Lỗ hổng kinh thiên?
Vừa rồi Lâm Sơ còn tự chứng minh rằng, bằng cách xóa bỏ những yếu tố tiêu cực trong lòng con người, Đại Vu đã xây dựng được một thế giới hoàn mỹ và tự nhất quán —— nhưng Tiêu Thiều lại cho rằng thế giới này có một lỗ hổng kinh thiên, điều này khiến cho Lâm Sơ lại phải hoài nghi mạch não của mình so với Tiêu Thiều có chút đơn giản hóa.
Nhưng hắn có thể làm gì chứ?
Cái gì hắn cũng không làm được.
Hắn chỉ có thể đặt câu hỏi: “Lỗ hổng gì cơ?”
“Nói ra thì rất dài.” Ngón tay Tiêu Thiều vuốt ve mặt bàn bằng gỗ táo trơn nhẵn, nhẹ nhàng gõ từng nhịp lên đó.
Cùng lúc ấy con gà trống ngoài sân nhà đại nương vừa gáy, hai con gà mái cũng cục tác đáp lại.
“Nhà đại nương chỉ nuôi 2 con gà mái, sáng nào chúng nó cũng đẻ trứng, nên mỗi ngày đại nương sẽ nhặt trứng gà mang cho 2 người con trai ở cuối ngõ.” Tiêu Thiều nói, “Sau này, chúng ta tới, hai quả trứng mỗi ngày ấy không còn được gửi sang bên kia nữa, mà để lại cho em bồi bổ.”
Lâm Sơ gật gật đầu.
Hai người con trai của đại nương đã dọn ra ở riêng với vợ mình, nhưng bọn họ vẫn thường xuyên về thăm nhà, đại nương cũng hay đưa đồ ăn và một số vật dụng sang đó —— nhưng từ khi hai người họ đến đây, tình cảm của đại nương chuyển dời, 2 người con kia liền mất đi nguồn cung cấp trứng hàng ngày.
Tiêu Thiều nói: “Mấy ngày đầu, hai huynh đệ kia kỳ thực có chút không vui.”
Lâm Sơ nghiêng nghiêng đầu.
Tiêu Thiều nói tiếp: “Nhưng sau này thấy em qua cửa sổ…… lúc đó em vẫn mặc nữ trang, vẫn đang dịch dung, chắc hẳn bọn họ thấy em mỹ lệ quá, nên không ghen tị về 2 quả trứng gà nữa.”
Lâm Sơ: “?”
Tiêu Thiều nhẹ nhàng “Khụ” một tiếng: “Dù sao em cũng đẹp như vậy, ngày nào bọn họ cũng chạy sang ngó tới ngó lui —— sau này bị ta cảnh cáo, còn bị vợ mình vặn tai, bọn họ mới thôi không sang ngó nữa.
Sau đó em đổi thành nam trang, mọi người mới an ổn không còn chuyện gì.”
Lâm Sơ: “……”
Hóa ra trong thời gian hắn bị mù, còn xảy ra một câu chuyện như vậy.
Nhưng Tiêu Thiều kể câu chuyện này làm gì?
Tiêu Thiều tựa như biết nghi hoặc trong lòng hắn, tiếp tục giải thích: “Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, Chốn đào nguyên đã là một nơi thanh tịnh hiếm có trên đời, nhưng hai người kia vẫn có thể vì 2 quả trứng mà ghen tị.”
Dừng một chút, Tiêu Thiều mới nói tiếp: “Mấy ngày tiếp theo, ta nhìn cả thôn trang, liền nghĩ, Chốn đào nguyên có từng này người, đã đủ rồi, không cần thêm nữa.”
Lâm Sơ nhăn nhăn mày: “Hở?”
Ngay sau đó, đôi mày hắn giãn ra, cảm thấy bản thân đã hiểu được dụng ý Tiêu Thiều: “Ồ.”
Tiêu Thiều nhìn hắn cười cười.
Lâm Sơ cảm thấy mình đang bị cười nhạo.
Chốn đào nguyên được bao bọc bởi những dãy núi, bốn bề đều là vách đá, không thể ra ngoài được, có thể xem như một thế giới khép kín.
Nói cách khác, diện tích của mảnh đất này là cố định.
Diện tích đất đai cố định, thì khả năng sản sinh tài nguyên cũng là cố định…… nhưng nếu dân làng cứ không ngừng tăng lên, từ hiện tại là hơn 200 người, đến 400, 800, thậm chí đến tận 2000 người thì sao?
Mà vì đất đai hạn hẹp không thể cung ứng đủ lương thực, điều gì sẽ xảy ra với Chốn đào nguyên? Sẽ tranh giành? Sẽ náo động sao?
—— đến lúc đó, nơi đây sẽ chẳng còn là Chốn đào nguyên nữa.
