Tiến Công Sủng Phi

Chương 232: Âm thầm xuống tay




Edit: Chang Phi.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.

Nhị Hoàng tử ghé vào trong lòng ngực bà vú, vốn còn đang làm ầm ĩ đến lợi hại, sau lại thấy không ai để ý đến nó, hơn nữa trước sau đều bị bọc ở trong áo choàng, những nơi tầm mắt chạm đến đều là một mảnh tối thui cho nên cũng ngoan hơn.

Lúc này Đại Hoàng tử đang nằm ở trên giường, buổi sáng hôm nay lúc dậy, thân thể thằng bé có chút không thoải mái, vậy mà lại bị sốt. Thẩm Vũ mời thái y đến kê thuốc cho thằng bé uống, trước tiệc tối thấy tinh thần của thằng bé tốt hơn một chút bèn mang theo nó đến lộ diện ở trước mặt các vị mệnh phụ một chút, miễn cho các quý phụ suốt ngày ăn không ngồi rồi này lại đi đồn đoán bậy bạ.

Trong ngoài Phượng Tảo cung nơi nơi đều im ắng, hai vị Hoàng tử đều ở tại tây thiên điện, chỉ ngăn phòng ra thôi. Bởi vì sau khi Nhị Hoàng tử bị cưỡng chế rời khỏi mẫu hậu dù làm thế nào cũng không chịu rời khỏi người vị tiểu hoàng huynh có tuổi xấp xỉ này, Thẩm Vũ không còn cách nào, đành phải sắp xếp cho hai đứa ở cùng một phòng, chỉ là phân giường ngủ mà thôi. Như vậy cũng có rất nhiều chỗ tốt, bà vú của hai vị Hoàng tử cùng các cung nhân ở chung một chỗ, cũng tiện chăm sóc hơn.

Lúc này Đại Hoàng tử đã được người hầu hạ lên giường nghỉ tạm, bởi vì hôm nay là đêm ba mươi tết, nên Thẩm Vũ cũng cho các cung nhân thay phiên nhau nghỉ ngơi trong chốc lát.

Lúc Đại Hoàng tử đang ngủ mơ mơ màng màng, loáng thoáng nghe được bên ngoài có người nói chuyện, ngay sau đó thì có người tiến vào.

"Đại Hoàng tử, Đại Hoàng tử." Một giọng nữ mềm mỏng vang lên ở bên tai nhưng không phải là giọng của người ngày thường hầu hạ nó. Đại Hoàng tử cũng không để ý tới, nhíu nhíu mày nhưng vẫn nhắm mắt.

Người tiến vào không thắp đèn lên, trong phòng thỉnh thoảng có tiếng động sột soạt truyền đến, Đại Hoàng tử có chút tò mò mở mắt ra. Ánh trăng bên ngoài hắt vào, ở góc độ này của thằng bé vừa lúc có thể nhìn thấy bóng dáng của nữ tử kia. Nàng ta có vẻ như rất vội vàng, thỉnh thoảng lại cầm mấy vật trang trí nhỏ ở trong phòng, đưa lưng về phía Đại Hoàng tử mân mê một lát, rồi lại để đồ vật về chỗ cũ.

Người nọ còn thường thường quay đầu nhìn qua, hiển nhiên là đang quan sát tình hình của Đại Hoàng tử. Ánh sáng ở cửa sổ cũng không có hắt đến trên giường, cho nên ở chỗ Đại Hoàng tử chỉ là một cái bóng, nếu như không đến gần nhìn, rất khó phát hiện thằng bé có mở mắt hay không.

Cung nữ kia sau khi làm xong, lại đi tới mép giường lần nữa, đứa trẻ trên giường vẫn đang nhắm hai mắt, giống như đã ngủ say. Nàng ta nâng tay lên vuốt lại góc chăn cho nó xong thì đi ra ngoài.

Lúc bà vú cùng mấy cung nữ ôm Nhị Hoàng tử trở lại tây thiên điện mới phát hiện ngoài cửa có hai tiểu cung nữ đang đứng, đã đông lạnh đến phát run.

