Tiên Đế Trùng Sinh

Chương 100: Sự Oán Hận Của Bạch Tiểu Huyên






Hạ Vũ Đình do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm từ chối, thế nên đành lặng lẽ gật đầu rồi đi phía trước.
Ba người nhà họ Bạch vội vàng theo sau, rất nhanh sau đó đã đến bên ngoài biệt thự.


"Ôi trời ơi..."

Khoảng khắc nhìn thấy biệt thự của Diệp Thành, khuôn mặt Tất Tịnh Hồng tràn ngập sự khát khao.
Đây là một ngôi biệt thự vô cùng xa hoa tráng lệ, nó tọa lạc ở đỉnh núi Vân Đỉnh, trang trí cực kỳ xa hoa, ít nhất cũng phải tầm hai đến ba chục triệu tệ.


Khác với bà ta, Bạch Thư Hòa há hốc mồm nhìn con đường sông bao quanh biệt thự.
Muốn đào một con đường sông như thế này thì phí công trình ít nhất cũng phải tầm ba trăm triệu tệ.
Diệp Thành rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại sống trong một ngôi biệt thự như thế này?

Còn Bạch Tiểu Huyên thì vô cùng hối hận.
Nếu cô ta không tự mình hại mình, vậy thì người sống trong ngôi biệt thự này ngày hôm nay chính là cô ta!

Thấy Hạ Vũ Đình trông như trở về nhà mình, thành thạo lấy chìa khoá ra mở cửa vào nhà, Bạch Tiểu Huyên vô cùng ghen ghét, vội vàng đi lên, Bạch Thư Hòa và Tất Tịnh Hồng cũng đi theo phía sau.
Giờ họ chẳng cần thể diện, chỉ cần có thể bám được vào Diệp Thành thì sao này sợ gì không có được vinh hoa phú quý, lên như diều gặp gió?

Sắc mặt Hạ Vũ Đình rất phức tạp, cô khẽ nói: "Ừm...giờ chắc Diệp Thành đang ở phòng khách tầng hai, mọi người tự giải quyết ổn thỏa đi".



Nói xong cô liền quay về phòng mình.
Lúc này trong đầu Bạch Tiểu Huyên chỉ toàn là việc mình sẽ trở thành nữ chủ nhân của ngôi biệt thự xa hoa này, thấy cô nói như vậy thì vội vàng chạy lên tầng.


Sau đó ba người nhà họ Bạch nhùn thấy Diệp Thành.
Anh ngồi trên ghế chủ tọa, không biết đang nghịch nón đồ chơi gì, mặt không biểu cảm, Trâu Hổ và Tiểu Điệp đang đứng phía sau.


Lúc này, Bạch Tiểu Huyên đột nhiên cảm thấy hai người họ đã trở thành người của hai thế giới khác nhau, không còn có thể ở bên nhau được nữa!

Cô không còn chưa kịp nói gì thì Trâu Hổ đã nhìn thấy ba người nhà họ Bạch, liền trợn trừng mắt, quát lớn: "Ba cái người mặt dày này, thế mà còn dám vào tận nhà hả?"

Cậu ta vừa nói vừa nắm chặt nắm đấm khiến đám người Bạch Tiểu Huyên sợ tới nỗi liên tục lui về phía sau.
Nhưng lúc này Diệp Thành lại nói: "Để họ qua đây".


Tất Tịnh Hồng nghe vậy thì mừng rơn, nghĩ Diệp Thành khó quên tình cũ liền lập tức trở nên vênh váo, bà ta châm chọc: "Một tên người làm thôi mà cũng dám quát lớn với nữ chủ nhân tương lai của ngôi biệt thự này à? Hôm nay phải bảo Tiểu Thành dạy dỗ cậu mới được, nếu không là không hiểu phép tắc tôn ti gì hết!"

"Tiểu Thành là cái tên để cho bà gọi đấy à?"

Nét mặt Tiểu Điệp lạnh lẽo.
Cô ấy đi lên trước một bước khiến Tất Tịnh Hồng sợ tới nỗi trốn ra đằng sau Bạch Thư Hòa, không dám nói gì nữa.


Diệp Thành còn chẳng buông quay đầu qua, anh nhìn ra ngoài cửa sổ lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì thì nói, không có thì đi ngay, tôi rất bận".


Bạch Thư Hòa hít sâu một hơi, đi lên phía trước cười nịnh nọt: "Tiểu Thành à, chú đến tìm ông Diệp.
Chú nhớ ông ấy thích ăn măng hầm muối chú làm nhất liền đặc biệt mang một ít đến, muốn uống với ông ấy mấy ly".


