Tiên Đài Có Cây

Chương 48: Động Lớn Dưới Nước




Đương nhiên ban đầu Mộc Nhiễm Vũ đoán rằng mình sẽ đoạt được tư cách vào hồ Tẩy Tủy, sau đó mượn núi Thiên Mạch ngăn đám người Ngụy Củ. Thế nhưng nàng tuyệt đối không ngờ ngoài dự liệu là Tiết Nhiễm Nhiễm cũng vào được đây, cuối cùng mèo mù vớ chuột chết qua ải. Bây giờ nhìn sự việc diễn biến đến mức này cũng tốt, nếu như Ngụy Củ cùng nàng ta đồng quy vu tận thì hoàn toàn không còn hậu hoạn gì nữa, Tô Dịch Thủy cho rằng chỉ có mình hắn là có cách giải độc nước oán sao?

Nghĩ đến bản thân lập tức có thể giải được độc nước oán, trên mặt Mộc Nhiễm Vũ không khỏi lộ ra vẻ tươi cười...

Lần thứ hai Ngụy Củ lên tiếng hối thúc, Mộc Nhiễm Vũ chỉ lạnh lùng hừ một tiếng đem viên bùn cuối cùng trong ngực ném vào trong một khe rãnh, nhắm mắt niệm chú thôi thúc viên bùn rồi phi thân qua cầu rời đi. Sự tình Ngụy Củ có mặt ở núi Thiên Mạch tuyệt không để lộ ra ngoài, nếu không âm mưu của nàng và Ôn Hồng Phiến sẽ có nguy cơ lộ tẩy, nàng phải thừa dịp bọn Cao Thương Vệ Phóng còn chưa xuống núi ra tay ngăn cản. Nghĩ vậy thân thủ Mộc Nhiễm Vũ cực nhanh, bật vài cái đã qua cầu đuổi về phía đám người Vệ Phóng.

Ánh mắt Tiết Nhiễm Nhiễm vô thức quét qua đúng lúc Mộc sư tôn ném viên bùn, nàng sực nhớ tới trong ảo cảnh của lão tiên Dược hình như Mộc sư tôn cũng hành động y như thế, trong lòng liền nổi lên nghi hoặc. Mộc sư tôn ném đi nhiều viên bùn như vậy chắc không phải chỉ để vứt bỏ những thứ đồ vướng víu trên người đi?

Đúng lúc này những chỗ viên bùn rơi xuống đột nhiên toát ta làn sương màu đỏ, Bạch Hổ đang đấu cùng Ngụy Củ rên lên một tiếng ủi vào người Nhiễm Nhiễm giống như ta hiệu nàng mau chạy đi, bản thân nó thì thay nàng bọc hậu. Nhiễm Nhiễm phát giác có điều không ổn, thế nhưng lúc nàng muốn xuống núi thì đã không còn kịp, làn sương đỏ khuếch tán rất nhanh, những chỗ ban đầu Mộc sư tôn ném viên bùn cũng dần vỡ ra lan rộng.

Chờ Nhiễm Nhiễm nghe được hàng tá tiếng "ong ong" vang lên nàng mới tỉnh ngộ ra cái thứ sương đỏ này ấy vậy mà lại là đám trùng màu đỏ bay lít nha lít nhít. Ngụy Củ cũng từ phía sau nhảy ra, không còn cắm đầu đánh đấm gã cũng đảo mắt thầm kêu một tiếng không xong.

Đám côn trùng ban đầu chỉ như hạt vừng, thời khắc đón gió thì tăng trưởng như hạt đậu, chỉ trong một cái nháy mắt đã lan khắp nơi. Ngụy Củ cũng nhận ra đám trùng này, tức giận đến mức gương mặt trắng nõn cũng đen thui:

"Thị tiên trùng! Mộc Thanh Ca mẹ nhà hắn điên rồi sao? Thế mà lại đưa thứ này đến!"

Trùng đỏ giống như có mục tiêu chung nên đồng loạt hướng về phía Ngụy Củ cùng Nhiễm Nhiễm, còn có Bạch Hổ đánh tới. Nhiễm Nhiễm vội vung lên gậy cơ quan hình thành một vòng xoáy khí lưu chống lại đám côn trùng nhưng vẫn có một hai con rơi xuống tay và cổ, trong nháy mắt những vết đốt khiến tay và cổ nàng run lên, linh khí vừa tràn đầy trong đan điền đột nhiên có loại cảm giác bị hút mất.