"Sao lại đều ra đây thế này? Đại Hoàng tử đâu?" Bà vú dẫn đầu nhìn thấy các nàng không trông ở bên cạnh Đại Hoàng tử, mà lại đứng ở bên ngoài cho đông lạnh, không khỏi nhíu mày, trong giọng nói mang theo mấy phần nghi ngờ.

"Đại Hoàng tử đã ngủ say, bọn nô tỳ sợ quấy rầy đến ngài ấy, nên ra đây đứng! Hơn nữa cũng sắp bắn pháo hoa rồi, nghe nói pháo hoa năm nay là do rất nhiều thợ thủ công nổi danh cùng nhau làm ra đấy!" Hai cung nữ vừa nói vừa cười, vẻ mặt rất hưng phấn, rõ ràng là đã rất chờ mong đối với lần bắn pháo hoa này.

Mấy cung nữ mới trở về vừa nghe thấy thế, lập tức chen lên ríu rít hỏi han. Tiểu cô nương hơn mười tuổi, cảm thấy pháo hoa này rất mới mẻ. Bà vú không khỏi lắc lắc đầu, Đại Hoàng tử đã sớm không cần uống sữa, Nhị Hoàng tử gần đây ăn chút điểm tâm, nên nhu cầu dùng sữa cũng không còn nhiều nữa. Huống hồ mấy bà vú vẫn luôn dè dặt cẩn thận chăm sóc hai vị Hoàng tử nhỏ, trước giờ không để xảy ra sơ xuất gì, cho nên Thẩm Vũ chỉ giữ lại một người, để cho hai người khác về nhà ăn tết đoàn viên trước.

Những cung nữ kia xúm lại một chỗ, bà vú cũng không để ý tới nữa, bà cũng đã từng là một tiểu cô nương, nên biết tâm tư của những nha đầu này. Vì vậy bà một mình ôm Nhị Hoàng tử vào cửa, lúc thắp sáng đèn lên mới thấy Đại Hoàng tử chống quải trượng đi tới.

"Đại Hoàng tử dậy rồi sao? Đói bụng không? Để nô tỳ ôm Thái Tử lên giường đã nhé." Bà vú nhìn thấy Đại Hoàng tử đang chống quải trượng, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, rõ ràng là không ngờ thằng bé đã xuống giường.

Bà vú ôm Nhị Hoàng tử mới vừa đi được vài bước, áo đã bị Đại Hoàng tử kéo lấy. Lúc này Nhị Hoàng tử được bà vú ôm đang tùy ý đá lung tung, hiển nhiên là tinh thần phấn khởi. Nhìn những đồ vật quen thuộc trong phòng, đôi tay đã tự nhiên mà vươn ra, như là muốn bắt lấy để chơi.

"Có người khác đã tới đây." Đại Hoàng tử ngẩng đầu nhìn về phía bà vú, giọng nói của thằng bé thanh thúy, mồm miệng rõ ràng, một câu nói rất rõ ràng.

Trước khi hồi cung, Thẩm Vũ đã liên tục nhắc nhở ở bên tai Đại Hoàng tử, không được tiếp xúc với người ở cung khác. Không phải đồ vật do người hầu hạ bên người đưa cho, đều không được ăn cũng không thể chạm vào. Tuy rằng thằng bé còn nhỏ nhưng hài tử đều thay đổi một cách vô tri vô giác mà ra, thường xuyên dặn dò ở bên tai thằng bé, một khắc cũng không lơi lỏng. Đại Hoàng tử tất nhiên sẽ ghi nhớ trong lòng, cung nữ mới đi vào kia, nó chưa từng gặp qua ở Phượng Tảo Cung, cho nên mới kéo bà vú, nói cho bà biết trước tiên.

Bà vú đang kinh ngạc, bỗng nhiên nghe thằng bé nói như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống. Có lẽ là bởi vì trời sinh tàn tật, Đại Hoàng tử không có sự hiếu động của trẻ con, ngược lại còn rất an tĩnh. Hơn nữa còn rất thông minh, có ai dạy nó thứ gì, nếu có thể ở trong phạm vi thừa nhận của mình, nhất định là vừa dạy liền hiểu. Cho nên bà vú rất coi trọng lời thằng bé vừa nói.

