Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 37: 37: Đừng Sợ






Lăng Phượng Tiêu đúng là nói được làm được, quả thực cả ngày bồi hắn đi học, ngay cả lúc Lâm Sơ đi Tàng Thư Các sắp xếp thư tịch, Đại tiểu thư cũng thư tôn hàng quý mà giúp hắn một tay.
Lâm Sơ cảm thấy Lăng Phượng Tiêu chính là quá mức nhàm chán, mới ghé vào chơi với hắn một lúc.
Tuy vậy người này cũng không nói nhiều lắm, nhiều nhất là nhìn hắn, khiến Lâm Sơ vẫn chưa làm bất luận cái gì cảm thấy không được thoải mái.
Xem ra, Đại tiểu thư đang giống như một người nhàm chán chăm sóc một con hamster là hắn vậy, thời gian trôi qua, hắn chỉ cần an an tĩnh tĩnh tiếp tục cuộc sống của mình là được.
Đương nhiên, đôi lúc Lăng Phượng Tiêu vẫn muốn can thiệp vào cuộc sống hắn.
“Mỗi ngày ngươi đến đây sắp xếp thư tịch, được bao nhiêu ngọc phách?” Đại tiểu thư mặt lạnh nhìn hắn chạy tới chạy lui giữa các giá sách, hỏi.
Lâm Sơ nói: “Ba viên.”
Lăng Phượng Tiêu trầm mặc.
Lâm Sơ có thể hiểu được.
Một người giàu có như vậy, sẽ chả bao giờ nghĩ đến “Ba viên ngọc phách” nhỏ bé.
Sau khi im lặng, Đại tiểu thư cau mày, vẻ mặt lãnh đạm ghét bỏ: “Đừng làm nữa.”
Lâm Sơ nói: “Không thể.”
Lăng Phượng Tiêu: “Vậy ngươi làm ủy thác Tàng Thư Các là có mục đích khác?”
Không có, ta chỉ muốn kiếm một ít tiền mua kiếm thôi mà.
Lâm Sơ nói: “Không có.”
Đại tiểu thư hỏi: “Thế sao ngươi phải làm cái này?”
“Bởi vì,” Lâm Sơ nghĩ nghĩ, “Ta tương đối nghèo.”
Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Ủy thác Linh Dược Viên bao nhiêu viên một lần?”
Lâm Sơ: “Năm viên.”
Lăng Phượng Tiêu: “……”
Đại tiểu thư bị sự bần cùng của hắn kinh ngạc rồi.
Ngọc phách đều không phải từ trên trời rơi xuống, dù sao chênh lệch giữa người với người vẫn rất lớn, Đại tiểu thư có thể tùy ý nhận ủy thác cao cấp, thuận tay chém mấy con yêu quái ngàn năm, lập tức thu được mấy vạn ngọc phách, còn hắn tay trói gà không chặt, cũng chỉ có thể chăm sóc thảo dược, sắp xếp thư tịch, nhìn số ngọc phách của mình từ từ đầy lên mà thôi.
À, lọt được vào 30 vị trí đầu Chân Võ Bảng, hắn đã được thưởng 3000 ngọc phách, ngoài ra còn 5000 ngọc phách Lăng Phượng Tiêu tặng trước đó, gần đây tích cóp được hơn 8100 viên từ ủy thác nữa, nếu không mua thuốc ôn dưỡng kinh mạch thì kiếm đã không còn là thứ xa vời với hắn rồi, vì thế hắn rất có động lực đi nhổ cỏ, xếp sách.

