốt hơn là bắt gã quỳ xuống sỉ nhục như thế.
Đây không chỉ là sỉ nhục Khổng Nguyên Vĩ mà còn là làm mất mặt nhà họ Khổng!”

“Nếu để tôi nói thì tên họ Diệp quá ư là hống hách, ngạo mạn.
Hắn cho rằng với danh hiệu Diệp Tiên sư thì cái gì cũng chịu được sao? Nhưng tên này không biết là còn có người giỏi hơn sao, nếu thật sự khơi lên lửa giận của hào môn Yên Kinh thì không ai bảo vệ nổi đâu!”

Sở Ngọc Hiên lắc đầu nói.



“Anh Sở, bên nhà họ Ngụy nói sao? Cứ trơ mắt nhìn cậu Ngụy và cậu hai Khổng chịu khổ thế này à?”, Trần Thiến không nhịn được mà hỏi Sở Ngọc Hiên – người có nguồn tin tức nhanh nhạy.


Sở Ngọc Hiên đang định trả lời thì bên phía cửa ra vào truyền tới âm thanh ầm ĩ, hắn nhìn sang, ánh mắt sáng lên lập tức: “Gia chủ nhà họ Ngụy tới rồi!”

Quả nhiên, mọi người thấy một đám đông bước vào từ cửa, người đi đầu mang vẻ mặt uy nghiêm, bước đi nhanh như gió.
Chân sải bước, mắt liếc nhìn Ngụy Á Long và Khổng Nguyên Vĩ, trong mắt hiện lên tia đau lòng.


Ông ta quay đầu nhìn Diệp Thành đầy nghiêm khắc: “Diệp Tiên sư, cậu hơi quá đáng rồi đấy!”

“Ông là cái thá gì mà dám tới đây trách móc tôi!”, Diệp Thành còn chẳng thèm ngước mắt nhìn, chỉ lạnh nhạt nói.


“Giỏi, giỏi lắm!”, người đàn ông trung niên tức giận quá mà bật cười, trong mắt ánh lên lửa giận: “Tôi là Ngụy Tu Văn, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Ngụy – chủ tịch tập đoàn Thiên Lăng, đồng môn của ông cụ Khổng ở Yên Kinh.
Không biết bằng đó thân phận có đủ tư cách chất vấn cậu chưa?”

Nhà họ Ngụy là gia tộc lâu đời ở Hà Tâ, tập đoàn Thiên Lăng có tổng tài sản hơn mười tỷ, Ngụy Tu Văn cũng có địa vị khá cao ở Hà Tây giống như Dương Lâm ở Tô Bắc và Thẩm Thiên Minh ở Giang Thành.


Nhưng Diệp Thành vẫn chẳng hề nhìn ông ta, anh chỉ hừ nhẹ: “Không có!”

Sắc mặt Ngụy Tu Văn đỏ lên như cà chua chín, hai mắt bốc hỏa.


Mấy thanh niên chung quanh thấy thế thì đều tặc lưỡi.
Trước đó họ chỉ nghe đồn là Diệp Tiên sư của Hoa Đông không dễ chọc, một khi đụng vào anh ta thì thường là không chết không thôi.


Từ đầu mọi người chỉ cho rằng là lời đồn thôi, giờ xem ra là dù Ngụy Tu Văn đã tới, Diệp Thành cũng chẳng nể nang.
Vậy ai mới có thể khiến Diệp Tiên sư này nhấc mắt nhìn một cái.


Ngụy Tu Văn cũng không hổ là nhân vật lớn sành sỏi, lòng dạ thâm sâu, ông ta nhanh chóng bình ổn cơn giận: “Họ Diệp, tôi biết cậu rất mạnh, có nhiều pháp thuật thần thông, là Võ Thánh gì đó, địa vị trong giới võ đạo cũng rất cao!”

“Nhưng cậu phải biết rằng, nhà họ Ngụy chúng tôi cũng không phải dễ chọc.
cậu liên tục đắc tội các gia tộc lớn từ Hà Đông tới Hà Tây, giờ còn định dính vào nhà họ Khổng ở Yên Kinh sao? Cậu định đắc tội hết cả Hoa Hạ này à? Tôi không tin cậu có năng lực đối đầu với tất cả người trong thiên hạ!”

Quả nhiên, khi Ngụy Tu Văn vừa nói ra, mấy người của Hiệp hội Hoa Đông đều biến sắc.


Dù Diệp Thành mạnh cỡ nào, nếu khiến nhiều người tức giận, sao anh gánh nổi? dù là nhà họ Tiêu thì cũng không chịu nổi khi mọi người đều tức giận.


