Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 208: 208: Nhân Gian Tương Phùng






Không phải ảo giác.
Đầu ngón tay hắn khẽ run, lấy thứ trên vạt áo xuống, đặt trước mắt mình.
Màu đỏ nhạt, giống hoàng hôn, cầm trong tay, có một loại ấm áp tan chảy.
Hắn mất quá nhiều máu, hai mắt mờ đi, miễn cưỡng nhìn ra đây là một chiếc lông rất nhỏ.
Nhưng Kiếm Các nào có hoa đào, nào có nuôi chim.
Hắn cầm lông vũ ngơ ngác nhìn xung quanh, chợt thấy mọi người bao vây thay đổi thần sắc, cùng nhìn hắn.
Hắn chẳng có thứ gì khiến đám người này sợ hãi cả —— liền quay đầu lại, thấy sau lưng mình bốc cháy ngọn lửa đỏ kim, rọi sáng nửa bầu trời.
Một làn gió cuốn hắn đi, hồng ảnh vừa hiện, cánh tay ai đó vòng qua eo hắn, bế thốc hắn lên.
Chỉ nghe bên tai văng vẳng thanh âm lộ vẻ tươi cười, âm sắc cực mỹ, như rượu hoa đào tẩm cùng đá băng, tiếng vang rung động núi rừng.
“Chư vị anh hùng, biệt lai vô dạng.”
Đám người kinh hãi, Tần đạo hữu giẫm đạp lùi về phía sau mấy bước, bộ ngực phập phồng dữ dội: “Ngươi, ngươi……!”
“Ta?” Người nọ nhẹ cười một tiếng, mặt trời chói chang như biển, ngọn lửa thình lĩnh bùng cháy!
Biển lửa nóng rực ngời sáng, như vầng thái dương huy hoàng, luồng khí túc sát trong đó, tựa hồ bao hàm ý trời bao la cuồn cuộn, kể cả tu vi độ kiếp, cũng như đối mặt lôi kiếp, chẳng hề đủ sức kháng cự.
Lâm Sơ trải qua một phen dày vò lúc nãy, suy yếu cực độ, kéo ống tay áo y: “Huynh không được…… nhiễm sát nghiệt nữa.”
Người nọ nhẹ hôn một cái lên trán hắn: “Được.”
“Chư vị anh hùng cúc cung tận tụy vì thần khí, Tiêu mỗ khâm phục vô cùng, hễ khi nhớ tới, cảm động đến rơi nước mắt, chẳng biết báo đáp thế nào.” Y nói: “Thế nhưng thần khí là vật đại hung, trở ngại đạo hữu hậu thế, hôm nay thỏa mãn tâm nguyện chư vị……”
Y cố tình dừng một chút: “Chư quân ở lại nơi đây, đắm mình vào vực sâu Kiếm Các, dùng linh lực cả đời trấn áp thần khí —— Tần huynh công lao to nhất, đặt làm mắt trận, trăm năm quá ngắn, chi bằng ngàn năm.”
Tần đạo hữu vẻ mặt xám xịt, hai chân lập tức nhũn ra, ầm ầm quỳ rạp xuống đất.
—— hình phạt như vậy, e rằng so với chịu chết còn thống khổ hơn gấp trăm lần.
Người nọ cười khẽ, cười xong, thanh âm lạnh buốt tột cùng, ngàn dặm đóng băng.
“Cút.”
Liệt hỏa thịnh nộ, cuồng phong nổi lên, khí cơ lồng lộng dâng trào, hơn trăm người lận, tựa như sủi cảo, bị gió và lửa cuốn lên, gào khóc thảm thiết văng vào vực sâu Kiếm Các.
Lâm Sơ cười.
Cười xong, trong đầu một mảnh trống rỗng, mất đi hết thảy khả năng suy cảm.
Hắn chậm rãi quay sang người nọ.
Tầm nhìn chẳng rõ ràng lắm, chỉ biết người này một thân hồng y.
Lâm Sơ vuốt ve khuôn mặt y, cảm giác mình được ôm chặt, chặt đến nỗi có thể nghe thấy hơi thở y, chặt đến nỗi nhận ra thân thể y đang mơ hồ run rẩy.

