"Tốt, tôi đã hiểu rồi." Anh gật đầu, "Cậu đi ra ngoài đi." Khi thấy được văn kiện này, anh rất là tức giận.
"Cậu định xử lý cô ấy ra sao? Cô ấy quá nguy hiểm."
"Từ từ đã!"
"Nếu như là cậu của trước kia, cậu đã khai trừ cô ấy để bảo toàn cho công
ty, nhưng bây giờ cậu không làm được, đúng không?" Trang Duy An nói,
"Tân Tấn, cậu đã thay đổi!"
"Tôi không có."
"Có, cậu có!"
Hắn chỉ vào mặt Tân Tấn, "Nếu đối tượng là người khác, cậu sẽ không nhân nhượng, cậu thật sự đã trúng độc rồi, cậu bị tình yêu làm cho mù quán
rồi."
"Duy An ——"
"Tôi nói lại lần nữa, cậu định làm gì? Tôi hi vọng đáp án của cậu sẽ không làm cho tôi thất vọng."
Tân Tấn lắc đầu, "Tôi không biết."
Nội tâm của anh giằng xéo, có tức giận, có bi thương, còn có cảm giác mất
mác, anh hoàn toàn không nghĩ tới Ái Toa đến đây là có mục đích.
"Cậu hãy quyết định sáng suốt đi, cho dù phần văn kiện đó có sai, nhưng thà giết lầm còn hơn bỏ xót."
"Tôi biết."
"Nghe lời cậu nói như vậy, cậu không biết phải làm gì sao?"
"Tôi định đánh cuợc rốt cuộc cô ấy có yêu tôi hay không." Anh nặng nề nói,
nếu quả thật là như thế, tôi hi vọng, tôi sẽ trở thành người thắng cuộc.
"Cậu điên rồi!" Hắn tức điên lên, "cậu biết rõ cậu đặt một quả bom hẹn giờ,
mà cậu vẫn làm như vậy? Được! Cậu nói cậu phải đánh cuộc, nếu cậu là
người thua cuộc thì cậu phải làm như thế nào? Tinh phiến là cậu hạ lênh
khai thác, cậu biết tấm tinh phiến này đối với công ty chúng ta tốt bao
nhiêu không?" Trang Duy An hết sức kích động, "Nếu như cậu thua, cậu sẽ
đem tinh phiến này tặng cho người ta phải không?"
"Tôi không biết." Tân Tấn chỉ dám nghĩ mình thắng mà thôi.
"Được, cậu là ông chủ, cậu quyết định đi, tôi không còn gì để nói, dù sao tôi cũng đã nói hết rồi."
"Cám ơn cậu, Duy An." Anh chân thành cảm ơn.
"Thay vì cám ơn tôi, tôi muốn cậu làm theo lời của tôi." Hắn nói xong liền rời khỏi phòng làm việc của anh.
--- ------ ---------
"Ái Toa, hôm nay cô có chuyện gì sao, tại sao cô lại đứng ngồi không yên?"
"Vậy sao?" Cô sờ sờ mặt của mình, "Tôi có sao?" Cô ăn khối sushi mỉm cười
nói, trong đầu cô nghĩ làm như thế nào để đem tấm tinh phiến thu vào
tay.
Trang Duy An sinh nghi với cô, mà cô hiện tại phải xem, Tân
Tấn rốt cuộc có biết mục đích cô đảm nhận chức vị thư kí của anh hay
không.
Theo cô quan sát, lời nói cử chỉ của anh đều bình thường, anh còn chưa biết chuyện gì mới đúng?
"Vị cá sushi ăn ngon không?" Tân Tấn hỏi.
"Ăn ngon, mùi vị không tệ."
"Câu trả lời của cô tôi có thể xác định, cô đang đi vào cỏi thần tiên, cô đang ăn là trứng cá sushi."
