Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 79: 79: Vi Nhi Không Tranh






Vi nhi không tranh: trích từ Đạo Đức Kinh của Lão Tử
Câu gốc: Thánh nhân chi đạo vi nhi bất tranh.

Phu duy bất tranh, cố thiên hạ mạc năng dữ chi tranh.
Dịch nghĩa: Đạo của bậc thánh nhân chỉ làm việc chứ không tranh giành.

Vì không tranh giành, cho nên thiên hạ không ai tranh giành với mình.
_________
Nói xong chuyện này, Lăng Phượng Tiêu cũng không nói gì nữa, ngả người xuống nằm nghiêng trên giường, một tay gối đầu, nhìn Lâm Sơ.
Đôi mắt Đại tiểu thư mang theo ý cười, còn được điểm sắc bằng mềm hồng màn lụa, càng tôn lên vẻ đẹp mỹ nhân như ngọc.
Lâm Sơ cũng cảm thấy rất đẹp, chỉ là có chút khẩn trương mà thôi.
Ngẫm lại Đại tiểu thư là biểu ca, biểu ca cũng là Đại tiểu thư, mà biểu ca luôn đối xử với hắn ôn nhu như vậy —— hóa ra, vẫn luôn là Đại tiểu thư đối xử tốt với hắn.
Đại tiểu thư duỗi tay, gạt đi những lọn tóc vương trên má hắn.
Lâm Sơ cảm thấy mặt mình đang nóng lên.
Đúng lúc này, mèo đang ngủ lăn quay một bên bỗng nhiên tỉnh lại, “Meo” một tiếng, chui vào giữa hai người họ.
Đại tiểu thư vươn tay ôm mèo vào lồng ngực, gãi gãi nhúm lông mềm sau tai nó, bảo: “Ta thấy nó mập lắm rồi, phải cho ăn ít đi thôi.”
Mèo vừa rồi còn thoải mái khò khè, nghe vậy kêu thảm thiết một tiếng, tránh thoát Đại tiểu thư, nhảy sang Lâm Sơ.
Lâm Sơ: “Ta cảm thấy rất đúng.”
Mèo nổi khùng rồi, nhảy phắt lên bàn, chổng mông về phía bọn họ, không thèm đếm xỉa hai người nữa.
Đại tiểu thư dỗ: “Thanh Viên ngoan, không tức giận.”
Mèo nằm xuống, mặc kệ luôn.
Đại tiểu thư cười một tiếng, lại quay đầu tiếp tục nhìn Lâm Sơ.
Căn phòng ấm áp thơm tho, trong không khí phảng phất như có dòng mật đường tan chảy, Lâm Sơ phát hiện bản thân vậy mà đã thả lỏng hơn rất nhiều.
“Ta nghĩ, nếu mỗi ngày đều được ở bên ngươi như vậy, cũng không uổng phí thời gian sống trên đời này.” Đại tiểu thư nói.
Lâm Sơ không biết đáp lại thế nào, chỉ nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Nếu đối phương là Đại tiểu thư, thì cùng người ấy ở bên nhau, tựa hồ cũng không phải việc khó khăn gì.
Bọn họ lại nói thêm vài câu, lúc này Đại tiểu thư mới lưu luyến mà đứng dậy khỏi giường, buộc màn lên, vấn tóc, nói: “Đi Tà Phong Tế Vũ Uyển thôi, bọn họ lo lắng nãy giờ rồi.”
Trung đình Tà Phong Tế Vũ Uyển, đèn đuốc sáng trưng, các cô nương vẫn chưa đi ngủ, đang tụ tập ở trung đình đọc sách.
Lăng Bảo Kính thấy hai người họ tới, kinh hỉ reo lên: “Đại tiểu thư!”
Các cô nương lại vây lấy bọn họ hỏi han một hồi.

