Tiên Đạo Đệ Nhất Tiểu Bạch Kiểm

Chương 183: 183: Thái Tử Điện Hạ






Mười vạn gót sắt nghiền về phía Lăng Phượng Tiêu.
Mà y một thân hồng y liệt diễm, ở nơi cát vàng đại mạc bình nguyên hoang vắng nổi bật chói mắt, tương phản mãnh liệt với kỵ binh đen kịt như dòng nước lũ, tựa vầng tà dương nhuốm máu lặn phía chân trời.
Thế nhưng, chỉ là bóng hình một người nhỏ bé.
Lâm Sơ có thể nghe thấy tiếng kèn kỵ binh Bắc Hạ truyền tới, toàn bộ lực lượng tiên phong cùng xông về phía Lăng Phượng Tiêu.
Người tu tiên tai thính mắt tinh, hắn thậm chí còn nhìn thấy dưới lớp mặt nạ của kỵ binh phía trước, lộ ra nụ cười tàn khốc.
Đúng vậy.
Cái gọi là một người giữ cửa quan, muôn người khó qua ải, cũng chỉ là mộng tưởng hão huyền trong truyền thuyết mà thôi.

Người tu tiên, vô luận tu vi cao thâm thế nào, rốt cuộc song quyền khó địch bốn tay, ngày mà tu vi hao hết, cũng chính là ngày thảm bại mặc cho người người đùa bỡn.
Giờ này khắc này, e rằng trong lòng các tướng lĩnh, kỵ binh Bắc Hạ, cũng tràn đầy chế giễu khinh thường.
Có lẽ bọn họ đang nghĩ rằng, Phượng Dương điện hạ Nam Hạ này, nghe đồn tu vi quả thật cao thâm, đáng tiếc đầu óc hỏng mất rồi, chạy tới đây làm châu chấu đá xe —— mặc dù nàng tu vi tuyệt thế, dung nhan mỹ lệ, nhưng hôm nay qua đi, cũng sẽ bị nghiền nát thành bùn dưới gót sắt, thi cốt tựa bụi mà thôi.
Lâm Sơ lẳng lặng nhìn bọn chúng mang theo vẻ mặt như vậy đạp về phía Lăng Phượng Tiêu, thậm chí còn tự hỏi một chút không biết giờ này khắc này vẻ mặt Tiêu Tuyên trông như thế nào.
Càng ngày càng gần.
Ngàn trượng, trăm trượng, mười trượng, năm trượng.
Hắn nghe thấy lão tướng quân bên cạnh hận sét không thể rèn thành thép mà thở dài một hơi, vừa nôn nóng vừa đau lòng.
Năm trượng, bốn trượng, ba trượng.
Thời khắc sinh tử, bỗng nhiên đất bằng nổi sấm sét!
Một sợi huyết sắc lượn lờ, giống như cánh hoa phiêu linh, trào dâng từ cơ thể Lăng Phượng Tiêu.

Mà ngay tại khoảnh khắc ấy, thiên địa tĩnh lặng.
Giữa trời đất dường như diễn ra một sự biến đổi nào đó, nhưng không ai có thể phát hiện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có trực giác mách bảo kỵ binh tiền tuyến đột nhiên ghìm ngựa, binh lính hậu phương không kịp siết cương tuấn mã, va vào kỵ binh phía trước, dẫn tới một sự hỗn loạn không nhỏ.
Đám kỵ binh ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi tự hỏi cảm giác kỳ dị vừa rồi từ đâu mà đến.


