Tiến Công Sủng Phi

Chương 239: Trừng trị Giai Tần (1)




Edit: Dương Chiêu dung.

Beta: Tuệ Quý phi.

Đối mặt với đề nghị của Hoàng thượng, Thẩm Vũ không nhịn được nhướng mày, bây giờ còn chưa đến tháng năm mà Hoàng thượng đã đề nghị đi tránh nóng, nhìn dáng vẻ của hắn hẳn là cảm thấy ở trong cung đến mức phát chán rồi.

“Vâng, Hoàng thượng định ngày đi, sau đó đem danh sách những người đi theo cho thần thiếp. Thần thiếp sẽ sắp xếp người bắt đầu chuẩn bị!” Thẩm Vũ thấp giọng nhận lời, tay nàng cầm một tập tranh, sau khi trả lời xong lại tiếp tục cúi đầu xem.

Tề Ngọc nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi của nàng, không nhịn được nhăn mày lại, hắn giơ tay rút tập tranh khỏi tay nàng, trên mặt mang theo mấy phần bất mãn.

“Trẫm đang nói chuyện, vậy mà Hoàng hậu lại coi như gió thoảng bên tai!” Giọng của nam nhân hơi trầm thấp, rõ là đang hơi tức giận.

Thẩm Vũ vừa ngẩng đầu lên, đã thấy vẻ mặt đó của hắn, nàng vội vàng nâng cao tinh thần, khóe miệng lộ ra nụ cười ôn hoà, dịu dàng nói: “Hoàng thượng nói thế giảm thọ của thần thiếp mất, thật ra thần thiếp đang nghĩ xem lần đi tránh nóng này nên chuẩn bị những gì. Tuy rằng đã đi vài lần rồi nhưng dù sao cũng phải thay đổi một chút cho đa dạng, nếu không thà ở lại cung còn hơn!”

Tề Ngọc nghe nàng giải thích xong, sắc mặt mới coi như hơi dịu xuống. Hắn giơ quyển sách trong tay lên, dùng gáy sách gõ một cái lên trán Thẩm Vũ để tỏ ý trừng phạt.

“Bây giờ có thể lập tức giao danh sách hậu cung cho nàng, vẫn không mang theo phi tần nào hết, chỉ một nhà bốn người chúng ta thôi.” Hoàng thượng hạ quyển sách xuống, giọng điệu ôn hòa.

Có điều trên trán Thẩm Vũ lại để lại một vết hồng nhạt, rõ ràng là do gáy sách để lại. Tề Ngọc không khỏi “phì” một tiếng, hắn bỏ quyển sách trên tay xuống, nâng ngón tay cái lên nhẹ nhàng ấn vào trán nàng, kết quả là vết hồng kia dường như có ý đối nghịch với hắn, càng vuốt lại càng đỏ rõ hơn.

Tề Ngọc di chuyển người đến trước mặt Thẩm Vũ, đôi tay giơ lên nâng hai gò má của nàng. Hai người sáp lại rất gần, có thể cảm nhận được khí nóng do hơi thở phả ra, ngay cả từng lỗ chân lông trên gương mặt của Hoàng thượng, Thẩm Vũ cũng có thể nhìn rất rõ ràng.

Đôi môi vừa mềm vừa ấm áp của hắn dán lên trán nàng, sự đụng chạm nhẹ nhàng như vậy dường như khiến trái tim nàng cũng rung động theo. Thẩm Vũ vào cung hơn bốn năm, khoảng thời gian trước vì xảy ra sự việc Đoạn Trường tán nên tất cả tinh lực của nàng đều đặt vào Nhị Hoàng tử, rõ ràng là đã hơi thờ ơ với Hoàng thượng.

Giây phút dịu dàng như hiện tại, quả thật là đã lâu nàng không cảm nhận được.