“Đại tiểu thư vẫn chưa tỉnh, ta không thể nào an tâm được, đến bây giờ mới đọc được có 5 trang.” Lăng Bảo Trần nói.
Lâm Sơ nhìn chồng sách trên bàn, bỗng nhiên nhớ ra một việc.
Bấy giờ, Lăng Bảo Thanh lại oán giận nói: “Đại tiểu thư, cái quyển ‘Thục địa sử khảo’ này ta đọc mãi không vào, sợ rằng không nổi điểm Bính mất!”
Đại tiểu thư: “Không sao.”
Lâm Sơ: “……”
Mỗi năm Học Cung kiểm tra hai lần, tháng sáu một lần, tháng mười hai một lần —— bây giờ đã là giữa tháng 11.
Sắp cuối kỳ.
Cuối kỳ.
Lâm Sơ: “!!!”
Nam Hạ Phong Cảnh Khảo, Nam Hạ Sử, Ngoại Đan Thuật, Trận Pháp Sơ Thông —— hai mươi môn, tất cả đều nằm trong chương trình học của hắn.
Đại tiểu thư dường như nhớ ra chuyện gì, quay sang Lâm Sơ: “Chúng ta cũng phải ôn thi.”
Lâm Sơ gật gật đầu, trong lòng đang điên cuồng tuyệt vọng.
—— còn có Tử Vi Thuật Số, hắn học mãi vẫn không hiểu a!
Trừ bài kiểm tra này ra, còn phải vượt qua khảo hạch của Mộng tiên sinh nữa.
Thi cuối kỳ không tốt, cùng lắm là tốn thời gian tốn công sức, không lấy được ngọc phách mong muốn, kéo dài thời hạn tốt nghiệp một chút.

Nhưng nếu không qua được khảo hạch của Mộng tiên sinh, sẽ bị trục xuất khỏi Học Cung.
Đại tiểu thư lại nói nói gì đó cùng mấy cô nương, trên đường về mới hỏi hắn: “Ngươi có gặp khó khăn ở đâu không?”
Lâm Sơ đáp: “Tử Vi Thuật Số chả hiểu gì.”
Đại tiểu thư: “Ta sẽ học với ngươi.”
Lâm Sơ lại cảm thấy thực vui vẻ.
Hắn đang được học thần trợ giúp a.
Những ngày sau đó, Học Cung đều rất yên bình, không có sự cố gì xảy ra cả.

Đại tế tửu thậm chí còn đến Kinh Phong Tế Vũ Uyển, mang cho mèo ta một con cá siêu ngon, còn hứa hẹn trong tương lai sẽ mời một đầu bếp chuyên cá về, hoan nghênh Thủ Sơn Nhân giá lâm.

Mèo ta nhận ra mình không bị cắt xén khẩu phần ăn nữa, vô cùng tự tin kiêu ngạo khi đối mặt với Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu.
Tâm tình mèo đen rất tốt, Đại tế tửu thoạt nhìn cũng rất vui vẻ.

Nói đến cũng đúng, có Thủ Sơn Nhân cảnh giới lục địa thần tiên trấn thủ Thượng Lăng Học Cung, còn sợ cái gì đâu?
—— cho dù Thủ Sơn Nhân chỉ là một con mèo đi tới đi lui trong trúc xá của Lâm Sơ và Lăng Phượng Tiêu, ăn nhiều quá nên béo ị.

Gần đây mèo thích ngủ trong trung đình nhất, bởi vì mọi người đều học nhóm ở đấy.
Lâm Sơ đọc sách, huynh muội Việt gia luyện công trong rừng trúc, môn học bọn họ chọn đa số đều là võ học, bởi vậy không cần phải học hành quá nhiều, so với Lâm Sơ nhàn nhã vô cùng.
Còn về Đại tiểu thư, quả thật là vô cùng bận rộn, vừa phải ôn bài của mình, vừa phải giải thích Tử Vi Thuật Số cho Lâm Sơ, còn vừa phải quản giáo Tiêu Linh Dương, vừa phải canh Tiêu Linh Dương xem lúc nào gây khó dễ Lâm Sơ, còn phải ngược đãi đệ đệ một chút.
Nhưng đệ đệ kiên cường bất khuất, dù bị bạo lực gia đình hành hạ vẫn kiên trì mà châm ngòi ly gián, mỗi ngày phải niệm bên tai Lâm Sơ mười lần “Lăng Phượng Tiêu không phải thứ tốt”, mười lần “Ngươi chỉ là tiểu bạch kiểm thôi”, mười lần “Lăng Phượng Tiêu sẽ bội tình bạc nghĩa ngươi”.
Lâm Sơ: “Ồ.”
Lăng Phượng Tiêu: “Nam Hạ sử, chép mười lần nữa.”
Tiêu Linh Dương: “Lăng Phượng Tiêu, ta khuyên ngươi đừng có vênh váo nữa, tuy ngươi tịch thu quyển 《 Tố cáo mười hai tội ác của Lăng Phượng Tiêu 》do đích thân ta viết, nhưng ta vẫn có thể tùy thời viết ra quyển nữa ha!”
Lăng Phượng Tiêu: “Dù ngươi có viết ra 《 Tố cáo 1234 tội ác của Lăng Phương Tiêu 》, Lâm Sơ cũng đã là người của ta rồi.”
Tiêu Linh Dương: “Các ngươi còn chưa thành thân, còn chưa hiểu rõ nhau đâu!”
Lăng Phượng Tiêu: “Ồ.”
—— một màn này cứ ngày qua ngày lặp đi lặp lại, cả tháng 11 đều gà bay chó sủa trôi qua như vậy.
Bắt đầu từ mùng 1 tháng 12, các môn học đều bắt đầu thi cử.
Lăng Phượng Tiêu thân là học thần, so với người bình thường còn học nhiều thêm mấy môn, nên phải thi cử rất nhiều.

