Mặc dù lúc này linh khí trong cơ thể Từ Thanh Phàm đã khô kiệt, đối mặt với đạo pháp long trời lở đất này căn bản đã không có chút lực nào để phòng ngự nhưng hắn vẫn ôm một chút hy vọng, dùng hết chút lực còn lại điều khiển Tam Trượng Thanh Lăng hóa thành một màn bảo vệ che ở trước mặt ba người. Lữ Tử Thanh cùng Thượng Niên Nghiêu đang ở bên cạnh cũng đều dùng hết khả năng tại lần cố gắng cuối cùng này.
Lữ Tử Thanh khống chế kiện Quy Xác pháp khí, trong nháy mắt đã to lên gấp đôi, lơ lửng giữa không trung. Còn Thượng Niên Nghiêu cũng đem hết tia linh khí cuối cùng trên người mình mà hóa ra một lớp Thạch Thuẫn đặt ngang trước mặt mọi người.
Nhưng năm tên Ma Tướng thi triển đạo pháp có uy lực thật sự quá mức cường đại. Vốn thực lực bọn họ đều trên đám người Từ Thanh Phàm, còn đám người Từ Thanh Phàm thì ngược lại, hiện tại linh khí trong cơ thể gần như khô kiệt. So sánh hai bên với nhau, chênh lệch đều thấy rõ. Ba tầng phòng ngự này đã là những tia linh khí cuối cùng của đám người Từ Thanh Phàm. Vì vậy, khi gặp phải công kích cường đại của năm tên Ma Tướng thì kết quả vẫn như trước, không có một chút khả năng chống cự nào. Trong nháy mắt, Thạch Thuẫn mà Thượng Niên Nghiêu thi triển ra đã bị nghiền nát, Quy Xác pháp khí của Lữ Tử Thanh mất đi khống chế rơi xuống mặt đất, mà Tam Trượng Thanh Lăng của Từ Thanh Phàm cũng đã hoàn toàn mất đi quang hoa.
Lúc này, trước mặt đám người Từ Thanh Phàm không còn gì để tiếp tục chống đỡ. Nhìn Hỏa Thủy Kim Mộc Địa đang tấn công về phía mình, ba người Từ Thanh Phàm đều nhắm hai mắt, lâm vào tuyệt vọng, lẳng lặng chờ một khắc tử vong giáng xuống.
Nhưng ngay khi đám người Từ Thanh Phàm hoàn toàn buông bỏ chống cự, một đạo hoàng sắc quang hoa bắt đầu nổi lên quanh người bọn họ. Giữa hoàng sắc quang hoa, một đạo thạch bích rắn chắc đột nhiên từ quanh thân bọn người Từ Thanh Phàm hiện lên, trong nháy mắt đã đem bọn họ che kín lại. Ngay sau khi thạch bích xuất hiện, các loại công kích đạo pháp mà năm tên Ma Tướng thi triển rốt cuộc đánh tới. Khi đạo pháp cùng thạch bích va chạm vào nhau, tia lửa tung tóe khắp nơi, bụi đá văng tứ tung, nhưng tất cả đạo pháp đều bị thạch bích này ngăn cản ở bên ngoài. Mà thạch bích này vẫn kiên cố như trước, không có một vết rạn nứt, giống như là chưa hề có chuyện gì. Dưới sự che chắn của nó, đám người Từ Thanh Phàm cũng không có tổn thương chút nào.
Từ Thanh Phàm đang lẳng lặng nhắm mắt chờ chết, nhưng đợi một lúc lâu sau lại phát hiện bản thân không có xuất hiện bất cứ chuyện gì, liền kinh ngạc mở mắt. Không biết từ khi nào trước mặt đã xuất hiện một phiến thạch bích to lớn, không chỉ che khuất tầm nhìn của cả đám người, mà còn chặn lại đạo pháp long trời lở đất nọ của năm tên Ma Tướng.
