"Nếu như em lừa anh,
anh có thể tha thứ cho em hay không?" Thân Thể trần trụi của Ái Toa dựa
sát vào lòng ngực Tân Tấn, nhẹ giọng hỏi.
Cô không động thủ không được, chuyện đã kéo dài quá lâu, nếu để cho thiếu gia biết lòng của cô
đã sớm nghiêng về Tân Tấn, cô không biết hắn sẽ có động tĩnh gì.
Hắn sẽ thả cô đi, để cho cô và Tân Tấn vui vẽ hạnh phúc sao? Cô nghĩ cũng
không dám nghĩ, dù sao Tỏa Kiều cũng là người lãnh khốc vô tình, chỉ sợ
hắn biết chuyện, dưới cơn thịnh nộ hắn sẽ nhẫn tâm giết chết Tân Tấn.
"Để xem việc gì đã." Ánh mắt Tân Tấn híp lại, bộ dạng Ái Toa như đi vào cõi mộng mơ, có lẽ cô sẽ nói cho anh nghe tất cả, nếu là vậy, anh sẽ biết
lòng cô nghĩ gì về anh.
Nếu như cô lừa gạt anh, anh sẽ biết cô có phản bội anh không, thậm chí là rời khỏi anh. . . . . . chỉ cần cô
thẳng thắn với anh, để cho anh biết cô có thương anh không, bởi vì
thương anh cho nên mới ở cùng với anh, mà không phải bởi vì cô đang làm
nhiệm vụ.
Anh không hi vọng cô bởi vì làm nhiệm vụ, mà làm "chuyện đó" với anh.
"Vậy anh sẽ tha thứ cho em sao?" Ái Toa nhẹ giọng nói.
"Anh nói rồi anh muốn biết là chuyện gì, không phải sao?" tay của anh đẩy
mái tóc đỏ của cô ra, anh hôn trên gương mặt cô, "Thế nào? Em có chuyện
gì lừa gạt anh sao?"
"Không." Ái Toa lắc đầu, tất cả lời nói của cô đều mắc lại trong cổ họng.
"Em có thể nói cho anh biết không?"
"Không, không sao." Cô còn chưa muốn nói cho anh biết, đợi cho cô lấy được tinh phiến, cô sẽ lập tức rời đi, mà anh. . . . . . Anh và cô sẽ không có
bất kì liên hệ nào.
Đúng vậy, cô sẽ không trở về tìm anh, bởi vì cô sẽ không chịu đựng được ánh mắt của anh.
"Được rồi, nếu như em không muốn nói, anh sẽ không hỏi, bất luận em nói gì, anh cũng sẽ không trách em."
"Thật?"
"Đúng vậy." Chỉ cần cô thẳng thắn nói với anh cô muốn tấm tinh phiến, anh sẽ
chấp nhận, cũng sẽ nguyện ý tha thứ cho cô, nhưng nếu như cô hành động
thất bại, anh sẽ không tha thứ cho cô.
"Anh biết em bây giờ đang suy nghĩ, em cứ suy nghĩ đi! Anh đi tắm." Anh hôn lên gương mặt cô.
"Ừ, anh đi đi!" Anh vừa chuẩn bị đi, cô vòng qua thắt lưng anh, ôm anh thật chặt.
"Thế nào?" Tay của anh nắm lấy tay cô.
"Không có gì. . . . . ." Cô lắc đầu, cô sẽ phải phản bội anh. . . . . . Anh có oán cô, hận cô đều không sao, đây có lã là hậu quả của cô.
--- ------ ------ ---------
Tân Tấn đi vào phòng tắm, cử chỉ của Ái Toa làm cho anh cảm thấy quái dị.
Cô không giống như bình thường, tính cách của cô rất trầm lặng , đừng nói ôm anh, ngay cả anh nắm tay cô, cô còn rụt tay lại.
Cô rất không bình thường!