"Ha ha ——" Bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười duyên của các cung nữ, "Vút —— bùm——" sau đó là tiếng pháo hoa bốc cháy bay lên trời nở rộ, ngoài cửa sổ bầu trời đêm bị đủ mọi màu sắc của pháo hoa chiếu sáng lên. Vẻ mặt của bà vú bỗng nhiên trở nên khó coi, bà giả vờ trấn định, hô lên một tiếng về phía ngoài phòng, lập tức có một cung nữ đáp lại.

Pháo hoa đã đốt lên, tiệc tối ở tiền và hậu điện cũng đến lúc kết thúc, Thẩm Vũ vẫy vẫy tay cho các nàng lui xuống. Mệnh phụ cùng các cung phi tấp nập đứng dậy, tốp năm tốp ba đi ra ngoài, từng người đi về hướng cung của mình. Còn chưa đợi Thẩm Vũ đứng dậy thì đã nhìn thấy một cung nữ chạy vào. Tất nhiên Thẩm Vũ nhận ra nàng, đúng là cung nữ hầu hạ bên người Nhị Hoàng tử.

Tiểu cung nữ kia ghé vào bên tai nàng thấp giọng nói vài câu, sắc mặt Thẩm Vũ liền thay đổi. Nàng lập tức đứng lên khỏi ghế, vội vàng trở về, hơi thở quanh người trở nên vô cùng âm trầm. Mấy người Minh Âm thấy dáng vẻ này của nàng, cũng không dám trì hoãn, Minh Tâm ở lại chỉ huy người thu dọn nơi này, còn lại một đám người đều đi theo Thẩm Vũ cùng trở về Phượng Tảo cung.

Lúc tới tây thiên điện thì nhìn thấy ngoài cửa đứng một loạt người, đều đang ngửa đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời. Nhị Hoàng tử được bà vú ôm vào trong ngực, trên người vẫn bọc áo choàng thật dày, chỉ lộ ra một khuôn mặt, đang nghiêm túc nhìn chằm chằm không trung. Trên người Đại Hoàng tử cũng mặc áo choàng, nách kẹp quải trượng, thấy Thẩm Vũ đi tới, rất tự nhiên mỉm cười với nàng.

Thẩm Vũ nhận lấy Nhị Hoàng tử từ trong lòng ngực bà vú, rồi lại đưa một bàn tay ra sờ sờ đầu Đại Hoàng tử.

"Cùng mẫu hậu đi chính điện!" Thẩm Vũ mới vừa mở miệng, mới phát hiện giọng nói của mình có chút khàn khàn, hiển nhiên là do đi đường quá gấp.

Thẩm Vũ cho bà vú một cái ánh mắt, Đại Hoàng tử liền bị bà vú ôm, đi theo phía sau Thẩm Vũ. Minh Âm cho mấy người đưa những tiểu cung nữ ở bên ngoài tới nơi khác để hỏi chuyện, đương nhiên cửa tây thiên điện cũng bị khóa lại, chỉ còn chờ gọi thái y tới, nhìn xem đến cùng có vấn đề gì hay không.

Đêm đó, hai vị tiểu Hoàng tử đều ngủ ở chính điện, Thẩm Vũ phái người đi thông báo với Tề Ngọc, cho nên Hoàng thượng bèn ở tại Long Càn cung, cũng không có tới đây. Suốt một buổi tối, Thẩm Vũ không có cách nào ngủ ngon được, nên canh giữ ở bên người hai đứa nhỏ, trong lòng trước sau vẫn có chút không yên ổn.

Nàng đã hỏi qua Đại Hoàng tử, thằng bé chưa gặp qua cung nữ đi vào bao giờ. Mới vừa rồi trời đã muộn, nên không đi Thái Y Viện tìm người, tránh kinh động đến người khác, rước lấy phiền toái không cần thiết.

