Tiêu Linh Dương nghe được.
Nghe được bao nhiêu?
Ai sai sử hắn tới nghe trộm đại điện này?
Lâm Sơ vừa chú ý nhất cử nhất động của Tiêu Linh Dương, vừa nghĩ nhanh một vài vấn đề.
Hắn không tin với tâm tư của Tiêu Linh Dương, sẽ nghĩ đến việc giám thị Hoàng Hậu, đây không phải sự tình hắn có thể làm được.
Chỉ thấy Tiêu Linh Dương dựa người vào tàng cây hải đường, mất hồn mất vía mà nhìn bụi cỏ hoa rơi, thần sắc trong mắt hắn thực phức tạp, phức tạp tới nỗi Lâm Sơ không có cách nào diễn tả nổi, nắm tay hắn siết chặt, run run rẩy rẩy, môi mím thật chặt, sắc mặt tái nhợt.
Biết mẫu hậu không muốn để mình lên làm hoàng đế, mà lại muốn người khác lên ngôi, so với tỷ tỷ kỳ thật là ca ca…… Hai chuyện này, không biết cái nào sẽ đả kích hơn?
Hoặc vả chăng, Tiêu Linh Dương trước nay mặc kệ mọi sự, đột nhiên ý thức được thế giới này không phải dáng vẻ mà hắn vẫn quen thuộc?
Trong lòng Lâm Sơ lặng lẽ thắp một ngọn nến cho đệ đệ, dồn lực chú ý quay trở lại đại điện.
Hoàng Hậu bảo Lăng Phượng Tiêu đi tới trước mặt nàng, nắm tay y, đem kế hoạch cụ thể giao phó một hồi.
Lăng Phượng Tiêu hơi rũ mắt xuống: “Vâng ạ.”
Hoàng Hậu xoa xoa đầu y: “Con hiểu được nỗi khổ tâm của mẫu hậu là tốt rồi.”
“Nhưng nhi thần có một thỉnh cầu.” Lăng Phượng Tiêu nói.
Hoàng Hậu: “Ừ?”
Lăng Phượng Tiêu: “Trước mắt, Đại Vu bỏ mình, Bắc Hạ đại loạn, cơ hội chiến thắng đã tới.
Nhi thần muốn tự mình lãnh binh xuất chinh, san bằng Bắc Hạ.
Ngày thu phục tứ hải, chính là ngày đăng cơ hoàng đế.”
Hoàng Hậu hỏi: “Phần thắng có mấy thành?”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Chín thành.”
Hoàng Hậu trầm tư trong chốc lát: “Được.”
Lại hỏi: “Không biết Tiêu Nhi muốn dùng nam thân hay nữ thân lãnh binh?”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Trước dùng nữ thân lãnh binh, trên chiến trường nếu có cơ hội, liền khiến Lăng Phượng Tiêu chết trận sa trường, Tiêu Thiều ngăn cơn sóng dữ, những chuyện khác, hết thảy nhờ mẫu thân an bài.”
Hoàng Hậu gật đầu: “Kế sách này rất chu đáo cẩn thận, ta sẽ an bài thỏa đáng.”
Lăng Phượng Tiêu: “Đa tạ mẫu hậu.”
Rốt cuộc cũng thương nghị xong xuôi, ngón tay Hoàng Hậu sơn nhũ đỏ thuôn dài, đè lên chiếu thư trên án.
Hoàng đế trước khi chết đã lập hạ chiếu thư, đương nhiên để an bài ổn thoả hết mọi việc.
Chỉ thấy đôi mắt nàng không rõ hỉ nộ, đưa chiếu thư đặt lên ngọn đèn Vĩnh Minh trong cung.
Chiếu thư làm từ lụa, gặp lửa là cháy, ngọn lửa đột nhiên bùng lên dữ dội, chưa được một lúc đã đem chiếu thư trang trọng quyền quý kia đốt thành tro tàn.
Tro tàn rơi rụng xuống lư hương khói trắng lượn lờ.
Lăng Phượng Tiêu nói: “Nhi thần còn một chuyện không rõ.”
Đôi mắt Hoàng Hậu chuyển hướng sang y, thần sắc bình đạm không gợn sóng tăng thêm vài phần ấm áp, dịu dàng hỏi: “Chuyện gì?”
“Nhi thần thuở thiếu niên, vì chuyện nữ thân này, buông nhiều lời oán hận, nhưng mẫu hậu và mẫu thân vẫn không hề dao động, hiện giờ ta chẳng còn chấp nhất chuyện này nữa, mẫu hậu bỗng nhiên lại muốn ta dùng tướng mạo sẵn có gặp người.” Lăng Phượng Tiêu nhàn nhạt nói: “Là bởi vì chuyện này không thể để phụ hoàng biết sao?”