Tay Tân Tấn cầm lấy vòi hoa sen, nước không ngừng vẩy lên trên người của
anh, anh đang bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Chẳng
lẽ cô muốn lấy tinh phiến sao? Lúc trước anh nói cho cô biết tinh phiến
để ở đâu, cô cũng không có đụng tay, nhưng điều này cũng không có chứng
minh cô không muốn tấm tinh phiến kia.
Đừng làm cho anh suy nghĩ đúng! Anh tắt vòi nước, cầm khăn tắm lau khô và mặc áo tắm vào.
Nhìn đôi dép lê, anh lựa chọn không mang, anh suy nghĩ nếu anh đi chân không, chân anh sẽ không phát ra tiếng động.
Đi ra khỏi phòng tắm, anh không nhìn thấy cô đang ở trong phòng ngủ, chân mày anh cau lại, anh đi ra khỏi phòng.
Đứng trước cửa phòng đọc sách, anh không muốn mở cửa, nếu như anh mở cửa, Ái Toa không có ở trong phòng, thì anh sẽ rất vui vẻ; nhưng ngược lại, nếu như cô ở trong phòng đọc sách, anh nên làm cái gì?
Từ khi biết được mục đích của Ái Toa, anh vẫn đang đánh cuộc.
Tay anh nhẹ nhàng mở cửa. . . . .
--- ------ ------ ---------
Ái Toa thừa dịp Tân Tấn đi tắm, cô đi vào thư phòng của anh. Trải qua mấy
ngày nay, cô do dự có nên động thủ hay không, bởi vì cô không muốn phản
bội anh.
Cô làm thư kí của anh lâu như vậy, cũng nghe nói qua tấm tinh phiến này rất quan trọng với công ty anh, cô không muốn làm cho
anh đau khổ, nhưng là cô lại không có cách nào phản bội thiếu gia.
Phản bội thiếu gia?
Cô bị chính ý nghĩa của mình dọa sợ. Cô thế như vì Tân Tấn mà muốn phản bội Tỏa Kiều, từ khi nào cô có ý tưởng đáng sợ này?
Lòng của cô rung lên, cô không phải luôn luôn cho là Tỏa Kiều là chúa tể, là tất cả của cô sao? Vì anh, cô có thể bỏ mạng, mà bây giờ. . . . . .
Chẳng lẽ. . . . . Cô yêu Tân Tấn sao? Chính vì yêu anh, cho nên cô mới do dự?
Đúng! Cô đã sớm phát hiện, chỉ là cô vẫn luôn nhắc nhở mình, không được yêu
Tân Tấn? Nhưng cô rất vô dụng, thậm chí ngay cả lòng mình cũng không
quản được. . . . . .
Ái Toa nắm chặt quả đấm. Không nên! Cô không nên yêu bất luận kẻ nào , cô là sát thủ. . . . . Cô và Tân Tấn căn bản
không có tương lai.
Đúng vậy! Cô và anh không thể nào, dáng vẻ cô như vậy, đôi tay cô dính đầy máu tươi, cô làm sao có thể hạnh phúc?
Ha ha. . . . . . Cô cười lạnh, nếu như cô mà cũng có hạnh phúc, như vậy sẽ không có công bằng cho những người còn lại?
Lý trí nói cho cô biết, cô lấy trộm tinh phiến xong, cô sẽ đi, nhưng về
phần tình cảm này cô không muốn phải kết thúc như vậy. Nội tâm của cô
đang kịch liệt giao chiến.
Cô yêu Tân Tấn, cô không muốn thương
tổn anh. Nhưng, nếu cô không thành công, hậu quả cô sẽ không thể tưởng
tượng nổi, có thể cô sẽ mất mạng.
Hai mắt nhắm nghiền, nước mắt
của cô chảy xuống, cô thật muốn cam tâm vì anh, ngay cả mạng sống của
chính mình cũng không cần sao?
