Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 157: Suy Nghĩ Của Kỷ Hoa Linh






Ngay khi Thẩm Hàn Lâm hít một hơi thật sâu, trên chiếc giường lớn xa hoa phía sau anh ta đột nhiên truyền đến một giọng nói quyến rũ: “Người vừa nói chuyện điện thoại với anh chính là vị Diệp Tiên sư kia sao?”

Thẩm Hàn Lâm quay đầu lại, một người phụ nữ đang nằm trên giường anh ta, hơn nữa còn là một người phụ nữ xinh đẹp.
Cô ta không mặc bất cứ thứ gì ngoại trừ một đôi tất đen, nhưng không hề ngại ngùng một chút nào, thay vào đó là lười biếng dựa vào gối vươn eo ra, lộ ra đường cong quyến rũ của mình một cách hoàn hào.


Nhìn diện mạo của cô gái này, tuy rằng kém hơn Liễu Băng Dao một chút, nhưng so sánh với Thẩm Minh Nhan, Tiết Bách Hợp là một chín một mười, hơn nữa nhìn sắc mặt này của cô ta, dường như dụ dỗ đàn ông là kĩ năng thiên bẩm của cô ta vậy, để cho mỗi một người đàn ông nhìn thấy cô ta đều không chịu được mà khí huyết sôi sùng sục.


Nhưng Thẩm Hàn Lâm hít một hơi thật sâu, quay đầu lại bình tĩnh mở miệng nói: “Kỷ Hoa Linh, thứ mà cô không nên biết thì đừng có hỏi bừa”.


Thì ra người phụ nữ nằm trên giường này lại là chị họ của Kỷ Quân Lan, cô ta thay mặt nhà họ Kỷ đến chào hỏi nhà họ Thẩm, chỉ là chưa tới ba ngày đã ngủ trên giường với cậu ba nhà họ Thẩm rồi.


Nghe Thẩm Hàn Lâm quát lớn, Kỷ Hoa Linh lộ ra vẻ oan ức nũng nịu, giống như cô con dâu nhỏ bị mẹ chồng bắt nạt: “Cậu ba Hàn Lâm thật là vô tình, rõ ràng là vừa mới cùng người ta tình chàng ý thiếp, mới quay đầu đã trở mặt không nhận người rồi”.


Thẩm Hàn Lâm lại không mắc mưu, lạnh lùng nói: “Kỷ Hoa Linh, bớt giở trò này với tôi, đàn ông lên giường với cô sợ rằng không dưới một trăm đâu nhỉ.
Với lại trước đây tôi đã đồng ý chia sẻ lợi ích cho nhà họ Kỷ, tôi còn tăng thêm 5% lợi nhuận, việc này đã giúp cô hoàn thành mục đích chuyến đi này của mình rồi, nếu còn có âm mưu nhắm tới Diệp Tiên sư…”


Nói đến đây, trong mắt anh ta hiện lên một luồng ánh sáng sắc lẹm, uống một ngụm rượu vang đỏ trong chiếc ly rượu vang, mở miệng nói: “Thì đừng trách tôi không khách khí”.


Kỷ Hoa Linh cũng không sợ anh ta, ngược lại mở miệng nói: “Nghe anh nói như thế, tôi lại càng có hứng thú hơn với vị Diệp Tiên sư kia, rốt cuộc là nhân vật như thế nào mới có thể làm cho cậu ba nhà họ Thẩm từng không hề biết võ thuật biến thành bá chủ hùng bá ba tỉnh đây?”

Thẩm Hàn Lâm bình tĩnh nói: “Bá chủ của ba tỉnh này, vĩnh viễn chỉ có một Diệp Tiên sư mà thôi, tôi chỉ là một con chó sai đâu đánh đó của anh ấy mà thôi”.


Kỷ Hoa Linh cười quyến rũ: “Cậu ba Hàn Lâm làm gì mà phải khiêm tôn cơ chứ, ba tỉnh Hoa Đông này không biết có bao nhiêu người muốn làm chó của Diệp Tiên sư đấy”.


Cô ta vừa nói, vừa dán bộ ngực của mình lên lưng của Thẩm Hàn Lâm, dùng thân thể quyến rũ của mình cọ cọ vào người đối phương, dùng răng cắn nhẹ vào vành tai anh ta, nũng nịu nói: “Nếu tôi có thể làm nô lệ tình dục của Diệp Tiên sư, sợ là nằm mơ cũng phải cười tỉnh đấy”.


Thẩm Hàn Lâm nghe xong lời này, bùng lên một cỗ lửa giận dữ dội, vừa tức giận, dữ dội, nhưng cũng có máu nóng cũng xông thẳng lên não!

Anh ta xoay người, thô bạo ấn Kỷ Hoa Linh lên giường, hung tợn nói: “Đồ hồ ly tinh”.


Sau đó, hai thân thể điên cuồng hòa quyện với nhau, chỉ là lúc lên đỉnh, hai mắt Kỷ Hoa Linh vẫn lóe lên vẻ tinh ranh.
Sự chú ý của cô lại không đặt trên người Thẩm Hàn Lâm, mà nhớ lại tin nhắn vừa được em họ gửi về cho mình.


“Dường như cô ấy vừa nói bạn bè của mình vừa chọc vào một người có tên là Phan Uy?”