Ngay lúc bọn hắn không ngừng kinh ngạc, phiến thạch bích đột nhiên lại phát ra quang mang yếu ớt, tiếp theo hóa thành Thổ linh khí nguyên thủy mà phiêu tán đi. Lúc này, tình cảnh đang diễn ra trên bãi đất trống một lần nữa xuất hiện trước mắt mọi người.
Không biết từ lúc nào, trước mặt ba người Từ Thanh Phàm đột nhiên xuất hiện hai lão giả tóc bạc trắng xóa, trang phục giống như Huyền Tu, áo tang chân trần, khí thế mờ mịt trên người không chút nào thua kém Huyền Tu. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện từng mảnh hỏa vân, hơn mười thân ảnh Tu tiên giả như ẩn như hiện trên nó. Mưa lửa dày đặc từ hỏa vân không ngừng rơi xuống, làm cho trời đất biến thành một màu đỏ bừng. Đông đảo ma binh cùng biến dị dã thú tại nơi mưa lửa rơi xuống liên tục phát ra âm thanh gầm rú đầy tuyệt vọng, trong lúc nhất thời khắp nơi đều vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
Nhìn trang phục của hai lão giả trước mắt này, đám người Từ Thanh Phàm không khỏi thở phào một hơi, biết là viện binh Khổ Tu Cốc đã tới, rốt cuộc bọn họ cũng đã an toàn. Dĩ nhiên, thạch bích vừa rồi ngăn cản đạo pháp của năm tên Ma Tướng nọ là do một trong hai người trước mắt này làm ra.
Chỉ là sau khi hai lão giải cứu đám người Từ Thanh Phàm xong lại không hề có ý muốn nói chuyện với họ, thần sắc phức tạp nhìn chằm chằm ba người có thực lực cực mạnh trong năm tên Ma Tướng. Ba gã Ma Tướng nọ cũng mặc trang phục giống như hai gã lão giả này, hiển nhiên là môn nhân Khổ Tu Cốc bị Ma Châu khống chế.
- Đa tạ hai vị tôn giả kịp thời cứu giúp, vãn bối trong lòng vô cùng cảm tạ.
Từ Thanh Phàm bất chấp mọi thứ, vội vàng cùng hai người Lữ Tử Thanh, Thượng Niên Nghiêu cùng nhau đi tới khom người trước mặt hai lão giả tạ ơn.
Nghe được lời nói của Từ Thanh Phàm, trong hai lão giả một gã vóc người tương đối cao quay đầu lại, đối với đám người Từ Thanh Phàm nhàn nhạt nói:
- Ba vị đạo hữu bất tất như thế, ba vị đều bởi vì phòng ngừa Ma Châu gây họa thế gian mà lâm vào hiểm cảnh, ta đến cứu giúp cũng là chuyện phải làm. Hiện tại ba vị đạo hữu nên nhanh chóng tìm một địa phương ngồi xuống tĩnh tọa khôi phục linh khí, trị liệu nội thương đi. Nếu để kéo dài, đối với sự phát triển sau này của ba vị sẽ rất bất lợi, nơi này có ta cùng Mang đạo hữu tương hộ, sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu.
Mà một lão giả khác, vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm năm tên Ma Tướng trước mặt, cũng không có liếc mắt một cái đối với đám người Từ Thanh Phàm. Điều làm người khác kỳ quái chính là, năm tên Ma Tướng dĩ nhiên cũng không có như mọi khi mà tiến hành công kích điên cuồng, điều này làm cho đám người Từ Thanh Phàm không khỏi có chút kinh ngạc. Nhìn kỹ, lại phát hiện ngũ sắc quang mang trên người năm tên Ma Tướng trở nên nhợt nhạt, quanh người có năm linh bài quang mang năm màu khác nhau tĩnh lặng huyền phù giữa không trung
- Ngũ hành giam cầm trận!
