Tiến Công Sủng Phi

Chương 256: Bắt cóc Hoàng hậu (1)




Edit: Phương Thục viện.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.

"Được rồi, trẫm đã nói xong, chư vị ái khanh còn chuyện gì không?" Tề Ngọc nhìn đám người phía dưới, không ai dám hé răng, vừa lòng hừ lạnh một tiếng.

Thân thể cứng đờ chậm rãi thả lỏng ra, nghiêng nghiêng dựa trên long ỷ, khóe mắt nhướng lên làm một thủ thế với Lý Hoài Ân, sau đó thảnh thơi ngồi chờ.

"Hữu bổn khải tấu, vô bổn bãi triều[1]." Lý Hoài Ân lập tức bước lên một bước dài, tiếng nói lanh lảnh cắt ngang qua đại điện, làm màng tai người khác phát đau.

[1] Hữu bổn khải tấu, vô bổn bãi triều (有本启奏,无本退朝): Có sớ thì dâng lên, không có sớ liền bãi triều.

Triều thần quỳ đầy đất trong điện, vậy mà ngay cả một tiếng động cũng không có. Ai cũng không dám nói chuyện, ngay cả hít thở cũng cố gắng ngừng lại, cứ như vậy quỳ không nhúc nhích trên mặt đất, chỉ sợ chỉ cần tạo ra chút tiếng vang sẽ làm Hoàng thượng chú ý.

"Thế nào, trước kia chư vị ái khanh thích nhất là đôi co với trẫm, hôm nay sao một câu cũng không có? Trẫm thấy các ngươi lúc vừa tiến vào Quang Minh điện đều là dáng vẻ nóng lòng muốn thử, chẳng lẽ là thương thảo chuyện mưu phản sao?" Tề Ngọc thấy bộ dạng nhu nhược lúc này của bọn họ, trong lòng lại nổi lên cảm giác muốn làm nhục.

Quân quân thần thần, phụ phụ tử tử, chỉ một câu đơn giản như vậy nhưng luôn có người không nắm rõ được vị trí của mình. Những lần khiêu khích lặp đi lặp lại của đám triều thần đã sớm làm hắn mất kiên nhẫn. Lần này, Tề Ngọc không muốn nhận sự đầu hàng của bọn họ nữa, ngược lại còn muốn bọn họ vĩnh viễn nhớ kỹ lần giáo huấn này.

Lúc hai chữ "Mưu phản" phát ra từ miệng ngôi cửu ngũ, không ít thần tử đã bắt đầu run rẩy, đầu gối quỳ cũng không xong, cánh tay nhũn ra không chịu nổi tư thế phủ phục trên mặt đất.

"Chúng thần không dám, Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!" Đám triều thần lại bắt đầu run rẩy xin tha, đã sớm hối hận đến xanh ruột, bọn họ sao lại quên đương kim Hoàng đế là người trong mắt không chứa nổi một hạt cát chứ!

“Không dám? Vạn tuế?” Tề Ngọc một lần nữa bị hai câu này chọc giận, hắn lập tức đưa tay, vươn ngón trỏ chỉ đám triều thần đang quỳ gối trong điện.

"Trẫm dám sống đến vạn tuế sao? Không dám, như vậy chẳng phải sẽ bị các ngươi chọc giận một vạn năm sao! Hừ, thật là hoang tưởng đại mộng xuân thu! Trong lòng các ngươi suy nghĩ cái gì trẫm đều biết rõ, đôi mắt trợn tròn không chịu xem non sông khắp chốn, quan tâm chuyện thiên hạ mà cả ngày chỉ nhìn chằm chằm hậu cung của trẫm, quản việc nhà của trẫm! Lỗ tai dài không biết lắng nghe chuyện tám phương, tìm hiểu nỗi khổ của bá tánh, ngày đêm chỉ biết quan tâm chủ tử nào ở hậu cung xảy ra chuyện! Các ngươi thật đúng là thần tử giỏi của trẫm!" Mỗi lần Tề Ngọc thay đổi phương hướng ngón tay, đám triều thần liền gắng sức rụt cổ, đầu càng cúi thấp, chỉ sợ ngón tay của Hoàng thượng sẽ chỉ vào mặt bọn họ.

