Tiên Đài Có Cây

Chương 72: Bị Yểm Bùa




Nhiễm Nhiễm vội vung gậy đánh lên bọt nước sôi, cùng lúc chỉ thấy nam nhân cao lớn nhảy ra từ trong nước. Nàng mừng như điên, vội cao giọng hét:

"Sư phụ..."

Tô Dịch Thủy vừa từ trong nước nhảy ra tựa hồ rất đau đớn, hắn bắt lấy vách đá liên tục đập đầu vào rồi rên lên. Đáy lòng Nhiễm Nhiễm trầm xuống, nghĩ suối linh vẫn còn trên người hắn nên vội chạy lại. Nhưng Tô Dịch Thủy đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đang chăm chú nhìn nàng dần chuyển lạnh rồi thân thể lóe lên một cái gần như biến mất dưới vách đá.

Lúc này âm giới bắt đầu chao đảo, đá tảng từ trên vách đá không ngừng lăn xuống, âm giới bắt đầu hô hấp nuốt lấy suối linh rồi tiến vào giai đoạn chữa trị. Tuy ba người còn lại đã mất tăm mất tích nhưng Nhiễm Nhiễm cũng không có cảm giác mình bị khai trừ khỏi đây, thể chất chí âm của nàng ở âm giới vẫn nhẹ như yến, như cá gặp nước, cho dù âm giới chuẩn bị trục xuất vật ngoại lai nhưng vẫn không cảm nhận được thể chất chí âm của nàng. Nói cách khác nếu như không có người mang tính dương dẫn dắt nàng tìm được đường ra thì có khả năng nàng sẽ bị nhốt ở đây mãi mãi.

Nhiễm Nhiễm không hiểu vì sao ban nãy sư phụ rõ ràng trông thấy nàng nhưng lại làm như không quen, chỉ tự mình chạy mất. Âm giới càng lúc càng suy sụp, dưới chân nàng đã không có chỗ đặt chân, chỉ biết không ngừng nhảy lên những tảng đá đang rơi xuống. Nàng cao giọng hô to:

"Sư phụ! Sư phụ!"

Trả lời nàng chỉ có tiếng đá lớn vang lên ầm ầm, còn có tiếng ma vật gào rống quái đản dưới vực sâu vạn trượng. Nhiễm Nhiễm biết lúc vách đá hoàn toàn sập thì nàng sẽ ngã xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục, chỉ là đối với tình cảnh này nàng cũng hết cách, chỉ phí công vô ích nhảy lên những tảng đá đang rơi.

Nhiễm Nhiễm bước hụt một cái vào khoảng không, toàn bộ thân thể nhanh chóng rơi xuống. Nàng nhắm mắt, không muốn nhìn thấy cảnh thân thể mình bị ma vật xé rách dưới vực sâu.

Đúng lúc này cổ tay bị người ta nắm chặt, Nhiễm Nhiễm mở mắt giật mình phát hiện sư phụ thế mà đã quay lại kịp nắm lấy nàng. Hắn mang tính dương, cả người bị treo giữa không trung giống như có một lực nam châm hấp dẫn không ngừng bay lên, còn nàng bị hắn nắm chặt cũng không rơi tiếp nữa.

Tô Dịch Thủy tuy giữ được nàng nhưng ánh mắt trong suốt lại lạnh như băng:

"Ngươi là ai, sao trên người lại có Kết Đan của ta?"

Nhiễm Nhiễm choáng váng, sao sư phụ lại quên mất nàng?

Lúc này trong mắt hắn đã không còn ánh đỏ, hoa văn đen trên cổ cũng hoàn toàn biến mất, chỉ là khí tức trên người lại trở về âm trầm dọa người như cũ khiến hắn trở nên xa lạ.

"Sư phụ dùng kết đan hiến cho cây luân hồi cứu con sống lại, con là đệ tử Nhiễm Nhiễm của người!"