Tạm dừng một lát, y nói tiếp: “Mà vũ lực sơn trang cao cường như vậy, nếu quả thực bất mãn với hoàng thất, thì có thể ly khai, sao phải sợ hãi chuyện này?”
Hoàng Hậu bình tĩnh nhìn y, trong mắt đọng giọt nước mùa thu bi thương đè nén, sau một lúc lâu, mới kéo y vào lòng: “Mẫu hậu đương nhiên có nỗi khổ riêng, con đừng hỏi nữa.”
Lăng Phượng Tiêu cũng trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng nói: “Mạo phạm mẫu hậu, nhi thần biết tội.”
“Không sao……” Cảm xúc Hoàng Hậu tựa hồ có chút mất khống chế, thu tay về, lặng im một lát, mới khôi phục như cũ, nàng cất tiếng: “Hãy đối xử tốt với Linh Dương con nhé.”
Lăng Phượng Tiêu: “Vâng ạ.”
Hoàng Hậu gật đầu, sau đó liệt kê các hạng mục công việc trong lễ tang hoàng đế, đa phần thời gian là nàng nói, hết thảy quá trình tưởng chừng như đã được chuẩn bị từ lâu, chỉ cần nhắc lại lần nữa, Lăng Phượng Tiêu chỉ vâng, vâng một hồi.
Giao phó xong, Hoàng Hậu nói: “Trông con hơi mệt mỏi, nhanh chóng trở về Ngô Đồng Uyển nghỉ ngơi đi, toàn bộ sự vụ trong cung đều có mẫu hậu xử lý, không cần lo lắng.”
Lăng Phượng Tiêu nói: “Nhi thần muốn ở lại với phụ hoàng một lát ạ.”
Hoàng Hậu thở dài một hơi: “Mẫu hậu về chuẩn bị đồ tang lễ trước.”
Lăng Phượng Tiêu đáp một tiếng.
Hoàng Hậu sửa lại vạt áo uốn lượn như dòng nước, đứng dậy ra khỏi đại điện, Lâm Sơ nhìn hình bóng mẫu nghi thiên hạ dần thu nhỏ sau tấm rèm châu, cuối cùng rẽ qua một khúc quanh, hoàn toàn biến mất.
Lăng Phượng Tiêu đứng trước giường hoàng đế nhìn về nơi hắn đang nấp.
Trong lòng Lâm Sơ biết rõ với tu vi hiện tại của Lăng Phượng Tiêu, muốn phát hiện sự tồn tại của hắn quả thật dễ như trở bàn tay, nên thuận theo hạ xuống, đi đến bên người Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu nắm lấy tay Lâm Sơ.
Lâm Sơ tăng cường một chút độ ấm cho đôi tay, chợt thấy đáy mắt Lăng Phượng Tiêu huyết sắc mơ hồ lưu chuyển, biết tâm tình người này lại không ổn rồi.
Hoàng Hậu chỉ biết thành thật đối đáp với nhi tử của mình trong đại điện sáng ngời ấm áp, nào biết rằng thế giới trong mắt Lăng Phượng Tiêu chính là một biển máu, mà y thân hãm bên trong muôn vàn thi hài giữa biển máu, bên tai nhét đầy muôn vàn oán quỷ kêu rên, thần trí thời thời khắc khắc đều có thể bị oán khí vạn người cắn nuốt —— mà vẫn vừa phải duy trì dáng vẻ ôn lương, thần trí thanh tỉnh vào thời điểm quan trọng, vừa phải nghe kế hoạch đổi trắng thay đen của Hoàng hậu như thế nào như thế nào.
Người yêu sạch sẽ, lại thường kẹt trong vũng lầy, người muốn tiêu dao, lại thường bị trói buộc nhân thế.
Người giữa giang hồ, mệnh nào do mình, đổi thành cung đình triều chính, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Lăng Phượng Tiêu nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, hắn cũng thuận theo mà ôm ôm người ấy vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lông.
Thuở 15-16, bọn họ quen biết chưa sâu, có người nói cả đời này bản thân bất quá chỉ là bốn chữ thân bất do kỷ.
Lúc ấy, Lâm Sơ còn cho rằng chẳng qua chỉ là đa sầu đa cảm nhất thời, vô duyên vô cớ tự giễu, mà giờ nghĩ lại, bốn chữ thân bất do kỷ này, quả thật đã xỏ xuyên qua suốt cuộc đời y.