“Nếu bây giờ nàng bắt đầu chuẩn bị cho hành trình tránh nóng, nhất định sẽ khiến người khác chú ý, lần trước Tiểu Sanh xảy ra chuyện cũng may là tránh được. Gần đây chắc chắn sẽ không yên ổn, trẫm sẽ tăng thêm thị vệ tuần tra bên ngoài Phượng Tảo cung, nàng cũng có thể tự sắp xếp trong hậu cung. Trẫm có thể thay nàng ngăn chặn đám thần tử trong triều đình, thậm chí có thể giúp nàng trừng trị mấy ả phi tần hại nàng, nhưng hậu cung này vốn là địa bàn của nàng, chuyện quản lý cung nhân chắc không cần trẫm dạy nàng chứ?” Giọng của Tề Ngọc vẫn trầm thấp, lúc hắn nói chuyện, đôi môi vẫn như có như không lướt qua trán nàng, hơi thở ấm áp phả lên mặt khiến nàng cảm thấy ngưa ngứa.

Tiếng của hắn vừa phát ra, Thẩm Vũ liền khẽ cười, giống như nàng thật sự cảm thấy khó chịu nên đầu cứ theo bản năng mà lui ra sau. Thế nhưng gáy của nàng lại bị bàn tay của nam nhân đè lại, trán nàng vẫn kề sát bờ môi của hắn, tựa như hắn đang dùng nụ hôn của mình để xoá đi vệt hồng vừa lưu lại ban nãy.

“Thần thiếp biết rồi, nếu thần thiếp còn không thể chăm sóc tốt nhi tử bên cạnh mình thì cũng không xứng làm Hoàng hậu nữa. Hoàng thượng lại càng không dám giao Phượng ấn vào tay thiếp, sẽ không có lần sau!” Thẩm Vũ nhỏ giọng đảm bảo với hắn, trong giọng nói còn mang ý chí kiên quyết.

Tề Ngọc rõ ràng rất hưởng thụ lời đảm bảo của nàng, dường như để khen thưởng nàng, hắn bèn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm trán nàng. Thẩm Vũ như bị giật mình mà rụt cổ lại. Đầu lưỡi hắn mang đến cảm giác ướt át khiến tất cả lỗ chân lông của nàng đều co lại, nàng cảm thấy hơi căng thẳng.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của nam nhân, trong mơ hồ lại nghe thấy có chút phấn khích, rõ ràng là dáng vẻ đó của Thẩm Vũ rất được lòng hắn.

“A Vũ, ở bên nhau bốn năm rồi, sao nàng vẫn mẫn cảm thế nhỉ?” Giọng điệu của Tề Ngọc nhẹ nhàng nâng cao, âm thanh của hắn vẫn cứ dễ nghe như vậy, bên trong còn mang theo chút mê hoặc.

Theo bản năng, Thẩm Vũ ngẩng đầu lên, đôi mày hơi chau lại. Nàng lập tức đối diện với gương mặt tươi cười của nam nhân kia, cả khoé mắt và đuôi lông mày đều lộ ra ý cười, rất hoà hợp với cảnh xuân ngoài kia, ấm áp lòng người.

Hai vị tiểu Hoàng tử đã theo bà vú ra ngoài từ sớm, không biết đến khoảng khắc lưu luyến của hai người họ.

Sau khi tiễn Hoàng thượng đi, Thẩm Vũ mới ổn định lại cảm xúc. Lúc xử trí Đức phi, Thẩm Vũ cũng không nói cho Hoàng thượng biết Đức phi chính là người mưu đồ hại Thái tử, mà nàng dùng kế giả thần giả quỷ, nhân cơ hội ném Đức phi vào lãnh cung.

Nếu nói cho Hoàng thượng biết, kết cục của Đức phi có lẽ sẽ thảm hại hơn, chỉ cần một ly rượu độc hoặc ba thước lụa trắng là có thể lấy mạng của nàng ta. Có điều Thẩm Vũ tình nguyện khiến nàng ta phát điên rồi bị ném vào lãnh cung, sống không bằng chết. Để Hoàng thượng có ảo giác không bắt được người, như vậy đối với mỗi phi tần khác trong hậu cung hắn đều phải hiềm nghi. Sau này có liên lụy đến ai, Hoàng thượng cũng tuyệt đối không hoài nghi.

