Tiêu Thiều buông lọn tóc ấy ra.
Sợi tóc nhẹ nhàng trượt xuống bờ vai, không biết tại sao, Lâm Sơ cảm thấy cả người mình đang nóng lên.
Tiêu Thiều tuy rằng đã buông lọn tóc ấy, nhưng lại duỗi tay vuốt ve những lọn tóc khác của hắn.
Lâm Sơ nửa rũ mắt, nhìn những hoa văn chìm màu bạc trên y phục của Tiêu Thiều.
Cuối cùng, tay của Tiêu Thiều cũng dừng lại.
Y tìm thấy một lọn tóc ngắn hơn những sợi tóc khác.
Lâm Sơ nhìn đuôi tóc được cắt tỉa gọn gàng, hồi tưởng một chút, có lẽ đây chính là lọn tóc mà Tiêu Thiều đã cắt lúc bọn họ mới chạy trốn khỏi vương đô Bắc Hạ.
Tiêu Thiều nhàn nhạt nói: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Lâm Sơ: “Ta không biết.
”
Tiêu Thiều mặc những sợi tóc trôi tuột khỏi kẽ tay, đáp: “Ta cũng vậy.
”
Lại qua chốc lát, y nói: “Nhưng nếu ngươi không thích ta, có lẽ đã sớm chạy trốn rồi.
”
Lâm Sơ: “……”
Hắn cảm thấy Tiêu Thiều nói cũng có lý.
Tiêu Thiều không nói gì nữa, vuốt lại mái tóc vừa bị y làm rối, quay về vô số tờ nháp của Thanh Minh ma quân.
Bản nháp đại khái có thể chia thành 3 loại.
Loại thứ nhất là những cảm ngộ về tu đạo chân chính, hoặc là những ghi chép về kỳ môn thuật pháp trong cuốn sách nào đó.
Loại thứ hai là những bản phác thảo trận pháp do chính tay ma quân vẽ, hầu hết đều là bán thành phẩm, vô dụng, hoặc là mấy đường nguệch ngoạc không có ý nghĩa, hoặc là rùa đen xấu òm —— ma quân rất thích vẽ rùa đen, tổng cộng có khoảng 100 bức, trên mai rùa đen viết hai chữ “Nguyệt Hoa” to tướng.
Loại thứ ba đại khái là nhật ký của ma quân, chỉ có độc nhất một chữ, hoặc đôi khi là “Phiền phiền phiền phiền phiền phiền phiền”, hoặc là “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha” viết kín trang giấy.
Bản vẽ phác thảo và ha ha ha ha bị chất đống sang một bên, Lâm Sơ bắt đầu xem công pháp chân chính.
Lật một hồi, cuối cùng cũng phát hiện dấu vết trong những dòng chữ dày đặc.
Thanh Minh ma quân thuật lại trận chiến giữa mình và Nguyện Hoa tiên quân trong vài ngàn từ.
Nói rằng lúc Nguyện Hoa xuất kiếm, nồng đậm ý vị thanh phong minh nguyệt*, khiến người ta phảng phất như đắm chìm trong lãng nguyệt phồn tinh*.
Y cảm thấy một người luôn ra vẻ đạo mạo không nên có khí chất như vậy, vì vậy bắt đầu nghiên cứu các nguyên lý.
Cuối cùng đưa ra kết luận, khi Nguyệt Hoa bế quan tĩnh tọa, sẽ lĩnh hội được đại đạo âm tình tròn khuyết, lúc xuất kiếm, những lĩnh hội đó cũng tự nhiên mà thấm nhuần vào kiếm.
Thanh phong minh nguyệt: trăng thanh gió mát/ Lãng nguyệt phồn tinh: trăng rực rỡ và vô số vì sao
Mà kiếm pháp của y, bởi vì từng giết rất nhiều người, tràn đầy huyết tinh sát khí, mỗi lần muốn dạy dỗ đồ đệ, đồ đệ đều sợ tới mức hai chân mềm nhũn, còn nói: Sư phụ, hãy tha cho con, con sợ bị đánh lắm.