May thay tướng quân phản ứng tức thì, ngay sau đó, tiếng kèn “Xung phong” vang dội, kỵ binh đồng loạt kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa, như mũi tên rời dây cung đồng loạt bắn về phía trước.
Trong làn gió, một sợi tóc mai của Lăng Phượng Tiêu bị thổi bay lên, phất qua khuôn mặt y, đối mặt với dòng thiết kỵ tựa như sóng thần từ chín tầng trời sà xuống, y không có động tác dư thừa nào, mà chỉ chậm rãi, chậm rãi rút đao ra.
Vô Quý đao, thân đao cũng tối đen như mực, không chỉ âm u không ánh sáng, mà còn giống như một hố đen, có thể nuốt chửng hết thảy ánh sáng thế gian này.
Khoảnh khắc lưỡi đao hoàn toàn ra khỏi vỏ, vạn quỷ thét gào!
Lâm Sơ biết, thời xưa chiến loạn rung chuyển, có người nghĩ ra kế sách “Bốn bề thụ địch”, sai người đến doanh trại quân địch xướng bài đồng dao nhớ quê hương, tướng sĩ quân địch xa nhà chinh chiến đã lâu, nghe bài ca này không khỏi lệ ướt vai áo, đau khổ khó mà kìm lòng, từ đây sĩ khí đại suy.
Bài ca nhớ nhà, có thể khiến muôn vàn tướng sĩ đồng cảm rơi lệ, vậy còn uất hận, thương tiếc xuất phát từ trái tim của muôn người trong thiên hạ thì sao?
Thời buổi loạn ly, mệnh như bèo bọt, liệu rằng có ai sẽ không oán hận?
Lâm Sơ cảm thấy, ngay cả tướng sĩ Nam Hạ bên này, cũng bị tiếng than khóc của vạn quỷ khống chế, ánh mắt mê man hỗn loạn —— nói gì đến binh lính Bắc Hạ trực tiếp bị những thanh âm đó ảnh hưởng.
Ngay cả những con chiến mã cao to hùng dũng, cơ bắp cuồn cuộn, cũng phải lộ ra vẻ lo âu sợ hãi, không ngừng mà phì phì mũi, quất quất đuôi, hai tròng mắt to bằng nắm đấm rỉ máu đỏ ngầu.
Có lẽ nó không được ăn ngon, hoặc bị chủ nhân ngược đãi? Lâm Sơ nghĩ thầm.
Hoặc vả chăng kỵ binh phải ngày ngày huấn luyện, ngựa cũng phải ngày ngày huấn luyện theo, lẽ ra chúng nó có thể làm những con ngựa hoang vô tư vô lự giữa non xanh nước biếc, nhưng bởi vì sinh ra là dòng mã thần tuấn, nên bị hung hãn bắt về trại lính, bị đội lên đầu rồng, yên ngựa, trở thành chiến mã mặc người sử dụng, hoặc là vác nặng kéo xe, vận chuyển quân nhu yếu phẩm.
Đủ thấy rằng người có hận, mã cũng có hận, vạn vật thế gian, phàm là thứ có linh hồn, không thứ gì là không có hận.
Chính vì nguyên nhân này, sức mạnh mà Lăng Phượng Tiêu có thể sử dụng, là vĩnh viễn không cạn.
Tiếng kèn xung phong đứt quãng, réo rắt giữa muôn vàn tiếng khóc bi ai, mà người lính thổi nó tâm lý không vững, hữu khí vô lực, còn lạc điệu, vô cùng khó nghe.
Kỵ binh Bắc Hạ nghe thấy mệnh lệnh tiến công dâng trào sĩ khí, nắm chặt dây cương, thúc chiến mã lao về phía trước.

Nhưng bọn họ lại lần nữa dừng lại đột ngột, ngay cả di chuyển cũng khó khăn —— sở dĩ khó khăn, là bởi hầu hết chiến mã không thèm phối hợp.
Lại sau đó nữa, biến dị xảy ra!
Sương máu từ trên mặt đất dâng lên, lặng yên không một tiếng động mà khuếch tán, ai ai cũng bị oán khí ảnh hưởng, dưới chân bọn họ, thậm chí trên người, đều bắt đầu tản mạn những sợi tơ máu và sương mù đen kịt.

Thời điểm bọn họ nhận thức được điều đó, đã chìm trong một biển máu mênh mông bể sở.

