Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 207: 207: Vương Y






Một chữ “Được” vừa rơi xuống, gương trầm mặc hồi lâu, lúc sau mới hiện lên hàng chữ: “Ta có thể đưa ngươi trở về lúc Tiêu Thiều còn sống, nhưng ngươi vẫn còn một cọc nhân quả chưa hết, đi cùng nhau nhé.”
Lâm Sơ: “Ừm.”
Tiền căn hậu quả, giống như một vòng tuần hoàn vô hạn, số mệnh tưởng chừng đã nhốt hắn vào hư vô, để hắn mặc tưởng mình sẽ vô lo vô nghĩ, mình sẽ ra đi thanh thản.
Gương lập loè ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ lấy Lâm Sơ.
Lâm Sơ rơi xuống đất.
Hắn phát hiện thân thể mình trở nên trong suốt, tản ra ánh sáng mờ ảo, còn có vô số đốm sáng đang tản mát mà đi, và khi chúng tan biến hết, ánh sáng trên người cũng đang tối dần.
Hắn duỗi tay chạm vào chính mình, trực tiếp xuyên qua, chẳng phải thực thể.
Thần hồn đã suy yếu đến mức không thể duy trì thực thể, và nó vẫn đang tiêu tán.
Gương bảo “Đi tức là chết”, quả nhiên là thật, trở về quá khứ lần thứ ba, sẽ hao tổn toàn bộ thần hồn hắn.
Hắn nhìn quanh bốn phía.
Biển máu.
Màn đêm.
Quần tinh lập lòe ánh đỏ.
—— đó là năm vẫn ở Bắc Hạ, Tiêu Tuyên kể vào khoảng mười lăm mỗi tháng Đại Vu sẽ suy yếu cực độ, vì thế hôm 15 này, hắn cùng Tiêu Thiều cơ duyên xảo hợp giết chết Đại Vu.
Cảnh tượng hiện tại, chính là Đại Vu đã chết, Tiêu Thiều chủ động dung nhập trái tim oán khí kia.
Hắn bước vào biển máu.
Trong biển máu, Tiêu Thiều vận bộ hắc y hoa lệ, nhắm nghiền hai mắt, đang dung hợp oán khí.
Lâm Sơ duỗi tay vuốt ve mặt y, tô hàng mi mắt, tô mũi cùng môi.
Khuôn mặt y vẫn đẹp như trong ký ức.
Bờ vai cùng ngực của y, đêm đêm hắn gối không biết bao lần, vẫn ấm áp rắn chắc như xưa.
Đã hai năm Lâm Sơ chưa nhìn thấy y.
Dài giống như cả đời vậy.
Hồn phách hắn càng lúc càng nhẹ, ánh sáng càng lúc càng tối, hắn lơ lửng giữa không trung, dịu dàng hôn lên trán Tiêu Thiều.
Tựa như hết thảy vẫn chưa xảy đến.

Lâm Sơ nhắm hai mắt.
Cứ như vậy rời xa nhân thế, tựa hồ cũng hữu thủy hữu chung*.