Tô Dịch Thủy cau mày rậm rũ mắt nhìn cô nhóc hắn đang giữ trong tay. Hắn đang ở âm giới, ký ức vẫn luôn nhảy nhót trong đầu không thể liên kết lại được, lại hỗn loạn không thể nói rõ. Tuy hắn không thể nhớ rõ vì sao mình phải tới âm giới nhưng hắn biết mình phải lập tức rời đi, còn cô nhóc mắt to đang rưng rưng này không biết vì cái gì mà lại bị vực sâu hấp dẫn không ngừng chìm xuống. Tuy hắn không quen biết nàng nhưng lại cảm nhận được trên người nàng có hơi thở Kết Đan của hắn, Tô Dịch Thủy đương nhiên không cho phép Kết đan của mình nhập vào âm giới nên mới vươn tay bắt lấy nàng.

Đúng lúc này giữa không trung xuất hiện một vệt sáng, trong nháy mắt hút lấy bọn họ. Nhiễm Nhiễm hoảng đến không thể mở mắt, đồng thời lại cảm giác thân thể của mình bị hai thế lực không ngừng lôi kéo, đau đớn đến kêu to, rồi chỉ có thể bấu lấy cánh tay đang túm chặt nàng.

Lúc mở mắt ra lần nữa vẫn bị ánh sáng chói mắt hong đến suýt không mở được, có điều đây lại là ánh sáng mắt trời chiếu xuống đỉnh đầu, chiếu lên thân thể, nói rõ nàng đã về lại nhân giới. Cảm giác bị xâu xé ghê tởm kia vẫn không hoàn toàn biến mất, nàng nhắm mắt bình ổn một hồi mới có thể mở mắt ra.

Nhiễm Nhiễm ngồi dậy ở giữa một vùng ma hoa hoang dại. Lúc âm giới mở cửa thì cả một biển hoa cùng với những thi thể khô quắt bị nó hút cạn đều tiêu tan thành bột phấn, nơi này lại khôi phục quang cảnh tiết trời mùa thu. Nhiễm Nhiễm cảm thấy cánh đồng hoang này càng điêu tàn hơn lúc trước, mặt đất thậm chí còn có dấu hiệu đóng băng, quần áo mùa thu nàng đang mặc lại không thể chống lạnh, nếu không điều động chân khí chỉ sợ chốc lát sẽ đông cứng.

Nhiễm Nhiễm nâng mắt nhìn bốn phía thì phát hiện cánh đồng hoang vu này ngoài nàng cũng chẳng còn ai, sư phụ và Ngụy Củ, Đồ Cửu Diên đều không biết ở nơi nào, cả bọn sư thúc Tần Huyền Tửu cũng không thấy bóng dáng. Chợt nhiên nghe tiếng đánh nhau truyền đến từ nơi xa, nàng vội vàng đứng dậy vọt tới thì thấy hóa ra là Ngụy Củ và Tô Dịch Thủy đang đánh nhau ầm ĩ.

Không, lời này miêu tả hơi không chính xác, thực tế chính là Ngụy Củ bị sư phụ nàng treo lên đánh.

Ngụy Củ hiển nhiên không có cơ hội được lợi, đường đường là tôn thượng oai phong của Xích môn lại bị đánh đến áo quần rách tươm, tóc tai rũ rượi, khí phách mất hết. Gã vốn tưởng Tô Dịch Thủy vừa mới gỡ suối linh khỏi người nguyên khí sẽ suy yếu, đã vậy còn bị gã dán bùa Tẩy hồn khiến ký ức thác loạn, nếu như Tô Dịch Thủy may mắn chạy khỏi âm giới thì đúng là một cơ hội trời cho. Thế nên lúc Tô Dịch Thủy nắm tay Nhiễm Nhiễm đi ra thì trong nháy mắt roi của gã đã vung tới.

Ngụy Củ đi một chuyến ở núi Thiên Mạch ngâm mình trong ao đen nên khôi phục không ít căn cơ linh khí, tuy bị trùng thị tiên cắn mấy vết nhưng chỉ cần nghỉ ngơi một chốc, lại ám toán không ít đạo sĩ có căn cơ, dùng linh khí của họ tẩm bổ thì tu vi lại tăng lên một tầng. Khi ở âm giới gã e ngại khí tức ở đó không tiện nên không thể đánh bừa với Tô Dịch Thủy đang mang trên người suối linh, giờ Tô Dịch Thủy trả nó trở lại, chân khí của gã hẳn vượt qua tên đã mất đi một nửa Kết Đan đó. Đây cũng là lí do Ngụy Củ nắm chắc có thể cùng Tô Dịch Thủy đi âm giới, rồi phục kích hắn ở chỗ này.

Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ được Tô Dịch Thủy vốn phải suy yếu như bệnh lại giống như được thần trợ giúp, ra tay sắc bén, chân khí mãnh liệt ép người. Một tên vừa từ âm giới trở về lại giống như được mở ra phong ấn đã lâu, tà khí tràn ngập, chiêu nào chiêu nấy đều độc ác như muốn lấy mạng. Phép thuật mà hắn sử dụng pháp thuật lại ảo diệu y hệt Ngụy Củ, đều muốn hút lấy linh khí người ta.

Lúc này Tô Dịch Thủy thậm chí còn không cần dùng dây ma, quang minh chính đại dùng ma pháp hút lấy linh khí người khác tẩm bổ. Nếu như là kẻ ất ơ nào đó chỉ sợ đã sớm bị Tô Dịch Thủy xé nát, Ngụy Củ công lực không thấp, đã vượt qua ba vị chưởng môn mà còn vô phương chống đỡ, liên tục bại lui.

May mắn đây cũng chẳng phải lần đầu Ngụy Củ ra vẻ đáng thương, cho dù Nhiễm Nhiễm đứng nhìn một bên gã cũng chẳng màng thể diện, dùng linh khí còn sót lại phun ra một màn sương đen mang theo Đồ Cửu Diên đang chật vật chuồn mất.

Lúc cánh đồng hoang vu lại lần nữa chỉ còn Tô Dịch Thủy và nàng, Nhiễm Nhiễm vui sướng chạy lại chỗ sư phụ, lại bị hắn không chút lưu tình vung tay áo đánh lui về sau.

"Ngươi rốt cuộc là ai, vì sao lại gọi ta là sư phụ? Chẳng lẽ ngươi là do Ngụy Củ phái tới để trộm kết đan của ta?"

Nhiễm Nhiễm nghẹn họng nhìn trân trân sư phụ đang nói lời lạnh lùng, nhất thời cũng không biết làm sao đáp lại, nàng đã mơ hồ nhận ra lá bùa của Ngụy Củ rốt cuộc là cái thứ quỷ quái gì.

Đằng xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn lại, thì thấy hai vị sư thúc đang cưỡi ngựa đến.

"Các người cuối cùng cũng về, bọn ta đợi ở đây đã gần tháng, lần nào tới cũng tuyệt vọng trở ra!" – Vũ Đồng đã khóc ròng đi tới, xuống ngựa trước ôm lấy Nhiễm Nhiễm rồi nói với Tô Dịch Thủy.

Trên trời một ngày bằng một năm dưới đất, thời gian âm giới hiển nhiên so với Nhân giới cũng không giống nhau, bọn Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy mình chậm chạp mấy canh giờ ở âm giới mà ở Nhân giới ước chừng đã qua một tháng. Khó trách Nhiễm Nhiễm cảm thấy thời tiết lại trở nên rét lạnh, lúc này hẳn cũng bắt đầu chớm đông.

Nhiễm Nhiễm thấy được đám người sư thúc thì trên mặt cũng không có cảm giác vui mừng, lúc sư phụ về tới Nhân giới thì nàng có cảm giác mình đã đánh mất sư phụ.

Trong cái rủi có cái may, Tô Dịch Thủy vẫn còn nhớ bọn Vũ Thần Vũ Đồng. Ký ức Tô Dịch Thủy hiện giờ kỳ lạ ở chỗ là những trò làm hắn phiền chán kiếp trước của Mộc Thanh Ca hắn hoàn toàn không quên, chỉ quên đi những sư kiện sau trận chiến Phàn Hào, quên mất Mộc Thanh Ca chết thảm thế nào dạo đó. Về phần ký ức của hai năm gần đây cũng trở nên khuyết thiếu, phàm là những chuyện có dính dáng đến Mộc Thanh Ca hắn đều quên không còn một mảnh. Bùa tẩy hồn tẩy đi tình yêu nhân gian, Tô Dịch Thủy hiện giờ quên mất mình đã từng động lòng, cũng khôi phục thành thiếu niên cố chấp không hiểu tình ái.

Lúc hắn nghe Vũ Thần nói Mộc Thanh Ca đã chết hai mươi năm, trên mặt hắn lại mang theo giận dữ:

"Lại không phải chính tay ta giết ma nữ đó ư?"