Tiêu Thiều chấm đầu ngón tay xuống nước, vẽ một vòng tròn lên bàn.
Y nói: “Đây là một quả trứng gà.”
Lâm Sơ cảm thấy thái độ hiện tại của Tiêu Thiều đối với hắn cứ như đang giảng bài cho một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ trong trường mẫu giáo vậy.
Nhưng hắn có biết gì đâu?
Chỉ có thể như một đứa trẻ mẫu giáo gật gật đầu với thầy giáo Tiêu thôi.
Thầy giáo Tiêu nói: “Giả sử Triệu Cổ Gà và Triệu Cổ Vịt cùng yêu thích một thứ, nhưng thứ này lại chỉ có một.”
Lâm Sơ tiếp tục gật đầu.
Triệu Cổ Gà và Triệu Cổ Vịt chính là hai người con trai của đại nương.
Tiêu Thiều tiếp tục giảng bài: “Đại nương đưa thứ đó cho em, Triệu Cổ Gà và Triệu Cổ Vịt sẽ không vui.”
Lâm Sơ: “Vâng ạ.”
“Nếu em không phải một bạch y tiên tử, mà chỉ là một nam tử mặt mũi bình thường, Triệu Cổ Gà và Triệu Cổ Vịt sẽ chỉ thấy em phiền toái.
Sau đó hai bên bắt đầu xung đột, thậm chí còn đánh nhau.”
Lâm Sơ gật đầu.
Tuy rằng lập luận của Tiêu Thiều có đôi chỗ kỳ quái, nhưng vẫn rất hợp lý.
Tiêu Thiều cực nhẹ cực nhạt mà cười một tiếng, đầu ngón tay vạch xuống bàn chia quả trứng thành 2 nửa.
Chia làm 2 nửa vẫn chưa đủ, còn chia thành 4, chia thành 8, cuối cùng toàn bộ quả trứng thảm không nỡ nhìn, biến thành một bãi nước không ra hình thù gì cả.
Chỉ nghe Tiêu Thiều nhàn nhạt nói: “Chuyện thiên hạ, chiến loạn phân tranh, đều bắt nguồn từ đây.”
Lâm Sơ: “Hình như vậy.”
Lãnh thổ quốc gia hữu hạn, dân chúng lại cứ sinh sản không ngừng, cho nên không một quốc gia nào là không khao khát mở rộng lãnh thổ của mình, giống như Triệu Cổ Gà và Triệu Cổ Vịt khao khát trứng gà vậy.
Từ đó chiến loạn mới nổ ra, dân sinh cũng vì thế mà khổ cực muôn nơi.
Lâm Sơ chợt nói: “Cho nên……”
“Cho nên sở dĩ Chốn đào nguyên là Chốn đào nguyên, cũng bởi vì thôn dân có thể tự cung tự cấp, mà tòa thành kia …… sở dĩ yên bình tường hòa vĩnh cửu, cũng bởi vì thành này có nguồn cung ứng lương thực vô tận.” Tiêu Thiều nói.
Lâm Sơ gật gật đầu.
Bọn họ từng quan sát sinh hoạt của người dân trong thành.
Đồ ăn, nước uống, quần áo, nhà cửa, tất cả đều sinh ra từ hư không, vĩnh viễn không bao giờ cạn kiệt.
Mà bởi vì người nào cũng giống như người nào, cho nên mới không có đua đòi, không có tranh đấu.
Ngày qua ngày, những thiếu nữ xinh đẹp trong thành sẽ đi lấy nước từ những dòng suối ngọt lành trong vắt, rót đầy từng chiếc cốc lưu ly.
Cư dân nơi đó, có thể tùy thời uống nước bất cứ lúc nào, vừa uống vừa nhắm mắt thưởng thức, buông cốc lưu ly là lúc, mỉm cười ánh mắt say mê.
“Bởi vì không thiếu, cho nên mới công bằng, bởi vì công bằng, cho nên dân chúng mới vui mừng hạnh phúc…… Thánh nhân có câu ‘không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều’, kỳ thật có ít, thì mới có không đều, bởi vì nhân tâm không đủ, lòng tham không đáy.
Mà Triệu Cổ Gà và Triệu Cổ Vịt cùng yêu thích trứng gà, nên mới nảy sinh lòng ghen ghét như vậy.” Tiêu Thiều nhàn nhạt nói.
Lâm Sơ chợt nhớ tới những gương mặt hạnh phúc của những cư dân trong thành lúc họ uống nước.
Bọn họ nhất định rất thích nó, Đại Vu cũng không tước đoạt đi cảm xúc tích cực này của họ.
Nhưng nếu như, toàn bộ người dân trong thành đều khát khô cổ, mà nước sông khô cạn, trong thành chỉ còn một chén nước thì sao?