"Trẫm nói cho các ngươi biết, chuyện này không để yên đâu! Việc nhà của trẫm cũng không cần các ngươi nhọc lòng, cho dù ngày mai trẫm cho phi tần hậu cung dọn đến am ni cô thay Đại Tần tụng kinh niệm Phật, nếu các ngươi dám ở trước mặt trẫm thả r*m, trẫm diệt cửu tộc của các ngươi!" Tâm tình Hoàng thượng quá mức kích động, lời nói vừa thốt ra cũng không còn dễ nghe.

Sau khi Hoàng thượng cuồng nộ lên tiếng, ngay cả tiếng hít thở trong đại điện cũng không nghe thấy. Có mấy người nhát gan, thân thể run rẩy như vỏ trấu trên sàng, còn những lão thần trái tim không tốt, sắc mặt vô cùng tái nhợt, nhìn đã lung lay sắp đổ.

"Bãi triều!" Tề Ngọc không muốn nhìn bộ dáng chật vật của những thần tử này nữa, trực tiếp ném ra một câu rồi đi vào nội điện.

"Bãi triều..." Tiếng nói lanh lảnh của Lý Hoài Ân một lần nữa truyền ra, tuyên bố lần thượng triều ác mộng sáng nay cuối cùng cũng kết thúc. Tuy rằng vẫn còn sáng mai, và vô số sáng ngày sau nữa, nhưng ít nhất lần kết thúc hôm nay làm bọn họ có thể hòa hoãn một chút.

Bóng dáng Hoàng thượng rời đi một lúc lâu mới bắt đầu có triều thần phản ứng lại, run rẩy đứng dậy rồi chậm rì rì bước ra khỏi điện. Bình thường sau khi bãi triều, bọn họ sẽ tụ tập tốp năm tốp ba với nhau, nếu gặp được triều thần quen biết còn hẹn nhau uống vài ly. Còn hôm nay, bộ dáng tìm hoa hỏi liễu nhàn hạ đó hoàn toàn biến mất, tất cả đều thấp eo rụt cổ, một mình đi trên đường, tới chỗ xe ngựa nhà mình dừng liền lập tức lên xe, ngay cả quay đầu cũng không dám.

Đương nhiên vẫn có ngoại lệ, ví như Hứa gia đang nguyên khí đại thương. Trên triều, quan viên họ Hứa sôi nổi tụ tập đến bên người Hứa lão Hầu gia, hy vọng ông có thể nghĩ ra cẩm nang diệu kế nào đó, cho dù không thể giúp những người ở ngoài kinh đô thoát thân, thì cũng có thể giữa được địa vị của Hứa gia ở kinh đô.

Dù sao một gia tộc như Hứa gia vô cùng dây mơ rễ má, trước kia đi đâu cũng có thân thích giúp đỡ, vô cùng uy phong lẫm liệt. Nhưng bây giờ Hứa gia có lẽ rất nhanh sẽ trở thành con chuột cho mọi người đánh, quan viên khác họ tránh còn không kịp. Đã từng là gia tộc đi đến đâu cũng có thể hoành bá một phương, bây giờ chỉ thể để người khi dễ.

Sắc mặt Hứa lão Hầu gia tái nhợt, nhìn những người đang tụ tập quanh mình, đa số đều là cháu trai, cháu ngoại, nhưng ông lúc này cũng không có cách xoay chuyển tình thế. Nếu lần này Hoàng thượng hành động thật, ông đã là người bước nửa chân vào quan tài, không thể làm gì nữa, chỉ có thể chờ Hoàng thượng thủ hạ lưu tình.

Buổi thượng triều vừa kết thúc, Hoàng thượng đã sai người truyền tin đến Phượng Tảo cung. Thẩm Vũ một khắc cũng không trì hoãn, dựa theo kế hoạch ban đầu, tập trung toàn bộ nữ tử họ Hứa trong hậu cung vào một chỗ. Thẩm Vũ vốn không muốn giấu giiếm chuyện này, vậy nên lúc tập trung những người này đã tạo ra oanh động không nhỏ.