Tiết Nhiễm Nhiễm nép một bên nghe hai vị sư thúc cố gắng bổ túc thông tin cho sư phụ, trong lòng nàng đang vẩn vơ nghĩ tới lời Ngụy Củ đã tuôn ra khi ở âm giới, rằng nàng không phải Mộc Nhiễm Vũ sống lại mà chính là Mộc Thanh Ca. Trước cứ mặc kệ chuyện thật giả, giờ khắc này trong trí nhớ sư phụ không có những ký ức ngọt ngào với Mộc tiên sư mà chỉ còn nỗi oán hận khi hắn bị bắt vào Tây sơn rồi bị coi khinh đùa bỡn, nếu như nàng nói khả năng mình mới chính là Mộc Thanh Ca sống lại thì e sẽ bị sư phụ băm thành tương thịt chấm ăn.

Thế nên Nhiễm Nhiễm dứt khoát câm miệng, đứng rúc một bên yên lặng khổ sở. Sư phụ bị ếm bùa không chỉ quên những chuyện về Mộc tiên sư mà còn quên đi đủ loại ngọt ngào khi ở cùng Tiết Nhiễm Nhiễm, từ sự việc trên đảo dựa sát vào nhau ngắm cầu vồng cho đến việc rồng nhỏ nghịch nước vẫn còn hiện rõ ràng trong tâm trí, những chuyện đẹp đẽ đó lại chỉ còn một mình nàng nhớ thôi...

Tuy Nhiễm Nhiễm chuẩn bị tâm lý rằng khi trả lại suối linh thì mối quan hệ thầy trò của nàng và sư phụ sẽ lại trở về như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng ngàn vạn lần không ngờ được so với nàng tưởng tượng thì hành động của sư phụ lại còn dứt khoát hơn, đem toàn bộ ký ức về nàng trừ tận gốc rễ.

Sau khi từ cánh đồng hoang trở về trạm ngựa trong trấn thì đôi mày Tô Dịch Thủy vẫn luôn nhíu chặt, nếu không phải Vũ Đồng và Vũ Thần là tâm phúc mà hắn luôn tin tưởng thì hắn thật hoài nghi hai người này bịa chuyện lừa gạt hắn. Cái gì mà kéo dài mạng sống của nàng nên mới giữ nàng ở Tây sơn, dốc lòng dạy dỗ tài nghệ, lại còn vô cùng yêu quý? Chó má nhất chính là chuyện hắn đi âm giới là để trả lại suối linh mà vất vả lắm hắn mới trộm được, Tô Dịch Thủy thật sự nghi ngờ trước đây bản thân bị người ta bỏ bùa mới làm ra mấy chuyện vô lý như thế.

Tuy ký ức tạm thời khuyết thiếu nhưng Tô Dịch Thủy lại cảm thấy chính mình có chỗ nào đó không ổn, hắn thật sự đã làm vậy thật sao, vì sao lại làm vậy? Việc này cần phải từ từ đi tìm nguyên nhân...

Lúc nghe Tô Vực đánh bại phụ thân Bình Thân vương của mình rồi thuận lợi bước lên vương vị thì Tô Dịch Thủy rốt cuộc giận không thể nén nỗi, lạnh giọng nói:

"Lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khổ tâm tính kế hồi lâu lại thất bại như vậy? Các ngươi rốt cuộc phụ tá ta như nào, hay lại liên kết với kẻ khác tính toán ta?"

Vũ Thần và Vũ Đồng lập tức quỳ phập xuống, bất đắc dĩ nói:

"Chủ nhân, đây đúng thật là quyết định của người, hơn nữa trước đây Mộc Thanh Ca đột nhiên can thiệp vào chuyện thế tục giúp đỡ Tô Vực mới khiến cuộc chiến xoay chuyển theo hướng khác. Hết thảy mọi chuyện đều là số trời, ai cũng không thể thay đổi."

Tô Dịch Thủy nghe thấy kế hoạch mình tỉ mỉ bày bố lại thua trên tay Mộc Thanh Ca thì sắc mặc âm trầm, kẽ răng rít lên ba chữ:

"Mộc Thanh Ca!"