Thấy tình cảnh đang diễn ra Từ Thanh Phàm thấp giọng thì thào. Trước đây hắn đã từng gặp qua loại trận pháp này, tại đại hội tỷ thí bảy năm trước, Lữ Thượng Thanh dùng chính loại trận pháp này đánh bại Bạch Thanh Phúc có thực lực mạnh hơn hắn rất nhiều. Mặc dù nguyên nhân là do Bạch Thanh Phúc ẩn giấu thực lực, nhưng uy lực to lớn của trận pháp này cũng có thể thấy được.
Hiển nhiên, lão giả vẫn không mở miệng nói chuyện này đã lợi dụng trận pháp đem năm tên Ma Tướng giam cầm, cho nên bọn chúng mới khác thường như vậy, không hề điên cuồng công kích mọi người.
Rốt cuộc đám người Từ Thanh Phàm cũng yên lòng, tập tễnh đi về phía “Dung Thiên Trướng”, bọn họ bây giờ cần nhanh chóng khôi phục linh khí trong cơ thể cùng nội thương.
Trước khi rời đi, Từ Thanh Phàm loáng thoáng nghe được lão giả kia hỏi:
- Mang đạo hữu, ngươi nói Huyền đạo hữu bọn họ có thể khôi phục được không?
- Rất khó, hy vọng rất xa vời.
Gã lão giả vẫn không mở miệng kia hơi thở dài nói.
Nghe được hai gã lão giả nói, tâm tình trong lòng Từ Thanh Phàm đang bất an bởi vì giết bảy tên Ma Tướng đột nhiên trở nên tốt hơn rất nhiều.
Ngay tại lúc này, trong trời đất đột nhiên truyền đến tiếng rống giận dữ rung trời của Na Hưu. Đám người Từ Thanh Phàm không nhịn được quay đầu nhìn lại, nhưng lại phát hiện vô số đạo lôi điện so với Huyền Tu thi triển trước đó cường đại hơn gấp mười lần, không ngừng đánh xuống Na Hưu. Mà Ma Châu trong tay hắn cũng đã không thấy tung tích. Về phần hai người Huyền Tu cùng Bảo Uy vốn một mực giao chiến cùng hắn nay lại đang ngồi trên mặt đất đả tọa, bên cạnh có hai gã Khổ Tu Cốc tu sĩ hộ pháp.
Nguyên lai, mới vừa rồi sau khi Na Hưu sử dụng Ma Châu đánh lén Bảo Uy cùng Huyền Tu, đang chuẩn bị thu hồi Ma Châu thì một đạo tia chớp vô cùng khổng lồ từ trên bầu trời đánh xuống, trúng ngay vào Ma Châu khi nó đang bay về. Dưới công kích uy lực của tia chớp, trong nháy mắt hắn đã mất đi sự khống chế đối với Ma Châu.
Đã không có sự điều khiển của Na Hưu, Ma Châu rất nhanh rơi xuống đất. Ngay khi nó sắp rơi xuống mặt đất, một cái hộp ngọc phát ra linh khí đột nhiên xuất hiện đã kịp nhốt Ma Châu lại trước khi Na Hưu kịp khôi phục khống chế. Khi hộp ngọc đem Ma Châu nhốt lại, Na Hưu nọ hoảng sợ phát hiện liên lạc giữa mình và Ma Châu đột nhiên biến mất. Sau đó hộp ngọc rất nhanh bay đến trong tay một người trung niên có thần thái uy nghiêm.
Chứng kiến loại tình cảnh này, Na Hưu nọ trong lòng giận dữ, rất nhanh hướng về phía người trung niên kia bay tới, muốn đoạt lại Ma Châu của mình. Nhưng vừa mới bay được vài trượng, tia chớp mới vừa rồi đánh trúng Ma Châu lần nữa xuất hiện, liên tiếp công kích lên trên người hắn. Lúc này Na Hưu mới phát hiện, trên bầu trời phương xa không biết khi nào đã xuất hiện bảy lão giả, lẳng lặng huyền phù trên không trung, đang liên thủ sử dụng lôi pháp ngăn cản chính mình.
