Từ Thanh Phàm nhìn kỹ tiểu thú đang tập tễnh đi tới chỗ mẫu thân nó.
Ban đầu tiểu thú này chỉ đứng ở xa tò mò nhìn mẫu thân vì mình mà đi tìm thức ăn, nó hoàn toàn không ngờ mẫu thân lại có thể bị đánh bại. Bởi vì trong lòng nó, mẫu thân của mình là vô địch. Lúc mọi chuyện bắt đầu diễn ra, quả nhiên nó vẫn thấy mẫu thân chiếm thượng phong mà đuổi theo “con mồi” chạy khắp nơi.
Nhưng sau đó, mọi chuyện lại thay đổi đột ngột, chẳng biết từ khi nào sương mù đã che kín tầm mắt trước mặt, mà tiếng rống của mẫu thân nó trong sương mù ngày càng trở lên thảm thiết. Lắng tai nghe tiếng rống đầy phẫn nộ và lo lắng của mẫu thân, nó cũng dần bắt đầu có chút bất an. Đột nhiên, nó phát hiện mẫu thân rống lên một tiếng thê lương, tiểu thú càng cảm thấy không ổn, rốt cuộc đã không thể nhẫn lại được nữa, vội vàng hướng về tiếng rống của mẫu thân mà tìm đến. Chỉ là tiểu thú muốn tìm thấy mẫu thân, sẽ phải đi qua tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, bản năng tạo cho nó cảm giác rằng sướng mù trước mắt rất nguy hiểm, nhưng vì tìm kiếm mẫu thân, tiểu thú cũng bất chấp tất cả mà xông vào.
Nhưng khả năng chống sương mù của tiểu thú rõ ràng không cường đại bằng mẫu thân nó, sương mù theo hô hấp của nó tiến vào cơ thể, cảm giác bắt đầu trở nên mê muội, thân thể cảm thấy vô lực, cước bộ cũng càng ngày càng trầm trọng. Rốt cuộc, dựa vào sự kiên trì muốn tìm thấy mẫu thân, nó cuối cùng cũng đi ra khỏi đám sương mù.
Ngay sau khi đi ra, những gì chứng kiến trước mắt làm cho nó sợ ngây người. Vốn mẫu thân vô địch trong lòng nó, lúc này đang nằm im trên mặt đất. Ánh mắt ảm đạm thất sắc, khóe miệng chảy ra đầy máu tươi. Mặc dù thấy mình đến, nhưng mẫu thân lại không có chút phản ứng nào. Mà mẫu thân vốn vì mình đi bắt “con mồi”, nhưng giờ mình lại phải lẳng lặng nhìn mẫu thân nằm im bất động
- Ô..ô…!
Chứng kiến bộ dáng mẫu thân đang nằm vô lực trên mặt đất, tiểu thú cúi đầu kêu to một tiếng, báo cho mẫu thân biết rằng nó đã tới. Nhưng tiểu thú lại kinh ngạc phát hiện, cho dù nó kêu như thế nào đi nữa, mẫu thân cũng không có chút phản ứng nào, càng không có giống như mọi khi mà đi tới vươn đầu lưỡi ẩm ướt liếm thân thể mình.
Thấy mẫu thân vẫn như cũ, không để ý chính mình, tiểu thú nóng nảy, bất chấp thân thể vô lực và đầu óc dần trở nên mê muội của mình, chạy đến ngã xuống bên người mẫu thân, một lần nữa thấp giọng kêu lên một tiếng. Nhưng nó lại phát hiện mẫu thân vẫn không hề có phản ứng. Sau đó nó lại dùng đầu cọ cọ vào thân thể khổng lồ của mẫu thân, nhưng mẫu thân vẫn nằm im trên mặt đất, không nhúc nhích.
Ngay lúc tiểu thú vẫn đang cố gắng lay gọi mẫu thân, rốt cuộc đã không thể kiên trì chịu đựng được sự xâm nhập của sương mù nữa mà lăn ra hôn mê bất tỉnh.
Sau khi tiểu thú hôn mê, thân thể vẫn dựa lên người mẫu thân, tựa hồ cho dù thế nào đi nữa cũng không muốn rời xa.
Yêu thú có….hay không thần trí? Loài người vẫn tự xem mình là chủng tộc có trí tuệ nhất, đương nhiên xem thường, không nghiên cứu vần đề này. Nhưng Từ Thanh Phàm lúc này rõ ràng từ trong mắt tiểu thú nhận ra sự bi thương, không muốn rời xa mẫu thân của nó.
Nhìn tiểu thú trước mắt hôn mê, Từ Thanh Phàm ánh mắt phức tạp, Khô Vinh Thước trong tay do dự, đưa ra rồi lại thu hồi, không biết làm sao cho tốt.