Bạch Hổ cấp tốc nhào về phía Nhiễm Nhiễm, dùng thân thể to lớn bao lấy nàng, chặn lại đợt công kích thứ nhất của đám côn trùng. Nhiễm Nhiễm chôn mặt dưới đám lông mềm mại của Bạch Hổ, bên tai nghe được tiếng nó đau đớn nghẹn ngào, hiển nhiên sức ảnh hưởng của trùng đỏ đối với linh thú cũng hết sức lợi hại.

Đám thị tiên trùng này không phải là vật ở Nhân giới, bọn chúng sống nhờ gặm nhấm linh lực, cái ống chích dài nhọn có thể đâm tận xương thịt không ngừng hấp thụ linh lực của người ta. Trong lúc hổ trắng che Nhiễm Nhiễm lại, trên người của nó lập tức bám đầy một đám trùng, may mắn nó da dày lông rậm nên tạm thời có thể ngăn cản một chốc.

Thừa dịp này hổ trắng đứng nửa người dậy, đột nhiên mở giọng trầm thấp nói bên tai Nhiễm Nhiễm:

"Ôm lấy ta, ta sẽ nhảy xuống nước."

Lời Bạch Hổ nói sát bên tai làm Nhiễm Nhiễm giật nảy mình, bởi vì thanh âm trầm thấp này rõ ràng là sư phụ Tô Dịch Thủy! Nàng không suy nghĩ nhiều vội ôm lấy bụng nó, sau đó hổ ta mang theo nàng cùng nhau nhảy xuống cốc sâu bên dưới cầu.

Thời điểm nhảy xuống nàng quét mắt nhìn Ngụy Củ vẫn đang dùng lửa thiêu đốt thị tiên trùng, ban đầu thì rất có hiệu quả, có điều lửa của gã cũng do linh lực khởi tạo nên đối phó với loại yêu vật ăn linh lực này lại giống như dùng rượu độc để giải khát. Đám trùng đỏ mặc dù bị thiêu chết rất nhiều nhưng chỉ cần kẻ trước vừa ngã xuống thì kẻ sau lại tiến lên, thậm chí tại ngọn lửa sinh ra trên bàn tay Ngụy Củ rất nhanh đã bao trùm một lớp đỏ rực côn trùng, nhìn qua khiến người ta sởn gai ốc!

Tiếp theo thế nào thì Nhiễm Nhiễm cũng không rõ bởi vì nàng và Bạch Hổ đã rơi vào bên trong cốc sâu, không biết qua bao lâu cả hai mới nặng nề rơi tõm vào trong nước. Ngay sau đó Ngụy Củ bị đốt đến kêu to cũng nhảy xuống theo, lực rơi mạnh mẽ vào nước mới tạm thời tách đám thị tiên trùng ra khỏi da thịt gã. Đám thị tiên trùng nếm được mùi vị thơm ngon của linh khí cũng không sợ nước mà tiếp tục đánh tới.

Ngụy Củ tiến vào phát hiện hổ trắng dẫn Nhiễm Nhiễm men theo đầm nước bơi vào một huyệt động, gã cũng bơi sát theo sau. Thì ra dưới đầm lại thông với một hang động, bơi qua một đường nước là tới. Nhiễm Nhiễm là người duy nhất trong ba kẻ không bị đốt nên linh lực vẫn còn tạm được, nàng bèn dùng linh lực chuyển một tảng đá lớn đến ngăn chặn lối vào duy nhất kia.

Bên trong đen kịt một màu, Ngụy Củ dùng tay nhóm lửa chiếu sáng bốn phía, gã ngạc nhiên phát hiện nơi này lại là một căn phòng ngủ có cả giường và giá sách. Vào sâu trong phòng không gian liền trở nên sáng sủa mà không cần đốt đèn, ngoài cửa sổ xuyên qua những tia nắng, bươm bướm múa lượn trước đám hoa thược dược, thậm chí còn mơ hồ truyền đến âm thanh trẻ con vui đùa ầm ĩ bên mẫu thân.

Trong mũi Nhiễm Nhiễm vẫn hít được mùi ẩm mốc trong động nước, thân thể nàng cũng không cảm nhận được ánh nắng ấm áp nên liền hiểu ra:

"Nơi này.. đều là ảo tưởng sao?"