Hắn chưa mở miệng, dòng lệ đã chảy xuống trước, thanh âm phát run: “Huynh… tại sao……”
Đầu ngón tay khẽ run của người nọ lau sạch nước mắt hắn, cúi đầu theo, tương dán cùng trán hắn: “Gieo nhân nào, gặt quả nấy, em gieo cái gì?”
Lâm Sơ vừa rơi nước mắt, vừa cười: “Mười lăm năm trước, gieo…… một gà con.”
Hắn cắn chặt môi dưới, vùi mặt vào bờ vai y: “Tiêu Thiều, Tiêu Thiều……”
“Ta đây.” Thanh âm Tiêu Thiều khàn khàn: “Bảo Bảo…… đừng khóc, ta đây.”
Y ôm Lâm Sơ, không ngừng hôn lên mắt và trán hắn: “Bảo Bảo gieo một gà con, hiện giờ có một phượng hoàng.”
Lâm Sơ run giọng: “Chẳng phải huynh…… tự phế đi máu phượng hoàng sao?”
Tiêu Thiều thả hắn xuống, để y càng ôm chặt hơn, vửa vuốt tóc hắn, vừa đáp: “Nhưng ta cũng ăn hồn phách phượng hoàng kia rồi.”
“Ngoan, đừng khóc…… ta không bao giờ đi nữa.” Tiêu Thiều dỗ: “Bảo Bảo, em chịu khổ rồi.”
Lời còn chưa dứt, một tiếng vừa rơi, Lâm Sơ cho dù thế nào cũng không kìm được.
Hai năm, vượt qua ngàn dặm sông núi, bình sinh cả đời, hắn chưa bao giờ một mình đảm đương mọi chuyện, cũng chưa từng muốn một mình đảm đương mọi chuyện.
Hắn chỉ là một con hamster mất đi chủ nhân, tuyệt vọng phí công chạy trên vòng lăn mãi mãi không ngừng.
Lúc ấy hắn đâu cảm thấy ủy khuất.
Nhưng dựa vào ngực Tiêu Thiều, toàn bộ…… toàn bộ ủy khuất, khổ sợ tận lực quên lãng trong vô vàn đêm, hết thảy nổi lên lòng hắn.
“Tần……” Hắn không thở nổi.
Tiêu Thiều nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn: “Bị ta đập xuống vực sâu rồi.”
Hắn vùi vào vai Tiêu Thiều, tay phải nắm chặt quần áo: “Gương……”
Tiêu Thiều: “Ta đi đập vỡ.”
Y tựa hồ cắt cổ tay của mình, đút vào bờ môi Lâm Sơ: “Bảo Bảo, ngoan, uống.”
Lâm Sơ không rõ đây là mùi gì, chỉ ngửi thấy mùi máu tanh, nhưng Tiêu Thiều bảo hắn uống, hắn liền cắn cổ tay Tiêu Thiều, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống dòng máu tuôn trào.
Máu vào cổ họng, bỏng rát toàn thân, một lát qua đi, biến thành ấm áp thoải mái.

Tất cả thương tổn trước đây tựa hồ lành lặn trong nửa khắc, yếu đuối phút chốc tan đi, cảnh tượng trước mắt dần dần sáng tỏ.
Hắn vùng ra khỏi lòng Tiêu Thiều, cùng y ngơ ngác nhìn nhau.
“Bảo Bảo……” Đáy mắt Tiêu Thiều phiếm hồng: “Ta rất nhớ em.”
Lâm Sơ “ưm” một tiếng, cùng y ôm nhau lần nữa, giữ làn gió lạnh phế tích, phảng phất nương tựa lẫn nhau.
Hắn nói: “Ta cũng…… nhớ huynh.”

