Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 139: Âm Mưu Của Hồ Tú Tú






Yên tĩnh, sự yên tĩnh đến rợn người.


Mọi người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc đến khó có thể tin được, khi Diệp Thành đẩy Tào Hinh Toàn ra, mọi người đều cho rằng anh đẩy cô nhóc vào chỗ chết, cười nhạo châm chọc cô nhóc, nhưng nào nghĩ đến không quá mười phút, tất cả cao thủ thế hệ sau đều bị cô nhóc mọi người khinh thường đánh bại.


Tào Hinh Toàn dù sao cũng hiền lành không muốn giết chóc, trong trận quyết đấu cuối cùng, không khỏi giảm một chút nội lực, sau đó cũng phát hiện ra Lục Tinh Hà chỉ hôn mê, cũng không bị ảnh hưởng đến tính mạng, cô ấy chạy nhanh về bên cạnh Diệp Thành như một con mèo nhỏ.


“Sư phụ, con thắng thật rồi!”

Cô nhóc vui vẻ đến đỏ bừng mặt, trực tiếp nhào vào lòng Diệp Thành, không ngừng cọ cọ vào ngực anh để che dấu giọt nước mắt kích động của mình.


Từ nhỏ đến lớn, cô ấy vẫn tự ti về bản thân vì thiên phú không tốt của mình, ngay cả chú ba yêu thương mình nhất, cũng không muốn thu cô bé làm đệ tử chính thức.


Hơn nữa luôn có Lam Thải Nhi ở bên cạnh, luôn được người nhà họ Tào ca ngợi, coi là người phục hưng tương lai của gia tộc, không khỏi khiến Tào Hinh Toàn ngày càng nghi ngờ chính mình.


Cô ấy không muốn chỉ làm bình hoa để mọi người ngắm, cho nên chỉ có thể dùng tính tình kiêu ngạo khó gần để che dấu sự tự ti, nhưng cuối cùng vẫn không được coi trọng, ngay cả mẹ Dương Lâm, có lúc cũng tỏ ý để cô nhóc từ bỏ võ đạo, chuyên tâm học tập nữ công gia chánh.



Dưới áp lực nặng nề, Tào Hinh Toàn đã lựa chọn rời khỏi nhà, cố gắng tìm kiếm giá trị của mình tại đại hội giao lưu võ thuật, sau đó gặp được Diệp Thành…

Cô nhóc cũng không biết xảy ra chuyện gì, vẫn có một cảm giác thân thiết không thể giải thích với Diệp Thành, cho đến bây giờ cô ấy mới hiểu được, bởi vì người trước mắt, đối xử tốt với mình không phải bởi vì nhà họ Tào, mà đơn giản như một người anh chăm sóc thương yêu với người em của mình.


Quan trọng hơn, anh không bao giờ phủ nhận cô ấy vì thiên phú kém, cho phép cô ấy làm đồ đệ của anh.


Lúc Lam Thải Nhi “quyến rũ” Diệp Thành, cô nhóc thực ra ở bên ngoài nghe lén, thấy Diệp Thành thẳng thừng từ chối Lam Thải Nhi, cô ấy đã ngấn lệ quyết tâm đi theo sư phụ cả đời này.


Cho nên hôm nay những gì Diệp Thành nói trên võ đài, mặc dù người khác chỉ xem là một trò đùa, nhưng Tào Hinh Toàn lại tin tưởng không hề nghi ngờ, càng không tiếc tính mạng bảo vệ tôn nghiêm của sư phụ.


Cuối cùng mọi nỗ lực đều đã được đền đáp, cô gái nhỏ từ một người bình thường với thiên phú kém cỏi không ai chú ý một đường hạ gục tất cả thiên tài các khu vực, trở thành người đứng đầu của thế hệ mới!

Những giọt nước mắt của Tào Hinh Toàn lúc này, là những giọt nước mắt kích động, nhưng cũng là giọt nước mắt thương cảm, dưới sự giao thoa của trăm loại cảm xúc khác nhau, cô nhóc co lại trong lòng Diệp Thành, khóc lớn một trận.


Diệp Thành khẽ cười, sờ sờ toc Tào Hinh Toàn nói: “Khóc cái gì, đánh thắng mấy con kiến hôi mà thôi, đến hai đệ tử trên danh nghĩa của sư phụ còn lợi hại hơn con”.



“Không muốn thua bọn họ thì phải cố gắng hơn nữa, dù sao con cũng là dệ tử chính thức của ta, phải tranh giành chút khí thế mới được”.


Cô nhóc nghe xong lời này, càng khóc to hơn, từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có ai nói cái này với cô ấy, bởi vì không ai mong đợi gì ở cô ấy, không mong cô ấy có thể thành công!

Tiết Bách Hợp thấy cảnh này, thở dài một hơi, cô biết cô nhóc này đã hoàn toàn bị Diệp Thành mê hoặc, cho dù cô nói cái gì làm cái gì, cũng không thể ngăn cản được cô ấy ngưỡng mộ Diệp Thành.


Lam Thải Nhi càng thở dài một hơi, trong lòng có chút khúc mắc không giải đáp được, trong lòng cô ta, Tào Hinh Toàn vẫn là cô bé cần được bảo vệ che chở, cô ta chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó cô chủ sẽ vượt qua mình.