"A. . . . . ." Đáng chết, cô sao lại có thể sai lầm như thế này, "Này. . . . . . Rất xin lỗi."
"Đang suy nghĩ cái gì? Có thể nói cho tôi biết không?" Tân Tấn ngồi đối diện
cô dịu dàng hỏi, thuận tay đẩy sợi tóc của cô ra sau tai, "Có lẽ tôi có
thể giúp cô giải quyết vấn đề."
Nếu cô thừa nhận thân phận của mình, nói ra mục đích của cô, thì chuyện đó cũng rất dễ giải quyết.
"Vấn đề?" Cô thản nhiên cười, "Tôi không có vấn đề gì cả! Tôi đang suy nghĩ
công việc của Phó tổng rất nhẹ nhàng, nhưng lại cầm tiền lương rất cao?"
"Cô hâm mộ cậu ta?" Anh biết Ái Toa đang nghĩ cái gì, cô chỉ thuận miệng nói ra một lí do mà thôi.
"Tiên sinh, thật xin lỗi. . . . . . Có cần châm rượu nữa không?" Phục vụ nhìn cái ly trống rỗng để trước bàn của hai người, lễ phép hỏi.
"Cám ơn." Anh nói ý bảo phục vụ rót đầy rượu.
"Cũng không nói là hâm mộ, chỉ là cảm thấy không công bằng mà thôi. Nhưng tôi tin tưởng Phó tổng làm được rất nhiều việc."
"Trên căn bản, tôi không có ý kiến gì với Duy An, cậu ta không mặc âu phục,
không đến công ty tôi không có ý kiến, chỉ cần cậu ta làm tốt công việc
của mình là được rồi."
"Anh rất hài lòng với cậu ta?"
"Không hài lòng làm sao có thể làm việc với cậu ta lâu như vậy được!" Anh giơ ly rượu lên, "uống một ly."
"Ừ. . . . . . Anh biết tửu lượng của tôi, nếu không tôi còn tưởng anh muốn tôi uống say !" Cô đùa giỡn nói.
"Không nói gạt cô, tôi là có ý tứ kia." Anh nhíu mày, "Mấy ly Martini cũng
không làm cô say, tôi sợ cô còn chưa say chính tôi đã say trước."
"Tổng giám đốc, anh rất thích nói đùa. . . . . ." Lời của anh nói làm có Ái
Toa cảm thấy lúng túng, cô dùng nụ cười để che dấu sự tâm hồn rung động.
Cô là sao đây, anh đối xử với cô dịu dàng, cô đã cảm động . . . . .
Cô nhất định phải loại bỏ tình cảm này, nếu không cô sẽ không thể làm việc được.
Mặc dù cô biết mình nên làm gì, nhưng nội tâm của cô bắt đầu do dự, cô muốn luyện thành sát thủ, từ nhỏ cô phải vô tâm, vô tình, vô lệ, nhưng. . . . . Cô bắt đầu cảm thấy nội tâm ấm áp.
Trong đầu đã hiện lên mấy tiếng vang —— đáng chết! Cô chẳng lẽ đã bắt đầu trầm luân? Chỉ cần cô động
tâm, kế hoạch của cô sẽ rất khó thành công.
Cô cắn chặt môi dưới, nắm chặt quả đấm, ý đồ dùng đau đớn để thức tỉnh ý trí, nhưng là cô
không có cách nào quay đầu lại nữa rồi. . . . . .
Sẽ không, sẽ
không, cô ở chổ thiếu gia huấn luyện thành sát thủ cao cấp nhất, cô chưa làm gì sai! Ái Toa không ngừng nói với chính mình.
"Đừng cắn nữa!" Nhìn thấy cô cắn môi mình đến chảy máu, anh thấy đau lòng.
Tay của anh chạm vào môi cô, cô đang suy nghĩ sâu xa, theo phản xạ cô cắn ngón tay anh.