“Lấy danh sách phi tần các cung đến đây để bổn cung nhìn một cái, xem còn bao nhiêu người.” Thẩm Vũ gọi Minh Âm vào rồi thấp giọng dặn dò một câu, sắc mặt nàng hơi lạnh nhạt, so với dáng vẻ dịu dàng như nước ban nãy, thật đúng là khác nhau như hai người.

Minh Âm lập tức đi đến kệ sách, rút hai quyển sách màu lam từ bên trong ra. Vốn dĩ có một rương sách chỉ dùng để ghi lại tên họ, phân vị và bối cảnh thân gia của chúng phi tần trong hậu cung. Sau này những phi tần chưa thị tẩm được Hoàng thượng thả thì chỉ còn lại chưa đến hai trăm người, vì vậy danh sách này đương nhiên cũng ít đi.

Thẩm Vũ muốn lấy danh sách này, đương nhiên Minh Âm đoán được là nàng muốn làm gì, vì vậy sau khi lấy sách xong nàng còn cầm thêm một chiếc bút lông trên bàn. Thẩm Vũ nhận lấy hai thứ đó rồi mở trang thứ nhất của danh sách ra, nàng cầm lấy bút lông gạch một đường lên tên của Đức phi.

Danh sách này càng ngày càng mỏng, thật hy vọng có một ngày danh sách này chỉ còn lại một trang giấy mỏng manh, trên đó ngoài tên Thẩm Vũ thì không có người thứ hai!

Thẩm Vũ khẽ nhíu mày, nàng lật danh sách trong tay, ánh mắt đảo qua từng trang giấy. Cuối cùng dừng lại ở cái tên Lưu Di, trên mặt nàng lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Nhìn hai chữ “Giai Tần” đằng sau cái tên Lưu Di, Thẩm Vũ chỉ cảm thấy đáy lòng mình toát ra cảm giác chán ghét. Vốn dĩ sự xuất hiện của Lưu Di trước kia chỉ khiến Thẩm Vũ có chút ngạc nhiên, nhưng bây giờ nhìn thấy điệu bộ và phong thái của Lưu Di, đáy lòng nàng sẽ cuồn cuộn cảm giác vô cùng khó chịu.

Minh Âm đứng một bên cúi thấp đầu, thấy Thẩm Vũ nhấc bút lông lên khoanh tròn lên hai chữ “Giai Tần”. Nàng chớp chớp mắt, âm thầm đoán chắc chắn Thẩm Vũ lại định làm chuyện gì lớn rồi.

“Nhân thủ đã xếp xong hết chưa? Chú ý chặt chẽ động tĩnh của Lưu Di.” “Bộp” một tiếng, Thẩm Vũ khép danh sách lại, sắc mặt nàng không tốt lắm, thậm chí còn mơ hồ nhìn thấy vẻ bực bội.

Minh Âm vội vàng đáp ứng, nàng cất danh sách và bút đi, sau đó nháy mắt ra hiệu với Minh Ngữ đang đứng bên cạnh rồi lén lút lui xuống.

Không có người ngoài ở đây, lúc Thẩm Vũ nhắc đến Giai Tần đều là gọi thẳng tên nàng ta, tựa như có hơi không hài lòng với phong hào Giai Tần. Thẩm Vũ đặt sự chú ý lên trên người Lưu Di, thì chứng minh nàng sẽ ra tay với nàng ta. Có điều còn chưa đợi Hoàng hậu nương nương ra tay, vị Giai Tần kia đã tự động đến cửa.

“Nương nương, quản sự bên nhà kho cho người đến báo, Giai Tần muốn lấy gấm nguyệt, hơn nữa còn muốn một cuộn.” Lan Huỷ nhanh chân bước vào, tiến đến cạnh Thẩm Vũ thấp giọng nói.

Cung nhân hầu hạ bên cạnh Thẩm Vũ đều biết, gần đây Hoàng hậu nương nương rất quan tâm đến việc của Giai Tần nên họ cũng lưu ý quan sát. Chỉ cần công việc mình phụ trách có tin tức liên quan đến Giai Tần thì nhất định sẽ qua đây thông báo một tiếng.