Ông ta đang điên cuồng tính toán, muốn thông qua Diệp Niệm để cứu vãn tình hình, nhưng không ngờ...


"Bố cháu rất bận, không có thời gian gặp chú đâu".


Diệp Thành không nói dối.
Lúc này Diệp Niệm đã dùng Tử Vân Đan, đang tu hành Tiên Võ Thất Quyết rèn luyện cơ thể và hồn phách, làm gì rảnh để uống rượu?


Bạch Thư Hòa thì lại nghĩ Diệp Thành vẫn còn ghi thù, liền cười nịnh nọt: "Tiểu Thành, người trẻ tuổi ai chẳng có lúc mắc sai lầm.
Tiểu Huyên đã biết sai rồi, cháu hãy nể tình tình cảm hơn hai mươi năm từ nhỏ đến lớn của hai đứa mà cho nó một cơ hội đi".


Khóe miệng Diệp Thành khẽ nhếch lên, anh lạnh nhạt nói: "Lúc cô ta lên giường với Lý Việt Trạch đã từng nghĩ đến tình cảm hơn hai mươi năm từ nhỏ đến lớn ấy chưa?"

Một câu nói không hề nể nang khiến ba người nhà họ Bạch run rẩy.
Họ biết Diệp Thành nói như vậy nghĩa là không muốn cho nhà họ Bạch cơ trở mình nữa!

Vừa đúng lúc này, Thẩm Minh Nhan đi từ trong phòng ra.
Cô còn chẳng nhìn ba người nhà họ Bạch mà đi thẳng đến trước mặt Diệp Thành, cung kính nói: "Diệp Tiên sư, nhà họ Trương đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Tên Lý Việt Trạch cũng vì sợ hãi quá độ mà tinh thần sụp đổ, e là cả đời này chỉ có thể sống trong bệnh viên tâm thần".


Diệp Thành gật đầu quyết đoán rồi quay người đi tiếp tục làm gì đó, cứ như không hề quan tâm đến tất cả.


Thẩm Minh Nhan thì nhìn Bạch Tiểu Huyên với ánh mắt châm chọc, nói: "Ôi, biết tình nhân bé nhỏ của mình nhập viện rồi mà hình như ai đó chẳng có phản ứng gì cả nhỉ".


Tất Tịnh Hồng muốn quát tháo theo bản năng nhưng đột nhiên nhận ra thân phận của đối phương liền vội vàng che miệng.
Sắc mặt Bạch Tiểu Huyên tái xanh, không nhìn Thẩm Minh Nhan mà đi lên phía trước nói:

"Diệp Thành, em có chuyện muốn nói với anh".


Thẩm Minh Nhan bước nhanh ra, cười khẽ nói: "Diệp Tiên sư một ngày trăm công nghìn việc, vô cùng bận rộn, không có thời gian để lãng phí với những kẻ tép riu như các người".



Cô nhấn mạnh ba chữ "kẻ tép riu", hiển nhiên là đang tỏ rõ thái độ thay Diệp Thành.
Bạch Tiểu Huyên tự dưng thấy tức gián một cách khó hiểu, liền bật thốt lên:

"Đám nam nữ đê tiện các người, không phải đều dựa và nhà họ Từ mới huênh hoang như vậy sao?"

Cô ta tự cho là đã tìm đúng chân tướng sự việc.
Nếu Diệp Thành không tìm bám được vào nhà họ Từ thì không thể nào có được thành tựu và địa vị như ngày hôm nay, nhưng Thẩm Minh Nhan lại bật cười ha hả:

"Nhà họ Từ ở Yên Kinh? Đó là cái thá gì chứ! Có Diệp Tiên sư trấn giữ ở đây thì Giang Thành sao có thể để mặc chúng hoa chân múa tay được?"

Ba người nhà họ Bạch sững sờ.
Họ luôn cho rằng chỗ dựa của nhà họ Thẩm là nhà họ Từ, nhưng giờ xem ra Thẩm còn kính trọng Diệp Thành hơn cả nhà họ Từ?

Bạch Tiểu Huyên kinh hãi, gào thét như một con mụ đàn bà chanh chua: "Không thể nào, không thể nào...
Nếu không phải may mắn được nhà họ Từ coi trọng thì một Diệp Thành nhỏ bé sao có thể bay vọt lên như thế được?"

Cô ta túm tóc mình, gào lên, gần như đã sụp đổ: "Không thể nào! Chắc chắn là cá người lừa tôi! Nếu không sao anh ta có thể có được vị trí như ngày hôm nay!"

- ------------------


.