Đối với việc Bích Nhãn Vân Đề Thú hủy diệt gia đình hắn, Từ Thanh Phàm không thể nghi ngờ là hận thấu xương. Trước mắt con tiểu thú này chỉ là Bích Nhãn Vân Đề Thú chưa trưởng thành, Từ Thanh Phàm hẳn là có lý do để giết nó. Hơn nữa Bích Nhãn Vân Đề Thú lớn lên tính tình tàn bạo, làm hại tới tính mạng con người, Nếu không vì gia thù, Từ Thanh Phàm giết nó cũng coi như là vì dân trừ hại. Mà nó là loại yêu thú cao giai, có trí tuệ nhất định, trước mắt tiểu thú này đã thấy qua Từ Thanh Phàm làm hại mẫu thân nó, giết nó cũng có thể xem như đã chặt đứt hậu hoạn.
Tóm lại , có vô số lý do để giết chết tiểu thú này, hơn nữa tiểu thú đang hôn mê nếu muốn giết chết là vô cùng dễ dàng, lân phiến trên người còn xa mới chắc chắn được như mẫu thân, Khô Vinh Thước có thể cực kì dễ dàng xuyên thâu thân thể nó. Nhưng bởi vì bộ dáng của tiểu thú này vô cùng đáng thương, hoặc cũng bởi vì chứng kiến nó tìm kiếm mẫu thân mà đau khổ kiên trì, Từ Thanh Phàm mặc dù muốn giết nó, nhưng lại chậm chạp không hạ thủ được.
Đột nhiên, Từ Thanh Phàm nhớ tới tiểu thú trước lúc hôn mê, đã hướng ánh mắt nhìn mình, từ trong ánh mắt có thể thấy sự tuyệt vọng, đau thương xen vào đó là oán hận, hắn cảm giác thấy hình như mình đã gặp qua ánh mắt đó ở đâu rồi.
Đúng rồi, bốn ngày trước, sau khi chôn cất Từ Lâm, ánh mắt Đình nhi nhìn về phía mình chẳng phải cũng như vậy sao? Chỉ có điều Đình Nhi đã đem thần sắc đó giấu trong vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng mà thôi.
Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm không khỏi nhìn lại về phía Đình Nhi. Nhưng lại ngạc nhiên phát hiện Đình Nhi đã xuyên qua sương mù, hướng về đi về phía tiểu thú nọ. Bích Nhãn Vân Đá Thú đều vô cùng kiêng kị sương mù, nhưng đối với Đình Nhi dường như lại không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì.
Đình nhi cũng không có nhìn Từ Thanh Phàm một cái, trực tiếp đi tới bên cạnh tiểu thú đang hôn mê, khom người đem tiểu thú ôm vào trong lòng, sau đó mới quay đầu yên lặng nhìn Từ Thanh Phàm.
Mặc dù Đình Nhi chỉ yên lặng nhìn Từ Thanh Phàm không nói gì, từ trong ánh mắt hắn cũng hiểu được rõ ràng ý tứ của nàng.
Nàng muốn bản thân sẽ chăm sóc cho tiểu thú này, không cho Từ Thanh Phàm giết nó.
Chứng kiến vẻ mặt Đình Nhi trong trẻo nhưng lại lạnh lùng kiên nghị, Từ Thanh Phàm thở ra một hơi, nói:
- Tùy theo ý của ngươi đi.
Từ Thanh Phàm biết loại yêu thú kì dị như Bích Nhãn Vân Đề Thú chỉ có ăn nhiều linh thảo thì mới trưởng thành được, nếu không cả đời sẽ chỉ dừng lại tại bộ dáng tiểu thú mà thôi. Nếu như không có đủ linh thảo cho tiểu thú này ăn, vậy tiểu thú vĩnh viễn cũng không thể đối với Từ Thanh Phàm tạo ra uy hiếp. Cho nên đối mặt sự kiên trì của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm mặc dù bất đắc dĩ nhưng cũng không từ chối. Hơn nữa hắn vốn không muốn nhẫn tâm giết chết tiểu thú này, dù sao hủy diệt Từ gia trại là mẫu thân nó, mà bản thân tiểu thú này lại là vô tội.
Sau khi chứng kiến Từ Thanh Phàm đồng ý, Đình Nhi cũng không tỏ ra vẻ cái gì, chỉ ôm tiểu thú yên lặng bước trở lại vị trí ban đầu của mình.
Nhìn bóng lưng nhỏ gầy của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm khẽ khẽ thở dài, cũng không biết khi nào mình mới có thể làm chuyển biến tính cách của nàng đây.
Mười ngày sau.
Từ Thanh Phàm yên lặng bái tế trước nghĩa địa, tại mộ địa có một mộ bia, trên đó chỉ viết “Từ gia tộc nhân chi mộ’ sáu chữ to. Mà Đình Nhi thì ôm tiểu thú đi theo Từ Thanh Phàm cũng làm đồng dạng làm động tác bái tế. Nếu như không nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Đình nhi cùng với đồ án hỏa diễm màu xanh tím trên mặt mà nói, nàng hiện tại thật sự là một tiểu cô nương nhu thuận.