Cảnh tượng này thực sự quá mức rùng rợn kinh hãi, có binh sĩ đã hai chân run lên cầm cập, có hàng trăm con chiến mã bởi vì hoảng loạn, không hẹn mà cùng đồng loạt phát điên, xô trái ngã phải trong đội hình kỵ binh, người ngã ngựa đổ tan tác một số lượng lớn quân đội.
Bất luận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sĩ khí Bắc Hạ bên này, tóm lại đã gần như bằng không.
Tuy nhiên, tốt xấu gì quân đội Bắc Hạ, đâu chỉ có kỵ binh phàm nhân và chiến mã tầm thường, họ còn có Vu sư tu vi thâm hậu.
Chỉ nghe một luồng âm thanh tựa như tiếng chuông từ phía sau truyền đến, đinh tai nhức óc.
“Giả thần giả quỷ! Quá mức vô sỉ!” Lão Vu sư kia quát: “Đây là phong thái quân tử của Nam Hạ các người sao?”
Giọng nói lão sử dụng pháp lực, toàn bộ chiến trường đều có thể nghe thấy, Lăng Phượng Tiêu đáp lời lão, đương nhiên cũng phải rót thêm pháp lực vào âm thanh, bất quá hiệu lực không giống nhau, thanh âm cũng không to lớn vang dội như lão Vu sư kia, mà chỉ lãnh lãnh đạm đạm phiêu phiêu ẩn hiện rơi xuống từ giữa không trung.
“Ồ?” Chỉ nghe y nói: “Bổn điện hạ vô sỉ giả thần giả quỷ, so với quý quốc biến mấy chục vạn bá tính thành hoạt thi, ban đêm tập kích triều ta, thì như thế nào?”
Lão Vu sư hiển nhiên bị nghẹn một hồi, nhưng cũng không yếu thế, nói: “Trên chiến trường binh đao chạm nhau, tắm máu chém giết, ngươi dùng mánh khóe đùa bỡn như vậy, còn có ý nghĩa gì?”
“Có ý nghĩa gì?” Lăng Phượng Tiêu dường như thở dài: “Các hạ muốn binh đao chạm nhau, tại hạ đành phải cung kính không bằng tuân mệnh…… Đắc tội.”
Một tiếng “Đắc tội” vừa rơi, tay trái y lướt nhẹ lưỡi đao “Vô Quý”.
Vô Quý đã đi theo y nhiều năm, cũng dần dần có linh tính, giờ này khắc này, theo chuyển động của đầu ngón tay y, thân đao khe khẽ run lên, phát ra tiếng tru trầm thấp.
Tảng lớn tảng lớn sát khí đen kịt trỗi dậy từ màn sương máu, hội tụ, tách rời, ngưng đọng.
Thời gian tưởng chừng mới chỉ trôi qua nửa nén hương, mà phảng phất như đã trôi qua cả một đời.
Sát khí đen kịt, quỷ quyệt đáng sợ kia, đang ở giữa không trung, ngưng tụ thành hàng vạn mũi đao sắc lẹm, chằng chịt chúc đầu xuống dưới!
Mỗi một cây đao đều là bản sao của Vô Quý, đều ẩn chứa huyết sát lệ khí vô tận như bản thể của nó.
Toàn bộ binh lính Bắc Hạ, chỉ cần ngẩng đầu lên thôi, đều sẽ nơm nớp lo sợ phát hiện, trên đỉnh đầu mình treo một thanh trường đao hung ác vô cùng, mài nhọn sắc bén, tưởng chừng sẽ rơi thẳng xuống ngay lập tức, chia đôi cơ thể thành hai nửa.
Ngoài nhóm kỵ binh, Vu sư cũng không thể may mắn thoát khỏi, hơn nữa bất kể là Vu sư tu vi cao siêu cỡ nào, giờ này khắc này đều bị tà khí lệ khí cường đại từ Vô Quý lan tỏa áp chế, thân thể cũng không cử động nổi, càng miễn bàn tới sử dụng pháp khí, nhẩm niệm chú ngữ.
Giờ này khắc này, không còn ai dám nói Lăng Phượng Tiêu là giả thần giả quỷ, phô trương thanh thế nữa.
Vạn quỷ thét gào có thể là ảo cảnh, sương máu cũng có thể là thủ thuật che mắt, nhưng mũi đao treo trên đỉnh đầu kia, cũng trực giác giữa ngàn cân treo sợi tóc này, là tuyệt đối không làm giả được.