Trời còn chưa sáng, Thẩm Vũ đã không ngủ nổi nữa, nàng rất cẩn thận mà rời giường. Các cung nữ chờ bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong, lập tức dẫn người tiến vào, chuẩn bị giúp nàng rửa mặt chải đầu. Bởi vì hai tiểu Hoàng tử còn đang ngủ, cho nên các cung nhân hành động đều rất dè dặt cẩn thận, cố gắng không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Thẩm Vũ sửa soạn xong, Minh Âm mới đi tới phía trước hai bước, ghé vào bên tai nàng, thấp giọng nói: "Thái y vừa mới đến, bây giờ đang kiểm tra ở tây thiên điện, nương nương có muốn đi qua đi nhìn một cái không?"

Hàng mày thanh tú của Thẩm Vũ hơi nhướng lên, nàng có chút không yên tâm mà nhìn thoáng phía chiếc giường, hai vị tiểu Hoàng tử đang nằm ở trên đó, ngủ rất ngon. Hiện tượng nửa đêm Đại Hoàng tử thỉnh thoảng thức giấc nửa đêm cũng không xuất hiện, hiển nhiên là tới bên cạnh mẫu hậu đã có cảm giác an toàn.

"Bổn cung đi xem một chút, Minh Tâm ngươi dẫn theo người ở lại đây, không được lại để xảy ra sai lầm nào nữa!" Giọng của Thẩm Vũ nghe có chút lạnh lẽo, hiển nhiên là chuyện xảy ra tối hôm qua làm trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.

Bà vú phái người nói với nàng, lúc Đại Hoàng tử một mình ở trong phòng, có cung nữ không quen biết đi vào, hơn nữa còn động đến đồ vật ở bên trong.

"Mấy cung nữ kia đã tra như thế nào rồi, đến cùng là ai đi vào?" Trên đường đi, Thẩm Vũ chậm rãi đè thấp giọng hỏi Minh Âm ở phía sau, vẻ mặt càng thêm khó coi. Lửa giận buổi tối hôm qua nhẫn nại đè xuống, lúc này đã bùng lên lần nữa.

Chỉ canh giữ ở ngoài cửa tây thiên điện, thế mà còn để xảy ra loại chuyện này, quả thực là không thể tha thứ!

"Đã hỏi ra được, là người của Tư Dược ti, nàng ta có quen biết với một trong hai cung nữ trông chừng buổi tối hôm qua, nói là muốn nhìn xem Đại Hoàng tử trông như thế nào. Nô tỳ cảm thấy kỳ quặc, Tư Dược ti không thể có lá gan lớn như vậy, dám lẻn vào tây thiên điện, nhất định là có chủ tử của cung khác sai sử. Nô tỳ đã cho người đi điều tra người kia, chắc không bao lâu là có thể biết được nguyên nhân!" Minh Âm đi nhanh hơn vài bước, đuổi kịp bước chân của Thẩm Vũ, giọng nói của nàng cũng ép xuống rất thấp, rõ ràng là sợ bị người khác nghe thấy.

Hồi cung cũng gần được nửa năm, lúc trước vẫn luôn không có động tĩnh gì, còn tưởng là những người đó đã trở nên thành thật. Không ngờ lại là vẫn luôn ngủ đông, chỉ chờ Phượng Tảo Cung có sơ hở liền ra tay. Ví dụ như hiện tại, rõ ràng là trong thời gian ăn tết, thế nào cũng phải có người nhảy ra làm ra chuyện xấu, quấy nhiễu đến mức mọi người đều không được bình an!

Lúc Thẩm Vũ tiến vào tây thiên điện, Đỗ Viện phán đã ở bên trong, hôm nay vừa lúc là ngày trực của ông, người của Phượng Tảo cung đến mời, nhắc tới là có liên quan với hai vị Hoàng tử, ông lập tức xách theo hòm thuốc đến đây. Hiện giờ ông đang nhíu mày lại, phân phó mấy tiểu cung nữ làm việc, vẻ mặt có chút thâm trầm.