Trong mười ngày này, Từ Thanh Phàm dùng tám ngày để khôi phục lại linh khí đã tiêu hao trong cơ thể, thời gian còn lại sau đó, chính là tại Từ gia trại cũ thu nhập hài cốt khắp nơi trên mặt đất rồi cùng mai táng.
Những thi hài trong Từ gia trại, năm đó cũng đã bị Bích Nhãn Vân Đề Thú phá hủy không ít, lại trải qua nhiều năm như vậy, cho nên Từ Thanh Phàm không thể phân biệt được. Hơn nữa tại đây cũng không chỉ có thi hài của tộc nhân Từ gia trại, linh chi mấy năm gần đây dần thành thục, phát ra linh khí không thể che dấu, những người tới Nam Hoang nhằm vào nó nhiều vô số, đáng tiếc toàn bộ đều bị Bích Nhãn Vân Đề Thú giết chết, thi hài những người này cùng toàn bộ vũ khí đều nằm tại Từ gia trại, về phần thi hài của cha mẹ Từ Thanh Phàm cùng Nhị trưởng lão lại càng không thể tìm ra.
Bất đắc dĩ, Từ Thanh Phàm chỉ có thể đem toàn bộ thi hài thu nhập mai táng cùng nhau, ít nhất làm cho vong hồn của tộc nhân không đến nỗi không có nhà mà về.
Về phần thi thể Bích Nhãn Vân Đề Thú, Từ Thanh Phàm cũng tìm một chỗ đất trống đem chôn nó, tuy nhiên, trước đó đã từ trên người nó lấy xuống tất cả những bộ phận có thể chế tạo linh dược cùng pháp khí rồi thu lại, tỉ như lân phiến màu xanh trên người Bích Nhãn Vân Đề Thú, răng nanh trong miệng nó, còn có bốn chiếc chân màu trắng, tất cả đều là tài luyện chế pháp khí tốt nhất, mà máu cùng con mắt của nó có thể điều chế một vài linh dược. Về phần nội đan của Bích Nhãn Vân Đề Thú, tại tu tiên giới lại càng là vật quý hiếm, bất khả cầu. Mấy thứ này Từ Thanh Phàm mặc dù bây giờ chưa dùng đến, nhưng cũng không thể để lãng phí.
Lại nói tiểu thú ngày hôm nọ bị hôn mê, ba ngày sau rốt cuộc cũng tỉnh lại, sau khi tỉnh lại còn đi tìm khắp nơi nhưng không thấy mẫu thân đâu, gấp đến độ kêu lên “Ô ô” liên tục. Đình Nhi cố gắng trấn an thì nó mới dần bình tĩnh lại. Nói cũng kì quái, Bích Nhãn Vân Đề Thú bình thường rất tàn bạo và cao ngạo, nhưng Đình Nhi chỉ cần vuốt ve vài cái, tâm tình của tiểu thú có thể chậm rãi khôi phục. Càng về sau này, tiểu thú thậm chí thường xuyên ở trong lòng Đình Nhi làm nũng quay cuồng, trông giống như sủng vật của cô bé vậy. Mà chỉ có khi một mình ôm tiểu thú, trên mặt Đình Nhi mới không còn vẻ lạnh lùng như vậy nữa.
Nhưng khi Từ Thanh Phàm xuất hiện trước mặt tiểu thú, nó lập tức giương nanh múa vuốt hướng Từ Thanh Phàm đánh tới, bộ dáng vì mẫu thân báo thù. Nhưng tiểu thú chưa trưởng thành này sao có thể làm khó Từ Thanh Phàm, bị một đạo Thiết Đằng của Từ Thanh Phàm đánh bay trở ra. Sau khi bị đánh bay, còn muốn tiếp tục hướng Từ Thanh Phàm công kích, liền bị Đình Nhi dùng hai tay đè lại.
Từ đó đến nay, tiểu thú tựa hồ cũng biết mình hiện tại không phải là đối thủ của Từ Thanh Phàm, hơn nữa Đinh Nhi luôn ôm nó vào trong ngực, cho nên cũng không có tìm hắn gây phiền toái nữa. Chỉ mỗi lần chứng Từ Thanh Phàm vẫn như cũ giương nanh múa vuốt, tràn ngập hận ý mà ô ô kêu lên.
Sau khi vái lậy, Từ Thanh Phàm liếc mắt nhìn mộ địa trước mặt, khẽ thở dài một tiếng, sau đó quay sang nói với Đình Nhi:
- Chúng ta đi thôi.
Nói xong, Từ Thanh Phàm xuất ra Tam Trượng Thanh Lăng hóa thành một đạo màu xanh xuất hiện dưới chân hai người, chở họ rất nhanh hướng phương Bắc trung thổ bay đi.
Sau khi Từ Thanh Phàm cùng Đình Nhi rời khỏi, Từ gia trại lại khôi phục vẻ lạnh lẽo như cũ, chỉ còn lại những cơn gió tại Nam Hoang như chứng kiến nơi này đã từng huy hoàng rồi lại suy tàn.