Cũng giống như lần trước nàng lạc vào nông trại của lão tiên Dược, đây hẳn cũng là một đoạn ký ức hóa thành ảo cảnh, chỉ không biết vị thần tiên nào đem ký ức lãng quên tại nơi này.

Ngụy Củ ngồi bẹp trên đất. Gã vừa dùng toàn lực ngăn cản côn trùng khiến cả người đều là vết đốt, lúc này chỉ thấy toàn thân vô lực nên tự nhiên phải cảnh giác xem Nhiễm Nhiễm có ý đánh lén gã hay không. Thấy Nhiễm Nhiễm không chú ý đến mình, Ngụy Củ lên tiếng:

"Đây có thể là ký ức bị phong ấn của Thuẫn Thiên, nghe nói lúc phi thăng phải bỏ tất cả tạp niệm chốn nhân gian nên thường sẽ phải phong ấn lại, về sau còn có thể đến nhìn xem."

Nhiễm Nhiễm nghe gã nói cũng thấy có lý, trong trí nhớ của Thuẫn Thiên hình như có trẻ con và phụ nữ, xem ra trước khi ngài ta thành tiên cũng đã cưới vợ sinh con.

Lúc này bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi:

"Phu quân, đến ăn cơm này!"

Sau đó là một chuỗi tiếng cười khanh khách của con trẻ:

"Nếu cha không đến, Bảo nhi sẽ ăn hết đùi gà!"

Thế nhưng cánh cửa phòng từ đầu chí cuối cũng không có ai đẩy ra, tiếng kêu cứ vậy lặp đi lặp lại...

Một con chim lông đỏ có vòng lông tơ trắng hình trăng lưỡi liềm trên cổ bỗng bay tới, ở trên cửa sổ nhảy tới nhảy lui. Giữa tiếng hát ru dịu dàng như dòng nước an tĩnh uốn lượn không một gợn sóng, con chim nhỏ cũng như say mê, co lại thành một quả cầu nhung nho nhỏ yên lặng nghiêng cổ nghe ngóng..

Có lẽ thứ trước đây Thuẫn Thiên không dứt bỏ được nhất chính là vợ con của mình, thế nhưng đoạn ký ức mà ngài cố hết sức phong ấn lại chỉ nghe tiếng chứ không thấy người, từ đầu đến cuối cũng chẳng thể nhìn thấy mặt nữ tử cùng đứa trẻ kia. Rốt cuộc vì sao ngay cả trong hồi ức ngài ta cũng không dám đối mặt vợ và con trẻ?

Nàng cũng không nghĩ nhiều chỉ tranh thủ thời gian ngồi xuống kiểm tra thương thế hổ trắng, thời điểm vào nước đám trùng trên người nó đều bị văng đi, chỉ còn một loạt vết thương lít nha lít nhít khiến da lông đều bị nhuộm đỏ. Nhiễm Nhiễm đau lòng ôm lấy nó, sờ lên đầu nó rồi lấy một gói thuốc nhỏ trong người, mặc dù thuốc bên trong đều ướt nhưng vẫn còn có thể dùng được. Nàng giúp hổ trắng bôi thuốc lên trên, hy vọng có thể giảm đau để nó dễ chịu một chút.

Vừa nãy nàng thật sự không nghe nhầm, con hổ này đích thật là nói chuyện, lại còn dùng giọng của sư phụ mình. Chuyện này rốt cuộc là thế nào, chẳng lẽ sư phụ nàng là hổ tinh? Hình dáng sư phụ quả là cùng người phàm có hơi khác biệt, nếu là yêu quái biến thành cũng có khả năng xảy ra... dù sao hồ ly tinh hết thảy đều rất mê hoặc...

Lão hổ lúc này giương ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, quả thật cùng sư phụ giống nhau như đúc! Nhiễm Nhiễm chợt tỉnh ngộ, khó trách hai ngày nay nàng liếc con hổ này luôn cảm thấy là lạ, luôn cảm thấy con hổ này tự dưng toát ra một loại uy nghiêm không rõ nguyên nhân. Nhiễm Nhiễm nhớ đến mấy ngày nay mình ôm lấy Bạch Hổ vuốt lông cọ mặt, còn cào cụng của nó... lập tức có loại cảm giác luống cuống không nói nên lời!

Sư phụ! Xin tin tưởng đồ nhi! Con cũng không phải ngấp nghé sắc đẹp của người mà cố ý phi lễ!