Cô đưa tay ra, đụng lấy tấm tinh phiến trên bàn đọc sách của Tân Tấn, nhưng vào lúc này. . . . . . Cửa thư phòng mở ra.
Tân Tấn mặt lạnh lùng đúng ngay cửa, ánh mắt của anh tràn đầy chỉ trích, đối với cô không tha thứ.
"Tân Tấn. . . . . ."
"Ái Toa, em làm cho anh quá thất vọng."
Anh thua rồi, anh hoàn toàn thua rồi.
Anh nói ngắn gọn mấy câu, đã làm cho cô rơi xuống mười tấm tầng địa ngục, tay của cô cứng lại, cả người thất thần.
Thất vọng. . . . . . Cô làm cho anh thất vọng sao?
Đúng vậy, không sai! Cô từ bỏ tình yêu của anh, từ bỏ lòng tin của anh đối với cô.
"Anh vẫn cho là tình yêu của anh có thể làm cho em cảm động." Anh chậm rãi
nói, nội tâm đau đớn, anh yêu cô là tình yêu chân thành, anh tin tưởng
cô, nhưng cô lại phản bội anh.
Tại sao. . . . . Cô lại làm như vậy? Chẳng lẽ chủ nhân của cô quan trọng, đáng giá để cho cô làm như vậy sao?
Hắn làm sao vượt qua anh. . . . . . Hắn có yêu cô so với anh yêu cô không?
Có lẽ, Ái Toa sẽ phục tùng mệnh lệnh của hắn, là bởi vì trong lòng cô hắn có vị trí rất quan trọng, như vậy thì như thế nào?
Trang Duy An sớm đã nói với anh, nhưng anh vẫn tin tưởng chính mình, cho nên anh mới bị tình trạng như thế này.
Tấm tinh phiến kia đối với công ty rất quan trọng; không sai, nhưng vì cô,
anh có thể tặng cho cô, chỉ cần cô thẳng thắn nói với anh. . . . . .
Nhưng Ái Toa lại làm cho anh quá thất vọng.
"Anh đều biết?" Cô
nhìn anh, gương mặt không có chút biểu hiện gì nhìn anh. "Anh nếu đã
biết, vì sao không nói, tại sao không đuổi em đi, còn để em vào nhà của
anh, anh không biết như vậy rất nguy hiểm sao? Anh giống như đang dẫn
sói vào nhà!" Cô nói bằng ngữ điệu lạnh lùng, ý đồ để cho anh đối với cô vô tâm vô tình.
Nhìn đến bộ dáng của anh, cô rất đau lòng, cô
biết cô đã tổn thương anh. . . . . . Cô nhẫn tâm làm tổn thương người
đàn ông mà cô yêu nhất.
Chuyện rõ ràng như trước mắt, vì cô. . . . . . Cô biết anh bỏ ra rất nhiều thứ.
Giọng anh trầm xuống, "Anh đang đánh cuộc."
"Đánh cuộc?" Ái Toa không hiểu."Đánh cuộc gì?"
"Anh đánh cuộc tình yêu của anh có làm cho em lưu lại hay không, nhưng hiện
tại anh hiểu rõ rồi. . . . . ." Anh đau khổ tột cùng cười to, "Là anh tự tin đối với chính mình, cho dù anh yêu em như thế nào, em cũng thuộc về chủ nhân của em, em không phải bởi vì yêu anh mà phản bội chủ nhân em
chứ." Anh nắm chặt tay của cô.
"Tân Tấn. . . . . ."
Cô cũng muốn thương anh, chỉ là cô không thể thương anh, bởi vì cô sẽ hại anh.
"Chuyện của em anh đều biết. . . . . ." Tân Tấn chậm rãi nói, "Kể từ khi anh
yêu em, anh đã biết rồi, chuyện của em anh đều cho Duy An đều tra, người kia là một thiên tài máy tính, chỉ cần em muốn, cô ấy đều biết."