Hoàn toàn xuất phát từ phản xạ tự nhiên, Ái Toa nghe Tân Tấn kêu đau, mới phát giác mình làm ra chuyện gì.
"Thật xin lỗi!" Cô lần đầu tiên bối rối như vậy, Ái Toa vội vàng lấy khăn
giấy trong túi ra, lau máu trên tay anh, "Tôi không phải cố ý."
"Oh. . . . . ." Tân Tấn nhíu chặt lông mày, anh hoàn toàn không ngờ tới cử
động của cô, "Cô nếu như là cố ý, tôi nghĩ tôi sẽ không còn gặp lại ngón tay của mình." Anh miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
"Tôi có thể làm gì để bồi thuờng cho anh?" Cô không phải cố ý, đây chỉ là phản xạ trong tổ chức huấn luyện ra.
"Bồi thường?" Ách. . . . . . Cắn rất sâu, rất may là máu đã không còn chảy, "Cô làm cái gì để bồi thường cho tôi?"
"Này. . . . . ." Ái Toa cúi đầu, trên mặt là áy náy.
"Cô rất phiền não?"
"Có một chút." Cô gật đầu. Làm thương tổn Tân Tấn, cô rất lo lắng, so với việc cô giết người, cô càng thống khổ hơn.
Nếu cô có định lực chưa đủ, không cách nào phòng vệ mình, có lẽ. . . . . .
Cô sẽ từng bước từng bước nhảy vào nơi vạn kiếp bất phục.
Không được, cô không thể phản bội thiếu gia! Cô phải mau hoàn thành nhiệm vụ thiếu gia giao.
"Được rồi, coi như tôi chịu thiệt một chút, cô chỉ cần đồng ý yêu cầu của tôi là được." Anh cười, hoàn toàn không để ý ngón tay bị thương, "Như vậy
cô sẽ không thua thiệt, dù sao ngón tay của tôi thiếu chút nữa đứt ra
luôn!"
"Tốt, tôi đồng ý." Ái Toa gật đầu, trong nháy mắt, cô do dự nhìn Tân Tấn.
"Yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện gì với cô đâu."
"Ừ. . . . . ."
"Cám ơn tổng giám đốc đưa tôi về nhà, nhà tôi ở trên lầu." Ái Toa chỉ tòa Cao ốc trước mặt.
"Nơi này hoàn cảnh rất tốt, đây là khu dân cư cao cấp." Theo như anh biết, giá phòng ở đây rất đắt.
"Phải không, tôi chỉ là mướn phòng, dù sao tiền lương cũng rất ít?"
"Nếu như mướn phòng giá cả cũng rất cao mới đúng! Cô đủ tiền trả sao?"
"Ý của tổng giám đốc là. . . . . . Anh giúp tôi trả sao?" Ái Toa hỏi dò.
Đi làm hơn một tháng, cô có thể nhìn ra Tân Tấn thích cô, chỉ là không
biết đến trình độ nào mà thôi, cô có thể lợi dụng anh ở điểm này.
"Không!" Tân Tấn lắc đầu, "Ái Toa, tôi biết cô cũng sẽ không đồng ý."
"Tổng giám đốc, anh nói đúng rồi."
"Đã như vậy, cần gì phải hỏi?"
"Chỉ là tò mò thôi, tổng giám đốc, vậy tôi đi vào trước." Cô phất phất tay với tân tấn.
"Đợi chút. . . . . ."
"Chuyện gì?" Cô xoay người lại.
"Cô còn nhớ rõ, cô ở trong phòng ăn đã đồng ý gì với tôi không? Bây giờ tôi đồi thường."
"Nhanh như vậy, được rồi! Tổng giám đốc mời nói!" Cô chờ Tân Tấn mở miệng.
Ai ngờ đợi nửa buổi, Tân Tấn cũng không có mở miệng, chỉ là đứng ở bên cạnh cô.
"Anh. . . . . . Làm cái gì?" Nhìn anh cúi đầu, cô thật luống cuống.
