Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 1101: Một Âm Thanh Uy Nghiêm Cực Lớn






Trong vũ trụ gió lớn gào thét cuồn cuộn vô tận, băng giá rét lạnh, vốn dĩ là trống vắng không người, nhưng lúc này lại có rất nhiều ánh mắt tập trung tại đây.

Không chỉ rất nhiều tu sĩ Địa Cầu, tinh vực lãng quên, mà còn có người mạnh trong biển sao biết pháp lực thần thông tối thượng cũng quan sát nơi đây.  
Những Chân Tiên biển sao đó mặc dù khi Diệp Thành tiêu diệt liên quân Vạn Giáo, đều phẫn nộ hoặc tức giận hoặc bừng bừng sát ý, nhưng cuối cùng cũng không một ai ra tay.  

Không chỉ bởi vì bị hạn chế của các quy tắc đặc biệt của tinh vực lãng quên, mà bởi vì những Chân Tiên này đều hiểu rõ, Lăng Tiêu Chân Tiêu có thể vẫn chưa chết.  
“Lăng Tiêu tự mình giả chết thoát thân, giấu thần hồn trong thể xác đứa con nhỏ, giành giật để sống, ngủ say cùng với ngôi sao trong hệ Tinh Hà, âm thầm làm bàn tay đen tối sau tấm màn điều khiển cả thế giới, nhưng anh ta nào biết, tất cả mọi hành động của mình đều nằm trong tầm quan sát của chúng ta”.  
Sâu trong biển sao, trên một Hằng Tinh vô cùng khổng lồ.  
Tam Túc Kim Ô dài cả trăm mét vẫy cánh, nhìn về phía Địa Cầu xa xôi, cười lạnh.  
“Chèn ép sự phát triển của Địa Cầu, nuôi dưỡng tộc Lệ Quỷ chờ cơ hội đông sơn tái khởi, đã nhiều lần tiêu diệt những tu sĩ nuôi hy vọng trở thành Chân Tiên mới, cũng đã nhiều lần ra tay chặt đứt đường dây của các giáo chúng ta, khiến chúng ta đã thâm nhập nhiều lần trong mười vạn năm nay nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa thật sự nắm giữ được tinh vực lãng quên, anh ta làm tất cả chuyện này mà còn cho rằng che được mắt trời, đúng là nực cười”.  
Tam Túc Kim Ô vừa nói vừa khẽ vỗ cánh, trên bề mặt Hằng Tinh là một cơn bão lửa bất tận bùng lên.

Rất nhiều tinh linh ngọn lửa còn ngưng tụ thành hình người, bay lượn xung quanh nâng đỡ nó lên, giống như thần Hoả Diễm thần kỳ trong truyền thuyết vậy.  
Con trai trưởng của vị Kim Ô Chân Tiên này đã thức tỉnh huyết mạch Kim Ô, so với những thần thú Kim Ô chân chính trong sâu thẳm vũ trụ cũng không kém hơn bao nhiêu, pháp lực cả người quả thực lớn mạnh không ngờ được.  

Rất nhiều chiến binh Ô Môn bảo vệ bên cạnh ngôi sao cháy rực này, bắt buộc phải lùi lại từng bước, nếu không rất dễ bị ngọn lửa của nó cuốn vào trong.  
“Chung quy thì Lăng Tiêu cũng thức tỉnh ở tinh vực lãng quên, bị chúng ta liên thủ phong toả ở vùng đất bỏ hoang này đến mười mấy vạn năm, tầm mắt có chút hạn hẹp cũng là bình thường.

Thế nhưng tôi lại không ngờ rằng, tên nhóc đó cuối cùng lại có thể ép được Lăng Tiêu xuất hiện.

Bản lĩnh của anh ta có chút ngoài dự liệu của tôi, xem ra tôi đã xem thường tên nhóc Địa Cầu này rồi”.  
Một âm thanh uy nghiêm cực lớn từ Hằng Tinh truyền đến.  
Trong không trung, một bức tranh dài đến vạn mét xuất hiện, bên trên hiện ra cảnh vật bên ngoài Địa Cầu, chính là cảnh mà Lăng Tiêu Chân Tiên hiện thân.  
…  

Không chỉ có Kim Ô Chân Tiên và con trai ông ta.  
Lúc này, ở ngoại vực Tinh Hà, sâu trong bảy tám tinh vực vây quanh tinh vực lãng quên đều là những người mạnh Chân Tiên không biết rõ tên đang quan sát chăm chú.

Mặc dù bọn họ không thể đích thân bước vào tinh vực lãng quên, nhưng với pháp lực của Chân Tiên thì lấy hình ảnh của một tinh vực kéo đến trước mặt mình thì dễ như trở bàn tay.  
“Phụ hoàng, cảm thấy, tên nhóc này còn có hy vọng không?”  
Tam Túc Kim Ô cúi đầu, nói..