Đúng lúc này bên tai nàng lại vang lên giọng nói thanh lãnh của Tô Dịch Thủy:

"Trong túi tiền của ngươi có bùa vàng ta đưa, ngươi đem dán lên người Ngụy Củ. Nếu muốn ra khỏi nơi này vẫn còn cần dùng đến gã, tạm không thể giết."

Nhiễm Nhiễm lúc này mới rõ ràng là sư phụ dùng thuật truyền âm nên chỉ có một mình nàng có thể nghe thấy.

Ngụy Củ vẫn ngồi một bên điều tức. Ban nãy gã đã bị thương khi đấu với Nhiễm Nhiễm và hổ trắng, về sau còn bị tiên trùng đốt nên càng phải tự điều dưỡng. May mắn là linh lực bị hút đi cũng không nhiều, Bạch Hổ cũng vì che chở nha đầu đó mà bị thương nên cũng hao tổn linh lực, một mình Nhiễm Nhiễm thì không đủ để uy hiếp gã đâu.

Về phần Mộc Thanh Ca cũng không cần chờ ao đen cắt mất chân tình gì sất, gã hiện chỉ hận không thể bắt được nàng ta, một chiêu bẻ cổ nàng. Dù sao gã đã trả chìa khóa trở lại, hồn thề cùng Tô Dịch Thủy lúc trước xem như được giải, giết Mộc Thanh Ca chắc là không sao.

Đang nghĩ ngợi đột nhiên cảm giác có người đến, còn chưa kịp phản ứng thì trên mặt đã bị dán một lá bùa.

Nhiễm Nhiễm không ngờ lá bùa có thể dán một cách thuận lợi như vậy, cùng lắm là thuận tay thử một lần, ai dè Ngụy Củ vậy mà không tránh nên cứ thế dán lên. Gã ta trừng mắt phượng cắn răng nghiến lợi nói:

"Gỡ bùa ra, đánh lén như thế thì chính đạo cái gì?"

Nhiễm Nhiễm thở dài một hơi, nàng ngồi xuống mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày với Ngụy Củ, sau đó ngại ngùng cười:

"Ta đánh không lại ngài, chi bằng bỏ bùa ngài rồi cả hai đều yên lặng ngẫm nghĩ xem làm cách nào rời khỏi."

Hiện tại Ngụy Củ hối hận nhất chính là ban nãy cự tuyệt Mộc Thanh Ca, không cùng nhau chơi chết con nhãi này. Có điều trước mắt gã đã rơi vào thế hạ phong, mặc dù có thể vào ao đen cấp tốc nhưng bị đám tiên trùng hút đi không ít nên đan điền có hơi trống rỗng, cần tụ khí dưỡng sinh. Nghĩ vậy gã cũng không muốn khiêu khích khiến con nhóc này hạ độc thủ, lạnh lùng nói:

"Chỉ có ta biết cách phá giải thứ tiên trùng kia, nếu ngươi muốn thoát khỏi đây còn phải cần ta giúp đỡ!"

Ý tứ chính là thông báo cho Tiết Nhiễm Nhiễm đừng tưởng nhân cơ hội này gây bất lợi cho gã, gi.ết chết gã thì chính nàng cũng sẽ bị vây chết tại đây. Nhiễm Nhiễm thành khẩn biểu thị Ma tôn lo lắng thái quá, nếu như gã có thể lập hồn thề cam đoan không tổn thương tính mệnh nàng và Bạch Hổ thì nàng sẽ lập tức vì ma tôn gỡ bùa.

Ngụy Củ hừ lạnh một tiếng, gã không đáp ứng ngay mà lại nhắm mắt tiếp tục điều tức.

Nhiễm Nhiễm tạm thời giải quyết xong đại ma đầu nên có thể buông lỏng chút. Nơi này chỉ là ảo cảnh nên giường chăn chỉ là đồ giả, thế nên nàng để hổ trắng nằm lên đùi mình giúp nó dễ chịu hơn một ít. Chỉ là bây giờ nó là Canh Kim Bạch Hổ chứ không phải mèo con, một cái đầu lớn đặt lên chân có cảm giác rất nặng. Bạch Hổ bị thương hết lần này tới lần khác nên có hơi nhõng nhẽo, lúc Nhiễm Nhiễm gọi nó nó chỉ rũ mí mắt rúc vào ngực nàng.

