Có người?
Người bên ngoài ư?
Phản ứng đầu tiên của Lâm Sơ là, truy binh Bắc Hạ đã đuổi đến đây rồi.
Làm thế nào bọn chúng tìm được nơi này?
Chớp mắt một cái, lại có một tiếng nổ lớn, toàn bộ căn nhà rung chuyển dữ dội, đá vụn từ nóc nhà ào ào rơi xuống.
Tiêu Thiều nghiêng người chắn đá vụn cho Lâm Sơ, sau đó phủ thêm áo khoác cho hắn: “Ra ngoài xem xem.”
Trái Cây đột nhiên biến trở về Mỹ Nhân Ân, ngồi lại bàn, ngay sau đó, đại nương đẩy cửa tiến vào, vội vàng nói: “Động đất rồi, hai con đừng sợ, chúng ta ra ngoài thôi!”
Lâm Sơ đáp một tiếng, cầm kiếm, lại đem Mỹ Nhân Ân ôm vào lòng.
Đại nương dậm chân: “Lúc nào rồi, còn cây cỏ gì nữa!”
Sau đó, bọn họ chạy khỏi nhà, ra sân đứng.
Nhà nhà trong thôn cũng chạy ra sân, tìm thứ dễ cháy trong nhà, đốt lửa lên, cùng nhìn về phía bắc —— đúng là tiếng gầm rú rất lớn đang truyền đến từ phương đó.
Đại nương nói: “Sao chỉ mỗi phía Bắc có tiếng gầm nhỉ, này đâu có giống động đất, trước đây động đất một lúc là nhà đã sụp hết rồi.”
Sau đó, lại nhẹ giọng trấn an bọn họ: “Nơi này thường có động đất, có khi lớn, có khi nhỏ, hai con mới tới, đừng sợ, nha.”
Tiêu Thiều hỏi: “Thường xuyên có sao?”
“Haizzz.” Đại nương than thở, “Cứ cách ba bốn năm lại có một trận.”
Lâm Sơ nhớ ra mình từng học môn 《 Phong Cảnh Khảo 》, nhắc tới một số địa phương thường xuyên có động đất, nhưng ba bốn năm một trận thì thực sự hơi nhiều.
Hơn nữa, bất luận Chốn đào nguyên có thường xảy ra động đất hay không, Trái Cây đã nói, bên kia có người.
Đại nương cũng nói, tiếng động chỉ đến từ một hướng, không giống động đất.
Hắn và Tiêu Thiều liếc mắt một cái.
Tiêu Thiều khẽ gật đầu với hắn, sau đó quay sang đại nương: “Ta với nương tử từng đọc sách trong thư viện, biết được một ít thiên văn địa lý, định đi xem thử.”
Đại nương nói: “Không được không được! Ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao?”
Tiêu Thiều đáp: “Chúng ta chỉ đứng nhìn từ xa, 《 Thuật Dị Chí 》 từng viết, có một loại động đất đặc biệt tên là ‘Địa Long Chuyển Mình’, bắt đầu từ một điểm, rồi từ từ lan rộng, uy lực rất lớn, nếu lần này thật sự là ‘Địa Long Chuyển Mình’, e là thôn trang sẽ gặp nạn, chúng ta đi quan sát một phen, nếu thấy tình hình không tốt, sẽ bảo mọi người lui về phía nam.”
—— nói cứ như thật vậy, đại nương tin sái cả cổ.
Tiêu Thiều nói: “Chúng ta sẽ về nhanh thôi.”
Đại nương gật đầu, lại chạy vào nhà, cầm một kiện áo choàng dày, khoác lên người Lâm Sơ: “Nhanh lên rồi về! Đừng để bị cảm lạnh!”
Lâm Sơ túm chặt cổ áo, gật đầu với đại nương.
Đại nương lại xoa đầu hắn, ánh mắt tràn đầy quan tâm.
Trong lòng Lâm Sơ nóng lên, đại nương đối xử rất chân thành với bọn họ, coi bọn họ như người thân vậy.
Tiêu Thiều dắt tay hắn: “Đi thôi.”