Bọn họ sẽ như thế nào?
Sẽ tranh đoạt sao?
Dù gì…… tất cả đều thích nó như vậy.
Thích, sẽ muốn sở hữu.
Mà muốn sở hữu, thì sẽ tranh chấp xung đột.
Một khi bọn họ sau không chờ trước, tất cả đều vươn tay tranh đoạt chén nước kia, chắc chắn trong thành sẽ xảy ra đại loạn.
Tòa thành lúc đó, sẽ không phải tòa thành Cực Lạc mà Đại Vu ước nguyện nữa.
Cuối cùng Tiêu Thiều nói: “Hắn thống hận dơ bẩn thế gian, chúng sinh khổ cực, nhưng thế nhân…… chính là như vậy.
Hỉ nộ ai lạc ái ố dục, thất tình tương sinh tương hợp, hỉ có thể sinh dục, ái có thể sinh ố.
Hắn tự cho rằng hủy diệt hết thảy, thì thế gian có thể mãi mãi thanh tịnh, mà không biết rằng gió xuân rồi sẽ lại thổi, vĩnh viễn không bao giờ có ngày trong sạch.”
Tiêu Thiều giảng giải cho hắn nhiều như vậy, Lâm Sơ liền rót cho y một ly nước, đầy đẩy qua, sau đó phụ họa: “Cho nên…… Cực Lạc quốc của Đại Vu, kỳ thật chỉ là mơ ước viển vông.
Nếu không có nguồn cung cấp tài nguyên vô tận, nó sẽ sớm sụp đổ mà thôi, chẳng liên quan đến việc hắn hủy diệt cảm xúc của mọi người hay không.”
Tiêu Thiều xoa xoa đầu hắn: “Thông minh.”
Lâm Sơ: “Nhưng thế giới này do Đại Vu tạo ra, hắn muốn nơi này có tài nguyên vô tận, thì sẽ có.”
Tiêu Thiều nói: “Ta không tin thế giới này không tiêu hao sức mạnh của Đại Vu.”
Lời này khiến Lâm Sơ bừng tỉnh.
Thân thể Đại Vu, rất kém.
Chiếu theo lời Tiêu Tuyên nói, mỗi tháng còn có 7 ngày suy yếu.
Lẽ nào chính là để duy trì thế giới này?
Nếu như, nếu như giả thuyết trên là đúng, thì nguồn cung của tòa thành này tưởng chừng vô hạn, thật ra lại chỉ là hữu hạn, và nó phụ thuộc vào sức mạnh của Đại Vu.
Suy ra Cực Lạc quốc, có điểm kết thúc.
Mà nếu Cực Lạc quốc có điểm kết thúc, thì bọn họ chỉ cần tìm được điểm kết thúc rồi sẽ có thể trở về, không bị Đại Vu vây chết ở chốn này nữa.
Nhưng điểm kết thúc đó ở đâu?
Tiêu Thiều bỗng nhiên chọc chọc đầu mèo đen.
Mèo đen đang rất chăm chỉ phát run, thình lình bị y chọc một cái, trừng mắt giận hờn, thậm chí còn dựng đứng cái đuôi lên.
“Tiền bối.” Tiêu Thiều vô cùng khách sáo: “Tiền bối thân là lục địa thần tiên, chẳng lẽ ngoại trừ linh lực thâm hậu, thì không còn chỗ nào đặc biệt sao?”
Mèo nghe xong lập tức giảm khí thế, cụp đuôi co quắp.
Tiêu Thiều thực thất vọng.
Lâm Sơ thực thất vọng.
Nhưng Tiêu Thiều vẫn không từ bỏ: “Trận này có mắt trận, nơi này chắc chắn có một cái lõi, tiền bối nhạy cảm hơn chúng ta nhiều, chẳng lẽ không phát hiện ra chỗ nào có khí mạch đặc biệt hơn sao?”
Mèo chui vào lòng Lâm Sơ, không nhìn, cũng không muốn nghe.
Tiêu Thiều lạnh nhạt xách gáy nó lên.
“Ta một đường ôm ngươi, tần suất ngươi phát run, rõ ràng có mạnh có yếu.” Tiêu Thiều vô cùng lạnh nhạt: “Đưa chúng ta đến nơi ngươi sợ nhất.”
Mèo yếu ớt giãy dụa vài cái, phát hiện giãy không nổi, đành phải thỏa hiệp mà “Meo” một tiếng.
Tiêu Thiều đặt nó lên bàn.
Mèo nhảy xuống, bước ra ngoài cửa.
Lâm Sơ và Tiêu Thiều đuổi theo.
Mèo tuy sợ, nhưng một khi Tiêu Thiều lạnh nhạt lên, khí thế toàn thân cũng lạnh như băng sương, mèo ta đành phải khuất phục.