Những phi tần theo chân cung phi Hứa gia thấy các nàng bị nhốt lại, ngay lập tức trở nên hoang mang lo sợ, lập tức trốn trong tẩm cung của mình, không dám ngoi đầu ra. Trong khoảng thời gian ngắn, hậu cung có vẻ vô cùng hoảng loạn.

"Ta muốn gặp Hoàng hậu, sao có thể chứ! Vì sao cũng nhốt ta lại! Hoàng hậu đã đồng ý sẽ bảo vệ ta ở trong cung cả đời bình an!" Giọng Hứa Vi Nhiên kinh hoảng thất thố truyền đến, nàng ta nhìn những cung nhân và nội giám đang lôi kéo mình, không ngừng nhảy đi lung tung, hiển nhiên muốn thoát khỏi khống chế của bọn họ.

Hứa Vi Nhiên có chút công phu, đã có hai cung nữ bị nàng đá đến hôn mê. Minh Âm tự mình đến giám thị nàng, thấy Hứa Vi Nhiên không phối hợp như vậy, đôi mày thanh tú nhăn chặt lại, hiển nhiên có chút không kiên nhẫn.

"Nhiên Mỹ nhân, ngài vẫn nên nghe nô tỳ khuyên một câu, cho dù hôm này ngài làm tất cả bọn nô tài hôn mê, ngài cũng không vào được Phượng Tảo cung. Như nô tỳ nói, ngài vẫn nên ngoan ngoãn đi theo chúng ta, sau đó để người bên cạnh Hoàng hậu nương nương nói tốt vài câu, nói không chừng ngài ấy sẽ đồng ý gặp mặt ngài một chút!" Giọng Minh Âm có chút lạnh lẽo, hiển nhiên vì nhìn không quen tính tình này của Hứa Vi Nhiên.

Tính cách Minh Âm trong nhóm cung nữ được xem là đủ tàn nhẫn, vậy nên nàng biết người có tính tình tàn nhẫn đều không tiện trêu chọc. Mỹ danh hung ác của vị Nhiên Mỹ nhân này đã sớm truyền đi, Thẩm Vũ không thể không đề phòng.

Có vẻ như lời Minh Âm nói đã có chút tác dụng, Hứa Vi Nhiên cuối cùng cũng ngoan ngoãn đưa tay chịu trói. Nàng ta đi theo nhóm cung nhân đến Ngọc Lan điện, trong điện đã đứng khoảng năm sáu vị cung phi, đều đang nhìn cửa, lúc thấy nàng ta tiến vào, nét mặt đều có chút mất tự nhiên.

Hứa Khâm cũng ở đó, nhưng nàng chỉ bình tĩnh ngồi trên ghế, xiêm y trên người vẫn vô cùng chỉnh tề, không hề bị ảnh hưởng, hiển nhiên nàng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý. Vừa rồi mới có người hỏi Hứa Khâm vì sao Thẩm Vũ lại làm loại chuyện này, như vậy sẽ làm mọi người biết, hơn nữa còn biết vô cùng kỹ càng tỉ mỉ. Hứa Khâm liền phân tích chỉ sợ có trò quỷ bên trong, sau đó Hứa Vi Nhiên xuất hiện, thu hút ánh mắt không ít người.

Sau khi Minh Âm đưa Hứa Vi Nhiên vào Ngọc Lan điện liền trở về Phượng Tảo cung. Minh Ngữ đã cho người trông coi Ngọc Lan điện, hơn nữa đều là những phi tần cùng đường bí lối, không có gì đáng sợ.

Không ngờ, chỉ một buổi trưa trôi qua, Minh Ngữ đã phái người bẩm báo, nói rằng nàng không chịu đựng nổi.