Ra khỏi thôn, Tiêu Thiều nói: “Vô Khuyết, đưa chúng ta qua đó.”
Trái Cây hiện thân, hừ một tiếng, nắm tay hai người, bay về hướng bắc.
Núi non phương bắc đang rung chuyển dữ dội, trong bóng đêm, giống như một con thú khổng lồ đang di chuyển vậy.
Vừa rung chuyển, vừa ngẫu nhiên phát ra những tia sáng chói mắt.
Tiêu Thiều nói: “Pháp thuật.”
Lâm Sơ: “Ừ.”
Hắn cảm nhận được linh lực đang dao động mãnh liệt.
—— có người đang dùng pháp lực bắn phá ngọn núi này.
Là tới tìm bọn họ sao? Hình như không đúng lắm, nếu đang đuổi giết hắn và Tiêu Thiều, thì cứ thế bay qua thôi, tội gì phải bắn phá núi?
Tuy vậy, vô luận thế nào, đây cũng không phải chuyện tốt.
Chốn đào nguyên được núi cao vây quanh, cách biệt với thế giới bên ngoài, một khi lá chắn bị phá vỡ, vùng đất này sẽ hiện ra trước mắt thiên hạ, trở lại nhân gian.
Bọn họ càng bay càng cao, càng lúc càng gần ngọn núi, cuối cùng dừng trên đỉnh núi.
Nhìn xuống xem thử, ngọn đuốc chạy dài, bóng người qua lại.
Bọn họ ẩn mình vào những bụi cây, quan sát phía dưới.
Nương ánh trăng và ánh lửa, mơ hồ nhìn thấy, trong số chúng có người mặc áo choàng đen, chính là Vu sư Bắc Hạ, ngoài ra còn có khoảng mấy trăm kỵ binh.
Vu sư đang dùng pháp thuật oanh tạc khoảng đất trống trước mặt, khiến cho cả ngọn núi chấn động.
Trái Cây chụm hai tay vào nhau, kết thành một cái Pháp ấn, sau đó chậm rãi tách hai tay ra, giữa lòng bàn tay xuất hiện một đốm sáng trắng.
Đốm sáng giống như một chú đom đóm, trôi xuống chân núi thăm thẳm.
Cùng lúc đó, hai tay Trái Cây lại lần nữa kết ấn, trước mặt bọn họ hiện lên một tấm gương, chiếu rõ cảnh tượng xung quanh đốm sáng.
Nghe nói yêu tinh sinh ra từ linh khí thiên địa, thường có một vài pháp thuật đặc biệt, có lẽ đây là một trong số chúng, dùng để truy tung giám sát, rất hữu ích.
Lâm Sơ vừa nghĩ xong, đã nghe Trái Cây nói: “Nó chỉ đi tìm mỹ nhân thôi, nếu trong đó có nữ Vu sư, nó sẽ dừng lại.”
Lâm Sơ: “……”
Cho nên, cái pháp môn này chỉ hữu hiệu với mỹ nhân sao?
Lâm Sơ không thể không hoài nghi mục đích sử dụng của pháp môn này.
Nửa khắc sau, đốm sáng dừng lại.
Trên mặt gương xuất hiện hai Vu sư rất xinh đẹp..
Đáng mừng là, họ đang tám chuyện.
Tám chuyện, sẽ ngẫu nhiên tiết lộ một số tin tức.
Một người trong đó hỏi: “Pháp thuật có thể bắn phá được sao?”
“Khó đấy.” Người kia đáp: “Trước mắt vẫn chưa có tiến triển, Vu sư đã mời những người am hiểu trận pháp tới đây, có lẽ sẽ thành công thôi”
“Nếu nó thật sự là động phủ của đại ma thượng cổ, với năng lực chúng ta, e rằng chẳng cách nào mở nổi, chỉ có Đại Vu mới làm được thôi.”
“Ngươi chưa hiểu hết rồi.” Vu sư kia nói, “Phàm là ma thần thượng cổ, động phủ tiên nhân, đa số đều sẽ không hoàn toàn phong bế.”
“Xin chỉ giáo?”
“Ma Thần tiền bối nghiên cứu cả đời, thu thập được vô số bảo vật.