Ma quân đúng là một người thích truy cứu tận gốc, người khác nghiên cứu kiếm pháp, chỉ cần hiểu được thế nào là kiếm như người, người như kiếm cũng đã đủ, y lại một hai phải đi nghiên cứu tại sao kiếm như người, người như kiếm.
—— ma quân từng nói, người trong Thiên Đạo, là một phần của Thiên Đạo, tâm cảnh một người, cũng là một phần của Thiên Đạo, kiếm pháp một người, cũng là một phần của Thiên Đạo.
Cho nên người, cùng kiếm, ắt sẽ hợp nhất trong Thiên Đạo.
Cái gọi là tiên gia ma đạo công pháp, bất quá chỉ là dựa vào chút hiểu biết của bản thân, dùng vài câu tâm pháp khẩu quyết, mượn một phần nhỏ sức mạnh của Thiên Đạo mà thôi.
Mà y lại càng không muốn mượn.
Việc này, y thử sức đã lâu, nhưng vẫn luôn mắc kẹt trong công pháp, không thoát ra được.
Thẳng đến một ngày kia, bị Nguyệt Hoa phế đi toàn bộ kinh mạch, không thể cảm ứng linh lực nữa, toàn bộ thế giới rốt cuộc cũng thanh tịnh lại.
Ma quân vì ngộ đạo, uống viên thuốc tước đoạt hết thảy xúc giác bản thân, tự nhốt mình trong nhà tù không ánh sáng, không âm thanh, không ăn không uống, lệnh đồ đệ 10 năm sau vào gọi y.
Mười năm sau đồ đệ gõ cửa nhà tù: “Sư phụ, người còn sống không?”
Ma quân nói, bổn quân đang chân chính mà sống.
Từ đó về sau, y có “Tịch Diệt linh hư công” người nghe người sợ, chỉ nhẹ nhàng phẩy tay một cái, toàn bộ tu vi địch nhân tan thành tro bụi.
Ma quân còn bởi vì một câu nói với Mười Hai Thiên Ma kia, lại lần nữa nổi tiếng hậu thế.
Nói rằng, trong vòng năm bước, mạng ngươi do ta, không do trời.
Tịch Diệt Linh Hư Công, chẳng có công pháp khẩu quyết, cũng chẳng có chiêu thức kỹ xảo, chỉ có hai chữ —— xuất thế, hoàn toàn xuất thế.
Một người thân hãm trong Thiên Đạo, vô luận thế nào cũng không thể chống lại Thiên Đạo, giống như một người không thể tự túm tóc mà nhấc mình lên vậy.
—— chỉ có hoàn toàn thoát ly khỏi Thiên Đạo, mới có thể chống lại nó.
Ma quân làm được, y giết người, không phải giết thể xác của người đó, mà trực tiếp xóa sạch phần Thiên Đạo mà người này gắn bó.
Ma quân mở ngoặc ở chỗ này, đương nhiên, vì thế, ta cũng thực thảm, ăn không ít sét đánh là được.
Lâm Sơ lăn qua lộn lại đọc thật lâu, cuối cùng vẫn phải thừa nhận, bản thân chỉ là rác rưởi mà thôi.
Hắn vật lộn nghĩ ngợi “Hoàn toàn xuất thế” là như thế nào, cảm thấy mình đã hồn lìa khỏi xác, nghĩ đến đau đầu.
Tiêu Thiều ôm lấy hắn, câu được câu chăng mà xoa xoa huyệt Thái Dương cho hắn.
Không biết đã qua bao lâu, trong phòng chợt vang lên một giọng nói yếu ớt: “Sư đệ! Sư đệ!”
Lâm Sơ mở bừng mắt, thấy trước mặt mình lơ lửng một người nửa trong suốt, hình như là một nam tử trẻ tuổi, ngoại hình thanh thanh tú tú.
Hắn hỏi: “Ngươi là?”
“Ta là sư huynh a!” Người nọ nói: “Ngày xưa sư phụ lỡ tay đập chết ta, sau đó lại hối hận, vớt hồn ta trở về, để ta làm một quỷ trông cửa!”