Cho nên mặc dù hai người ở cùng một uyển, những vẫn rất ít khi gặp nhau.

Thường là Lâm Sơ đi ngủ, Lăng Phượng Tiêu vẫn chưa về, hoặc là cùng nhau đi ăn sáng, sau đó lại mỗi người một ngả.
Chiều hôm đó, sau khi thi xong tất cả các môn, các đệ tử còn phải vào mộng cảnh thi khảo hạch của Mộng tiên sinh.
Lâm Sơ tiến vào mộng cảnh, Mộng tiên sinh vẫn luôn tựa lưng vào núi ngắm biển mây bỗng nhiên xoay người lại, sửa sang ống tay áo, ôn tồn nói: “Đạo hữu, mời ngồi.”
Hắn liền ngồi xuống đối diện Mộng tiên sinh trên bàn đá trong đình.
“Võ công đạo hữu đã là thập phần hiếm có, nếu không gặp được kỳ ngộ để hiểu rõ hơn, vậy bất quá cũng chỉ càng thêm thuần thục mà thôi,” Mộng tiên sinh nâng ấm lên, rót trà cho hai người, “Cho nên ta muốn xem thử tâm cảnh đạo hữu, không biết có biến hóa gì so với trước đây không.”
Nói xong, y khẽ thở dài một hơi: “Nhưng tâm cảnh đạo hữu cũng là vạn mới có một, nhất thời ta cũng không biết nên khảo thí kiểu gì.”
—— mỗi khi đàm luận với Mộng tiên sinh , được Mộng tiên sinh khen ngợi các thứ, Lâm Sơ đều phải hoài nghi nhân sinh xem không biết mình có phải cá mặn hay không.
“Đã khảo hạch khó như vậy, vậy đạo hữu không ngại kể cho ta những gì ngộ ra được sau chuyến đi Huyễn Đãng Sơn chứ.” Mộng tiên sinh nói.
Lâm Sơ sắp xếp lại suy nghĩ của mình, bắt đầu trả bài Mộng tiên sinh.
Thông Thiên Giai, dựa vào linh lực người khác để leo lên thì không có gì đáng khen, vậy nói thẳng về phần khảo nghiệm đạo tâm đi.
“Ban đầu ta không thể thoát khỏi Thông Thiên Giai.”
Mộng tiên sinh có vẻ rất bất ngờ, “Sao?” Một tiếng.
“Ta tu tiên, nhưng không nghĩ ra được mục đích.” Lâm Sơ có chút khẩn trương, rũ mắt nhìn hoa văn trên bàn đá: “Cũng không biết vì sao mà tu tiên, cho nên mãi không thể ra ngoài được.”
Mộng tiên sinh hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó…… Ta suy nghĩ về rất nhiều thứ.

Hiểu rằng bản thân thực sự không có chí tiến thủ, nhưng vẫn không muốn thay đổi.