(có đầu có cuối)
Chẳng biết xuống đến hoàng tuyền, có được gặp lại hay chăng.
Hắn những tưởng bản thân sẽ trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thất thanh khóc lóc thảm thiết, nhưng giờ này khắc này, đối mặt Tiêu Thiều, cũng trên bờ vực tử vong, hắn chợt thấy thực bình tĩnh.
Số mệnh luân hồi lặp lại, nhưng bất luận thế nào, cũng bắt đầu bằng sinh, và kết thúc bằng tử.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, quấn quýt lấy nhau, thời gian lưu chuyển, thế sự đổi dời, một thoáng trôi qua, tan thành mây khói.
Chắc hẳn có kiếp trước, chắc hẳn còn kiếp sau, nhưng hắn chẳng buồn nghĩ nữa.
Thời khắc Tiêu Thiều buộc phải lựa chọn, thời khắc y làm một việc nhất định phải làm, và khi rời xa nhân thế, trái tim y cũng bình lặng đến vậy sao?
Hắn bình tĩnh chờ đợi hồn mình tiêu tán, lại chậm chạp chẳng tàn.
Như thể cảm giác, Lâm Sơ mở to mắt, ngoảnh đầu nhìn về một hướng.
Có người đang bước về phía hắn.
—— thật ra cũng chẳng phải người, mà là một hồn hư vô, đang nổi lơ lửng từ xác Đại Vu cách đó không xa, trôi về phía hắn.
Lâm Sơ nhìn nó.
Nó cũng nhìn Lâm Sơ, một thân thanh y nhạt nhẽo, một gương mặt còn trẻ tuổi, khoảnh khắc chạm phải ánh mắt Lâm Sơ, nó hơi cúi xuống.
Lâm Sơ bước về phía nó.
Đây là Đại Vu.
Cũng là Vô Quý.
Vô Quý mất trí phát cuồng ở thành Mân Châu, cuối cùng ở lại quá khứ, chẳng biết đã dùng thủ đoạn thế nào, cuối cùng trở thành Đại Vu quyền khuynh Bắc Hạ, hung bạo khát máu nổi tiếng.
Bọn họ cùng nhìn một bóng hình trắng băng qua biển máu, nhẹ nhàng gọi tên Tiêu Thiều.
—— đó chính là Lâm Sơ tại thời không này, hắn chưa biết gì hết, hết thảy nguy hiểm cùng sự tình hiểm ác vẫn chưa xảy ra, hắn đang đánh thức Tiêu Thiều.
Hắn là người sống, không thể nhìn thấy thần hồn trên không, cũng không nghe thấy thần hồn đối thoại.
Đại Vu ho khan vài tiếng.
Lâm Sơ nhìn nó, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao ho khan?”

Trong trí nhớ hắn, Đại Vu tựa hồ vẫn luôn mang bệnh.
Đại Vu đáp: “Nhát kiếm năm đó của người, đã tổn thương phế quản ta.”
Lâm Sơ: “Ngươi đã thoát khỏi thân thể kia rồi.”
Đại Vu cười cười: “Thương trong lòng ta, thần hồn nhớ kỹ.

Người đâm ta vào 15, mười lăm mỗi tháng, đúng lúc trăng tròn, sẽ càng thêm hung hiểm hơn.”
Lâm Sơ: “Ta đâu phải muốn giết ngươi.

Linh lực ngươi mất kiểm soát, ta chỉ muốn phế bỏ kinh mạch ngươi.”
“Ta biết.” Giữa bể máu, Đại Vu cười nhẹ một cái, nhưng giây lát qua đi, nó lại cắn chặt lấy môi, tựa khóc tựa cười, và khi mở miệng, thanh âm đã nghẹn: “Ta vừa mới…… mới biết được.”
Nó nhìn về phía Chiết Trúc, lại nhìn về Lâm Sơ đang gọi Tiêu Thiều: “Y giết ta, ta mới biết, năm đó người không phải muốn giết ta.”
Dường như nó không chịu nổi nữa, nhắm nghiền mắt, hít sâu một hơi, mới chầm chậm nói: “Người cho ta nhân thân, ta thiếu người nhân quả, nếu người muốn giết ta, thì thần hồn ta đã tiêu tán ngay ngoài thành Mân Châu rồi.”
Lâm Sơ chẳng biết nên nói gì, chỉ nhìn Vô Quý trưởng thành.
Ba lần hắn xuyên thời gian, bất quá chỉ là một ngày ngắn ngủi.
Nhưng đối với Vô Quý ở lại quá khứ, lại là đã hơn mười năm.
Đáy mắt Đại Vu ẩn hiện huyết sắc: “Ta hồi đó…… còn quá nhỏ, không duyên cớ…… hận người hai mươi năm.”
Một giọt nước mắt trong suốt, trượt xuống khỏi khóe mắt nó, nó nhìn Lâm Sơ, hốc mắt đỏ hoe, tựa như đứa trẻ làm điều sai trái.
Lâm Sơ nói: “Không trách ngươi.”
Nó xoay người, bóng lưng cô tuyệt trống vắng, loáng thoáng lại có bóng dáng Đại Vu Bắc Hạ: “Trách ta.”
Nó đi về trung tâm tháp: “Bản thể ta là oán khí, từ lúc chào đời tới nay, hấp thu oán lệ vạn vật, cho dù chẳng vì Mân Châu, sớm muộn rồi cũng có ngày ta mất khống chế.

