Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 48: 48: Kinh Thế Chi Lược






Tiêu Linh Dương thấy hắn không có phản ứng, rất rất không thú vị, vô cùng bực bội, ngó trái ngó phải, muốn tìm cách chọc ngoáy hắn.
Nhưng mà, nhìn quanh gian trúc xá này lại càng khiến điện hạ bực bội hơn.
Không có lý do gì khác, chỉ là đâu đâu cũng thấy đồ của Phượng Hoàng Sơn Trang, từ tranh chữ thư pháp trên tường, đến linh đằng tiên mạn bò lên tường, ngay cả lư hương trong góc phòng, giá cắm nến trên bàn, cũng đều là bảo vật quý hiếm, không thể là những thứ mà Lâm Sơ xuất thân tầm thường có thể sở hữu được, vừa thấy đã biết là Đại tiểu thư cho hắn.
Tiêu Linh Dương nhìn một vòng, thái độ càng thêm ác liệt, hỏi: “Có phải các ngươi còn muốn cùng đi Huyễn Đãng Sơn hay không?”
Lâm Sơ: “Đúng vậy.”
Tiêu Linh Dương kêu lên: “Buồn cười!”
Lâm Sơ cảm thấy thật kỳ quái.
Trước đây Tiêu Linh Dương không biết hắn chính là vị hôn phu của Đại tiểu thư, cho rằng Lăng Phượng Tiêu sắp dấn thân lên con đường nuôi tiểu bạch kiểm, nhìn hắn vô cùng không thuận mắt, chọc chỗ này ngoáy chỗ kia, còn có thể hiểu được.

Nhưng hiện giờ, hắn đã bày ra tín vật ngọc hoàng rồi, Tiêu Linh Dương cũng đã nhận ra rồi, như thế nào vẫn là thái độ này.
Tiêu Linh Dương túm lấy cây tiên đằng, hung tợn dày xéo vài cái: “Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi tự cao tự đại mình là vị hôn phu của Lăng Phượng Tiêu, dám khi dễ nàng, hoặc làm ra việc gì đó khiến nàng không vui, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Này đương nhiên là không thể nha.
Khi dễ Lăng Phượng Tiêu?
Gan chó má gì mới dám làm ra chuyện này?
Lâm Sơ nói: “Sẽ không.”
“Tốt nhất là như vậy!” Tiêu Linh Dương hừ mũi, “Hừ, nam nhân!”
Lâm Sơ: “……”
Tiêu Linh Dương rõ ràng rất yêu quý tỷ tỷ mình, nhưng tại sao lúc đối mặt với Lăng Phượng Tiêu, thái độ lại cực kỳ tệ như vậy? Xem ra là tên này đối với ai cũng tệ hết.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Lâm Sơ lại càng thêm tâm bình khí hòa.
Tiêu Linh Dương dù có dậm chân thế nào, đều không nhận được bất cứ phản ứng gì của Lâm Sơ, thực sự rất nhàm chán, sau một hồi ngang ngược, cuối cùng cũng tự phắn: “Ta đi đây, ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Lâm Sơ nhìn bộ dáng khiến người ta ngao ngán của tên này, cảm thấy Đại tiểu thư đã phải chăm chỉ học tập, dụng công luyện võ, đã phải xử lý bao nhiêu sự vụ, còn phải quản giáo một đệ đệ như con gà chọi thế này, cũng vất vả quá đi.
Sách cổ từng viết “Ở kỳ vị mà mưu kỳ chính*”, lúc này Lâm Sơ không thể không san sẻ gánh nặng với chủ nhân được.

(câu kia là: ở vị trí nào thì thực hiện công việc của vị trí đó)
Hắn đánh chữ trong đầu, bình tĩnh nói: “Nếu ngươi yêu quý Đại tiểu thư như vậy, tại sao không học hành cho tốt, đừng khiến nàng tức giận nữa.”
Tiêu Linh Dương lập tức như mèo bị dẫm phải đuôi, suýt nữa nhảy dựng lên: “Ngươi quản ta đi tìm chết!”
Dứt lời, phất tay áo giận đùng đùng bỏ đi.
Vài bóng đen trong rừng trúc cũng chuyển động, theo hắn đi xa —— chính là Đồ Long Vệ mà Lăng Phượng Tiêu phân phó tới bảo hộ điện hạ.
Lâm Sơ tiếp tục an tường đọc sách, đọc mãi cũng thấy hơi mệt mỏi, dư quang liếc thấy đống giấy Tiêu Linh Dương để trên bàn, bảy ngày bảy đêm, dốc hết tâm huyết, chong đèn thâu đêm mới thành kiệt tác 《Tố cáo mười hai tội ác của Lăng Phượng Tiêu》, liền cầm lên bắt đầu nghiên cứu.
Ngoại trừ một số chỗ dùng từ không đúng, giọng văn cũng khá trôi chảy.
Tội ác thứ nhất: Trời sinh tính tình tàn bạo.