Tiêu Thiều lau nước mắt hắn, chăm chú nhìn hắn, đuôi mày khóe mắt mềm mại tựa như hoa đào tháng ba.
Đợi cảm xúc Lâm Sơ bình ổn, Tiêu Thiều dắt tay hắn, dẫn hắn vào phế tích.
Đầu tiên tìm được Linh Tố trọng thương sắp chết, nằm đó hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Thiều lại rạch một đường trên cổ tay mình, đỏ đầy máu vào bình ngọc bích, chấm lên môi nàng.
Lâm Sơ quan sát gò má tái nhợt của Linh Tố dần dần hồng hào, lại quan sát vết thương cổ tay Tiêu Thiều.
“Bây giờ thực sự là máu phượng hoàng,” Tiêu Thiều cười cười, nói: “Hoạt tử nhân, nhục bạch cốt.”
Lâm Sơ cùng y cầm bình ngọc xuyên qua phế tích, cứu vớt những người Kiếm Các chưa hoàn toàn tử vong.
Hạc trưởng lão đi đầu, hành đại lễ với Tiêu Thiều, tạ ân nhân.
Tiêu Thiều đỡ ông dậy: “Trưởng lão không cần khách khí, ta cũng đâu phải người ngoài.”
Hạc trưởng lão: “Sao ân nhân lại nói vậy……”
Trả lời lão là một tấm hôn thư.
Khóe mắt Tiêu Thiều vấn vương ý cười: “Trưởng lão, ta là vị hôn thê đính ước tam môi lục sính của các chủ.”
Ban đầu vẻ mặt trưởng lão “Có quỷ tin ngươi”, nhưng sau khi đọc xong hôn thư, ánh mắt từ tạ ân nhân biến thành ánh mắt soi xét.
Lâm Sơ không biết Tiêu Thiều đang tính làm gì, đành hỏi Hạc trưởng lão: “Trưởng lão, ta có một nghi hoặc.”
Hạc trưởng lão từ ái hỏi: “Nghi hoặc ra sao?”
Lâm Sơ nói: “Rốt cuộc Kiếm Các có《Trường Tương Tư》không?”
Hạc trưởng lão vuốt ve chòm râu tuyết trắng, không còn vẻ mặt nghiêm cẩn kể chuyện đại ma năm xưa nữa, mà ra vẻ thần côn: “Đúng như cổ thoại, tin thì có, không tin thì không……”
Lâm Sơ: “Thì ra là thế.”
Vừa dứt lời, tay hắn đã bị Tiêu Thiều giữ chặt.
Tiêu Thiều hành lễ chào trưởng lão: “Chư vị trưởng lão, ta phải bàn bạc hôn sự với các chủ đã, thuận tiện chu du tứ hải, từ biệt tại đây.

Tu sửa Kiếm Các, sẽ do Phượng Hoàng Sơn Trang đảm nhiệm……”
Vừa nói, vừa nhấc Lâm Sơ lên, rời xa phạm vi công kích của trưởng lão.
Chỉ nghe giọng Hạc trưởng lão tựa như chuông kêu: “Lý nào lại vậy!!!”
Nhưng Tiêu Thiều đã cắp Lâm Sơ bỏ trốn mất dạng, xuống núi, lập tức ôm Lâm Sơ lên ngựa, ôm eo hắn, một đường xuôi nam.
Lâm Sơ ngoảnh nhìn tuyết sơn Kiếm Các, âm thầm nói lời từ biệt trưởng lão.