Lâm Sơ: “…… Chào sư huynh.
”
Sư huynh kích động chà xát tay: “Sư đệ, ngươi xem xong rồi sao? Có hiểu không? Không hiểu cũng không sao, ta cũng chả hiểu gì.
”
Lâm Sơ: “……”
“Vừa nãy thấy ngươi xem nghiêm túc như vậy, hai ngươi lại ôm đến nùng tình mật ý, sư huynh không mặt mũi quấy rầy!” Quỷ sư huynh nói: “Bất quá, sư huynh vẫn phải đưa chìa khóa cho ngươi.
”
Lâm Sơ: “Chìa khóa?”
Quỷ sư huynh dùng bàn tay hư hư thực thực lấy một cái xúc xắc bằng đồng thau.
Lâm Sơ vươn tay tiếp nhận, sau đó mới nhận ra mình vẫn đang được Tiêu Thiều ôm lấy.
Hắn có hơi ngượng ngùng.
Lấy xúc xắc xong, sư huynh dặn dò, thứ này cần phải luyện hóa trong đan điền, từ nay về sau, tất cả mọi thứ trong Thanh Minh động thiên, đều có thể thay đổi theo ý ngươi, hơn nữa còn có thể do thám tình hình bên ngoài bất cứ lúc nào.
—— hóa ra Thanh Minh động thiên không phải một bất động sản gì hết, mà là một pháp thuật Tu Di giới tử khổng lồ, có thể mang theo bên người, lợi ích trong đó, quả thực không sao tả xiết.
Quá trình luyện hóa mất bốn ngày.
Sau khi Lâm Sơ nắm được quyền kiểm soát động thiên, cũng đạt thành nhất trí với Tiêu Thiều.
Nếu Thanh Minh động thiên có thể tùy tâm khống chế, như vậy bọn họ sẽ di dời tòa động phủ này đi, dẫn đám Vu sư sang chỗ khác, đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Chốn đào nguyên.
Hắn cảm nhận được hư ảnh của xúc xắc, thao túng toàn bộ Thanh Minh động thiên trồi lên khỏi mặt đất.
Cung điện nguy nga lộng lẫy lơ lửng trên không trung, bay về hướng Tây Bắc.
Mà hắn thông qua xúc xắc xem cảnh tượng bên ngoài, chỉ thấy giờ này khắc này, mười mấy chuyên gia trận pháp vừa giải quyết đạo thủ trận thứ nhất đang trợn mắt há hốc mồm nhìn cung điện trên không, một lúc sau mới phản ứng lại: “Đuổi theo!”
Đuổi theo vài trăm dặm, Lâm Sơ dừng lại, đem cung điện chìm dưới lòng đất, lại lần lượt bày 36 trận pháp, sau đó —— thu hồi Thanh Minh động thiên.
Toàn bộ động thiên hóa thành viên xúc xắc nhỏ xinh, nhẹ nhàng tiện dụng.
Hắn mang theo Thanh Minh động thiên, cùng Tiêu Thiều và Trái Cây —— chui ra từ một sườn núi khác.
Còn những trận pháp đó, cho đám Vu sư từ từ giải đấy —— bọn họ có thể quay về Nam Hạ rồi.
Chẳng qua, vẫn còn một chuyện phải làm.
Trong tàng bảo khố có một pháp bảo phòng ngự rất lợi hại, bọn họ quyết định tiện đường về Chốn đào nguyên một chuyến, cài cái khóa này cho Chốn đào nguyên.
Như vậy, sẽ hoàn toàn không phải lo lắng cho an nguy của Chốn đào nguyên nữa.
Vì thế bọn họ về lại đường cũ.
Trên những ngọn núi bao quanh Chốn đào nguyên, hoa mai đang bung nở rực rỡ, xuyên qua rừng đào, xuyên qua khe hẹp, là có thể thấy được tiên cảnh biệt lập thế nhân.
Chỉ là ——
Trong không khí, tràn ngập mùi máu tanh.