Bên trong miêu tả chi tiết: ngày xưa Lăng Phượng Tiêu chỉ vì luyện đao, thế mà đã đi xin mấy cái xác lợn đặt trong hầm băng, chém tới chém lui lên đó.
Tiếp đến, Tiêu Linh Dương dùng mực đỏ chú giải rất lớn: Lăng Phượng Tiêu coi tính mạng như cỏ rác, lột da róc xương như chém dưa xắt rau, có thể thấy người này hiểm ác như thế nào, con lợn của ngày hôm nay, nào biết sẽ là ngươi trong tương lai? Nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, hầm băng của Phượng Hoàng Sơn Trang, chính là nơi táng thân của ngươi ngày sau.
Lâm Sơ: “……”
Thật ra mà nói, năm đó hắn luyện kiếm, cũng từng chém tới chém lui lên thịt heo mấy ngày, phương pháp luyện đao của Lăng Phượng Tiêu vô cùng bình thường, nên cái hầm băng táng thân gì đó cũng chả liên quan gì tới hắn cả.
Hắn lật tiếp, tội ác thứ hai: Máu lạnh vô tình.
Tội ác đầu tiên đã không đúng sự thật rồi, tội ác này lại càng thêm vô căn cứ —— Tiêu Linh Dương tố cáo rằng, Lăng Phượng Tiêu sống trong Phượng Hoàng Sơn Trang, ngoại trừ sinh nhật phụ hoàng mẫu hậu, cũng rất khó có thể nhìn thấy người này trong hoàng cung.
Sau đó cũng dùng mực đỏ phê: Xa cung ngàn dặm, chẳng chút nhớ nhung, máu lạnh vô tình.

Ta vốn là thân đệ, mà người này còn như thế, huống chi là một tên tiểu bạch kiểm như ngươi? Trước đây là ta, sau này chính là ngươi, hôm nay đối với ngươi hỏi han ân cần, ngày sau nhất định sẽ bội tình bạc nghĩa, tự giải quyết cho tốt!
Lâm Sơ bị hắn chọc cười.
Tên Tiêu Linh Dương này, cũng thật thú vị.
Hắn đang muốn xem tiếp, muốn xem Tiêu Linh Dương còn phê bình Lăng Phượng Tiêu đặc sắc như thế nào, ngoài cửa phòng đã truyền đến tiếng bước chân, Đại tiểu thư đã trở lại.
Còn chưa đến gần, Đại tiểu thư đã hỏi: “Tiêu Linh Dương tới tìm ngươi à?”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Có thể thấy được, Đồ Long Vệ chính là đôi mắt của Đại tiểu thư, hành tung của Tiêu Linh Dương đều không thể che giấu được Đại tiểu thư.
Lăng Phượng Tiêu nhìn hắn: “Nó khi dễ ngươi?”
Lâm Sơ: “Không thể đâu.”
Đại tiểu thư cười nói: “Vậy là tốt rồi, chờ ta rảnh rỗi, lập tức đi giáo huấn nó.”
Tiếp đến, Lăng Phượng Tiêu đi tới bên cạnh hắn, liếc mắt một cái đã thấy quyển 《 Tố cáo mười hai tội ác của Lăng Phượng Tiêu 》.
Lăng Phượng Tiêu cầm nó lên, bắt đầu lật xem.
Lâm Sơ sờ sờ mũi.
Em vợ, tự giải quyết cho tốt nha.
Lăng Phượng Tiêu lật xem cực nhanh, chỉ đơn giản lướt qua một lượt, lạnh lùng nói: “Vớ vẩn.”
Lại nhìn sang Lâm Sơ: “Tiêu Linh Dương toàn nói hươu nói vượn, ngươi không được tin nó.”
Lâm Sơ thuận theo: “Không tin.”
Lăng Phượng Tiêu có vẻ rất vừa lòng với câu trả lời của hắn —— nhưng vẫn đem đồ vật tịch thu.
Kỳ thật Lâm Sơ còn muốn xem nữa.
Tịch thu xong quyển sách ngoại lai này, Đại tiểu thư nói: “Đồ Long Vệ bắt được một tên gian tế Bắc Hạ, đang thẩm vấn trong Tư Quá Động, ngươi muốn đi xem không?”
Lâm Sơ nghiêng nghiêng đầu.
Đại tiểu thư đâu có hay trưng cầu ý kiến người khác, Lâm Sơ nhớ lại mấy ngày nay, ngoại trừ hôm qua Đại tiểu thư vì cái ống tròn mà tức hắn, ban ngày không muốn gặp hắn, thời gian còn lại đều là sớm tối bên nhau, bởi vậy, tuy lời nói Đại tiểu thư là “Ngươi muốn đi xem không?”, nhưng trên thực tế lại là “Ngươi phải đi xem với ta”.
Hắn liền nói: “Được.”