"Nương nương, mấy vị chủ tử ở Ngọc Lan điện đã bắt đầu náo loạn rồi, mới đầu chỉ nhỏ giọng khắc khẩu, sau đó lại động tay động chân. Nô tỳ thấy, hình như có mấy phi tần vây đánh Nhiên Mỹ nhân, nói nàng ta là gian tế, bây giờ đang đánh nhau!" Tiểu cung nữ hiển nhiên đã chạy đến bẩm báo, lúc nói chuyện còn không ngừng thở hổn hển.

Đôi mày Thẩm Vũ nhăn lại, những người này vĩnh viễn không chịu ngừng nghỉ, đến lúc này còn có thể náo loạn!

"Hứa Khâm đang làm gì?" Thẩm Vũ buông bút lông ra, trầm giọng hỏi một câu. Trong ấn tượng của nàng, Hứa Khâm hẳn sẽ ra chủ trì đại cục, nhất định không để Hứa gia lâm vào hoàn cảnh càng thêm khó khăn.

"Viễn Phi nương nương an vị ở ghế chủ vị uống trà, không lên tiếng cũng không có động tác gì, giống như mọi chuyện không liên quan đến nàng!" Tiểu cung nữ miễn cưỡng làm nhuận giọng, thấp giọng trả lời.

“Còn Nhiên Mỹ nhân ở thế hạ phong, bị đánh rất thảm. Nhưng trong lúc nàng bị đánh vẫn không ngừng khẩn cầu muốn gặp ngài, nói ngài nhất định phải cho nàng gặp mặt, nàng có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói! Nếu không ngài sẽ hối hận!" Tiểu cung nữ bỗng nhiên nhớ tới gì đó, gấp gáp bổ sung.

Nét mặt Thẩm Vũ hiện lên vài phần khó hiểu, Hứa Vi Nhiên này thật đúng là vọng tưởng, đến lúc này mà vẫn nghĩ dùng bí mật để trao đổi lợi ích? Nàng nhăn mày, theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Minh Âm nhìn qua, chủ tớ hai người liền trao đổi ánh mắt.

"Thôi, vậy cứ đưa nàng đưa nàng đến đây, bổn cung muốn nghe xem nàng muốn nói cái gì!" Thẩm Vũ phất tay, nét mặt có chút hoà hoãn, khẩu khí cũng mang vài phần thỏa hiệp.

Lúc Hứa Vi Nhiên được mang vào, bộ dáng vô cùng chật vật, búi tóc tán loạn, ánh mắt trống rỗng, tựa như là một cái khác không hồn, so với Nhiên Mỹ nhân đường hoàng ương ngạnh lúc trước, chênh lệch vô cùng lớn.

"Đỡ nàng ngồi xuống đi!" Thẩm Vũ nhìn bộ dáng này của nàng, cũng không nghĩ nhiều, vươn tay bảo hai cung nữ phía sau nàng đỡ nàng ta ngồi xuống.

Nào biết Thẩm Vũ vừa nói xong, Hứa Vi Nhiên đang được đỡ tới gần bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Hứa Vi Nhiên vô cùng âm lãnh, như rắn độc lẽ lưỡi, vô cùng ác độc. Thẩm Vũ âm thầm kinh hãi, vừa định kêu lên, Hứa Vi Nhiên đã động tay lấy chủy thủ từ ống tay áo, vọt nhanh hai bước đến trước mặt Thẩm Vũ.

Lưỡi dap lạnh băng đặt trên cổ Thẩm Vũ, loại xúc cảm cứng rắn lạnh lẽo này làm da đầu Thẩm Vũ truyền đến từng đợt tê dại. Khí lạnh truyền ra từ chủy thủ như ngấm vào cốt tủy nàng, làm máu như ngừng lại.

"Các ngươi không được tới đây, đừng có ra vẻ, mau tìm Hoàng thượng tới, mau tìm tới!" Giọng điệu của Hứa Vi Nhiên vô cùng âm lãnh, nàng ta ngẩng đầu cao giọng nói, trên mặt ẩn hiện nét mặt như phát rồ, rõ ràng đã mất lý trí.