Kỷ Hoa Linh càng thêm chú ý nhìn xung quanh, đúng là khá nhiều người có mặt đều đang tỏ ra tức tối, trong lòng cô ta hơi rùng mình.


Trong một năm này, danh tiếng của Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông quá nổi trội.



Trong thời điểm thế này thì nên giấu tài,, đoàn kết với mọi người nhưng Diệp Thành lại ngang nhiên ra tay, đạp nhà họ Khổng xuống, sau đó Ngụy Tu Văn lại xách động khiến những gia tộc khác cảm thấy một con ngựa đau thì cả tàu bỏ cỏ.


Tình huống thế này thì cũng chỉ có thể dùng một câu để miêu tả đó là cây mọc thành rừng, gió thổi vẫn bật rễ.


“Lần này Diệp Tiên sư làm quá mức rồi!”, Kỷ Hoa Linh lắc đầu, nhỏ giọng thở dài: “Nếu để tôi nói thì phải xin lỗi cậu hai nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy.
Thái độ mềm mỏng lại, chúng ta từ từ phát triển, từ từ tiến lên, sớm muộn gì cũng lấy được Hà Đông Hà Tây thôi!”

“Hừ, ai không phục thì chém một nhát là xong, có Diệp Tiên sư ở đây, đối địch với người đời thì có gì phải sợ?”, Lam Thải Nhi lạnh lùng nói.


Nhóm quản lý cấp cao của Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông đều nhíu mày, đa số đều có khuynh hướng nghiêng về ý kiến của Kỷ Hoa Linh.
Lời của Lam Thải Nhi nghe thì hào phóng nhưng thật ra thì kẻ lỗ mang làm càn.
Sức một người luôn có hạn, năm đó, cho dù Tam Anh chiến Lữ Bố thì Lữ Phụng Tiên cũng phải thu binh.


Ngụy Tu Văn cười lạnh: “Huống hồ, có lẽ cậu không biết, cậu cả Khổng Gia Minh đang ở Tô Bắc.
Khổng Gia Minh biết cậu ép em ruột cậu ta quỳ xuống thì sẽ có phản ứng gì?”

Ông ta vừa nói, hiện trường đều xôn xao.


Khổng Gia Minh ở Tô Bắc? Tin tức này vừa được nói ra, mấy người đứng xem đều chấn động.


Là nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ của nhà họ Khổng, tên của Khổng Gia Minh đều từng lọt vào tai của nhiều con cháu gia tộc Hà Tây.
Đây tuyệt đối là một trong những thanh niên tài năng nhất của Hoa Hạ.
Nhiều người đi trước đều khen người này không dứt.


Khác với Khổng Nguyên Vĩ, Khổng Gia Minh từng được ông cụ Tần – Tần Tư Long khen ngợi: “Khổng Gia Minh, nhân tài!”

“Vâng, cậu chủ! Khoảng nửa tiếng sau là chúng ta có thể tới nơi!”

Trên mặt A Long không chút biểu cảm, nhưng trong lòng đang cảm thán.
Lần này cậu cả Khổng nổi giận thật rồi, dù Khổng Nguyên Vĩ vô liêm sỉ cỡ nào thì cũng là em ruột của Khổng Gia Minh mà.
Hiệp hội thương mại liên hiệp thương mại Hoa Đông lại dám ép Khổng Nguyên Vĩ quỳ xuống, làm nhục người nhà họ Khổng như thế, sao Khổng Gia Minh có thể không giận?

A Long nhấn mạnh chân ga, tốc độ xe tăng lên mức cao nhất, trong mắt hắn ta cũng hiện lên tia sáng lạnh.
Người khác không rõ nhưng hắn ta lại rất rõ, sao hắn ta lại không biết thủ đoạn của cậu chủ nhà mình lợi hại cỡ nào chứ?

Trong thế hệ trẻ của Yên Kinh, không có bao nhiêu người vượt qua được Khổng Gia Minh, ngay cả vài người lớn của nhà họ Khổng cũng không thể sánh bằng Khổng Gia Minh.


“A, Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, mấy người chết chắc rồi!”




Trong câu lạc bộ Thanh Diệp, không khí vẫn căng thẳng như trước.


Cậu chủ Ngụy Á Long đang quỳ tại chỗ, trên đầu đầy mồ hôi lạnh, không dám nói câu nào, tròng mắt xoay tròn, trong con ngươi hiện lên tia tàn độc.