Thiên hà, thuyền nhỏ xuôi dòng.
Trong khoang, Tiêu Thiều đắp chăn đàng hoàng cho Lâm Sơ, hôn một cái lên trán hắn: “Ngủ đi, ngủ một giấc đã.”
Tinh thần Lâm Sơ quả thực mệt mọi cùng cực, hắn nắm chặt ống tay áo Tiêu Thiều, cơ hồ thiếp đi.
Mở đầu là ác mộng vướng víu, ý trời, số mệnh, ép hắn đến không thở nổi, bên tai tựa hồ văng vẳng giọng nói quen thuộc, chóp mũi thoang thoảng hương thơm hàn mai, mới dần bình tĩnh, như thể tẩm mình trong làn nước ấm, chẳng còn chim sợ cành cong lo sợ bất an, ngủ thật an ổn.
Tỉnh dậy, đã thấy mình được Tiêu Thiều ôm vào lòng.
Tiêu Thiều nói, Bảo Bảo, kể ta nghe đi.
Lâm Sơ gật đầu.
Cảnh xuân tháng ba, hoa thuyền trên nước, hắn tựa vào ngực Tiêu Thiều, ngắm nhìn sơn thủy ngoài cửa sổ, bắt đầu kể chuyện.
“Ta sinh ở Kiếm Các……” Hắn nhắm hai mắt, ký ức loang loáng tia sáng yếu ớt, tựa đuôi đom đóm dẫn hắn ngược dòng.
Kể thời niên thiếu.
Kể về Vô Quý.
Kể Đào Nguyên Quân.
Kể Đại Vu cuối cùng chết trên đỉnh tháp.
Kể hết, đã mất một đêm một ngày.
Tiêu Thiều vỗ về tóc hắn: “Để giữ Thanh Lư tồn tại, em đưa nó đến ngàn năm sau, cũng đưa Chiết Trúc và 《Trường Tương Tư》 cho nó.

Sư phụ Hồ Lô…… chính là Thanh Lư,《Trường Tương Tư》hồi nhỏ em học, thật ra là《Trường Tương Tư》em của hiện tại viết xuống……”
Y cười hôn hôn đỉnh đầu Lâm Sơ: “Cho nên, em hoài nghi…… mình là Chiết Trúc?”
Lâm Sơ gật đầu: “Vô Khuyết bảo, nó đã điểm hóa Chiết Trúc, còn cho ăn rất nhiều trái cây…… Chỉ cần vài thập niên nữa, Chiết Trúc có thể hóa hình thành người.”
Mà thời hiện đại của Thanh Lư chính là vài thập niên sau, Chiết Trúc hóa người, cậu thu nhận làm đồ đệ, nhớ về cố nhân, đặt tên “Lâm Sơ”.
Tư chất Thanh Lư không tốt, mãi chẳng tu đến độ kiếp, mà hồn ấn mai kia cậu khắc xuống, cuối cùng phát huy tác dụng trên chính người hắn.
Hắn liền trở về nơi đây, trở về trước khi mọi chuyện bắt đầu.
Tiêu Thiều bóp cánh tay hắn: “Nhưng Bảo Bảo vừa mềm vừa đẹp như vậy.”
Lâm Sơ mặt không biểu cảm liếc y một cái.
Tiêu Thiều sửa miệng: “Chiết Trúc cũng đẹp vô cùng.”
Lâm Sơ chơi ngón tay y: “Nhưng ta không biết…… rốt cuộc bắt đầu từ đâu.

Ta để Chiết Trúc lại cho Thanh Lư, mới có ta của hôm nay, nhưng nếu không có ta của hôm nay, cũng nào có người để lại Chiết Trúc cho Thanh Lư.”
“Giống một vòng tròn.” Tiêu Thiều nói: “Đào Nguyên Quân nhận tiểu Lâm Sơ làm đồ đệ, tiểu Lâm Sơ lớn lên thành Đào Nguyên Quân.”
Lâm Sơ ngắm những ngôi sao ngoài cửa sổ: “Cho nên…… bắt đầu từ đâu?”
Tiêu Thiều nói: “Từ thời thượng cổ, Chiết Trúc được rèn thành kiếm, vòng một vòng tròn, rồi thoát ra ngoài, đến khi Tiêu Thiều Lâm Sơ phi thăng Tiên giới, thoát khỏi Thiên Đạo mà thôi.”