Vừa nghĩ tới đây, trái tim của Kỷ Hoa Linh nóng rực, cô ta sinh ra là kẻ ong bướm lẩn lơ, thích nhất những người đàn ông mạnh mẽ, nếu có thể dựa vào sự quyến rũ của mình móc nối được với Diệp Tiên sư, thậm chí kéo được một chút quan hệ, có lợi ích rất lớn cho nhà họ Kỷ.


Ở bên này, Diệp Thành không biết mình bị chú ý, bây giờ đã qua vài giờ, tàu cao tốc đã đến huyện Mai.


Diệp gia trang ở trong huyện Mai, đến nơi này, Diệp Thành và Tôn Tiêu Tiêu cùng nhau xuống xe, bất quá khiến anh ấy không nghĩ tới chính là Kỷ Quân Lan cũng theo mình đi xuống.


Tôn Tiểu Tiểu kinh ngạc nói: “Chị Kỷ, chị không phải nói muốn đến thành phố Thường Tín thăm một người bạn hay sao? Sao lại xuống xe ở chỗ này”.


Kỷ Quân Lan cười xấu hổ, cô ta đương nhiên không thể nói cho em Tiêu là mình vừa mới cùng chị họ nhắn tin trao đổi, cảm thấy người đàn ông trước mắt chính là Diệp Tiên sư trong truyền thuyết, mình được lệnh phải tiếp tục đi quan sát.



Vì vậy cô ta chỉ có thể mỉm cười và nói: “Vừa nãy người bạn có nhắn tin cho chị, nói cả nhà cô ấy đều đi du lịch rồi, vừa hay chị không có chỗ để đi, liền đến nhà của em ở nhờ vài hôm ấy mà”.


Nói đến đây, cô liền ôm ấy Tôn Tiểu Tiểu cười và nói: “Không phải em không hoan nghênh chị đấy chứ”.


Tôn Tiểu Tiểu dù sao cũng đơn thuần, cuống quýt nói: “Đâu có đâu, chị Kỷ có thể đến nhà em làm khách em rất là vui, chỉ là…nhà của em rất nghèo, chỉ sợ chị không quen thôi”.


Kỷ Quân Lan cười nói: “Yên tâm đi, chị đây cảnh tượng gì mà chưa thấy qua cơ chứ, đến lúc đó hai người chúng ta ngủ chung một giường, hi hi hi…”

Tôn Tiểu Tiểu bị dọa đến rụt cổ lại, Diệp Thành nhạy bén cảm nhận được cô ta đang nói dối, chỉ là anh cũng không định vạch trần, nhìn dáng vẻ của Kỷ Quân Lan, đoán chứng còn đối tốt với em Tôn còn tốt hơn so với mình, nếu đã như thế, cần gì phải nghiêm túc thế làm gì đây.


Cứ như vậy ba người đi ra khỏi trạm xe huyện Mai, chỉ là lúc này trời đã tối, xe lái đến Diệp gia trang một ngày chỉ có một chuyến mà thôi, đã không bắt kịp rồi.
Chỉ là nghe được lời này, Kỷ Quân Lan lại cảm thấy vui vẻ vô cùng, việc này có nghĩa là cô ta có cơ hội quan sát Diệp Thành nhiều hơn.


Gia đình của Tôn Tiểu Tiểu nghèo khó, không muốn tiêu nhiều tiền hơn, rụt rè đề nghị: “Nếu không, nếu không chúng ta nghỉ lại trạm xe một đêm”.


Chỉ là Diệp Thành là một người không thiếu tiền, làm sao có thể cô em học khóa sau của mình phải chịu khổ cơ chứ, trực tiếp lắc đầu từ chối: “Không cần, chúng ta ra khách sạn ở”.


Nói xong, anh liền gọi xe Taxi, đưa hai cô gái đi đến khách sạn tốt nhất ở huyện Mai.

Huyện Mai dù sao cũng là một thị trấn nhỏ, mặc dù tiện nghi đầy đủ không thiếu thứ gì, nhưng dù sao cũng không thể so sánh với các thành phố lớn.


Nhưng Diệp Thành không phải người thích xa hoa hưởng lạc, Tôn Tiểu Tiểu lại quen cách sống bình dân, bởi vậy cũng cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là Kỷ Quân Lan cảm thấy có chút không quen mà thôi.


Chỉ là nghĩ lại nhiệm vụ của mình, cô ta liền thoải mãi, thành thật mà nói Kỷ Quân Lan cũng gặp qua không ít nhân vật lớn, những người đó ai cũng có uy thế và khí phách của người đứng đầu, ít nhất cũng phải có chút khí thế, trong lúc nói chuyện sẽ toát ra sự kiêu ngạo của những người lãnh đạo.


Nhưng Diệp Thành lại không như thế, anh bình thường không hề lộ ra một chút sự kiêu ngạo nào, ngồi ở đó không nói chuyện thậm chí còn làm cho người ta bỏ qua theo thói quen, nhưng đạo ánh sáng lóe lên trong mắt anh, Kỷ Quân Lan lại chưa bao giờ thấy qua.


Anh dường như không bao giờ để ý bất kì ai và cũng chẳng quan tâm người khác nghĩ gì về mình, mà cảm thấy giống như là…

Giống như là những pho tượng thần tiên trong các đền thờ đang lạnh nhạt nhìn xuống những người đang cúng hương hỏa cho mình vậy, ánh mắt những pho tượng ấy, dường như cũng lạnh lùng bình tĩnh, có vẻ như mọi vật đều giống như con kiến nhỏ bé vậy!

- ------------------


.