Tiến Công Sủng Phi

Chương 223: Cây thang Hoàng thượng (1)




Edit: Chang Phi.

Beta: Kỳ Hoàng Thái phi.

"Cho nên Hoàng thượng vừa mới quyết định, không giữ một danh ngạch nào đi theo tránh nóng ở hành cung lần này!" Cuối cùng Thẩm Vũ vẫn lạnh giọng tuyên án cái kết quả cực kỳ tàn ác này.

Xung quanh lâm vào một mảnh yên tĩnh giống như chết, không ít người vẫn đang đơ ra, không hề nhúc nhích nhìn về phía đình hóng gió. Thẩm Vũ vẫn thản nhiên ngồi ở trên ghế đá, trong tay nâng một ly trà thơm, ý cười trên mặt rất nhu hòa, như là vừa rồi chỉ nói mấy câu vu vơ vậy.

Đúng vậy, đã không có danh ngạch đi theo tránh nóng ở hành cung, có nghĩa là chỉ có một mình Hoàng hậu đi theo Hoàng thượng! Khó trách vẻ mặt Thẩm Vũ trước sau đều vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, mang dáng vẻ cao cao tại thượng nhìn tất cả. Cũng thực sự làm người hận đến thầm cắn chặt răng.

Nhiên Mỹ nhân chảy máu khóc lóc thảm thiết, cùng với Giai Tần vừa nôn ọe hết mọi thứ trong dạ dày ra, sau khi nghe Thẩm Vũ nói mấy câu nói đó, đều âm thầm nghiến răng. Hoàng hậu nương nương, ngài vẫn là người sao? Đây là việc mà con người có thể làm sao? Không muốn cho người khác đi theo, còn ra chủ ý tỷ thí cái gì chứ! Để người ta liều mạng đến nửa cái mạng cũng không còn, vậy mà ngươi chỉ nhẹ nhàng nói một câu không có danh ngạch là xong việc sao!

Rất nhiều người đều là dám giận nhưng không dám nói, chỉ đành tức giận trừng mắt lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thẩm Vũ, giống như muốn dùng ánh mắt để ăn tươi nuốt sống nàng vậy.

Mấy người ngay từ đầu đã bị mất tư cách tỷ thí như Lương phi, trên mặt tuy có vẻ rất bình tĩnh nhưng dưới đáy lòng lại cười nhạo. Mị lực của Hoàng hậu nương nương đúng là ai cũng không ngăn cản được. Mà đây vẫn là do Thẩm Vũ đã thủ hạ lưu tình, cứ theo tính tình vốn có của nàng, nếu muốn tra tấn ai, chỉ sợ là sẽ trực tiếp ra tay luôn, chứ nào còn phải trăm phương ngàn kế nghĩ ra thủ đoạn tra tấn như thế này nữa!

"Mọi người giải tán đi!" Sau khi Thẩm Vũ uống xong chén trà trên tay, liền đứng dậy nhẹ giọng nói một câu, vịn tay Minh Âm đi ra khỏi đình hóng gió.

Chúng phi tần vốn mang theo tâm tình nhất định phải thắng tới quyết đấu, nay lại ủ rũ ngay tại chỗ. Đây rõ ràng là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đạo diễn một vở kịch hài, hơn nữa mục đích đơn giản là vì hành hạ các nàng, trong lòng có hận lại không thể phát tiết ra.

Đợi Thẩm Vũ đi rồi, một đoàn các phi tần bị lăn lộn đến quá sức, cũng nửa chết nửa sống mà trở về tẩm cung của chính mình. Không ít phi tần tham gia tỷ thí, vào ban đêm sau khi vừa mới nằm lên giường, đầu mới vừa dính lên gối đã ngủ như chết. Đời này chưa từng mệt như vậy bao giờ, càng không chật vật như này!

Hậu quả của việc lập tức vận động quá nhiều chính là ngày hôm sau căn bản không rời được khỏi giường. Cho dù các cung nhân ở bên cạnh nhỏ giọng kêu gọi, ý thức cũng bị rơi vào trong trạng thái mơ hồ không rõ, thân thể càng không thể động đậy, vừa động thì đau đến đòi mạng.

Nhưng các phi tần này ngày hôm qua bực bội, căn bản là không đi xin nghỉ, giờ còn phải bò dậy đi thỉnh an. Lúc này cũng không muốn để cho Thẩm Vũ nhìn thấy, nếu bởi vì thân thể không thoải mái mà xin nghỉ, sẽ biểu hiện ra người tham gia tỷ thí hôm qua quá ngu xuẩn!

Lúc nhân số cuối cùng cũng chậm rãi gom đủ, so với canh giờ thường ngày chậm hơn một chút. Cũng may, cuối cùng Thẩm Vũ còn có chút tính người, không làm khó dễ các nàng, sau khi các nàng hành lễ thỉnh an xong thì cho mọi người giải tán.

Kết quả những phi tần khó khăn kéo thân thể tàn tạ đến đây thỉnh an, trong lòng lại không thoải mái! Chuyện thỉnh an này, mỗi ngày đều phải tới một lần, nếu không có chuyện khác thì không thể châm chước một chút, trước tiên nên phái người thông báo cho các nàng hôm nay miễn thỉnh an sao?