Hoặc là Lâm Sơ, hoặc Tiểu Phượng Hoàng, hoặc những người khác, chung quy sẽ có một người giết ta.”
“Hồi ta còn bé, người không muốn ta giết người, không cho ăn oán khí, sau này ta giết người như ma, đều không phải vì người nuôi dạy chưa tốt.” Đại Vu nhàn nhạt nói: “Giết người là bản tính ta, khởi đầu từ ngày Âu Dã Tử rèn ta…… cả đời cũng chẳng sửa được.”

Đại Vu bước tới trước mặt Tiêu Thiều.
Thần trí Tiêu Thiều tựa hồ đã được Lâm Sơ gọi về một chút, y mê man mở mắt.
Đại Vu cười cười, mộng ảo chạm nhẹ tóc y.
Lâm Sơ thấy Đại Vu nói: “Người muốn chết ở đây sao.”
Lâm Sơ: “Ừ.”
“Cũng được,” Đại Vu vừa nhân lúc người sống không nhìn thấy gì tiếp tục chạm chạm Tiêu Thiều, vừa nói: “Dù sao từ ngày y chết, người đã không muốn sống rồi.”
Lâm Sơ chẳng đáp lời.
Đại Vu lại nói: “Nhưng người vẫn nên về đi.”
Lâm Sơ: “Tại sao?”
Đại Vu nói: “Ta còn nợ người nhân quả, chưa có cơ hội trả lại.”
Nó quay đầu, nhìn thẳng Lâm Sơ: “Nếu ta cũng có hồn phách đầu thai kiếp khác, kiếp sau đừng có làm đao, làm một thanh kiếm, đao quá hung tàn.”
Như thể tự giễu, nó thổ lộ tiếp: “Không có Âu Dã Tử, ta sẽ là một thanh kiếm tầm thường, được một kiếm tu nhặt đi, ta đã mơ biết bao lần.

Ngặt nỗi toàn thân nó vẫn như Vô Quý, đều là màu đen, chẳng đẹp như Chiết Trúc.”
Lâm Sơ cười cười: “Ngươi cũng giống y.”
Tiêu Thiều kỳ nhân thiên phú như thế, vậy mà một lòng chỉ muốn quy ẩn đào nguyên.

Vô Quý một thanh yêu đao thượng cổ, tâm nguyện chỉ là làm một thanh kiếm tầm thường.
Đại Vu đương nhiên biết hắn đang bày tỏ điều gì.
Nó câu môi cười sảng khoái.
Đó là nụ cười thực nhẹ, như thể trút bỏ hết thảy tâm sự —— vô luận Vô Quý, hay là Đại Vu, Lâm Sơ chưa từng bắt gặp nụ cười như vậy.
Đại Vu bước về phía hắn, điểm sáng trên người tản mát, rồi lại dung nhập cơ thể Lâm Sơ, sức mạnh thần hồn tinh thuần củng cố thân hình Lâm Sơ.
Khoảnh khắc nó sắp tan biến, đôi mắt vương chút ý cười: “Ta tự biết bản tính khó sửa, giết chóc khó ngăn, tội ác tày trời, độc chết mới được giải thoát.

Chỉ mong trả hết nhân quả, để kiếp sau chẳng hề dây dưa hai người nữa.

Đào Nguyên Quân…… ác nghiệp ngày xưa sở tạo, Vô Quý tự đi sám hối, ân oán như vậy xóa bỏ, hôm nay ta lại tiễn quân đoạn đường.”
Nó biến chỉ thành chưởng, thanh y phiêu dật, vỗ cánh tay về phía Lâm Sơ.
Lâm Sơ đột nhiên lơ lửng giữa không trung, nhìn thân hình nó hoàn toàn tiêu tán giữa thiên địa, mà cảnh tưởng trước mắt càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất tăm tích.