Lăng Phượng Tiêu hỏi: “Ngươi cần ngọc phách?”
Lâm Sơ nói: “Ừm.”
“Lập tức đi về, Linh Dược Viên cũng không cần làm nữa,” Đại tiểu thư nói, “Ngay bây giờ đến Tàng Bảo Các, ngươi muốn cái gì, thì cứ việc lấy cái đó.”
Đúng là hamster được Đại tiểu thư nuôi có khác, quả thật là hamster hạnh phúc nhất thế giới a.
Nhưng mà, hai ủy thác này không thể bỏ được.
Tuy rằng cho rất ít ngọc phách, nhưng đã là thù lao cao nhất mà hắn có được rồi.
Không biết vì sao Đại tiểu thư lại đối xử tốt với hắn như vậy, nhưng nhỡ đâu có một ngày không đối xử tốt với hắn nữa thì sao, vẫn phải dựa vào bản thân kiếm được ngọc phách thì hơn.
Người, vẫn phải có một chút cảm giác khó khăn, không thể chết trong vui sướng được.
Mà nếu đang làm lại bỏ dở ủy thác, sau này sẽ không thể nhận lại nữa.
Hắn sờ sờ mũi: “Ta thích xới cỏ với sắp sách.”
Lăng Phượng Tiêu “Hừ?” một tiếng, không nói nữa.
Lâm Sơ nhặt một quyển sách, muốn đặt nó về vị trí cũ, mà hắn lại hơi thấp, phải kiễng chân mới với đến.
Lăng Phượng Tiêu rút quyển sách trong tay hắn ra, ung dung thong thả đặt lên, lúc này mới nói: “Đúng là vật nhỏ không có tiền đồ.”
Lâm Sơ: “Vâng ạ.”
Hắn chính là một con cá mặn không hơn không kém mà.
Lăng Phượng Tiêu: “Vậy thì không bỏ nữa.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Làm xong ủy thác Tàng Thư Các đã là giờ Tuất, bước ra từ Yên Hà Thiên, mưa đã rất nhỏ, có vẻ sắp tạnh rồi, mây đen cuối chân trời lộ ra ánh trăng mơ hồ.
Hôm nay Lăng Phượng Tiêu có vẻ uể oải, thấy mưa nhỏ, liền không thèm bung dù nữa, định đi chung dù với Lâm Sơ.
Ngặt nỗi vóc người Lâm Sơ còn chưa phát triển, kỳ thật rất nhỏ con, lùn hơn Lăng Phượng Tiêu một ít, cánh tay lại không nhiều sức, giữ chiếc dù trên cao có hơi khó khăn, Lăng Phượng Tiêu bị dù đụng tới hai lần, liền cướp dù trong tay Lâm Sơ, Lâm Sơ từ phải che lại biến thành được che.
Không khí lúc này rất thanh tịnh, mọi ngóc ngách đều yên bình.
Lâm Sơ nghĩ thầm, Đại tiểu thư kỳ thật cũng không khó sống chung lắm.
Trở về trúc uyển, Lăng Phượng Tiêu có hơi bận rộn, muốn kiểm tra bài tập Tiêu Linh Dương.


Mấy cô nương Lăng Bảo Thanh Lăng Bảo Trần nghe nói Đại tiểu thư hôm nay nhàn rỗi, cũng nhờ Lăng Phượng Tiêu chỉ điểm đao pháp.
Đại tiểu thư lười biếng dựa trên trường kỷ, vừa nghe Tiêu Linh Dương trả lời, vừa xem các cô nương múa đao.

(Trường kỷ là ghế dài)
Tiêu Linh Dương hôm nay rất ngoan, không tìm Lâm Sơ gây sự, chỉ ngó ngó hắn vài lần.
Này cũng không có ý tốt, Lâm Sơ cảnh giác lên.
Hắn nhìn nhìn bốn phía.
Trong trung đình, luyện võ thì luyện võ, đọc thuộc thì đọc thuộc, ngay cả hai huynh muội Việt gia cũng đang siêng năng tranh cãi.
Việt Nhược Vân: “Cha gửi thư nói, hoa có ngày lại nở, người lại không trẻ mãi, muốn chúng ta chăm chỉ học văn võ nghệ trong Học Cung, ngàn vạn chớ có lười biếng dùng mánh khóe.”
Việt Nhược Hạc: “Lời này cũng không đúng lắm, người lại không trẻ mãi còn có vẻ có lý, đóa hoa điêu tàn, sao có thể lại nở lần nữa chứ?”
Việt Nhược Vân: “Ngươi đúng là không thể nói lý, ý cha là trên cây có hoa, năm nay hoa tàn, sang năm lại có hoa mới, vậy năm nào cây cũng có hoa, nhưng người không có cách nào mỗi năm không già đi.”
Việt Nhược Hạc: “Ngươi nói như vậy rất có vấn đề, cây non nở hoa, còn có thể so sánh với thiếu niên, cây già nở hoa, cũng có thể so với thiếu niên sao? Này không hợp lý lắm.”
Việt Nhược Vân: “Ngươi cũng quá vô căn cứ rồi, cây già nở hoa, cùng lắm chỉ là người đương thời ví von, phàm là cây cối tốt tươi, đều có thể đơm hoa kết trái, vô luận nó bao nhiêu tuổi, cũng không thể nói là cây già được.”
Việt Nhược Hạc: “Theo ý của ngươi, chẳng nhẽ cây non cũng cùng loại với cây già, thế khác gì người già cũng giống người trẻ? Cho nên ta mới nói, câu ‘Hoa có ngày lại nở’ này quả thực rất vô lý, lấy giấy bút ra đây, hôm nay ta phải sung sướng biện một phen với cha mới được.”
Này mà cũng có thể tranh luận nổi, đúng là mở rộng tầm mắt.
Việt Nhược Vân rơi xuống thế hạ phong, thở phì phò đi lấy giấy bút, tuyên bố tạm dừng.
Lâm Sơ ôn tập xong bài tập hôm nay, an tĩnh xem các cô nương luyện đao.
Phượng Hoàng Đao Pháp có một hệ thống riêng, mặc dù các cô nương đều học phượng hoàng đao, nhưng đao pháp họ luyện lại bất đồng, Lăng Bảo Thanh luyện “Lăng Vân Cửu Thức”, Lăng Bảo Trần luyện “Dao Trì Bất Nhị”, Lăng Bảo Kính luyện “Khuyết Nguyệt Thập Nhất Đao”.
Nhưng Đại tiểu thư là luyện tất cả.
Lăng Phượng Tiêu đang xem đao pháp của Lăng Bảo Trần, chỉnh lại những điểm cốt yếu, bỗng nhiên ánh mắt ngưng tụ, quét qua rừng trúc tối om phía trước, lạnh lùng quát: “Ai?”
Tất cả mọi người đều nín thở.