Nghĩ đến đây có thể là sư phụ, tay chân Nhiễm Nhiễm lập tức hơi luống cuống. Đúng lúc này thanh âm Tô Dịch Thủy lại vang lên bên tai:

"Ta dùng thuật ngự thú để tinh thần của mình và Bạch Hổ tương liên, có điều bây giờ linh khí của nó chảy quá nhanh nên ta cũng không biết điều khiển được nó bao lâu nữa. Ngươi phải tranh thủ thời gian điều tức linh khí vừa mới hấp thụ mới có thể sử dụng thuận tiện hơn, đám thị tiên trùng kia mặc dù rất hiểm ác nhưng mỗi khi chiều xuống chúng sẽ thiếu dương khí để hoạt động, thực lực suy giảm rất nhiều. Lúc đó ngươi bảo Ngụy Củ dùng lửa mở đường, hẳn là có thể lao nhanh xuống núi...."

Nói đến đây âm thanh sư phụ có phần suy yếu. Nhiễm Nhiễm hiểu ngay, cái gọi là thuật ngự thú tức đem mình cùng linh thú hợp thể, hiện thân thể Bạch Hổ đầy thương tích đồng nghĩa với việc sư phụ cũng không rõ tổn thương.

Lúc này Ngụy Củ cũng điều tức xong, giải tỏa được một ít hờn dỗi, khuôn mặt dính lá bùa ngoài cười nhưng trong không cười nói:

"Nhóc con, ngươi có thể hàng phục được thú cưỡi của Mộc Thanh Ca cũng xem như có chút tài năng đấy. Chỉ là sư phụ ngươi có nói với ngươi rằng loại thú hoang này tính tình hay thay đổi, vừa giây trước có thể nũng nịu với ngươi nhưng giây sau có thể một ngụm cắn rớt đầu ngươi không nhỉ?"

Nhiễm Nhiễm trung thực đáp:

"Sư phụ chưa từng nói, người chỉ bảo ta đề phòng đám người Xích môn. Có điều ta thấy ngươi cũng không đáng ghét như sư phụ nói, tối thiểu nhất là có bản lĩnh, lúc quyết đấu cũng có dáng vẻ nam nhân. So với đám đệ tử phái Cửu Hoa lại tốt hơn rất nhiều..."

Bởi còn cần phải dùng tới gã nên Nhiễm Nhiễm cố ý chọn lời dễ nghe, vỗ mông ma đầu rắm thối. Những lời này dường như rất được lòng Ngụy Củ, mắt phượng của gã nhướng lên nói:

"Những tên khốn ra vẻ đạo mạo kia sao có thể so sánh được với ta?"

Bạch Hổ trong ngực Nhiễm Nhiễm có vẻ không thích nghe nàng nghĩ một đăng nói một nẻo mấy chuyện tào lao nên hơi ngẩng đầu, đôi mắt hổ to lớn trừng nàng đăm đăm. Nhiễm Nhiễm thè lưỡi, là thói quen nhất thời thôi mà, nàng bèn gãi gãi cằm nó, Bạch Hổ không khống chế nổi bản năng cả người lăn lộn khiến Nhiễm Nhiễm lại càng hứng thú mà cào. Sư phụ à, đồ nhi thật sự không phải cố ý...

Lúc này cũng không biết là sư phụ hay Bạch Hổ đang rất cố chấp hưởng thụ cảm giác ngưa ngứa thoải mái này, Nhiễm Nhiễm không còn cách nào đành phải tiếp tục cào cái cằm nó. Nàng còn phải không ngừng lôi kéo Ngụy Củ, hòa hoãn bầu không khí ngươi sống ta chết trước đây.

"Ngụy tôn thượng, hiện bên ngoài đều là tiên trùng, chúng ta cũng không thể cứ để bị vây ở đây. Không biết ngài đã nghĩ ra biện pháp gì chưa?"

Ngụy Củ hừ lạnh một tiếng:

"Mộc Thanh Ca cố ý gài bẫy ta, không biết nàng ta lấy đâu ra nhiều tiên trùng như vậy? Thứ này ký sinh trên xác thối Ma Sơn, muốn trưởng thành cũng mất hai mươi năm, nếu như không phải là chăn nuôi tỉ mỉ cũng không thế khuếch tán dưới mặt trời nhanh như vậy.."

