Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 321: Tình Thế Không Lối Thoát Của Nhà Họ Tiêu






Diệp Thành đã bắt Tiêu Dao ngâm trong nước hồ lạnh như băng hơn ba tiếng thì mới cho phép Tiêu Phúc đưa anh ta về, đồng thời cũng để lại câu này.


“Ba ngày sau, tôi sẽ tới uống ly rượu mừng!”

Nhưng những lời này chẳng khác nào tia sét đánh vào trong tai mọi người, uống ly rượu mừng gì chứ, rõ ràng là tới cướp dâu.


“Chẳng lẽ Yên Kinh này sẽ rối loạn sao?”

Rất nhiều người thông minh đều có sắc mặt khó coi, hành động của Diệp Thành chẳng khác nào chọc tức hai nhà Tiêu – Liễu.
Hơn nữa Diệp Thành này còn có quan hệ với nhà họ Tần, vừa rồi cậu chủ nhà họ Từ - Từ Đạc cũng liên lụy vào.


Từ đó xem ra chẳng phải bốn gia tộc lớn của Yên Kinh sắp tranh đấu sao?

Chỉ có Tần Thư Hoàn cười lạnh trong lòng, cứ như vậy, cho dù nhà họ Tiêu là con rùa đen rụt đầu thì cũng không nhịn nổi mà liều mạng chiến một trận với Diệp Thành.


“Nếu như lời đồn không sai, người của cả biệt phủ nhà họ Tiêu cộng lại cũng không phải đối thủ của Diệp Thành, vậy thì mượn tay anh ta để tiêu diệt nhà họ Tiêu, làm nhà họ Liễu và nhà họ Từ tổn thất nặng nề.
Sau đó đợi Tiêu Nghĩa Tuyệt xuất quan thì sẽ tức giận mà đuổi giết Diệp Thành, đến lúc đó, ở Yên Kinh, nhà họ Tần sẽ là vua!”

“Đúng vậy, nhà họ Tần chúng ta sẽ là vua!”




Đêm đó, chuyện ở Tiêu Tương Thủy Các nhanh chóng truyền khắp Yên Kinh.


“Tên nào đó là họ hàng xa của nhà họ Tần công khai khiêu khích nhà họ Tiêu, bắt Tiêu Dao ngâm trong nước hồ lạnh băng suốt ba tiếng!”

“Nghe nói người này có tu vi võ đạo tinh thâm, ngay cả lão quản gia của nhà họ Tiêu cũng không phải đối thủ của hắn, bị ép quỳ xuống khấu đầu nữa cơ!”

“Đường đường là gia tộc lớn đứng đầu Yên Kinh, hôm nay còn muốn làm rùa đen rụt đầu sao?”

“…”

Một đống tin tức chấn động nhanh chóng lan truyền khắp Yên Kinh, không ai biết người lan truyền.
Lời truyền kể rõ chuyện ở Tiêu Tương Thủy Các, miêu tả sinh động như tận mắt chứng kiến, ngay cả chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.


Hơn nữa, thông tin trong lời đồn đã được thêm mắm dặm muối nhiều thứ, miêu tả Diệp Thành như một kẻ ỷ vào võ lực mà càn quấy làm bậy, hoành hành ngang ngược.


Mà nhà họ Tiêu lại được miêu tả một cách cố tình lại như vô ý thành nạn nhân, hơn nữa còn là nạn nhân không có khả năng phản kháng, chỉ có thể làm kẻ yếu khóc lóc dưới sự đè ép của đối phương.


“Ầy, không ngờ nhà họ Tiêu ở Yên Kinh hưởng thụ danh tiếng như thế, kết quả lại rơi vào tình trạng khó xử như thế!”

“Đúng là ức mà! Nhà họ Tiêu được gọi là gia tộc đứng đầu Yên Kinh, kết quả lại bị người ta giẫm lên đầu mà còn chả dám xì hơi nữa!”

“Thể diện Yên Kinh chúng ta đều mất hết rồi!”


“...”

Rất nhiều quần chúng không rõ sự thật mà thích hóng hớt đều bị mấy tin tức này ảnh hưởng.
Trong lời nói đều là câu từ khinh thường nhà họ Tiêu, nhất thời, địa vị gia tộc đứng đầu Yên Kinh đã trở nên bấp bênh, rơi vào nguy cơ xưa nay chưa từng có.


Hai ngày sau, trong biệt thự nhà họ Tần.


“Ông nội, tất cả đều đã được bố trí xong! Nếu nhà họ Tiêu còn muốn giữ vững danh tiếng hào môn hàng đầu của mình thì nhất định phải nghênh chiến, quyết chiến một trận với Diệp Thành!”

Tần Thư Hoàn đắc ý báo cáo với Tần Tư Long, những tin tức kia do cậu ta cho người lan truyền ra ngoài, có thể nói là một mình cậu ta dùng sức của bản thân ép nhà họ Tiêu tới bước đường này.


Tần Tư Long hài lòng gật đầu: “Ừ, không tệ!”

Người nhà họ Tần trong sảnh vui vẻ ra mặt, dù thắng thua hai bên thế nào, người được lợi đều là nhà họ Tần.
Nếu vận hành và thao tác thỏa đáng thì không bao lâu sau, họ sẽ trở thành gia tộc đứng đầu Yên Kinh.


Tần Tuyết Dung hừ lạnh một tiếng, hưng phấn nói: “Tốt, tốt! Tốt nhất là đánh tới mức kẻ sống người chết, khiến cho thằng súc sinh họ Diệp kia bị rút gân lột da, chết không toàn thây!”