Lại nghĩ, ta tu tiên, chỉ là nguyện ý tu tiên, không muốn làm bất cứ điều gì khác, liền tu tiên mà thôi.”
Mộng tiên sinh cười thành tiếng.
Lâm Sơ vô tội chớp chớp mắt: “Sau đó ta đi xuống bậc thang, Thông Thiên Giai liền thả ta ra.”
Mộng tiên sinh vỗ tay tán thưởng: “Đạo hữu, ngươi có thể dốc lòng tu tiên, chính là ‘đầy hứa hẹn’ rồi, vô dục vô cầu, chính là ‘không tranh’.

《 Vân Cấp Thất Thiêm 》 từng giảng, thiên chi đạo, vi nhi bất tranh.

Đó mới chính là đạo của ngươi.”
Lâm Sơ đáp: “Ta không biết nữa.”
Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy nếu dựa theo cách nói của Mộng tiên sinh, thì đạo của hắn cũng giống như Thiên Đạo, nên đi theo con đường “Hợp Đạo”, nhưng trong lòng hắn lại không muốn đồng hóa với Thiên Đạo, nên chỉ hỏi: “Vậy ta là ‘Hợp Đạo’ sao?”
Mộng tiên sinh nói: “Cũng không phải.”
Chỉ nghe giọng y ôn tồn, tựa như suối chảy róc rách, từ tốn nói: “Hợp đạo, là phải hiểu được cơ chế vận động của vạn vật thế gian, hiểu rõ quy luật vận động của Thiên Đạo, tiện đà thuận theo thiên lý, đồng hoá cùng trời, đạo hữu, ngươi đã từng làm vậy bao giờ chưa?”
Lâm Sơ: “Chưa từng.”
Hắn chỉ thường xuyên ngây ngốc ngắm bình minh và hoàng hôn thôi, cũng không có hứng thú muốn khám phá xem cách mặt trời mọc lên lặn xuống như thế nào.
“Chính là như vậy, cho nên, ngươi vẫn là ‘Phá Đạo’, sau này phải độ lôi kiếp mới phi thăng được.” Mộng tiên sinh cười nhẹ, rót thêm trà: “Nho Đạo Viện học văn, ta luôn cho rằng văn chương đệ nhị, lập ý* mới là đệ nhất, đổi thành Tiên Đạo Viện cũng là như vậy.” (lập ý có thể hiểu là quyết định, quan niệm tạo nên tâm trí một người)
Lâm Sơ yên lặng lắng nghe.
“Đạo tâm của người tu tiên, chính là lập ý của văn nhân.

Còn đạo của người tu tiên, chính là văn chương của văn nhân.

Văn chương được viết thành, mới có thể để người ta bình phàm —— xem nó có độc đáo hay không, xem nó có ý nghĩa hay không.

Người tu đạo cũng giống như vậy, nếu đạo của ngươi đủ kiên định, không còn sai sót, thì có thể thoát ly Thiên Đạo mà độc tôn, lúc này mới có hi vọng Đại Thừa, thoát khỏi thế gian, bước lên Tiên giới.”
Lâm Sơ gật đầu.
Nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ nghe không hiểu, nhưng hiện giờ đã có thể hiểu tường tận rồi.
Những gì Mộng tiên sinh nói lúc này, cùng những gì mà vị công tử trong Linh Lung động thiên giảng giải, đa phần ý tứ đều giống nhau.
“Đạo tâm của ngươi, tương hợp cùng Thiên Đạo.

Lập ý của ngươi, cũng giống như Thiên Đạo.” Mộng tiên sinh mỉm cười nói, “Tuổi ngươi chưa đến nhược quán (20), đã có được ngộ tính như vậy, quả là hiếm thấy.

Đúng là ‘Tê phượng chi sao do nhuyễn nhược, hóa long hình trạng dĩ y hi*’, chờ ngươi lớn hơn chút nữa, độ kiếp phi thăng, cũng dễ như trở bàn tay thôi?”
(câu này trích trong bài thơ Tân Trúc của Lý Cảnh, mình không tìm được bản dịch nên nói đại ý thôi nhé:

Cố nhân cho rằng phượng hoàng thích đậu trên ngọn trúc, cho nên mới gọi là Tê phượng chi sao, trúc hóa long hình, nếu trúc hấp thụ được linh khí thiên địa thì sẽ hóa rồng bay đi.)
Cứ tu luyện từng bước, độ kiếp phi thăng, tựa hồ cũng không phải không thể.
Nhưng Lâm Sơ vẫn cảm thấy, bản thân vẫn không có đạo tâm, cũng không có bất cứ đạo gì.
Kiếp trước hắn chỉ tu luyện theo võ công tâm pháp bổn môn, rồi cứ tự nhiên mà đến Độ Kiếp kỳ, nếu để miêu tả, thật sự cũng chẳng có gì đặc biệt.
Mộng tiên sinh có lẽ nhìn thấy ánh mắt hắn mê man, cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói: “Sau này ngươi sẽ hiểu thôi.”
Lâm Sơ gật đầu: “Vâng.”
Kể xong Thông Thiên Giai, lại kể đến giải quyết tâm ma ở Vạn Trượng Bến Mê như thế nào, tiếp đến là hắn cùng Lăng Tiêu đã phá giải Trân Lung Kỳ Cục trong Linh Lung động thiên như thế nào.
Hắn vẫn chưa nói Lăng Tiêu là ai, chỉ nói là một người tình cờ đi cùng đường.
“Đạo lý trong Trân Lung Kỳ Cục, chính là đạo lý về người tu tiên phi thăng thành tiên.” Mộng tiên sinh nói, “Ngươi được chủ nhân Linh Lung động thiên ưu ái, nói vậy thu hoạch cũng không tồi.”
Lâm Sơ gật đầu, thần hồn được tăng cường, linh lực vận động mượt hơn, đúng là thu hoạch không tồi.
Hắn lại nói về đạo lý mà hắn minh bạch trong Linh Lung động thiên: Ván cờ của hắn có lỗ hổng, Lăng Tiêu cũng có, hai người bổ khuyết cho nhau, vấn đề đều được giải quyết, sau đó loại bỏ tạp chất, tạo thành ván cờ hoàn mỹ vô khuyết.

Mà theo lời vị công tử kia nói, hai người công pháp tương hợp đã là như thế, vậy nếu tất cả công pháp trên đời đều hội tụ lại, cuối cùng chỉ giữ lại những gì tinh túy nhất, nhất định sẽ tạo thành đại đạo tinh diệu đến cực điểm.
Trong mắt Mộng tiên sinh hiện lên vẻ suy tư, ngay sau đó thoải mái gật đầu: “Đạo hữu, lời này của ngươi, ngược lại giúp ta thu hoạch không ít.

Một người dù có nghĩ ra được 1800 giải pháp cho Trân Lùng Kỳ Cục …… nhưng cũng chỉ là suy nghĩ của một người, dù cho nó hoàn hảo đến đâu, nhưng vẫn mang tính chủ quan —— hóa ra là ta đi sai đường à.”
Lâm Sơ nhìn Mộng tiên sinh, lại nhớ đến người nọ mà biểu ca từng kể.
Người nọ chính là thiên tài có thể nghĩ ra 108 giải pháp cho Trân Lung Kỳ Cục, cuối cùng đêm thủ cô thành mà chết trong trận chiến Trường Dương.
Người nọ họ Mạnh.
Mạnh, mộng.
Mà Mộng tiên sinh vừa nói, hóa ra là y đi sai đường ——
Nhất thời hắn lại ngơ ngẩn.
Mộng tiên sinh uống hết chèn trà cuối cùng, dọn bàn trà, mặt mày tươi cười: “Đạo hữu, nửa năm qua, ngươi quả thực rất có thu hoạch.”
Lâm Sơ nói: “Vâng ạ.”
“Nhưng mà, cho dù là đại đạo thông thiên, cũng sẽ không có vùng đất bằng phẳng.

Ta có một chuyện, muốn báo cho ngươi.”
Lâm Sơ: “Vâng.”
Đôi tay Mộng tiên sinh hợp lại trong ống tay áo, nhìn ngắm biển mây ngoài đình: “Việc này không thể nói hết trong một lúc được.

Ta sẽ nói từng cái một, để ngươi có thể minh bạch.”
Lâm Sơ lẳng lặng lắng nghe.
Chỉ nghe Mộng tiên sinh hỏi: “Ngươi có biết, vì sao Phượng Hoàng Sơn Trang chỉ có nữ tử không?”
—— một câu hỏi rất hay.