Vừa mở mắt, lại thấy thực thể, dưới chân còn có mặt đất.
Hắn đang đứng ở phế tích Kiếm Các, thần hồn còn chưa ổn định, thân thể cực lực suy yếu, tu vi không sót một mảnh.
Mà trước mặt hắn là Tần đạo sĩ cùng mấy trăm người tụ tập làm loạn, thấy hắn xuất hiện, Tần đạo sĩ ánh mắt lập lòe: “Hắn kìa!”
Dứt lời liền cầm kiếm chế trụ Lâm Sơ, quần hùng vui mừng, nháy mắt sau biến thành vẻ mặt hung ác, có người mắng mỏ hắn tự mình bóc mở Thần Khí, ý đồ nghịch thiên sửa mệnh, có người gặng hỏi hắn phương pháp kích hoạt Thần Khí.
Lâm Sơ chỉ cười.
Thế nhân có thiện, có ác, đồi thành tiên đạo, vẫn là như vậy.
Người thì hoài bích có tội, người thì lòng tham không đáy, thiên cổ tới nay, đã là như vậy.
Chỉ là thiên hành hữu thường, có được sức mạnh, thì phải trả một cái giá tương ứng.
Đạo Vô Tình cũng thế, Nghiệt Kính Đài cũng vậy.
Một người có được Thần Khí, có thể xuyên qua thời gian, tưởng rằng tùy ý sửa đổi hết thảy, cuối cùng lại phát hiện ra vận mệnh chú định từ lâu, chỉ là chậm rãi thẳng tiến —— mất mát tuyệt vọng trong đó, chẳng khác một nỗi khổ hình.
Nếu đổi thành Vô Quý ở đây, có lẽ nó sẽ ném toàn bộ đám này vào Nghiệt Kính Đài, để bọn chúng tự sinh tự diệt, nếu là Tiêu Thiều, cũng sẽ như vậy.
Nhưng Lâm Sơ lại chẳng nghĩ thế.
Lòng tham của trăm người nơi đây, bất quá chỉ là một loại trong muôn vàn nhân hình thế thái, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, giống như Vô Quý sinh ra là để giết người.

Tư vị trong Nghiệt Kính Đài, một mình hắn nếm đủ rồi, những người còn lại, đừng nên thống khổ.
Hắn chẳng nói gì.
Tần đạo hữu cười dữ tợn, lôi hắn tới vách đá Kiếm Các: “Nhanh nhanh khai ra!”
Hắn nhìn vực sâu không đáy phía dưới, lại nhìn đám người gớm ghiếc trước mặt, trong lòng thực thản nhiên, cũng thực bình tĩnh.
Kiếp phù du đều là mộng cảnh, sinh tử chẳng qua một cái chớp mắt, Nghiệt Kính Đài, hắn đã ngộ rồi.
Tiêu Thiều hai mươi mốt tuổi, tại thời không kia, có Lâm Sơ mười chín tuổi bên cạnh.
Tiêu Thiều đã ly thế hai năm, vẫn còn đang đợi hắn xuống.
Mà hôm nay do Tần đạo hữu dẫn dắt, cũng coi như trăm sông đổ về một biển.
Mũi kiếm Tần đạo hữu đâm vào ngực hắn, thoáng hoảng hốt, hắn ngửi thấy hương thơm hàn mai.
Giữa ngẩn ngơ, hắn bật cười, tưởng tượng một người sắp chết, quả nhiên xuất hiện ảo giác.
Có thứ gì đó từ từ rơi vào áo hắn, nhẹ nhàng rung động, mềm hồng nhỏ bé, tựa như cánh hoa đào.
Tiêu Thiều từng bảo, đào vương vạt áo, nghĩa là ta về thăm em.
Tiêu Thiều, Tiêu Thiều, huynh đang tới gặp ta sao?