Nhưng ngay lúc này, một giọng nói khó chịu vang lên.


Chỉ thấy Hồ Tú Tú cười lạnh một tiếng, đứng lên nói: “Bây giờ trận chiến cuối cùng của thế hệ trẻ cũng kết thúc rồi, có phải nên đến chúng tôi rồi không?”

Bà ta vừa nói, vừa không giấu diếm thù hận nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.



Diệp Thành nhún vai, mở miệng nói: “Nếu bà đã muốn chết như thế, tôi đành phải đáp ứng bà vậy”.


Lại không ngờ được Hồ Tú Tú đột nhiên cười xấu xa: “Đừng vội ra tay, tên họ Diệp kia, lúc trước mày trốn ở phía sau đồ đệ, nhìn cô ta lấy một địch ba, lại không biết chính mày có can đảm như vậy không?”

Bà ta vừa nói xong, mọi người chửi rủa liên hồi, mặt bà ta cũng dày thật, mọi người ở đây đều là đại sư võ đạo, thắng bại chỉ trong khoảnh khắc mà thôi, bà ta lại dám mở miệng nói để Diệp Thành lấy một địch ba, coi người khác là kẻ ngốc hay sao?

Rất rõ ràng, Hồ Tú Tú sau khi thấy Tào Hinh Toàn sử dụng công pháp mạnh mẽ đã sợ rồi, đồ đệ đã lợi hại như thế, sư phụ làm sao có thể yếu kém đây? Cho dù đánh giá thấp Diệp Thành đi chăng nữa, dựa theo thực lực của anh và cô nhóc không hơn không kém bao nhiêu mà tính, bà ta cũng không nắm chắc tất thắng.


Cho nên Hồ Tú Tú liền đưa ra một điều kiện đối phương sẽ không đáp ứng, chỉ cần Diệp Thành từ chối, bà ta liền mượn cớ để bỏ qua chuyện này, nếu chuyện này không thành thì thuận tiện khinh bỉ một phen.


Về phần thù giết chồng giết cháu, bà ta tự nhiên có thể nhờ lão gia chủ nhà họ Hồ ra tay, dưới uy nghiêm của Võ Thánh, tên họ Diệp này dù có năng lực ngập trời cũng tuyệt đối không thể sống sót!

Hồ Tú Tú vô cùng đắc ý với chút tính toán nhỏ của mình, lại không ngờ được Diệp Thành lại mở miệng nói: “Đừ

ng nói ba người, cho dù là ba mươi người, ba trăm người cũng không thành vấn đề”.


Lời này vừa nói ra, những võ giả vốn đang ở thế trung lập, thậm chí có chút cảm tình với Diệp Thành đều cảm thấy tức giận, lời nói này quá coi thường người khác rồi, trừ phi người này thật sự làm được như thế, có thể đánh bại tất cả đại sư võ đạo như gà đất chó cảnh?

Hồ Tú Tú nghe thấy lời này vô cùng vui mừng, cao giọng nói: “Tốt, nếu mày đã tự tin như thế, tao cũng không ức hiếp mày, tại đây cũng không có ba mươi ba trăm đại sư võ đạo như thế, không nhiều không ít, tổng cộng mười ba người mà thôi”.



“Mày vừa bốc phét như thế, bây giờ có dám cùng mười ba người ở đây quyết một trận chiến sống còn?”

Diệp Thành bình thản nói: “Một đám kiến hôi mà thôi, có gì không dám?”

Anh vừa mới nói xong, liền có đại sư võ đạo không kiềm chế được hét lên: “Họ Diệp kia, bớt khinh thường người khác đi, tôi đến khiêu chiến anh!”

Đương nhiên có thể nói ra lời này đều là một đám mãng phu, cũng có đại sư võ đạo tương đối bình tĩnh, không muốn bị Hồ Tú Tú lợi dụng, chậm chạp không mở miệng.


Đối với chuyện này Hồ Tú Tú đã sớm có chuẩn bị, bà ta đột nhiên bật cười, lấy một bình ngọc từ trong người ra mở miệng nói: “Các vị huynh đệ, họ Diệp kia tự cao tự đại, khinh giới võ đạo chúng ta không có người, tiểu muội bất tài, nguyện dẫn đầu kêu gọi mọi người diệt trừ kẻ này”.


“Nếu có ai ra tay hỗ trợ, tôi nguyện dâng kên một viên Nguyên Thánh Đan để cảm tạ!”

Bà ta vừa nói ra, mười hai vị đại sư võ đạo ở đây đều cảm thấy kinh ngạc, người trước kia mở miệng khiêu chiến Diệp Thành lớn tiếng hô: “Nguyện theo bà Hồ diệt trừ kẻ xấu!”

Nhiều người vẫn còn do dự không quyết, nhìn thấy cảnh này cũng vội vàng nhảy lên cao giọng nói: “Nguyện theo bà Hồ diệt trừ kẻ xấu!”

Dần dần, càng ngày càng có nhiều đại sư võ đạo đứng lên hưởng ứng Hồ Tú Tú, nhấn chìm võ đài bằng nhiều tiếng kêu gào!

- ------------------


.