Trong thâm tâm mỗi người đều minh bạch, nếu Lăng Phượng Tiêu muốn đoạt đi tên họ của bọn họ, chỉ cần một khoảnh khắc mà thôi.
—— người này đến tột cùng là cái dạng tu vi gì?
Nhìn vẻ mặt bọn họ, Lâm Sơ có thể tưởng tượng ra, những người này đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh, thậm chí còn tự hỏi, rốt cuộc vì sao mình lại tới đây?
Bất quá, không thể phủ nhận, Tiểu Phượng Hoàng chính là lợi hại như vậy.
Lăng Phượng Tiêu thu đao vào vỏ, nhẹ nhàng bâng quơ vung ống tay áo lên.
Giữa vòm biển máu, tách ra một đường thông lộ, kỵ binh và chiến mã đã không còn điều khiển được cơ thể nữa, bị buộc phải tách ra hai bên, tạo thành một con đường rộng lớn.
Giờ phút này, ngay cả bầu trời cũng phản chiếu một màu đỏ thẫm, Lăng Phượng Tiêu một bộ hồng y từ tốn bước vào, bôn ba giữa cuồn cuộn biển máu, phảng phất giống như tà ma bò ra từ Tu La ngục quỷ, lại tựa như quân vương của huyết hải ngợp trời, khởi nguồn từ một quốc gia xa xôi.
Nói tóm lại, khung cảnh kia sẽ đọng lại thiên trường địa cửu trong lòng mỗi người nơi đây, trở thành hồi ức khó quên cả đời, hoặc cơn ác mộng quấn riết trọn đời.
Đặc biệt, là đối với Tiêu Tuyên.
Đi được nửa chừng, Lăng Phượng Tiêu tựa hồ có vẻ mất kiên nhẫn, không muốn bước tiếp nữa.
—— hoặc vả chăng, y cảm thấy hiện tại cách Lâm Sơ có hơi quá xa.
Chỉ thấy y từ từ đưa tay về phía trước.
Ngón tay Đại tiểu thư thon dài như ngọc, mờ ảo vạch một đường trên không trung.
Chiến xa của Tiêu Tuyên ở trung tâm của quân đội Bắc Hạ bay thẳng lên trời, lộn mấy vòng trên không trung, cuối cùng trùng điệp đáp xuống trước mặt Lăng Phượng Tiêu.
Người bên trong không bước ra, tựa như một loại kháng cự thầm lặng.
Tuy nhiên, kháng cự thầm lặng, chỉ hữu ích khi thực lực của hai bên ngang nhau.
Chỉ thấy Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng nhướng mày, nhìn chiếc chiến xa rắn chắc làm bằng đồng thau và gỗ mun này từ từ đổ sang một bên.
Tiêu Tuyên và đám vệ binh lăn một vòng ra khỏi cửa xe.
Hôm nay người này còn mặc y phục hạnh kim sắc, Lâm Sơ xa xa nhìn lại, cảm thấy như một phiên bản nâng cấp của Tiêu Linh Dương vậy.
Phiên bản nâng cấp của Tiêu Linh Dương nhìn Lăng Phượng Tiêu nói: “Điện hạ! Điện hạ có gì cứ từ từ!”
Lăng Phượng Tiêu: “Hử.”
Tiêu Tuyên: “…… A?”
Lăng Phượng Tiêu: “Hôm nay thương lượng chút chuyện nghị hòa?”
Tiêu Tuyên gật đầu lia lịa: “Dạ, điện hạ.”
“Nếu không dị nghị, vậy điện hạ lệnh cho toàn bộ Bắc Hạ đầu hàng đi.”
“Được được được……” Đầu tiên Tiêu Tuyên liên thanh mà đáp lời, sau đó bỗng nhiên giật mình một cái, phát hiện có gì không đúng: “…… Không được! Trận chiến Vị Xuyên này, chúng ta còn chưa phân……”

Sau đó, hắn nhìn quanh bốn phía, nhìn tướng sĩ nơm nớp lo sợ dưới mưa đao dày đặc, bốn chữ “Chưa phân thắng bại” còn chưa kịp nói hết, đã im bặt không dám nói nữa.
Bất quá, Thái Tử điện hạ vẫn cần chút mặt mũi, cứ như vậy đầu hàng, không khỏi quá không có thể diện —— mặc dù hắn cũng đâu có thể diện gì đáng nói.
Tiêu Tuyên run run rẩy rẩy đáp: “Việc này…… quá mức trọng đại, ta bất quá chỉ là…… Thái tử Giám quốc, còn phải bẩm báo với phụ hoàng, mới có thể…… mới có thể quyết định được.”
“Cũng được.” Khiến mọi người vô cùng giật mình chính là, thái độ Lăng Phượng Tiêu cư nhiên vô cùng ôn hòa.
Tiêu Tuyên thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy mời Thái Tử điện hạ theo ta trở về, làm khách mấy ngày đi.” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói.
Tiêu Tuyên: “……”
Lâm Sơ suýt nữa bật cười.
Sự thật chứng minh rằng, vô luận là Tiêu Linh Dương, hay Tiêu Tuyên, đứng trước mặt Lăng Phượng Tiêu, đều nhỏ bé bất lực như vậy
Hắn tiếp tục nhìn Tiêu Tuyên.
Tiêu Tuyên đang nhìn vệ binh của mình.
Vệ binh sắc mặt tái nhợt.
Tiêu Tuyên lại nhìn tướng quân của mình.
Tướng quân lực bất tòng tâm.
Tiêu Tuyên lại nhìn đại quân mấy chục vạn của mình.
Đại quân không dám thở mạnh.
Tiêu Tuyên đành phải ngước lên nhìn Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng bâng quơ xoay người, hồng y phấp phới.
Tiêu Tuyên bất lực, tuyệt vọng, ủ rũ cắp đuôi chạy theo, thi thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng Lăng Phượng Tiêu một cái.
Đám vệ binh trố mắt nhìn nhau, cuối cùng lựa chọn đứng im tại chỗ, từ bỏ Thái Tử điện hạ nhà mình.
Lăng Phượng Tiêu dẫn theo Thái Tử Bắc Hạ sống dở chết dở, bước đi về phía Nam Hạ.
Nam Hạ bên này cũng không dám thở mạnh.
Đến gần, Lâm Sơ thấy Tiêu Tuyên lắp bắp hỏi Lăng Phượng Tiêu: “Điện hạ, mỹ nhân điện hạ, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”
Điện hạ quay đầu lại xinh đẹp cười nói: “Thái Tử điện hạ, không ngại tỉ mỉ ngẫm lại.”