Mèo đưa hai người trở lại thành, xuyên qua phố hẻm, càng lúc càng đi sâu vào trong thành.
Cuối cùng, nó dừng lại, run run rẩy rẩy bước từng bước vào một ngôi chùa.
Điền địa thờ Phật, từ xưa đã có danh xưng “Diệu hương Phật quốc”, cho nên nơi này xuất hiện chùa, cũng chẳng có gì hiếm lạ.
Thái độ Tiêu Thiều dịu xuống, lại lần nữa bế mèo lên, trấn an mà vuốt lông nó.
Mèo sống không còn gì luyến tiếc vùi mặt vào người y.
Hai người bước vào ngôi chùa.
Chùa cực kỳ yên tĩnh, ngay cả một bóng hình tăng nhân vẩy nước quét sân cũng không thấy, Đại Hùng Bảo Điện [1] trống rỗng, chỉ có vài tấm đệm hương bồ và tượng Phật loang lổ làm bạn.
[1] chính điện của chùa, nơi khí thế nhất
Loang lổ.
Lâm Sơ nhìn vách tường bong tróc bốn phía, tràn đầy hơi thở cổ xưa.
Cả một tòa thành mới tinh tươi đẹp cực lạc như vậy, duy độc chỉ có nơi đây đổ nát cũ kỹ.
—— Mèo quả nhiên không chỉ sai đường.
Đại Vu định vây chết bọn họ tại Cực Lạc quốc, vĩnh viễn chẳng thể ra ngoài, mà không biết bọn họ còn mang theo một con mèo lục địa thần tiên.
Trông như mèo thường, mà lại là lục địa thần tiên.
Ngay cả Đại Vu, cũng không thể lường trước được.
Bọn họ nhìn về phía tượng Phật cao lớn.
Trong chùa âm u, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, rọi tỏ những hạt bụi phiêu lãng, tượng Phật cao lớn lẳng lặng đứng sừng sững, hơi hơi nghiêng người, nhìn xuống chúng sinh, một lòng bàn tay đẩy về phía trước, một lòng bàn tay hướng lên trên [2].
Hình dạng và cấu tạo của tượng Phật, cùng hoa văn trên y phục của Đức Phật, rất khác những ngôi chùa thông thường, điều khiến cho người ta sợ hãi nhất, là nó chỉ có một con mắt, nằm chính giữa khuôn mặt, hơi hơi nhìn xuống, tựa như đang quan sát chúng sinh.
Lâm Sơ: “Phật quá khứ [3]?”
[3] theo Phật giáo, có 3 vị Phật tượng trưng cho quá khứ, hiện tại, tương lai.
Tiêu Thiều kích khởi linh lực, dùng một lực vô hình chậm rãi xoay chuyển bức tượng, lộ ra mặt sau.
Mặt sau của nó không phải lưng, mà là một tượng Phật gần y như đúc, cùng một tư thế, cùng một con mắt, khác biệt duy nhất, là con mắt này hơi ngước lên trên.
Đây là một vị Phật hai mặt.
Mặt vừa nãy, tượng trưng cho quá khứ.
Mặt vừa rồi, tượng trưng cho tương lai.
Hương Phật không lửa tự cháy, mùi hương thoang thoảng u trầm, tràn ngập khắp Đại Hùng Bảo Điện, không biết từ đâu truyền đến tiếng tụng kinh, kết hợp với bức tượng Phật hơi nghiêng về phía trước này, phảng phất một cỗ áp lực nặng nề trong bầu không khí.
Bọn họ ngước lên nhìn tượng Phật, chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Đó là một tăng nhân lớn tuổi, nhìn y phục, còn có khả năng là trụ trì.
Trụ trì vẻ mặt hòa ái, thi lễ với bọn họ: “Thí chủ.”
Người dân Chốn đào nguyên, bởi vì cảm xúc tiêu cực rất ít, cho nên đa số thần trí vẫn bình thường.
Mà cảm xúc tiêu cực của tăng nhân, cũng chưa bao giờ quá nhiều, bởi vậy, trụ trì cũng rất thanh tỉnh.
Tiêu Thiều nói: “Ta có một nghi hoặc.”
Trụ trì mỉm cười cúi đầu: “Thí chủ thỉnh giảng.”
Điều Lâm Sơ không ngờ chính là, Tiêu Thiều lại lần nữa hỏi vấn đề kia.
“Chủ quốc ở đâu?”
Trụ trì nói: “Nơi nào cũng có.”
Tiêu Thiều: “Là một người, hay mọi người?”
Trụ trì: “Là một người.”
Tiêu Thiều nhìn thẳng trụ trì: “Nơi nào cũng có, là ai?”
Trụ trì vân vê tràng hạt trong tay, mặt mày hòa ái tựa Bồ Tát rũ mi: “Là chúng sinh.”