Trái tim của cô bắt đầu nhảy lên kịch liệt, nhìn gương mặt anh từ từ phóng đại. . . . . .
"Tôi muốn cô." Anh hôn môi cô, nếm mùi vị son môi của cô.
Không muốn mình hù dọa cô, anh thả chậm động tác của mình, tay nâng đầu cô, lưỡi thâm nhập vào trong miệng cô.
"Ưmh. . . . . ." Ái Toa phát ra một tiếng ưm, hôn môi cô cực kỳ xa lạ , thiếu gia chưa bao giờ hôn qua cô.
Có lẽ, điều này đại biểu là một loại cấm kị.
Nếu Tỏa Kiều hôn cô, liền đại biểu hắn yêu cô, nhưng. . . . . . Thiếu gia của cô sẽ không yêu bất cứ ai, hắn chỉ yêu chính mình.
Không khí trong buồng phổi của cô đã hết, cô liều mạng hô hấp, nhưng động tác lại vụng về.
Cho đến khi anh buông cô ra, Ái Toa mới phản ứng làm cho anh cảm thấy kinh ngạc.
Cô xinh đẹp như vậy, nếu " hôn môi" thì cô sẽ không phải là lần đầu tiên, nhưng phản ứng của cô lại ngoài dự đoán của anh.
Cô cơ hồ cả người cứng lại, giống như pho tương búp bê, ngơ ngác nhìn anh.
"Anh ——"
"Anh ——" lỗ tai của cô nóng quá, mặt nóng quá, môi bị anh hôn có cảm giác sưng lên.
"Mặt của cô đỏ." Cô như vậy rất bất đồng với bình thường, nhìn ra được cô rất hốt hoảng.
Tay của anh vuốt ve mặt của cô, "Cô tựa hồ rất hốt hoảng."
"Không, tôi không có." Ái Toa mạnh miệng nói, "Cái này thì có cái gì hốt hoảng, mọi người đều là người lớn không phải sao?" Co làm ra biểu tình rất lõi đời, nhưng lại thất bại.
"Cô nói không sai, mọi người đều là
người lớn, có thể theo đuổi thứ mình muốn." Anh lần nữa hôn lên má của
cô, "Mà cô chính là thứ tôi muốn."
Câu nói của anh làm chấn động cô, linh hồn của cô.
Tân Tấn nói —— anh muốn cô sao? Anh thật sự muốn cô sao? Từ lúc anh ôm cô
vào công ty, trong lòng cô liền bắt đầu có một chút ấm áp.
Nhìn
anh ngồi lên xe, nội tâm Ái Toa kích động, cho tới bây giờ chưa có ai
"muốn" cô, cô không biết "ấm áp" là cái gì, nhưng. . . . . . Anh cho cô
rồi.
Cô đi vào phòng, ngồi chồm hổm trên mặt đất nhẹ giọng khóc sụt sùi.
Chớ yêu cô. . . . . . Cô không phải là một người phụ nữ đáng để yêu, mặc dù Ái Toa muốn dò xét Tân Tấn thích cô tới cở nào, nhưng hiện tại cô hối
hận rồi.
Anh yêu cô, không còn gì để bàn cải, đó là ràng buộc, nhưng cô. . . . . . Nếu có ràng buộc này cô không có cách nào rời đi?
Nhưng vào lúc này, điện thoại Ái Toa vang lên.
Bài "Hạnh phúc" là bài cô thích nghe nhất, cô đem nó làm thành tiếng chuông điện thoại.
"A lô. . . . . ." Cô tiếp nhận cuộc gọi.
"Ái Toa ——"
"Thiếu gia!" Giọng nói lạnh thấu xương, cô biết đó là giọng của Tỏa Kiều, chỉ
có giọng nói của Tỏa Kiều âm thanh mới lạnh như thế, nghe rất vô tình,
làm cho người ta toàn thân rét run.