Nhiễm Nhiễm rõ ràng ý tứ trong lời Ngụy Củ. Mộc Thanh Ca vừa sống lại còn chưa tới một năm, nàng ta tìm đâu ra mấy thứ côn trùng hiếm có này, càng không có khả năng tự mình bồi dưỡng. Như vậy ai cho Mộc Thanh Ca? Về việc này sợ phải đến gặp Mộc sư tôn mới có thể tường tận. Còn chuyện Nhiễm Nhiễm lo lắng lúc này là việc đám côn trùng có thể lan ra khỏi núi Thiên Mạch xuống dưới chỗ nhị sư thúc dưới núi hay không.

Ngụy Củ thở phào một hơi chậm rãi mở mắt, nhìn kỹ con nhóc đang há miệng trầm tư. Bình tĩnh xem xét thì dù nàng ta không phải mỹ nhân xinh đẹp động lòng người như Mộc Thanh Ca nhưng chí ít mặt mày cũng thanh tú, nhất là ánh mắt linh động, càng nhìn lâu càng thấy thuận mắt kia. Chỉ là gã đang híp mắt nhìn thì đột nhiên phát hiện con hổ trắng nọ cũng ngẩng đầu cảnh giác cản trở anh mắt dò xét của mình, Ngụy ma đầu hừ lạnh một tiếng, con súc sinh không thức thời này, chẳng lẽ nghĩ là gã coi trọng con nhóc xấu xí đó sao?

Mặc dù bị dính bùa nhưng trong lòng gã cũng không vội, bởi gã biết chỉ cần khôi phục chân khí tự nhiên có thể phá giải bùa này, trước cứ để con nhóc kia đắc tội một chút cũng không sao..

Trong lòng Ngụy Củ đang nghĩ ngợi đột nhiên lại có một lá bùa "bốp" một cái dán lên trán gã ---, con nhóc lại thu tay ngại ngùng cười:

"Ngụy tôn thượng công lực quá cao thâm, không ngại ta lại dán thêm một cái chứ?"

Ngụy Củ vất vả lắm mới tập hợp được chân khí lại lập tức bị đập tan, gã chậm rãi nhếch miệng, nghiến răng nghiến lợi cười nói:

"Tiết... Nhiễm Nhiễm đúng không? Ngươi làm thì cũng làm rồi, cần gì hỏi lời thừa thãi?"

Nhiễm Nhiễm còn muốn tiếp lời gã nhưng Bạch Hổ đã cắn vạt áo nàng kéo ra sau, ra hiệu cách xa Ngụy Củ một chút.

"Không cần nói nhảm với gã, gã cần mạng tất sẽ liên thủ cùng ngươi.. gãi sau lưng ta một chút, vết thương có hơi khó chịu."

Nghe sư phụ truyền âm Nhiễm Nhiễm lại tiếp tục xoa bóp sau lưng cho Bạch Hổ, sau đó nàng nghe lời không nói nhiều với Ngụy Củ nữa, ngồi xuống bắt đầu ngưng thần. Sau khi ra khỏi hồ Tẩy Tủy thì cảm giác khí tức trong đan điền phun trào kịch liệt, một chốc lại một chốc phải điều tức. Nhìn dáng vẻ Ngụy Củ nhắm mắt không nói lời nào, hẳn là cũng y như nàng đi.

Một lát sau Nhiễm Nhiễm đã nhập hóa đến cảnh giới thanh minh, vượt qua vách đá đầm nước có thể nghe được rõ ràng âm thanh bên ngoài. Tiếng "ong ong" của đám trùng vẫn chưa từng gián đoạn, cũng không biết đại sư huynh có kịp thời xuống núi tránh khỏi thảm họa côn trùng này hay không...

Ngụy Củ đột nhiên lên tiếng:

"Nhóc con, ta bằng lòng lập hồn thề với ngươi, nhưng trước tiên ngươi cũng phải thề gỡ bùa cho ta trước."

Ban nãy Ngụy Củ cũng thử mấy lần nhưng phát hiện dùng chân lực chính mình không thể mở được, không biết nàng ta từ đâu mà có được thứ bùa do cao thủ trong ngành bùa viết ra. Trốn không thoát nên Ngụy Củ chỉ có thể chấp nhận đề nghị của Nhiễm Nhiễm, nhưng lát nữa gã sẽ lươn lẹo trong lời nói, chỉ không làm hại nàng ta trên núi Thiên Mạch, chờ xuống núi lại tính sổ sau.