Viết xuống vô số cbí tịch công pháp, đặt trong động phủ, chờ đợi người có duyên kế thừa.
Đại Vu lấy được bảo vật công pháp trong khe suối Ma Thần, cũng thuộc về loại này.”
“Nhưng động này đánh mãi chưa sập, chắc là cũng không nguyện ý cho người khác tiến vào đây mà.”
“Thử thách mà thôi.
Động phủ Đại Ma bị phát hiện, chẳng phải vô số người bỏ mình mới lấy được bảo vật sao? Mà đây lại còn là động phủ của Thanh Minh ma quân, cho dù chết hơn một ngàn người, một người kế thừa được cũng coi như đáng giá.”
Lâm Sơ giật mình.
Thanh Minh ma quân?
Này không phải sư phụ tiện nghi của hắn sao?
Tiêu Thiều hiển nhiên cũng nghe tới danh hào này, hỏi: “Sư phụ thứ hai của ngươi?”
Lâm Sơ: “Đúng vậy.”
Một lát sau, lại bổ sung: “Đây không phải trọng điểm.”
Thanh Minh ma quân sau khi nghe tin cừu địch Nguyệt Hoa Tiên Quân bị giết, không chỉ không vỗ tay tỏ ý vui mừng, ngược lại còn giận dữ trong lòng, nhất thời không làm chủ được bản thân, giết hết đồ đệ đến báo tin.
Y không còn truyền nhân, đành phải mặc nhận nếu ai lấy được 《 Tịch Diệt 》 thì sẽ tự động trở thành đồ đệ của mình.
Nếu nơi này đúng là động phủ của Thanh Minh ma quân, vậy cũng là cơ duyên xảo hợp, mà dị thảo trên núi, cùng khí hậu ấm áp như xuân của Chốn đào nguyên, cùng động đất, đã có thể giải thích được rồi —— động phủ Đại ma thượng cổ, chắc chắn phải có chỗ đặc dị.
“Nếu là động phủ của y,” Lâm Sơ nghĩ nghĩ: “Thì những người này không phá được đâu.”
Thanh Minh ma quân này khá thú vị, y viết 《 Tịch Diệt 》, mà chả giống viết bí tịch chút nào, cứ như một cuốn tự truyện.
Trong đó có một phần nói về cách bố trí “Thanh Minh động thiên”.
Lý do Thanh Minh động thiên trở thành nơi phòng ngự mạnh nhất, nghe xong đúng là cười lăn cười bò —— ma quân viết thế này: “Thế nhân đều bảo Nguyệt Hoa phẩm hạnh cao khiết, không nhiễm bụi trần, độc ta biết rằng người này chỉ ra vẻ đạo mạo, cực kỳ không giống người.
Trước khi bế quan trong Thanh Minh động thiên, ta đã thiết lập chín đạo thủ trận, chín đạo mê trận, chín đạo khốn trận, chín đạo sát trận, còn bố trí một tầng kết giới, Thanh Minh động thiên từ nay về sau, sẽ là thiên hạ đệ nhất an toàn, cho dù là mấy ngàn năm sau.
Nếu Nguyệt Hoa cẩu tặc tìm thấy nơi này, muốn lợi dụng ta bế quan ném đá giấu tay, nhất định sẽ tan thành tro bụi, tuyệt đỉnh!”
Sau khi tâng bốc bản thân xong, Thanh Minh ma quân mới bắt đầu giới thiệu về cách bố trí chín đạo thủ trận, chín đạo mê trận, chín đạo khốn trận, chín đạo sát trận.
Mà một phần trong đó, lại nói về Nguyện Hoa tiên quân, nói là người này tuy rằng tu vi không bì nổi bổn quân đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng coi như đáng giá, đại trận hộ sơn đơn thuần không ngăn được hắn, phải ra tay tàn nhẫn.
Bổn quân liền nghiên cứu điển tịch trận pháp, chia ra bốn chín ba sáu trận pháp, nhất định có thể chặn đứng cẩu tặc ngoài cửa.
Nếu cẩu tặc vẫn một lòng muốn chơi bẩn với bổn quân, một đường phá trận, chết trong sát trận, vậy cũng là gieo gió gặt bão, không trách người khác được.