Trong mắt Đại tiểu thư dâng lên ý cười.
Tư Quá Động nằm trong Hợp Hư Thiên, là một hang động nằm sau thác nước Thùy Tinh, nói chung Học Cung không có mấy chỗ địa lao các thứ, chỉ có thể thẩm vấn trong Tư Quá Động thôi.
Lăng Bảo Trần và Lăng Bảo Thanh đang đứng chờ ngoài động, thấy bọn họ tới, hô một tiếng “Đại tiểu thư”, rồi theo sau tiến vào.
Sau khi bước vào động, Lâm Sơ mới biết nó khác hoàn toàn với những gì hắn tưởng tượng, không chật hẹp âm u, mà như một mảnh thiên địa khác, không gian bên trong thác nước rất rộng lớn, dùng đèn trường minh chiếu sáng, vách hang được mài đến bóng loáng, đệ tử bị phạt đều phải vào động này tự kiểm điểm mình.
Bởi vì nằm phía sau thác nước, trong động không tránh khỏi có chút ẩm ướt, lúc bước lên bậc thang, Lăng Phượng Tiêu cách một lớp áo cầm lấy cổ tay Lâm Sơ.
Lâm Sơ theo phản xạ vô thức nhảy dựng, sau đó nỗ lực bình tĩnh trở lại, hắn hiểu rõ cử chỉ này của Đại tiểu thư, hoàn toàn là ý tốt tránh cho hắn bị trượt chân, đầu tiên là nắm hơi lỏng, sau đó mới chậm rãi nắm chặt hơn.
Một đường không nói chuyện, chờ đi hết một đoạn trơn trượt này, bỗng nhiên Đại tiểu thư nhẹ nhàng nói: “Ngươi nên béo thêm tí nữa.”
Thanh âm vang vọng trong vách đá, ôn hòa như nước chảy mây trôi.
Lâm Sơ tự cảm thấy so với lúc mới đến Học Cung đã có chút da chút thịt rồi, cũng cao thêm một ít, nhưng Đại tiểu thư dường như vẫn chưa vừa lòng.
Đại tiểu thư lại nói: “Nghe nói đồ ăn nhân gian dinh dưỡng hơn nhiều, sau khi trở về từ Huyễn Đãng Sơn, chúng ta sẽ ở lại nhân gian lâu hơn.”
Cách đây vài ngày Lâm Sơ vẫn còn đang lên kế hoạch xem kỳ nghỉ nên làm cái gì, bây giờ không cần phải lo nghĩ nữa rồi, cảm giác thực nhẹ lòng.
Hắn đáp lời Đại tiểu thư, hai người liền không nói chuyện nữa, chỉ nghe Lăng Bảo Trần che miệng ha ha cười một tiếng, bị Lăng Bảo Thanh đánh một cái.
Lại đi thêm một lát, Lăng Bảo Trần bỗng nhiên hỏi: “Tạ Tử Thiệp có ở đây không?”
Lăng Bảo Thanh: “Chắc có đấy.”
Đại tiểu thư không nói gì.
Lại qua một khúc quanh nữa, trước mắt xuất hiện một gian thạch thất.
Hai Đồ Long Vệ đang đứng trang nghiêm trước cửa, thấy Lăng Phượng Tiêu đến: “Điện hạ.”
Lăng Phượng Tiêu nắm tay Lâm Sơ tiến vào.
Trong thạch thất có mấy Đồ Long Vệ, vài vị chân nhân và tiên sinh các viện.
Bên cạnh là một nữ tử trẻ tuổi, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại.
Nàng mặc trang phục đệ tử Nho Đạo Viện, thân hình cao gầy, mặt mày có một loại khí chất cao ngạo như lan như mai.
Lăng Bảo Trần nhẹ nhàng nói bên tai Lâm Sơ: “Nàng là Tạ Tử Thiệp, là Đại sư tỷ của Nho Đạo Viện.”
Bởi vì một câu giới thiệu này, Lâm Sơ liếc nhìn Tạ Tử Thiệp nhiều hơn một chút, lại thấy Tạ Tử Thiệp cũng đang nhìn hắn, sau đó ánh mắt dời xuống —— Lâm Sơ cảm thấy nàng đang nhìn đôi tay giao nhau của Đại tiểu thư và hắn.
Một lát sau, nàng dời mắt sang Lăng Phượng Tiêu: “Ngươi đến rồi.”
Đại tiểu thư chỉ khe khẽ gật đầu, kéo Lâm Sơ tiến lên, lướt qua nàng, sau đó mới buông tay ra.
Đại quốc sư nói: “Điện hạ, thỉnh xem người này.”
Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn lên phía trước, lúc nãy bị bóng người ngăn trở, bây giờ hắn mới thấy, trong bóng tối huyệt động, xiềng xích xuyên qua vách đá, đang trói một đệ tử trẻ tuổi tóc tai tán loạn.
Tạ Tử Thiệp nói: “Đồ Long Vệ tra ra được mấy đệ tử giấu vu vật Bắc Hạ ở Lưu Li Thiên, đều là đệ tử Nho Đạo Viện.