Thiên tài máy tính là người ở trong phòng rửa tay tên Kiều tiểu thư kia sao? Chắc là cô ấy đi!
"Anh nếu đã biết mục đích em đến gần anh sao anh không đuổi em đi, không
phải sao? Nếu như anh đuổi em đi, anh cũng không cần phải sợ mất trộm."
Nàng lạnh lùng nói. "Tân Tấn, anh quá ngu, anh quá ngu ngốc."
"Anh nói rồi, anh yêu em, em cũng yêu anh." Anh chết tâm, "Người đàn ông
kia. . . . . . Đáng giá cho em bỏ ra sao?" Anh nhẹ giọng nói, "Thậm chí
em vì đạt được mục đích mà bỏ ra thân thể của mình vậy sao? Em nguyện ý
đem thân thể của em cho anh, là bởi vì yêu anh, hay là mệnh lệnh của
thiếu gia?"
Anh không muốn nói những lời tổn thương cô, anh không muốn!
Anh biết cô ở cùng một chổ với anh, cô trao cho anh thứ quý giá nhất, nhưng anh đang bị phản bội, tức giận, đau đớn làm cho anh nói lên những lời
làm tổn thương cô.
". . . . . ." Cô trầm mặc.
Anh nói những lời tổn thương cô. . . . . . Nhưng rốt cuộc ai là người bị thương sâu nặng nhất?
Cô có thể bởi vì một câu nói của Tỏa Kiều mà bỏ mạng, nhưng thân thể của
cô, tình cảm của cô không phải tùy tiện có thể nói cho là cho.
Lần đầu tiên cô đem tình cảm cho một người, thế nhưng là người cô không được quyền yêu!
"Anh hỏi em lần thứ nhất, em rốt cuộc có yêu anh hay không?"
Ái Toa trầm mặc, cô rất muốn nói "Có", nhưng cô không thể mở miệng được.
Hốc mắt cô rơi lệ. . . . . Cô không hiểu, không! Phải nói là, cô đã rất lâu rồi không rơi lệ, kể từ khi cô đi theo Tỏa Kiều.
"Không nói lời nào chính là không có? Tại sao!" Quả đấm của anh đấm lên mặt
bàn, "Ái Toa lần đầu tiên anh yêu một người như vậy. . . . . . Anh cho
tới bây giờ không hi vọng em yêu anh, anh chỉ mong em có thể ở bên cạnh
anh, xem như yêu cầu của anh rất quá đáng đi." Anh cầm lên tấm tinh
phiến giao cho cô, "Nếu như đây là thứ em muốn, em liền lấy đi! Sau này
đừng làm cho anh lại nhìn thấy em."
Đôi tay cô run rẩy, cô cắn chặt môi, nhìn Tân Tấn đưa tấm tinh phiến cho cô, sau đó anh xoay người rời đi.
"Đợi chút. . . . . ."
"Còn có chuyện gì sao?" Anh dừng bước.
Cô kêu anh có phải hay không cô muốn nói cho anh biết, cô yêu anh? Tân Tấn vẫn luôn mong đợi.
Trừ phi chính miệng Ái Toa nói không thương anh, nếu không cả đời anh sẽ không quên!
"Cám ơn anh đem tinh phiến đưa cho em, vì báo đáp ân đức của anh, em liền
nói cho anh biết một bí mật." Cô muốn làm cho anh quên cô, "Em không thể yêu bất luận kẻ nào, vì nhiệm vụ, em không chỉ có thân thể, thậm chí là mạng sống của em, em cũng có thể cho, chỉ cần thân thể của em còn có
giá trị lợi dụng, em nguyện ý vì người mở ra hai chân, mà anh là người
may mắn có được thân thể em, em mới có thể hoàn thành nhiệm vụ này."