Mà 36 trận pháp này, chính là thiên hạ đệ nhất bổn quân tự bày bố, điểm tinh tế, chắc chắn không thể hình dung nổi, bổn quân không đành lòng nhìn chúng thất truyền hậu thế, đành dạy cho ngươi.
Trận pháp này không liên quan gì đến Tịch Diệt Thần Công, ngươi thích học thì học, không thích thì ném cho người khác, bán đi cũng được.
Ma quân mở ngoặc ở chỗ này, nhưng bổn quân để lại rất nhiều tài sản, chắc ngươi cũng không bần hàn đến mức phải bán bí tịch cầu sinh đâu nhỉ.
Lâm Sơ từ đầu đến cuối kể hết cho Tiêu Thiều.
Tiêu Thiều nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ma quân quả nhiên rất khí phách.”
Trên mặt gương, 2 nữ Vu sư kia vẫn đang mải miết tám chuyện.
“Nếu có thể mở được động phủ này, cho dù không bắt được 2 tên kia, Đại Vu nhất định cũng sẽ thưởng lớn.”
“Đã mấy ngày trôi qua rồi, 2 tên kia chỉ sợ đã ra khỏi biên quan, ta chỉ có thể tận lực mở động thiên ra, đem bảo vật dâng cho Đại Vu, lấy công chuộc tội.”
“Đáng tiếc Đại Vu sau cơn thịnh nộ vẫn ngày ngày bế quan, nếu không, lấy thực lực Đại Vu, sớm đã phá được động phủ này rồi.”
“Đại Vu bế quan lâu như vậy, chắc chắn tiến cảnh rất nhanh.”
“Đương nhiên.”
Hóa ra những tên này truy đuổi Tiêu Thiều với hắn, một đường hướng nam chạy đến nơi này, sau đó cảm thấy kỳ lạ, đánh bậy đánh bạ phát hiện Thanh Minh động thiên?
Xem tiến độ hiện tại của chúng, vẫn chưa qua nổi chín đạo thủ trận đầu tiên, muốn phá vỡ hết 36 trận pháp, quả thật không khác gì hão huyền viển vông.
Tiêu Thiều nói: “Chúng ta tạm trở về đã, đợi ta khôi phục tu vi, lại đến nơi này thăm dò.”
Lâm Sơ gật gật đầu.
Hai người họ bây giờ không hề có tu vi, cho dù có Trái Cây tu vi Nguyên Anh hỗ trợ cũng chẳng làm nên trò trống gì, tóm lại vẫn không có cách nào tiến vào động.
Di chứng của “Niết Bàn Sinh Tức” vẫn còn 4 ngày, trong vòng 4 ngày này, mấy người kia cũng không thể phá nổi trận pháp.
Thanh Minh ma quân, vốn không phải ma quân tầm thường, điểm này Lâm Sơ cảm nhận sâu sắc —— rất nhiều lý luận trong《 Tịch Diệt 》cao thâm đến cực điểm, vượt xa trình độ tiên đạo với ma đạo.
Bọn họ quay lại đường cũ, lấy ra bùa chú, bày ra tầng tầng kết giới phòng ngự, đảm bảo rằng bọn người kia sẽ không tìm được thôn trang, sau đó lại bày một tầng kết giới cách âm, trấn an thôn dân đang sợ hãi.
Trở lại thôn, xoa dịu thôn dân xong, bọn họ quay về phòng.
Trên bàn nhỏ thắp một ngọn đèn dầu, Lâm Sơ lấy 《 Tịch Diệt 》ra, sóng vai ngồi với Tiêu Thiều, hai người cùng nhau xem phần tự truyện trong đó.
Trái Cây không chen vào giữa được, chống má ngồi đối diện, hai chân đung đưa, chán muốn chết.
Tiêu Thiều cho nó một chiếc gương nhỏ, cùng một đống son phấn.
Trái Cây vui mừng quá đỗi, bắt đầu học cách hóa trang.
Lâm Sơ: “……”
E là sau 10 năm nữa sẽ lại có thêm một Lăng Phượng Tiêu khác, không biết có nam hài tử vô tội nào lại bị hại giống hắn không đây.