Mà Khổng Nguyên Vĩ hung hăng nãy giờ khiến Diệp Thành cảm thấy phiền, một cái tát bay qua, đánh méo mặt của Khổng Nguyên Vĩ, răng rụng hết nửa.
Cậu chủ nhà họ Khổng hống hách ngang ngược cả đời này không dám nói thêm câu nào.


Trong sảnh chỉ còn tiếng dao nĩa của Diệp Thành đang cắt thức ăn của Tào Hinh Toàn.


Hành hung cậu hai Khổng, còn bắt gã và Ngụy Á Long quỳ xuống nữa, làm ra việc trời long đất lở như thế mà Diệp Thành dường như không hề lo lắng.
Trong sảnh, chỉ có anh và cô bé vô tư hồn nhiên Tào Hinh Toàn là còn cười nổi, những người khác đều mang vẻ mặt trầm trọng, bao gồm cả người thuộc Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, thậm chí Kỷ Hoa Linh cũng bất an trong lòng.


“Chậc chậc, lần này Khổng Nguyên Vĩ đá trúng ván sắt rồi, Diệp Tiên sư sao có thể là kẻ hiền lành?”

Có người thấy thế thì thấy hả hê, nhưng phần đông lại nhíu mày: “Diệp Tiên sư làm vậy là quá lỗ mãng.
Nhà họ Khổng không giống nhà họ Ngụy hay Phùng, đây mới là nhà hào môn của Yên Kinh.
Dù không có đẳng cấp cao như nhà họ Tiêu và Tần nhưng cũng ở cấp bậc gần kề.
Dù anh ta đánh Khổng Nguyên Vĩ thì vẫn tốt hơn là bắt gã quỳ xuống sỉ nhục như thế.
Đây không chỉ là sỉ nhục Khổng Nguyên Vĩ mà còn là làm mất mặt nhà họ Khổng!”

“Nếu để tôi nói thì tên họ Diệp quá ư là hống hách, ngạo mạn.
Hắn cho rằng với danh hiệu Diệp Tiên sư thì cái gì cũng chịu được sao? Nhưng tên này không biết là còn có người giỏi hơn à, nếu thật sự khơi lên lửa giận của hào môn Yên Kinh thì không ai bảo vệ nổi đâu!”

Sở Ngọc Hiên lắc đầu nói.


“Anh Sở, bên nhà họ Ngụy nói sao? Cứ trơ mắt nhìn cậu Ngụy và cậu hai Khổng chịu khổ thế này à?”, Trần Thiến không nhịn được mà hỏi Sở Ngọc Hiên – người có nguồn tin tức nhanh nhạy.


Sở Ngọc Hiên đang định trả lời thì bên phía cửa ra vào truyền tới âm thanh ầm ĩ, hắn nhìn sang, ánh mắt sáng lên lập tức: “Gia chủ nhà họ Ngụy tới rồi!”

Quả nhiên, mọi người thấy một đám đông bước vào từ cửa, người đi đầu mang vẻ mặt uy nghiêm, bước đi nhanh như gió.
Chân sải bước, mắt liếc nhìn Ngụy Á Long và Khổng Nguyên Vĩ, trong mắt hiện lên tia đau lòng.


Ông ta quay đầu nhìn Diệp Thành đầy nghiêm khắc: “Diệp Tiên sư, cậu hơi quá đáng rồi đấy!”

“Ông là cái thá gì mà dám tới đây trách móc tôi!”, Diệp Thành còn chẳng thèm ngước mắt nhìn, chỉ lạnh nhạt nói.


“Giỏi, giỏi lắm!”, người đàn ông trung niên tức giận quá mà bật cười, trong mắt ánh lên lửa giận: “Tôi là Ngụy Tu Văn, gia chủ đương nhiệm của nhà họ Ngụy – chủ tịch tập đoàn Thiên Lăng, đồng môn của ông cụ Khổng ở Yên Kinh.
Không biết bằng đó thân phận có đủ tư cách chất vấn cậu chưa?”

Nhà họ Ngụy là gia tộc lâu đời ở Hà Tây, tập đoàn Thiên Lăng có tổng tài sản hơn mười tỷ, Ngụy Tu Văn cũng có địa vị khá cao ở Hà Tây giống như Dương Lâm ở Tô Bắc và Thẩm Thiên Minh ở Giang Thành.


Nhưng Diệp Thành vẫn chẳng hề nhìn ông ta, anh chỉ hừ nhẹ: “Không có!”

Sắc mặt Ngụy Tu Văn đỏ lên như cà chua chín, hai mắt bốc hỏa.