"Chuyện đó làm như thế nào rồi?"
"Này. . . . . ." Ái Toa nuốt nước miếng, "Thiếu gia, tôi. . . . . ." Cô không muốn tiếp tục nữa, cô hi vọng Tỏa Kiều có thể đổi người , bởi vì tiếp
tục nữa, cô căn bản xuống tay không được.
" Ái Toa, thế nào?!"
"Không. . . . . . Không có gì." Cô lắc đầu, lời nói trong miệng toàn bộ nuốt
xuống, "Thuộc hạ hành sự bất lực, cho nên cần thêm một ít thời gian?"
"Đối phương đã thúc giục, ta hi vọng cô đừng lãng phí quá nhiều thời gian,
ta tin tưởng cô hoàn thành thời gian không lâu như vậy."
"Thuộc hạ vô năng!"
"Cho cô hai tuần lễ, hai tuần lễ sau, ta muốn nhìn thấy cô mang tấm tinh
phiến trở về." Tỏa Kiều nói xong câu đó, liền ngắt điện thoại.
Nhìn chiếc điện thoại, cô kích động muốn khóc.
Cô nên làm cái gì? Muốn cô phản bội thiếu gia hay phụ lòng Tân Tấn, có lẽ. . . . . . có lẽ cô phải xem cái nào quan trọng hơn.
Hai phút sau, điện thoại lại vang lên.
"Uy. . . . . ." Thanh âm của cô có chút nghẹn ngào.
"Ái Toa sao? Cô làm sao vậy?" Tân Tấn quan tâm hỏi.
"Không. . . . . . Không có gì, chỉ là thấy hơi lạnh, tổng giám đốc có chuyện gì không?" Cô lau lau lỗ mũi.
"Nụ hôn vừa rồi cô thấy như thế nào?"
"Hôn. . . . . ." Cô vuốt ve cánh môi của mình, trên môi còn lưu lại mùi của anh, "Tôi. . . . . ."
"Hù dọa cô sao?"
"Không. . . . . . Rất bình thường."
"Cô không để ý sao? Nếu như cô bài xích, thì tôi xin nhận lỗi với cô, tôi
chỉ xin cô một yêu cầu, có thể cho chúng ta một cơ hội được không?"
"Tôi không biết." Cô rất để ý đến nụ hôn đó.
"Tôi có thể hiểu, là cô thích nụ hôn đó đúng không?" Anh cười nói.
"Tổng giám đốc ——"
"Xin lỗi, tôi lỡ lời! Tôi chỉ muốn nghe giọng của cô mà thôi." Tân Tấn cảm thấy Ái Toa trong nháy mắt tựa hồ sẽ biến mất.
Cũng bởi vì điều này, nên anh điện thoại cho cô."Số di động của cô tôi tra trong danh bạ của công ty, cô không để ý chứ?"
"Không sao."
"Rất xin lỗi, trễ thế này mà quấy rầy cô, cô nghỉ ngơi trước đi."
"Ừ." Đầu cô hiện tại rất hỗn loạn, cô không nên làm gì cả, phải ngủ một giấc, sau đó tìm mọi cách để giải quyết.
Cô đi vào phòng tắm, tắm rửa xong, đang định mặc áo choàng sợi tơ vào, thì cô nhìn thấy hình con bươm bướm trước ngực mình, cô đụng tay vào nó.
Cô là người của ta, ta xâm hình xâm lên người cô, cô cả đời không được phản bội ta!
Cô nhớ lời của Tỏa Kiều dặn, năm đó chính tay hắn xâm lên ngực cô, cô cả đời cũng không thể thoát khỏi số mạng.
Tân Tấn, thật xin lỗi. . . . . . Tôi sẽ đi theo con đường ban đầu tôi đã chọn.
Lúc này, cô thật sự rất hận! Vì sao trước ngực cô lại có hình xâm này. . . . . .
Tại sao!