Nơi ở và thân thế bọn họ đều trong sạch, nhưng có một điểm chung duy nhất, tất cả đều tham gia ‘Hội Thơ Đường Đệ’, mọi người trong Hội ngâm thơ vịnh xướng, tặng lễ vật cho nhau là chuyện thường tình.

Nhưng vu vật Bắc Hạ, đều do người này tặng cho mọi người trong Hội.

Quê gã ở biên giới Nam Bắc, cha mẹ mất sớm, không thân không thích, vô cùng khả nghi.”
Lăng Phượng Tiêu nhìn sang thủ lĩnh Đồ Long Vệ đứng bên cạnh: “Hỏi ra được gì chưa?”
“Thuộc hạ hổ thẹn,” thủ lĩnh nói, “Dù có bỏng cháy thần hồn, người này cũng không khai ra nửa chữ.”
Lâm Sơ quan sát đệ tử kia, chỉ thấy gã nửa rũ mắt, thần sắc vô cùng uể oải, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, trên người tuy không có vết thương, nhưng đã là bộ dáng nửa sống nửa chết —— tra tấn lên thần hồn, so với tra tấn lên thân thể càng khiến người ta thống khổ gấp trăm lần.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Tiếp tục.”
Đồ Long Vệ “Vâng” một tiếng, năm ngón tay cong thành trảo, chụp vào đỉnh đầu đệ tử kia.
Đệ tử kia căng chặt thân thể, không khỏi run lên, hai mắt nhắm chặt, cổ họng phát ra tiếng rên thống khổ.
Lâm Sơ thấy Lăng Phượng Tiêu đang nhìn hắn.
Hắn nhìn lại.
Đại tiểu thư dịch bước chân, đứng gần hắn hơn.
Hắn cảm thấy một ánh mắt xuyên thấu qua đây, quay đầu nhìn lại, hóa ra là Tạ Tử Thiệp.
—— từ trước đên nay đều bị người khác dùng các loại ánh mắt nhìn mình, nên hắn rất mẫn cảm với ánh mắt người khác.
Hai mắt nhìn nhau, Tạ Tử Thiệp thong dong dời mắt đi, chuyển hướng sang đệ tử đang bị thẩm vấn.
Đồ Long Vệ lạnh lùng quát: “Còn không khai ra!”
Đệ tử kia nghe vậy càng run rẩy kịch liệt hơn, tê liệt nói: “…… Giết ta đi! Giết ta đi!”
Đồ Long Vệ: “Khai ra sự thật, sẽ không phải chịu khổ, càng không phải chết.”
Thần hồn đệ tử kia bị bỏng, vẫn là bộ dáng thống khổ như vậy, nhưng gã lại phát ra tiếng cười đứt quãng, khiến người ta sởn tóc gáy: “Ngươi…… cho dù có tra tấn ta…… trăm ngày, ta cũng…… không thể nói ra!”