"Cô hạ tiện!" Tân Tấn tức giận xoay người, dùng sức tát Ái Toa một cái, "Cô lấy tinh phiến không phải vì tiền sao? Tốt! Tôi cho cô, cô cả đời đều
dính chặt lấy tôi, tôi muốn cô tùy thời đều có thể mở hai chân cho tôi!" Là cô muốn như vậy, anh không ngừng ngại tổn thương cô.
"Đúng
vậy, tôi hạ tiện. . . . . . Tân tiên sinh, tôi khi nào nói tôi cao
thượng?" Cô nói giễu cợt, "Một đồng tiền sẽ không vang, chủ yếu là anh
muốn tôi, tôi mới có thể làm như vậy, không phải sao? Chỉ là, tiền của
anh tôi không thu."
"Tại sao?"
"Tôi là người phụ nữ của chủ nhân, anh phải biết, tôi chỉ thần phục hắn mà thôi."
"Ha ha. . . . . ." Anh cười mấy tiếng rồi rời đi.
Sau khi Tân Tấn đi, hai chân cô khống chế không được, dựa lưng vào tường rồi từ từ ngồi xuống.
Nhìn tấm tinh phiến trong tay, Ái Toa nghẹn ngào.
Cô làm tổn thương anh sao?
Cô làm tổn thương người đàn ông cô yêu nhất!
Cô lần đầu tiên cảm thấy yêu một người là hạnh phúc, nhưng thời gian lại ngắn như vậy.
"Ô ô. . . . . ." Ái Toa ngồi đó, đôi tay vây quanh lấy bắp chân không ngừng khóc thút thít.
Anh Đào nghe được tiếng khóc bi thương của cô, nó từ trong phòng khách chạy ra, vùi ở bên chân của cô ô ô nói.
Cô rất muốn khóc thật to, nhưng cô làm không được.
Lãnh khốc vô tình, họ đã giáo dục cho cô phải chọn dấu tâm tình của mình.
Cô rất buồn. . . . . . Thật rất buồn, cô chưa bao giờ oán bản thân mình,
hận bản thân mình. . . . . . Tại sao cô lại là sát thủ, chỉ cần là nhiệm vụ thiếu gia giao phó, cô nhất định phải hoàn thành?
Cô thật sự
thương tổn anh. . . . . . Thương tổn anh làm cho tim cô cũng tan nát. . . . . . Thay vì thống khổ, cô hi vọng Tỏa Kiều không nên đem tổng bộ về
Đài Loan, cô không muốn về lại đây. . . . . .
Cô có thể vì Tân Tấn làm được những gì? Cô yêu người đàn ông đó.
Ngẩng đầu lên nhìn gian thư phòng này. Bình thường ở chỗ này, cô luôn ngồi ở
bên cạnh anh, anh nói chuyện phiếm, nói chuyện công việc. . . . . .
Nhưng bây giờ đều như vậy sẽ không còn nữa?
Đứng lên, cô đem tấm
tinh phiến đặt lên bàn sách của anh, cô làm thương tổn anh. . . . . . Cô không muốn phản bội anh thêm lần nữa!
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ Tỏa Kiều giao hậu quả cô gánh lấy sẽ rất lớn, vậy thì do cô tự gánh lấy đi!
Cô đi ra khỏi thư phòng, nhìn quanh phòng một lần cuối ——
Cô không có cơ hội trở lại nữa. . . . . . Dù sao chưa hoàn thành nhiệm vụ, cô đối với tổ chức là người vô tích sự.
Lời nói của cô nói với anh sẽ làm cho anh chết tâm, làm cho anh quên cô đi?
Cũng tốt! Tránh cho anh thương tâm. . . . . . Cô và anh coi như là không
quen biết nhau đi, anh là một người đàn ông tốt, anh không thích hợp với cô. . . . . . Anh thích hợp với một cô gái tốt, tối thiểu sẽ không là
một người đôi tay dính đầy máu như cô.
"Anh đào, mi ngoan ngoãn ở chỗ này. . . . . . Nếu như ta không chết, ta sẽ quay trở về đón mi. . . . . ."