Nhiễm Nhiễm gật đầu đồng ý, sau khi ước hẹn cẩn thận nàng liền từ trên mặt gã lấy xuống lá bùa. Tích tắc vừa tháo bùa Ngụy Củ đột nhiên vươn người nắm lấy cổ tay Nhiễm Nhiễm kéo vào trong lồ.ng ngực, Nhiễm Nhiễm cũng không bối rối liếc mắt nhắc nhở ma tôn:

"Ngươi... kết cục của vi phạm hồn thề rất thê thảm..."

Nguy Củ đang nắm cổ tay nàng có chút thất thần, làn da của con nhóc này lại tinh tế tỉ mỉ như thế, chỉ nắm tay một cái mà đã có cảm giác mềm ngọc ngưng son...

Không đợi gã thưởng thức thêm một chút thì con hổ kia đột nhiên phát ra tiếng gầm phẫn nộ rung trời, lập tức hướng về phía gã mà nhào tới. Ngụy Củ lập tức buông tay tránh né, gã suýt thì quên mình mới thề không làm hại con súc sinh này, thế nhưng nó cũng không có thề sẽ không làm hại gã, nếu như trêu chọc nó ắt phải hao tâm tổn sức một phen.

"Chỉ nắm tay ngươi một chút thì vi phạm hồn thế cái gì? Con bé này không phải chưa có người yêu, chưa biết yêu nên thẹn thùng hả?"

Mặc dù không nắm tay nhưng Ngụy Củ cũng nhịn không được thả thính một chút, gương mặt nàng ta cũng coi như thanh tú, dáng vẻ lại động lòng người, làn da cũng tinh tế tỉ mỉ... Không biết Tô Dịch Thủy hay ra vẻ đạo mạo kia có từng nếm qua thức ăn tươi, chấm mút thứ nước trái cây ngọt lành này...

Nhiễm Nhiễm cũng không rảnh để ý gã, nàng dở khóc dở cười nhìn con hổ đang liếm tay nàng, giống như chê tên Ngụy Củ dơ bẩn. Nó dứt khoát cắn nàng một cái, bên trong miệng phát ra thanh âm phù phù rất không vui. Ờ thì... sư phụ mặc dù đang hợp thể với Bạch Hổ nhưng hiển nhiên sẽ không khống chế được phản ứng bình thường của nó chứ nhỉ, cái trò cắn ngón tay nàng đích thật là trò con hổ này ngày thường hay làm nhất.

Đợi trấn an nó xong, Nhiễm Nhiễm ngẩng đầu nghiêm túc nói:

"Ta biết yêu hay không không quan trọng, thế nhưng cái bụng tôn thượng cũng sôi ùng ục lên rồi, nếu không ra ngoài ta sợ ngài sẽ đói xỉu."

Nàng nói thế vì cảm thấy mình rất đói, đột nhiên dư thừa chân khí nên phải càng dùng sức điều tức lại, cảm giác này đúng là ngay cả tuyệt thực cũng làm không xong.

Quả nhiên sau khi nói ra trong bụng Ngụy Củ cũng réo lên ùng ục, Nhiễm Nhiễm lấy túi đồ ăn vặt của mình, mặc dù khoai lang khô đã hơi ướt nhưng có thể dùng để đỡ đói. Thấy gã nhìn miệng nàng, Nhiễm Nhiễm cũng đưa cho gã một ít, lần này gã không khách khí mà một ngụm đã ăn xong. Đồ ăn vặt của con nhóc này thật ra ăn cũng ngon lắm...

Ban nãy Nhiễm Nhiễm vừa vào động đã lấy đồng hồ nước Tăng Dịch sư thúc cho bày ra một bên canh giờ, vẫn luôn tính toán thời gian vào động, hiện giờ cảm giác đã ở đây đủ lâu. Thế là nàng nói:

"Lúc chúng ta rơi xuống nước đương là buổi trưa, nắng gắt là thời điểm thị tiên trùng cực thịnh. Bây giờ trời chạng vạng tối không có ánh nắng, đám trùng kia cũng không còn lợi hại như trước nữa, chúng ta có thể thừa cơ phá vây."

Ngụy Củ không nghĩ tới nàng tuổi nhỏ nhưng lại biết điểm yếu của thị tiên trùng, đúng là ngoài tưởng tượng của gã. Có điều nàng nói đúng, hiện tại chính là thời cơ tốt để phá vòng vây.