Ma nữ này quá ám khí, sao nàng ta lại không chết trên tay hắn đây? Có điều nghe nói hiện giờ ả đã sống lại, thù hận sâu như biển này có thể chậm rãi tính toán.

Nghĩ vậy ánh mắt Tô Dịch Thủy lại từ từ chuyển hướng qua bốn kẻ gọi là đồ đệ của hắn. Bốn đứa này đứa nào đứa nấy đều là kẻ ngốc không thể khiến người ta yêu, đặc biệt là con nhóc xinh đẹp nhất kia tuy bộ dáng coi cũng được nhưng lại là muội muội của Mộc Thanh Ca – Mộc Nhiễm Vũ... Nhớ đến nàng ta từng ám chỉ có thể vì mình mà phản bội tỷ tỷ, từ nay về sau có thể mật báo mọi chuyện với hắn thì nội tâm Tô Dịch Thủy lại toát ra sự phản cảm đối với loại nữ nhân hiểm độc này.

Con nhóc Tiết Nhiễm Nhiễm là quả mọc ra từ cây luân hồi khó trách lại có hơi thở của hắn. Đáy lòng khẽ động, Tô Dịch Thủy đột nhiên ra tay nắm lấy Nhiễm Nhiễm hút linh khí của nàng, định thu hồi linh lực kết đan, sát ý của hắn rõ ràng không hề che giấu. Đầy một đám người trong nhà đều hô lên không thể, Vũ Thần quỳ xuống ôm chặt lấy đùi chủ nhân, Vũ Thần lại giống gà mái mẹ dang tay bảo vệ Nhiễm Nhiễm:

"Chủ nhân, bọn thuộc hạ không lừa người đâu, Nhiễm Nhiễm thật sự là đồ đệ người yêu thương lo lắng nhất. Ngụy Củ chó chết không biết đã ếm bùa gì cho người mới phong ấn hết ký ức của người lại, người ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không đợi ngày hồi phục sẽ hối hận không kịp."

Tăng Dịch sư thúc bên cạnh mấp máy miệng mấy lần, muốn nói lại thôi, nhất thời sảnh đường trở nên náo loạn đến túi bụi. Anh em Vũ thị tuy không phải đối thủ của Tô Dịch Thủy nhưng đều là tôi tớ có cảm tình nhiều năm, cuối cùng làm sát khí Tô Dịch Thủy chậm hạ xuống. Nhưng hắn nói thẳng không quen giữ người xa lạ bên người, thế nên bốn tên đồ đệ vụng về này không được lại quá gần hắn.

Đầu mùa đông khi bông tuyết lần đầu tiên rơi xuống thì đám đồ đệ Tây sơn bị sư phụ vô tình mà đuổi ra đường lớn, tự mình tìm chỗ nghỉ chân. Bốn sư huynh muội thê thảm đứng dưới mái hiên nhìn nhau, Bạch Bách Sơn ngượng ngùng nói:

"Không ngờ có ngày mọi người cũng giống ta, đều bị sư phụ đuổi... Vậy cũng tốt, ít nhất khi ta trở về cũng có cái cớ, đồ đệ bị đuổi cũng không riêng mình ta."

Cao Thương cũng không ngờ một tháng ngóng trông sư phụ trở về thì chuyện đầu tiên người làm chính là bỏ rơi bọn họ, sau khi nghe nhị sư đệ nói đểu thì hắn tức đến khóc gào lên:

"Ngươi mới là đồ bỏ, chúng ta không vi phạm môn quy thì lấy tư cách gì đuổi chúng ta?"

Bạch Bách Sơn không phục:

"Huynh và Khâu Hỉ Nhi đều bị ma hoa khống chế, việc này có gì khác với ta trước đây? Những việc này đều là tâm trí không kiên định, bị đuổi là có căn cứ hẳn hoi!"

Khâu Hỉ Nhi và đại sư huynh cùng nhau khóc nấc.

Lúc này cửa lớn phía sau mở ra, đám người mừng rỡ quay đầu, cho rằng sư phụ không đành lòng nên gọi lại. Ai ngờ lại chỉ có nhị sư thúc thò đầu ra, cắn rứt nói:

"Việc này... Sư phụ các ngươi muốn ngồi thiền, chê các ngươi quá ầm ĩ, các ngươi trước cứ đi xa chút đi. Hiện giờ trời tối nên mấy tòa lầu trà lầu rượu đều đóng cửa, nhà trọ trong trấn chắc cũng đầy khách rồi. Nếu như hết cách thì các ngươi cứ đến miếu hoang ngoài thành Tây nhóm lửa tránh tuyết, đợi tuyết ngừng thì đi tìm nhà trọ sau..."