Lâm Sơ xem y vẽ một sơ đồ quỹ đạo thời gian trên không trung, bật cười, lại nhìn y: “Lúc ta ở trong gương, cảm thấy như vòng tử vong vô hạn.”
“Có lẽ thời gian không phân thứ tự.” Tiêu Thiều huyễn hóa ảo ảnh trên không trung, con sông thời gian chậm rãi chảy về phía trước, sợi tuyến nhân quả dây dưa không ngừng.
“Chúng ta ở trong thời gian, như thuyền xuôi dòng mà xuống, chỉ theo thời gian chảy về, cho nên cảm thấy trước có quá khứ, sau có tương lai.” Tiêu Thiều nhẹ nhàng nói, “Nhưng đứng bên ngoài dòng sông, sẽ thấy chúng nó đồng thời tồn tại.”
Tay y bắt lấy sợi tuyến nhân quả, tựa như gảy đàn.
“Nhân quả dây dưa, rút dây động rừng,” y kéo một sợi tuyến, để Lâm Sơ nhìn nhận toàn bộ thiên hà biến hóa: “Nếu sửa quá khứ, tương lai sẽ thay đổi theo, nếu sửa tương lai, quá khứ cũng phải thay đổi.”
“Cho nên…… em cứ tưởng vận mệnh chú định, bản thân tốn công vô ích, kỳ thật bởi vì những gì em thấy, đã thay đổi rồi, bất đồng với trước đây…… em đã thay đổi rất nhiều.” Tiêu Thiều vùi đầu vào bờ vai hắn, tựa hồ trầm mê mùi hương người hắn, rầu rĩ nói: “Bảo Bảo, trên đời này nếu không có em, ta biết sống như thế nào?”
Lâm Sơ ôm y, nhẹ nhàng thuận lông, như đang dỗ dành một bé con bự làm nũng.
Hắn ngơ ngẩn nhìn ảo ảnh con sông thời gian, nhìn thấy bí mật sâu nhất của không gian thời gian.
Thời gian chỉ là một chiều không gian, chẳng phân biệt thứ tự.

Trên đời chẳng có quá khứ, cũng chẳng có tương lai.
“Thiên hành hữu thường, không vì nghiêu tồn, không vì kiệt vong.” Hắn nghe thấy mình thì thầm tự nhủ: “Đây là câu trong bìa lót của 《Trường Tương Tư》, ta vừa mới hiểu,…… nhưng ai đã viết nó?”
Tiêu Thiều: “Có lẽ Thanh Lư thêm vào sau này.”
Lâm Sơ: “Nếu nó cũng ngộ ra được đạo lý thời gian……”
Tiêu Thiều nói: “Thì cảnh giới nó đã đủ phi thăng rồi, một ngày kia, nhỡ đâu em gặp lại nó trên tiên giới.”
Lâm Sơ: “…… Ta hiểu rồi.”
Tiêu Thiều hôn cổ hắn.
Lâm Sơ nói: “Huynh nên đi học vật lý.”
Tiêu Thiều: “Lý thuyết vạn vật?”
Lâm Sơ: “Ò.”
“Không học.” Tiêu Thiều xé quần áo hắn: “Vạn vật phải có tiên quân mới vui.”
Lâm Sơ nửa bất đắc dĩ nửa dung túng nhìn y, theo động tác y bị đè trên trường kỷ.
Nến đỏ nhấp nháy, động tác Tiêu Thiều dừng lại.
Lâm Sơ: “?”
Chợt thấy Tiêu Thiều nói: “Ta vừa nhớ ra, em là Đào Nguyên Quân……”
Lâm Sơ nghiêng nghiêng đầu.
Tiêu Thiều tựa hồ muốn mặc quần áo cho hắn: “Ta còn gọi em sư phụ, gọi em tiền bối……”
Lâm Sơ bật cười, cười vì quạ này rốt cuộc tỉnh ngộ mình đang làm gì rồi.
Hắn duỗi tay ôm má Tiêu Thiều, nhẹ giọng nói: “Sư phụ yêu con……”
Tiêu Thiều tự hỏi ý vị trong lời nói hắn, tự hỏi xong, ánh mắt dần dần biến thái, cúi người cất giọng khàn khàn: “Con cũng yêu sư phụ.”