Đồ Long Vệ nhăn mày lại, hai tay phát lực, đệ tử kia thống khổ hét lên một tiếng, thực sự thảm không đành lòng nghe.
Lăng Phượng Tiêu: “Dừng lại.”
Đồ Long Vệ nghe lệnh buông tay.
Cả người đệ tử kia đầy mồ hôi, thở phì phò giống như sắp chết.
Lăng Phượng Tiêu tiến lên trước, dùng mũi đao rạch áo ngoài ra, sau khi khoét thành một lỗ trên áo ngoài, mới lật mảnh vải lên.
Lâm Sơ đã hiểu được dụng ý của Lăng Phượng Tiêu rồi, chỉ thấy dưới lớp quần áo, dưới xương sườn hai tấc, là một ấn ký màu đen, to bằng ngón tay cái, hình thù rất kỳ dị.
“Chân Ngôn Chú,” Lăng Phượng Tiêu nói, “Khảm vào thần hồn, nguyền rủa gã không thể nói ra được bí mật, cho dù gã muốn nói, lời đến bên môi, cũng chẳng cách nào nói ra, chỉ như người câm.”
Đồ Long Vệ nói: “Ta chưa từng gặp loại chú pháp này.”
“Đây là chú pháp tà ác của Bắc Hạ, đã sớm thất truyền, vậy mà bây giờ lại xuất hiện.” Lăng Phượng Tiêu nói.
Đồ Long Vệ hỏi: “Có thể giải không?”
Đệ tử kia hít sâu mấy hơi, khóe miệng treo lên nụ cười, giương mắt nhìn thoáng qua Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu: “Không giải được, giết.”
Đồ Long Vệ nghiêm mặt: “Vâng!”
Đang muốn giơ tay chém xuống, Đại tiểu thư lại nói: “Sau khi ta đi mới giết.”
“Đã có Chân Ngôn Chú, chắc chắn có vu sư Bắc Hạ chỉ dẫn, phái mười người đến quê nhà người này tra, còn lại tiếp tục ở Học Cung.”

Đồ Long Vệ lĩnh nhiệm vụ.
Một mảnh yên tĩnh bao trùm, Tạ Tử Thiệp bỗng nhiên lên tiếng: “Ngươi quả nhiên kiến thức bất phàm, thực sự khiến người ta khâm phục.”
Lăng Phượng Tiêu chỉ trả lời lại hai chữ: “Quá khen.”
Dứt lời, một lần nữa nắm tay Lâm Sơ, bước ra khỏi Tư Quá Động.
Ra khỏi thác nước Thuỳ Tinh, đến bên bờ Tinh La Hồ, quỳnh lâm vẫn là hoa rơi như mưa.

(quỳnh lâm là rừng hoa)
Lăng Phượng Tiêu mở lời, thanh âm hơi có chút xin lỗi “Ta cứ nghĩ bọn họ đã thẩm vấn xong rồi, chỉ còn bàn bạc thôi, mới đưa ngươi đi xem.