Lăng Phượng Tiêu cũng không thích thế giới này, Lâm Sơ biết.
Vừa nãy ngự trên xà nhà, hắn tự hỏi, vì sao Hoàng Hậu phải vòng một vòng lớn như vậy?
Trực tiếp nói cho y, hoàng triều nhân gian đã cướp đi khí vận Thiên Đạo, không dung thứ được huyết mạch phượng hoàng tiên thiên nữa, nam hài tử dòng chính phượng hoàng sẽ không thể tồn tại trên đời, hoặc là lại nói cho y, huyết mạch phượng hoàng phải cần khí vận tẩm bổ, nếu y không làm Nhân hoàng, không đi thu thập khí vận ngợp trời của nó, thì ngày mà huyết mạch phượng hoàng thức tỉnh cũng là ngày mà y lìa đời, chẳng phải hiệu quả khuyên nhủ sẽ càng tốt hơn sao?
Nhưng khi đó, chạm phải ánh mắt Lăng Phượng Tiêu, hắn liền minh bạch.
Một người như Lăng Phượng Tiêu, sẽ không bao giờ bất chấp vì sự tồn tại của mình, y đối thế nhân nào có lưu luyến, y đối đời người nào có quyến ái, giả như hoặc lên làm Nhân hoàng, hoặc chết, thì người ấy cũng sẽ không đi làm hoàng đế, mà ngày ngày tiêu dao tự tại, bình thản chờ chết.
Mà giờ đây y còn bị oán khí quấn thân, một phần đã không còn là người nữa, lại càng ngày càng thêm bi quan chán đời.
Hoàng Hậu có lẽ đã quá hiểu người con của mình, biết rằng muốn y ngoan ngoãn lên làm hoàng đế, thì chỉ có thể tìm mọi cách mà trói buộc y thôi.
Mọi sự đã rồi, Lâm Sơ có thể làm gì đây?
Hắn đưa bàn tay mình phủ lên tay Lăng Phượng Tiêu.
Lăng Phượng Tiêu ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Đôi mắt đã đỡ hơn, huyết sắc biến mất, lưu lại tròng mắt đen nhánh như mực.
Lâm Sơ xoa xoa đầu gà con.
Lăng Phượng Tiêu rầm rì vài tiếng, ngồi thẳng người lên, nhìn dáng vẻ này có vẻ tâm tình tốt hơn không ít.
Mấy tiếng rầm rì kia, trong đầu Lâm Sơ tự động chuyển hóa thành gà con “Pi pi pi pi”.
Xem ra tâm tình lại tốt lên nữa rồi, Lâm Sơ mở miệng nói: “Tiêu Linh Dương đặt một ‘thuận phong nhĩ’ ở chỗ này.”
Phản ứng đầu tiên của Lăng Phượng Tiêu, cư nhiên không phải “Nó nghe được gì”.
—— mà là hỏi: “Từ đâu nó có lá gan lớn như vậy?”
Lâm Sơ: “……”
Hắn đem sự tình giải thích đầu đuôi ngọn ngành.
Tiêu Linh Dương nghe được chỉ là nửa đầu đoạn đối thoại của Lăng Phượng Tiêu và Hoàng Hậu, chủ yếu là thương nghị quyền sở hữu của ngôi vị hoàng đế.
Còn về chuyện giới tính, thì ba phải vòng vo một hồi, cũng không nói thẳng Lăng Phượng Tiêu kỳ thật là nam nhân, có thể đoán ra hay không, còn phải xem đầu óc Tiêu Linh Dương có hoạt động tốt không đã.
Lăng Phượng Tiêu vô cùng bất mãn: “Tóm lại vẫn giúp nó tránh được một kiếp.”
Lâm Sơ: “Hắn thoạt nhìn cũng không cao hứng.”
Lăng Phượng Tiêu: “Có lẽ là thất vọng về mẫu hậu.”
Lâm Sơ cảm thấy cũng hợp lý.
Mẫu hậu một tay nuôi mình lớn lên, cuối cùng cõi lòng dạt dào lại là Lăng Phượng Tiêu, trong lòng Tiêu Linh Dương chắc hẳn cảm thấy mẫu hậu thiên vị.
“Bất quá cũng không hẳn vậy.
Giữa mẫu hậu và phụ hoàng, tất có kỳ quặc.” Lăng Phượng Tiêu từ tốn nói: “Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ điều tra rõ.”