Bên trong rừng trúc, không có một chút tiếng động gì.
Lăng Phượng Tiêu mạnh mẽ giơ tay lên.
Vài lá trúc xanh mướt bắn ra, vèo vèo xé gió, cách đó năm trượng bỗng nhiên “Bụp” một tiếng rất nhỏ, sau một lát, lại “Bụp” một tiếng nữa.
Lăng Phượng Tiêu lấy ra dạ minh châu, Lâm Sơ và Tiêu Linh Dương theo sát, mấy cô nương luyện võ tản ra, tiến vào trong rừng trúc.
Trên mặt đất, có một thứ giống như con chim, đen nhánh, to bằng bàn tay.
Cổ nó bị lá trúc cắt đứt, nhìn giống con quạ, mỏ nhọn như móc câu, không có lông, cánh giống con dơi, xấu xí đến cực điểm, khó có thể hình dung.
Tóm lại, toàn thân tản ra một loại ác ý khó tả.
Lăng Bảo Thanh nói: “Lại tới nữa!”
Lăng Phượng Tiêu cầm lấy ngọc phù, thần sắc ngưng trọng: “Ta đi tìm Mộng tiên sinh.”
Lâm Sơ hỏi: “Đây là cái gì?”
“Là sao” Lăng Bảo Thanh đáp, “Thứ dơ bẩn của Bắc Hạ, e rằng mấy ngày trước lúc mộng cảnh sụp đổ, đại trận hộ sơn cũng không ổn định, để chúng nó bay vào, may mà Đại tiểu thư phát hiện! Nguy hiểm thật!”
Mặt Tiêu Linh Dương hơi tái đi .
“Chưa chắc,” Lăng Bảo Trần nói, “Mười mấy ngày trước Chiết Trúc và Tiêu Thiều đại chiến, tuy rằng đoạn sau đã được kết giới che đậy, nhưng đoạn trước đều bị các đệ tử dùng lưu ảnh châu lưu lại, lan truyền khắp nơi, để bọn Bắc Hạ biết được.

Bọn họ tu vi cao như vậy, đã là cảnh giới sau Nguyên Anh rồi, so với Đại tiểu thư cũng chỉ kém một ít …… Nếu bảo hai người họ khiến Bắc Hạ chú ý, cũng không phải không có khả năng.”
Tại sao còn liên lụy Chiết Trúc với Tiêu Thiều vậy?
“Lâm Sơ,” Lăng Bảo Trần quay lại nói: “Ngươi có biết tại sao rõ ràng chúng ta có các môn phái, lại phải tụ về Học cung không? Và vì sao trong mộng cảnh chúng ta phải thay đổi hình tượng để luận võ?”
Đây cũng là một vấn đề, các đệ tử môn phái rõ ràng có thể lớn lên trong môn phái của họ, nhưng tất cả lại đến Học Cung tu luyện.

Mặc dù Mộng tiên sinh giải thích Diễn Võ Trường có tác dụng phòng ngừa các đệ tử bị thương khi luận võ, nhưng nghe ngữ khí Lăng Bảo Trần, có vẻ còn có ẩn tình khác.
Lâm Sơ: “Ta không biết.”
Bảo Trần nói: “Ngươi lớn lên ở Quỷ Thành, tất nhiên không biết thảm án hai mươi năm trước …… Chỉ trong vòng một năm, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi được kỳ vọng thiên tài của các đại phái đều bị giết, nho đạo cũng không may mắn thoát khỏi! Nghe nói lúc đó ai ai cũng bất an, trên dưới tra xét hồi lâu, hóa ra là vết tích Bắc Hạ! Bọn chúng vì ngăn chặn sức mạnh tiên đạo triều ta, không tiếc sử dụng những thủ đoạn bỉ ổi.