Nghe xem, lời này là lời một sư thúc nên nói sao?

Nhiễm Nhiễm nãy giờ vẫn luôn yên lặng mở miệng nói:

"Đi thôi, sư phụ mới từ âm giới về nên cần phải thanh tu."

Tuyết càng lúc càng lớn, bốn đồ bỏ Tây sơn bước ngắn bước dài tiến về phía trước. Khâu Hỉ Nhi lau nước mắt, nói:

"Nhiễm Nhiễm, chúng ta thật sự phải qua đêm ở miếu hoang sao?"

"Ai nói đi miếu hoang, đều đi theo ta!" – Lúc này phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói.

Bọn Nhiễm Nhiễm quay đầu lại nhìn, thì ra là Thập tứ sư thúc Tăng Dịch đã đuổi theo.

"Trấn Ngũ Mã ta còn một hiệu thuốc, các ngươi đến đó nghỉ tạm đi!"

Nghe Thập tứ sư thúc nói xong thì bốn người cũng ngoan ngoãn đi theo về hiệu thuốc ở thành đông, nơi này tuy nhỏ hơn trạm ngựa nhưng tốt xấu gì cũng có chỗ ở. Tăng Dịch sai người chuẩn bị chăn đệm cho mấy đứa nhóc, lại trông thấy bộ dáng ỉu xìu của Nhiễm Nhiễm, liền thừa dịp chỉ còn lại hai người thì mở miệng trấn an:

"Ngươi cũng biết sư phụ ngươi bị ếm bùa, không nên trách hắn. Nếu như ngươi không chịu được thì ta sẽ đưa ngươi về đoàn tụ với cha mẹ ngươi, ban đầu không phải ngươi đã nói với ta sẽ nhanh chóng học thành tài rồi xuống núi phụng dưỡng cha mẹ?"

Nhiễm Nhiễm trầm mặc rót cho sư thúc chén trà, đột nhiên nói:

"Lúc ở âm giới Ngụy Củ nói con mới là Mộc Thanh Ca, sư thúc biết chuyện này không thế?"

Nói xong lời này, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Tăng Dịch, biểu tình của hắn lại y hệt như bị xịt keo. Một lúc lâu sau khóe mắt hắn chợt đỏ lên, chậm rãi buông chén trà rồi quỳ phập xuống trước Nhiễm Nhiễm:

"Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, chưa thể nhận lại người. Mong sư phụ trách phạt!"

Nhiễm Nhiễm hỏi lời này vốn chỉ muốn thử xem Ngụy Củ có phải nói hươu nói vượn không thôi, nàng cũng không cho rằng Ngụy ma đầu kia thành thật. Ai ngờ sư thúc nghe xong lại phản ứng mạnh như thế, còn thật thà quỳ gối trước mặt mình.

Nhiễm Nhiễm hoảng sợ cũng vội quỳ xuống, muốn nâng sư thúc dậy:

"Thập tứ sư thúc, người đang làm gì vậy, sẽ tổn thọ con mất?"

Tăng Dịch không chịu đứng lên, nước mắt nước mũi ròng ròng:

"Lời Ngụy Củ nói đều là sự thật, người mới là Tây sơn Mộc Thanh Ca, là sư phụ chúng con, còn ả kia chỉ là đồ giả. Việc này con biết, Tô Dịch Thủy cũng rõ ràng, chỉ là hắn sợ người sẽ ôm đồm trách nhiệm kiếp trước nên mới không nói. Con cũng cảm thấy đời này cứ để người sống bình an hạnh phúc như vậy so với hết thảy đều tốt hơn, là chúng con tự tiện chủ trương, mong sư phụ đánh phạt!"

Nhiễm Nhiễm liên tục khuyên can nhưng cũng không lay động được hắn, chỉ có thể thở dài ngồi dậy nhìn Tăng Dịch đang quỳ trên đất, đầu cứ kêu lên ong ong. Một chuyến đi âm giới này lại làm âm dương điên đảo, thầy trò lộn xộn, nhất thời lòng nàng cũng rối như tơ vò, chỉ muốn an tĩnh từ từ tìm ra manh mối.