Lôi pháp sở dĩ cường đại, ngoại trừ nó ẩn chứa thiên địa chí dương chi khí, mặt khác một khi thi triển được nó, trừ phi trước đó làm phép ngăn cản, nếu không căn bản là không thể nào cản được. Mà bảy người thực lực tương đương Huyền Tu, là cao giai Tu tiên giả liên thủ thi triển lôi pháp, uy lực càng thêm cường đại. Mặc dù Na Hưu đang bị lôi pháp liên tiếp đánh trúng, cơ thể đau đớn, hắc vụ quanh người tức thì cũng bị đánh tan một nửa, nhưng cũng không đi tìm bảy tên lão giả liên thủ thi triển lôi pháp tính sổ, mà là cố chấp đuổi theo hộp ngọc chứa Ma Châu.
Hắn biết rằng, hiện tại thực lực của mình tuy cường đại, nhưng lực lượng này không phải do chính hắn tu luyện ra, mà là Ma Châu ban cho. Nếu không có Ma Châu duy trì, vận chuyển lực lượng liên tục trong cơ thể, thì lực lượng của hắn như là đang ăn “thóc giống” vậy, dùng một điểm mất đi một điểm. Cho nên hắn tình nguyện bị Lôi pháp đánh bị thương, cũng không nguyện ý mất đi Ma Châu. Chỉ cần đoạt lại Ma Châu, mặc kệ bị bao nhiêu thương tích, cũng có thể trong một thời gian ngắn khôi phục lại như lúc ban đầu.
Rốt cuộc, dưới sự truy đuổi thục mạng, rất nhanh hắn đã rút ngắn khoảng cách với người trung niên đang cầm hộp ngọc nọ.
Nhìn khuôn mặt dữ tợn cùng cả người phát ra ma khí ngập trời của Na Hưu, người trung niên cũng không chút nào bối rối, chỉ là hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, một đạo màu xanh hỏa bích đột nhiên xuất hiện tại trước mặt của hắn, chặn lại Na Hưu.
Nhưng khi Na Hưu chứng kiến trước mắt đột nhiên xuất hiện bỏa bích cũng không hoảng hốt. Thân hình uốn éo kỳ dị, lại có thể tránh được hỏa bích, rất nhanh hướng tới bên người trung niên, đồng thời trên tay huyễn hóa ra một thanh trường kiếm màu đen, lấy tốc độ nhanh như chớp bổ tới đầu người trung niên nọ.
- Nam Minh Ly Hỏa!
- Phù Vân Bộ! Tật Linh Kiếm Pháp!
Chứng kiến tràng cảnh này, ba người Từ Thanh Phàm đang chuẩn bị trở lại Dung Thiên Trướng chợt kinh hô. Điểm bất đồng ở đây là Lữ Tử Thanh cùng Thượng Niên Nghiêu kinh ngạc khi nhận ra Hỏa pháp mà người trung niên kia thi triển được xưng có thể đốt thiên địa vạn vật, “Nam Minh Ly Hỏa”! Loại cao cấp Hỏa pháp này nghe nói cho dù là cao giai tu sĩ chuyên tu hỏa pháp, mười người cùng tu luyện cũng chỉ có hai ba người thành công mà thôi. Nhưng nếu như có thể luyện thành nói, uy lực to lớn vượt xa hỏa hệ đạo pháp bình thường.
Mà Từ Thanh Phàm cũng giật mình không kém. Hắn biết bộ pháp vừa rồi Na Hưu thi triển để tránh né Hỏa bích cùng với kiếm pháp đang công kích người trung niên. Hai loại công pháp này phân biệt có tên là “Phù Vân Bộ” cùng “Tật Linh Kiếm Pháp”, đúng là tuyệt kỹ gia truyền của Từ gia. Cho dù là Từ Thanh Phàm, cũng bởi vì công lực thấp kém nên mới không được truyền thụ.
Mà tên Na Hưu nọ, hắn như thế nào lại có thể sử dụng hai loại tuyệt kỹ này của Từ gia?