Bây giờ làm bẩn đôi mắt của ngươi rồi.”
—— Hóa ra Đại tiểu thư đi nhanh như vậy, là vì suy nghĩ cho đôi mắt của hắn sao.
Lâm Sơ lắc đầu: “Không sao đâu.”
Tuy hiện trường hơi khó coi chút, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Lâm Sơ chẳng có hứng thú với Nam Hạ Bắc Hạ, cũng không có hiếu kỳ gì hết, hôm nay chỉ muốn nhìn chút chuyện đời mà thôi.
Chợt nghe Lăng Bảo Thanh nói: “Tạ cô nương đúng là đối đãi với Đại tiểu thư không tầm thường.”
Lăng Bảo Trần phụ hoạ: “Việc này ta sớm nói với ngươi rồi, mà ngươi không tin —— Tạ Tử Thiệp cô nương khác biệt hoàn toàn với những cô nương khác, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe bàn tán về nàng sao?”
“Ta nghe rồi, nàng từ chối lời tỏ tình của vô số nam tử, bảo nam nhân trong thiên hạ này đều nhìn không thuận mắt, chỉ có nữ tử, may ra mới nhìn thuận mắt chút.”
Lăng Bảo Trần cười nói: “Ngươi lại không biết câu cuối cùng của nàng rồi, nàng bảo đời này từng gặp qua vô số người, duy độc chỉ khuynh mộ Lăng gia Đại tiểu thư sát phạt quyết đoán.”
Đại tiểu thư lạnh lùng nói: “Nhắc đến nàng làm gì.”
“Nữ tử xuất sắc trong thiên hạ này, Tạ cô nương cũng coi như một trong số đó.” Lăng Bảo Trần nói, “Nghe nói nàng từng viết cuốn sách 《 Tam Lược 》bàn về sự đổi mới, không chỉ các chư vị đại nho, mà bệ hạ cũng khen nàng có tài năng điều hành đất nước, ta cũng rất ngưỡng mộ nàng, nhưng không giống như nàng đối với Đại tiểu thư ‘khuynh mộ’ đâu.”
“Ta nhớ ra rồi,” Lăng Bảo Thanh nhẹ nhàng “A” một tiếng: “Có tin đồn rằng, nàng từng tuyên bố, chỉ có Đại tiểu thư kinh tài tuyệt thế mới có thể sánh ngang với tài kinh thế chi lược* của mình, những người còn lại đều là vươn xa cũng không thể với tới.” (kinh thế chi lược là cách quản lý một đất nước)
“Kinh thế chi lược cũng chỉ là mơ ước viển vông,” Đại tiểu thư nhàn nhạt nói, “Tệ nạn các châu các phủ đã kéo dài lâu như vậy, lại vướng vào biết bao nhiêu môn phái tiên gia, nàng viết ngôn luận thì hay đấy, nhưng có thi hành được đâu.

Huống chi……”
Lâm Sơ cảm thấy bệnh ghen tị của Đại tiểu thư lại tái phát rồi.
Nghe Lăng Bảo Trần nói, vị Tạ Tử Thiệp cô nương kia tài hoa vô song như vậy, thế mà Đại tiểu thư cứ nhất quyết nói nàng mơ ước viển vông.
Đang nghĩ nghĩ, chợt có cơn mưa hoa rơi xuống đầu, đúng lúc mắc trên tóc hắn.
Đang muốn lấy xuống, lại thấy Lăng Phượng Tiêu vươn tay, nhẹ nhàng phủi cánh hoa kia đi, ánh mắt vẫn chưa thu lại, vẫn đang nhìn hắn, tiếp tục câu nói vừa nãy: “Huống chi…… Nếu ta thích một người, sao có thể để nàng bận tâm đến kinh luân thế sự*.” (chuyện chính trị)
Lâm Sơ chớp chớp mắt, cảm thấy lời này của Đại tiểu thư rất có ý tứ gì đó.
Lăng Bảo Trần cười nói: “Đại tiểu thư, người tốt thật đấy, nếu ta mà thích nữ tử, sợ rằng cũng xiêu lòng trước người mất!”
Dứt lời, lại nhìn Lâm Sơ, kéo kéo ống tay áo hắn: “Tiểu Lâm Sơ, ngươi nói có phải hay không?”
Lâm Sơ đương nhiên không thể nói không: “Đúng vậy.”
Lời vừa thốt ra, ánh mắt Đại tiểu thư đang nhìn hắn bỗng nhiên trầm xuống, dường như đang suy tư gì đó.
“Ngươi không nhớ gì lúc nhỏ, chẳng lẽ ……” Đại tiểu thư nhăn mày, “Ngươi thích nữ tử?”
Lâm Sơ không biết Đại tiểu thư hỏi câu này làm gì, nhưng hắn đương nhiên không thể đi thích nam nhân rồi, vì thế nói: “Hẳn là vậy.”