Tăng Dịch khóc lóc nhận sư phụ xong, lại không yên tâm mà dặn dò:

"Linh lực hiện giờ của sư phụ không thể sánh với Tô Dịch Thủy, hiện giờ hắn đã quên chuyện trước đây, trở thành thằng nhóc cứng đầu lúc mới vào môn hạ, người ngàn vạn lần không thể để lộ thân phận trước mặt hắn. Nói cách khác thì chỉ sợ hắn sẽ trở mặt không nhìn người!"

Nhiễm Nhiễm chớp chớp mắt, lại hỏi:

"Vậy Mộc tiên sư hiện giờ chính là Mộc Nhiễm Vũ?"

Tăng Dịch gật đầu, thở dài nói:

"Sư phụ... người cũng đừng mềm lòng như trước..."

Nhiễm Nhiễm lại cười khổ:

"Sư thúc đừng gọi ta như thế, hiện giờ ta cùng lắm chỉ là cô nhóc mười tám tuổi, sao lại làm được sư phụ ngài, nếu để ai nghe thấy thì thật kỳ quái..."

Tăng Dịch liên tục gật đầu thưa vâng. Hắn kỳ thật lại thấy việc Tô Dịch Thủy quên đi sư phụ cũng là điều tốt, giữa hai người họ là một đoạn nghiệt duyên, nếu chia tay nhau thì ai nấy đều sống tốt, cũng coi như may mắn. Bây giờ Tô Dịch Thủy không nhận nhân thân, đối với mình lạnh lùng còn xem Nhiễm Nhiễm như người xa lạ, nếu Tô Dịch Thủy muốn lấy lại Kết đan của hắn thì thật sự không xong. Bây giờ việc suối linh đã kết thúc, ngây ngốc ở đây cũng không ích lợi gì, chi bằng trước cứ đưa sư phụ nhanh chóng rời đi, rời xa ân oán kiếp trước...

Tăng Dịch tính toán như thế nên ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng đã cho gã sai vặt chuẩn bị hành lý chuẩn bị rời đi. Ai ngờ chưa tới một lúc lâu đã nghe Vũ Đồng tới tìm, nói Tô Dịch Thủy gọi Tăng Dịch qua hỏi về những sản nghiệp mà hắn đã gửi gắm.

Hiện giờ đại bộ phận sản nghiệp trên danh nghĩa Tăng Dịch đều là do năm đó khi Tô Dịch Thủy ẩn cư Tây sơn phó thác, cùng lắm chỉ là quản lý giùm người ta thôi, hiện Tô Dịch Thủy đột nhiên gọi mình qua hiển nhiên là muốn lấy lại sản nghiệp.

Tăng Dịch cảm thấy cũng không vấn đề, dù sao tài sản mấy năm nay hắn tích cóp cũng đủ hiểu kính sư phụ, có thể bảo đảm sư phụ áo cơm vô lo, nếu không quản lý những sản nghiệp đó thì hắn cũng có thể nhẹ nhõm. Thế nhưng lúc trở về trạm ngựa Tăng Dịch lại nhìn thấy nam nhân anh tuấn thanh lãnh đang ngồi nhíu mày nhìn những thứ đồ lặt vặt trước bàn.

Trên bàn có châu chấu đan bằng cỏ, đèn lồng giấy đang làm dở dang, còn có hai túi đồ ăn vặt gồm khoai lang khô và mấy thứ linh tinh khác cũng xấp xỉ một tháng. Trực giác Tô Dịch Thủy cho biết đây không phải đồ mà mình nghịch ra, nhưng anh em Vũ thị lại chắc chắn đây thật sự là hắn tự tay làm lấy, bao gồm cả những chữ viết trên đèn lồng cũng là bút tích hắn tạo ra.

Việc này thật khiến người ta giận sôi, Tô Dịch Thủy hoài nghi mình trước đây bị ếm bùa, nếu không sao lại làm ra loại chuyện nhảm nhí như thế?

Lúc Tăng Dịch bước vào, cánh tay Tô Dịch Thủy liền vung lên, đem tất cả đồ vật trên bàn ném vào thùng rác.