Lâm Sơ “Ừm” một tiếng.
Lúc này, cung nhân lục tục bước vào từ sau điện.
Di thể hoàng đế, không thể để đó mãi được.
Hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy, một vị hoàng đế, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà đi rồi, chẳng nổi lên một chút sóng gió nào cả, thậm chí di chiếu cuối cùng cũng bị Hoàng Hậu nhẹ nhàng bâng quơ đốt cháy không còn một mảnh.
Lăng Phượng Tiêu hỏi Lâm Sơ Tiêu Linh Dương đang ở nơi nào.
Lâm Sơ tách một sợi thần niệm, vẫn luôn chú ý hành động của Tiêu Linh Dương.
Đệ đệ sau một hồi thất hồn lạc phách dưới tàng cây hải đường, đột nhiên cáu bẳn, đạp đạp gốc cây, khiến hoa rơi đầy đầu đầy đất, phủi phủi mãi mới sạch, càng tức điên hơn.
Sau đó, hắn điều chỉnh vẻ mặt mình một chút, ôn lương kính cẩn mà trở về tiếp tục quỳ trước cửa đại điện.
Lăng Phượng Tiêu nghe xong, câu môi cười cười: “Được lắm.”
Lại nói: “Chắc chắn sau lưng có người sai sử, ly gián nó, mẫu hậu cùng ta, sau khi rời khỏi đây, ta phải đi thẩm vấn nó.”
Lâm Sơ gật gật đầu.
Bàn xong những việc này, Lăng Phượng Tiêu kéo Lâm Sơ vòng ra sau bức bình phong.
Lư hương sau bức bình phong vẫn còn lượn lờ khói trắng, hương liệu quyện với dược liệu, khó có thể phân tách.
Y cầm lấy một mẩu than hương cháy dở, dập tắt, sau đó cất đi.
Lại nhìn trong ngoài đại điện một lượt, xác nhận xem có còn thuật phong nhĩ hoặc lưu ảnh châu không.
Hành lang nối liền tiền điện hậu điện, treo ngàn tầng tầng lụa là mỏng manh, điểm xuyến ngọc trai nho nhỏ, làn gió thổi qua, lụa trắng đung đưa như dòng nước nhẹ trôi trong làn khói trắng.
Lăng Phượng Tiêu nhìn màn lụa, nhẹ nhàng nói với Lâm Sơ: “Cứ nghĩ chuyện ở đây sẽ sớm kết thúc, nào ngờ còn kéo em tiêu phí thời gian như vậy.”
Lâm Sơ đáp, không sao.
Lại hỏi, huynh có ổn không.
Lăng Phượng Tiêu hít sâu một hơi, nói: “Đến chỗ nhiều người, biển máu quay cuồng càng thêm kịch liệt, huyết khí trong cung vốn dĩ dày đặc, thế nên thần hồn ta càng thêm bất ổn.”
Lại nói: “Nếu không tạm thời thanh tịnh lúc ở bên em, giờ phút này chỉ sợ ta đã nhập ma.”
Lâm Sơ nhìn y.
Gà con.
Gà con lông xù xù.
Chiếp chiếp chiếp pi pi pi chụt chụt chụt làm nũng.
Lăng Phượng Tiêu lại phảng phất như nhìn một vật quý hiếm, nhìn thật sâu vào mắt hắn, thật lâu sau mới nói: “Vị tiên quân này, có phải vừa rồi em cười hay không.”
Lâm Sơ: “Huh?”
Hắn cười sao?
Đâu có cảm giác.
Lăng Phượng Tiêu duỗi tay chạm chạm mặt mày hắn, lại chạm chạm đôi môi: “Tựa hồ cười, đẹp……”
Lâm Sơ vừa mờ mịt vừa vô tội, thích hợp mà toát ra vẻ mặt nghi hoặc của một kiếm tu không có cảm tình.
Lăng Phượng Tiêu chơi chơi với hắn một lát, thu tay về, nhìn chằm chằm cửa cung, trong mắt thoảng nhẹ nỗi thẫn thờ.
Lâm Sơ nhìn theo y.
Huyết mạch Phượng Hoàng, không làm Nhân hoàng, sẽ chết.
Nhưng làm Nhân hoàng, y lại không cao hứng.
Chỉ trong khoảnh khắc, trong lòng hắn vậy mà cũng ngơ ngẩn một hồi.
Một lát sau, Lăng Phượng Tiêu thu hồi ánh mắt, sửa sang biểu tình, lạnh lùng nói: “Đi thu thập Tiêu Linh Dương.”