Tần Tư Long tỏ ra thần bí: “Kế sách này của Thư Hoàn đúng là tuyệt diệu nhưng mấy đứa phải giữ bí mật, nhất là không thể để cho thằng Sương và Hồng Sương biết.
Một người còn có lập trường bên Long Đằng, một người là mẹ ruột Diệp Thành, tất nhiên hai đứa đó sẽ mật báo.
Nếu để thằng nhóc kia biết, không chừng nó lại không dám ra tay!”


Tần Chí Cường cung kính đáp: “Bác cả yên tâm, chúng con nhất định sẽ giữ miệng kín như bưng, khiến thằng ranh kia phải làm hết phận sự vì nhà họ Tần chúng ta!”

Toàn bộ người nhà họ Tần trong phòng đều không nhịn được mà cười đắc ý...


Cuối cùng cũng tới ngày cưới của Tiêu Dao.


Cả biệt phủ nhà họ Tiêu đều giăng đèn kết hoa, nơi nơi vui mừng, rõ ràng là gia tộc hào môn đứng đầu Yên Kinh đang dùng hành động thực tế để chứng minh cho mọi người thấy – Chúng tôi không e ngại bất cứ sự đe dọa nào, có gan thì...
cứ đến đi!

Con trai độc đinh của Kiếm Thần cưới vợ, cả giới võ đạo đều rung chuyển.
Hai các, ba môn, bốn phái và những nhân vật có danh tiếng trên giang hồ đều đến dự và chúc phúc, thuận tiện họ cũng muốn xem thử kẻ ngông cuồng một mình khiêu chiến cả biệt phủ họ Tiêu là ai, có phải ba đầu sáu tay thật hay không.


Vì vậy, nhiều người thuộc giới hào môn yên Kinh lại tức giận nhận ra mình chỉ được ngồi ở tiệc rượu trong sân, không có tư cách tiến vào trong sảnh trong.
Mà người có tư cách vào đó không phải là kẻ vạm vỡ lực lưỡng thì cũng là ông già râu tóc bạc phơ ăn mặc kỳ dị, còn không thì là thanh niên đeo mấy thứ vũ khí kỳ quái trên lưng.


Nhà họ Tiêu hiển nhiên đang dùng hành động thực tế để chứng minh cho đồng đạo trong võ đạo là họ không hề đắm chìm trong vàng son thế tục mà họ vẫn coi võ đạo là hàng đầu.


Hành động tất nhiên cũng gia tăng thiện cảm của không ít võ sĩ, nhưng lại làm nhiều người trong hào môn khó chịu, thầm cười lạnh trong lòng: “A, đợi Diệp Thành đến quậy nát, không biết biệt phủ nhà họ Tiêu xử lý thế nào đây!”

Ánh mắt Tần Thư Hoàn yên tĩnh nhìn trong sân của biệt phủ nhà họ Tiêu, trò hay hôm nay do chính cậu ta đạo diễn, sao có thể không xem chứ?

Bên cạnh cậu ta là một đại sư võ đạo khác, đó là người mà nhà họ Tần cung phụng.
Thỉnh thoảng người này sẽ kề sát Tần Thư Hoàn, nói về những nhân vật nổi tiếng cho cậu ta nghe.



“Vị này là môn chủ Tuyệt Đao Môn ở Mạc Bắc – Nhậm Ly Phong!”

“Đó là thủ lĩnh Đường Môn ở Thục Trung, Đường Tuấn Nghị”.


“Các chủ Dật Tiên Các – Thiên Tinh Tử!”

“...”

Nhìn thoáng qua mấy người trong đó, Tần Thư Hoàn nghe thấy tên gần mười vị Võ Thánh, trong lòng không khỏi mừng thầm: “Hừ, tôi xem lần này anh sống nổi không, Diệp Thành?”

Đại sư võ đạo kia liếc một vòng, kề sát tai Tần Thư Hoàn thấp giọng nói: “Cao thủ có tiếng trong giang hồ trừ người của tà phái Thiên Ý Các thì tất cả đều ở đây!”

Trong lúc đó, hắn ta lộ ra vẻ mặt bỉ ổi: “Ồ, tên này cũng tới!”

“Hả?”

Tần Thư Hoàn nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn, cậu ta thấy một kẻ mập mạp, mặt cười nham hiểm và một cô gái che mặt, mặc quần áo màu trắng đi tới.
Tuy gương mặt đã được che nhưng chỉ cần nhìn dáng người và tay ngọc lộ ra ngoài, như thế cũng đủ khiến đám đàn ông mơ màng.


“Người này là Chu Chính Hào – thành chủ của Nam Ngọc Thành, thực lực chỉ là đại sư võ đạo thôi, còn là kẻ tham tài háo sắc, tính cách vui buồn thất thường, là kẻ tiểu nhân chỉ biết có lợi ích!”

Tần Thư Hoàn cũng chẳng có hứng thú gì với nhân phẩm của người này, nhưng nghe nói thực lực đối phương chỉ là đại sư võ đạo thì lắc đầu: “Không có tác dụng!”

Kẻ được nhà họ Tần cung phụng nghiêm túc nói: “Không, gã ta không mạnh nhưng cô gái mặc đồ trắng thì rất có thực lực, cô ta từng giết Võ Thánh khi là đại sư võ đạo.
Tôi đoán giờ cô ta đã bước vào Thánh Vực, thực lực không thể khinh thường!”


.