“Ồ. Nàng ta lấy nhiều như vậy để làm gì?” Thẩm Vũ lập tức nâng cao sự tập trung, nàng nhìn về phía Lan Hủy, vẻ mặt khó hiểu.

Gấm nguyệt là loại vải vô cùng trân quý, là đặc sản của Tây Nam, một năm chỉ có tổng cộng tám cuộn. Hồi Thẩm Vũ mới vào cung, từ sau khi được phong vị Uyển nghi, mỗi năm trong đồ ban thưởng của Hoàng thượng đều sẽ có một cuộn gấm nguyệt. Trong kho Phượng Tảo cung hiện có hai cuộn, Giai Tần chỉ là Tần vị nho nhỏ mà dám mở miệng muốn hẳn một cuộn. Với tính cách hiểu chuyện của Giai Tần thì không nên làm như vậy mới phải.

Lan Hủy ngừng lại một chút, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Thẩm Vũ, dường như đang đánh giá xem Thẩm Vũ có đang vui hay không.

“Nàng ta nói rằng hai tháng trước Đức phi nương nương mới gặp phải quỷ, chuyện này không được may mắn cho lắm. Tuy chưa ảnh hưởng đến người khác nhưng vì bình an, nàng ta muốn thay các nương nương chủ tử các cung làm chút túi thơm, vì thế vải dệt bên ngoài không thể là loại kém được!” Lan Huỷ ép giọng xuống thật thấp, rõ ràng là sợ mấy lời đó sẽ khiến Thẩm Vũ tức giận, dù sao thì lý do này của Giai Tần cũng thật là vớ vẩn.

Quả nhiên Lan Hủy vừa nói xong, sắc mặt của Thẩm Vũ lập tức trở nên khó coi. Nàng cười khẩy mấy tiếng, nói giọng châm chọc: “Chuyện của Đức phi đã qua hơn hai tháng rồi, nàng ta còn lôi ra làm cái cớ, định khiến bổn cung không thoải mái sao! Nếu túi thơm có thể đảm bảo bình an thì còn cần thần tiên làm gì! Đưa cho nàng ta, để xem nàng ta định đùa bỡn thế nào!”

Thẩm Vũ phất phất tay cho Lan Hủy lui xuống, nàng cau mày, dáng vẻ này rõ ràng là đang nặng nề tâm sự.

Hôm sau lúc thỉnh an, Thẩm Vũ ngồi trên ghế phượng, Lưu Di còn đặc biệt đứng ra nói muốn may túi thơm cho các vị tỷ tỷ, hơn nữa bên trong túi thơm này ngoại trừ các hương liệu cần thiết ra còn có một trang kinh Phật do nàng ta tự tay sao chép để giữ bình an.

“Giai Tần, tỷ có thể bớt một phần của ta, ta không cần món đồ kia. Túi thơm là túi thơm, chỉ dùng để xông hương y phục, tỷ bỏ thêm kinh Phật vào bên trong là có thể giữ bình an, vậy nếu thả hạt đậu vàng vào đó thì túi thơm cũng biến thành túi thơm vàng à?" Lưu Di còn chưa nói xong đã bị Hứa Vi Nhiên chặn lời.

Nhiên Mỹ nhân trợn mắt, trên mặt đầy vẻ khinh thường, rõ ràng là vô cùng chán ghét với những lời vừa rồi của Giai Tần. Lời phản bác của nàng ta cũng không khách khí chút nào, căn bản là không hề chừa lối thoát cho Giai Tần.

Sắc mặt Giai Tần trắng bệch, Nhiên mỹ nhân không giữ mặt mũi cho nàng ta như thế, theo lý thì nàng ta nên trực tiếp phản bác lại, nhưng nàng ta lại chỉ có thể bất đắc dĩ chịu đựng.

“Nếu Nhiên muội muội không cần thì thôi, hy vọng trong lúc các tỷ muội nhận được túi thơm đều bình an thông thuận, muội cũng có thể cả đời suôn sẻ!” Trên mặt Giai Tần mang ý cười, giọng điệu ôn hòa nhưng lời nói lại mang ý tứ cảnh cáo.