Mấy thanh niên chung quanh thấy thế thì đều tặc lưỡi.
Trước đó họ chỉ nghe đồn là Diệp Tiên sư của Hoa Đông không dễ chọc, một khi đụng vào anh ta thì thường là không chết không thôi.



Từ đầu mọi người chỉ cho rằng là lời đồn thôi, giờ xem ra là dù Ngụy Tu Văn đã tới, Diệp Thành cũng chẳng nể nang.
Vậy ai mới có thể khiến Diệp Tiên sư này nhấc mắt nhìn một cái.


Ngụy Tu Văn cũng không hổ là nhân vật lớn sành sỏi, lòng dạ thâm sâu, ông ta nhanh chóng bình ổn cơn giận: “Họ Diệp, tôi biết cậu rất mạnh, có nhiều pháp thuật thần thông, là Võ Thánh gì đó, địa vị trong giới võ đạo cũng rất cao!”

“Nhưng cậu phải biết rằng, nhà họ Ngụy chúng tôi cũng không phải dễ chọc.
Cậu liên tục đắc tội các gia tộc lớn từ Hà Đông tới Hà Tây, giờ còn định dính vào nhà họ Khổng ở Yên Kinh sao? Cậu định đắc tội hết cả Hoa Hạ này à? Tôi không tin cậu có năng lực đối đầu với tất cả người trong thiên hạ!”

Quả nhiên, khi Ngụy Tu Văn vừa nói ra, mấy người của Hiệp hội Hoa Đông đều biến sắc.


Dù Diệp Thành mạnh cỡ nào, nếu khiến nhiều người tức giận, sao anh gánh nổi? dù là nhà họ Tiêu thì cũng không chịu nổi khi mọi người đều tức giận.


Kỷ Hoa Linh càng thêm chú ý nhìn xung quanh, đúng là khá nhiều người có mặt đều đang tỏ ra tức tối, trong lòng cô ta hơi rùng mình.


Trong một năm này, danh tiếng của Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông quá nổi trội.


Trong thời điểm thế này thì nên giấu tài, đoàn kết với mọi người nhưng Diệp Thành lại ngang nhiên ra tay, đạp nhà họ Khổng xuống, sau đó Ngụy Tu Văn lại xách động khiến những gia tộc khác cảm thấy như một con ngựa đau thì cả tàu bỏ cỏ.


Tình huống thế này thì cũng chỉ có thể dùng một câu để miêu tả đó là cây mọc thành rừng, gió thổi vẫn bật rễ.


“Lần này Diệp Tiên sư làm quá mức rồi!”, Kỷ Hoa Linh lắc đầu, nhỏ giọng thở dài: “Nếu để tôi nói thì phải xin lỗi cậu hai nhà họ Khổng và nhà họ Ngụy đi.
Thái độ mềm mỏng lại, chúng ta từ từ phát triển, từ từ tiến lên, sớm muộn gì cũng lấy được Hà Đông Hà Tây thôi!”

“Hừ, ai không phục thì chém một nhát là xong, có Diệp Tiên sư ở đây, đối địch với người đời thì có gì phải sợ?”, Lam Thải Nhi lạnh lùng nói.


Nhóm quản lý cấp cao của Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông đều nhíu mày, đa số đều có khuynh hướng nghiêng về ý kiến của Kỷ Hoa Linh.
Lời của Lam Thải Nhi nghe thì hào phóng nhưng thật ra chỉ là kẻ lỗ mang làm càn.
Sức một người luôn có hạn, năm đó, cho dù Tam Anh chiến Lữ Bố thì Lữ Phụng Tiên cũng phải thu binh.


Ngụy Tu Văn cười lạnh: “Huống hồ, có lẽ cậu không biết, cậu cả Khổng Gia Minh đang ở Tô Bắc.
Khổng Gia Minh biết cậu ép em ruột cậu ta quỳ xuống thì sẽ có phản ứng gì?”

Ông ta vừa nói, hiện trường đều xôn xao.


Khổng Gia Minh ở Tô Bắc? Tin tức này vừa được nói ra, mấy người đứng xem đều chấn động.


Là nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ của nhà họ Khổng, tên của Khổng Gia Minh đều từng lọt vào tai của nhiều con cháu gia tộc Hà Tây.
Đây tuyệt đối là một trong những thanh niên tài năng nhất của Hoa Hạ.
Nhiều người đi trước đều khen người này không dứt.


Khác với Khổng Nguyên Vĩ, Khổng Gia Minh từng được ông cụ Tần – Tần Tư Long khen ngợi: “Khổng Gia Minh, nhân tài!”


.