Hắn tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Càng xem càng cảm thấy Thanh Minh ma quân trước sau mâu thuẫn, tâm khẩu bất nhất*.
(lời nói khác với suy nghĩ)
Người này bị Nguyệt Hoa Tiên Quân phế đi toàn bộ kinh mạch, hận đến nghiến răng nghiến lợi, chạy về Thanh Minh động phủ bế quan viết sách, bày ra 36 trận pháp, muốn trị Nguyệt Hoa Tiên Quân.
Kết quả còn chưa trị được, vào ngày xuất quan, đồ đệ tới báo tin vui, nói rằng Nguyệt Hoa Tiên Quân bị giết, y thế mà tức giận đến mức đập chết đồ đệ, sau đó đi báo thù cho Nguyệt Hoa.
Báo xong thù, lại về Thanh Minh động thiên tiếp tục viết sách —— nhưng đã không còn đồ đệ nào nữa, y làm biếng ra ngoài thu nhận, cứ như vậy Lâm Sơ trở thành đồ đệ tiện nghi của ma quân.
Thanh Minh động thiên, nếu muốn tiến vào, cũng khá đơn giản.
Hoặc là phá vỡ 36 trận pháp, chín đạo kết giới, trực tiếp xâm nhập —— Thanh Minh ma quân bảo, nếu có người làm được điều đó, vậy người nọ còn bản lĩnh hơn y, cam bái hạ phong.
Hoặc là lấy Tịch Diệt châm gõ cửa ba lần, đối đáp ám hiệu ma quân thiết lập.
Còn ám hiệu là gì, ma quân nói, đến lúc đó ngươi sẽ tự biết.
Lâm Sơ thầm nghĩ, chắc không phải cho hai chữ “Nguyệt hoa”, xong câu đối tiếp theo là “Cẩu tặc” đấy chứ.
Tiêu Thiều lật đến trang cuối cùng.
Trên trang cuối cùng, Thanh Minh nghe nói rằng Nguyệt Hoa giả chết, lập tức bỏ sách trả thù, sách cũng không viết nữa, đến đây đột nhiên im bặt.
“Y……” Tiêu Thiều nói, “Chuyến này, một đi không trở lại?”
Lâm Sơ hỏi: “Chẳng lẽ là bị Nguyệt Hoa tiên quân giết chết?”
Tiêu Thiều chắc chắn nói: “Sẽ không.”
Lâm Sơ: “?”
Tiêu Thiều nói: “Nếu Nguyệt Hoa muốn giết y, sớm đã giết ngay tại lúc phế bỏ kinh mạch rồi.”
Lâm Sơ cảm thấy có lý.
“Huống hồ……” Tiêu Thiều lật lại phần trước: “Sau khi Thanh Minh bị phế đi kinh mạch, cũng không lựa chọn khôi phục kinh mạch, mà muốn dùng cơ thể tàn phế này phế đi toàn bộ kinh mạch Nguyệt Hoa, chứng tỏ lúc Nguyệt Hoa phế đi kinh mạch y, vẫn chưa hạ tử thủ.”
Lâm Sơ nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Nguyệt Hoa phế bỏ kinh mạch Thanh Minh, nhưng kinh mạch này vẫn có thể khôi phục, chỉ là Thanh Minh không muốn khôi phục mà thôi.
Nếu có thể khôi phục, thì sao gọi là phế chứ?
Lâm Sơ nghi hoặc: “Vì sao Ma quân một đi không trở lại?”
Tiêu Thiều nhìn trang sách, không nói gì.
Lâm Sơ nghiêng đầu nhìn y, chỉ thấy dưới ánh nến yếu ớt, đôi môi Tiêu Thiều bất giác câu lên nụ cười rất nhẹ.
Lại quay đầu, thấy Trái Cây không biết đã đặt gương nhỏ trong tay xuống tự bao giờ, nhìn bên này, đôi mắt đen láy xinh đẹp vừa chuyển, thanh thúy nói: “Lòng dạ của quạ đen, chỉ quạ đen mới hiểu được thôi, hứ.”