Sau khi điều tra rõ, đại quốc sư đã đích thân nhậm chức đại tế tửu, xây dựng Thượng Lăng Học Cung, thu nhận anh tài thiên hạ, vừa để bồi dưỡng, vừa để dễ bề bảo hộ —— Đại trận hộ sơn của Học Cung chúng ta không gì phá nổi, nên từ trước đến nay chưa bao giờ xảy ra sự việc như bây giờ.”
Lăng Bảo Thanh bên cạnh bổ sung: “Bắc Hạ thỉnh thoảng vẫn dùng yêu vật này đó do thám, hiện giờ lại có, đúng là khinh người quá đáng! Học Cung đâu phải là nơi bọn chúng muốn đến thì đến?”
Hóa ra, tiên đạo cũng không bình yên như vẻ bề ngoài, có cường địch như hổ rình mồi.
Tiên nhân tu vi cao thâm nếu có thể phục vụ vương triều, sức mạnh có được sẽ rất đáng sợ, mà thân là địch quốc Nam Hạ, nếu có thể bóp chết những tiên nhân tương lai đó từ trong trứng, đúng là không gì tốt hơn.

Nam Hạ xây dựng Học Cung, bảo hộ những cánh chim chưa lớn này, sau đó còn xây dựng mộng cảnh Diễn Võ Trường, mỗi người lấy tên giả và ngoại hình giả để học hỏi thực lực lẫn nhau —— Trận chiến Chiết Trúc và Tiêu Thiều đánh rất hay, bọn họ cảnh giới cao, võ công lại tốt, nhưng ngoài hiện thực đâu ai biết bọn họ là ai đâu?
Lâm Sơ cảm thấy cơ chế bảo hộ này rất vi diệu.
Đang nghĩ ngợi, Lăng Phượng Tiêu mở bừng mắt: “Mộng tiên sinh lệnh bắt đầu điều tra ngay lập tức, bây giờ không rõ còn bao nhiêu yêu vật trong Thượng Lăng sơn, muốn chúng ta phải bảo vệ tốt bản thân.”
Lăng Bảo Thanh chủ động nói: “Chúng ta hộ tống điện hạ về Hợp Hư Thiên.”
Lăng Phượng Tiêu: “Được.”
Tiêu Linh Dương nhìn Lăng Phượng Tiêu, muốn nói lại thôi: “Ngươi thì sao?”
“Ta sao, “Lăng Phượng Tiêu cười, “Bọn chúng không dám thăm dò ta đâu, ngươi nhanh chóng về Hợp Hư Thiên, chỉ cần ở cạnh quốc sư là được.”
Các cô nương từng người rút đao đề phòng, hộ tống Tiêu Linh Dương trở về.
Lăng Phượng Tiêu quay sang Lâm Sơ: “Ta đưa ngươi về phòng.”
Đưa Lâm Sơ về phòng rồi, người này còn muốn xem Lâm Sơ ngủ.
Thậm chí còn đứng trước cửa phòng ngủ, lễ phép dò hỏi: “Ta có thể vào không?”
Lâm Sơ nói có thể.
Đại tiểu thư nhíu mày hỏi tiếp, nhưng ta vào phòng ngủ của ngươi, thật có chút đường đột.
—— Sao ngữ khí này cứ như một nam nhân muốn bước vào phòng ngủ một cô nương vậy.
Lâm Sơ nói cũng không đường đột.
Lăng Phượng Tiêu liền bước vào, thậm chí còn đóng cửa sổ giúp hắn, gấp nếp góc chăn.
“Ma vật Bắc Hạ, không chỉ có sao, Học Cung có thể sẽ xảy ra chuyện.

Đêm nay ta phải tác chiến với Bích Ngọc Thiên, không ngủ.” Lăng Phượng Tiêu lấy Ly Hỏa Chi Tinh ra, đặt bên gối hắn, ngữ điệu lại thật ôn hòa, “Ngươi sợ không? Nếu sợ, ta sẽ luôn ngồi đây.”
Lâm Sơ nói: “Không sao.”
Tuy không biết ma vật rốt cuộc là thứ gì, nhưng hắn vốn dĩ rất mờ nhạt, chắc chắn sẽ không trở thành mục tiêu.
Nhưng người đang nằm, giọng nói vẫn vô lực mềm mại hơn bình thường một chút, nghe có vẻ hơi rầu rĩ, rất là miệng cọp gan thỏ, ngay cả Lâm Sơ cũng bị một tiếng “Không sao” mềm yếu làm nổi da gà.
Đại tiểu thư không hung dữ một chút nào, giọng điệu tuy rằng đều đều, nhưng lại vô cùng ôn hòa.
“Đừng sợ,” người này nói, “Ta ở đây.”
Lâm Sơ vùi mình vào trong chăn, dư quang thấy Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng thổi tắt nến, cảm thấy vô cùng an tâm.