Thẩm Vũ tất nhiên là không rảnh bận tâm trong lòng những người này nghĩ như thế nào. Hiện giờ trong ngoài Phượng Tảo cung đang bận tối mày tối mặt, đều đang chuẩn bị đồ vật phải mang đi tránh nóng, còn có hai vị tiểu Hoàng tử cũng muốn đi theo, nên đồ vật cần chuẩn bị càng nhiều hơn.

Hai ngày sau, đội ngũ đi tránh nóng bắt đầu khởi hành. Bởi vì lúc này thiếu đám cung phi nũng nịu, chỉ có một Hoàng hậu cùng hai vị Hoàng tử, còn đều ngồi cùng xe với Hoàng thượng, nên tốc độ của đội ngũ rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.

Vì có hai đứa nhỏ kẹp ở giữa, nên Hoàng thượng cùng Thẩm Vũ ở chung cũng tùy tiện lên. Thậm chí ngay cả lúc Thẩm Vũ cho bú sữa cũng không có chút cảm xúc để ý nào.

Không có những nữ nhân khác ở đây, quan hệ giữa hai người cũng nhanh chóng khôi phục, đến lúc tới hành cung, Hoàng thượng đối mặt với Thẩm Vũ đã thản nhiên hơn rất nhiều, Thẩm Vũ nhìn Hoàng thượng, trong lòng cũng không nghĩ về những phi tần đó chắn ngang trong lòng đó nữa. Mắt không thấy tâm không phiền, ít nhất hơn một tháng ở hành cung này cũng đủ để bọn họ cải thiện tình cảm.

Sau khi tới hành cung, Hoàng thượng để cho người tìm thợ thủ công nổi tiếng ở địa phương tiến cung đúc đôi nạng cùng xe lăn cho Đại Hoàng tử. Dựa theo kiến nghị của Thẩm Vũ, đôi nạng được làm trước, nó rất tinh xảo còn rắn chắc, thậm chí chỉ cao tới đầu gối của Thẩm Vũ. Đại Hoàng tử mới hơn hai tuổi, tất nhiên không thể khống chế được đôi nạng này, lực cánh tay của thằng bé quá yếu, hơn nữa cân bằng cũng không tốt, thường xuyên mới vừa dồn lực ở hai vai vào đôi nạng, cả người đã ngã nhào về phía trước.

Vì có thể luyện tập tự đi một mình, thằng bé thường xuyên bị té mặt mũi bầm dập, trên người cũng xuất hiện vết bầm. Té ngã như vậy, tuy nói bốn phía đều có cung nhân trông coi, nhưng khi ngã xuống vẫn có lúc không đỡ kịp.

Cung nhân hầu hạ trong viện của Thẩm Vũ mỗi ngày đều nhìn thấy Đại Hoàng tử chống nạng, chầm chậm tự luyện tập. Mới vừa nãy Nhị Hoàng tử ngồi ở trong lòng bà vú, ê ê a a nói không ngừng, nước miếng chảy xuống, nhưng nhất quyết không chịu vào nhà, nhất định phải đến nhìn Đại Hoàng tử mới được.

Hoàng thượng mang theo Thẩm Vũ đi đến sau núi, trên người hai người đều ăn mặc rất nhẹ nhàng thoải mái, hiển nhiên là rất tiện để hoạt động. Rất nhanh đã đi tới trên núi, một mùi thơm ngọt truyền đến, ngẩng đầu nhìn lên, tất cả các cây đều kết đầy lê mật, lại hợp thành một mảnh rừng cây nhỏ.

Lý Hoài Ân ngẩng đầu, tuy thời tiết vẫn nóng bức nhưng khí hậu trên núi lại vừa khéo, không khí ngột ngạt xung quanh do nóng bức tạo thành cũng không thấy đâu nữa, thay vào đó chính là cả người sảng khoái. Đây sẽ là bầu không khí rất thích hợp để hái lê, với điều kiện là Hoàng thượng và Hoàng hậu đừng cùng tham gia vào.

Nhưng việc hai người này không hành động cùng nhau, hoàn toàn là không có khả năng. Cho nên lúc này chính là Tề Ngọc tự mình đỡ thang, Thẩm Vũ trèo lên thang, vươn tay ra hái những quả lê đó. Nhưng cây lê này đã lâu năm, lại trưởng thành ở trên núi, cho nên áp lực nó tạo cho người ta cũng khá lớn. Thẩm Vũ đấu với những nữ nhân đó ở hậu cung không chút sợ hãi nhưng đối với loại chuyện trèo lên cao như thế này vẫn rất sợ.

Vì thế cả người nàng đều đang phát run, một bàn tay túm chặt lấy cây thang, một cái tay khác đưa ra hái quả lê. Cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới, Hoàng thượng vì biểu hiện khí khái nam tử của chính mình, nên đã đuổi hết những người muốn giúp hắn vịn thang ra chỗ khác, chỉ còn lại một mình hắn dùng đôi tay đỡ. Hắn ngẩng đầu lên vừa lúc đối diện với tầm mắt của Thẩm Vũ, còn lộ ra một nụ cười hiếm thấy, chứa mấy phần cổ vũ.

"Hoàng thượng, tìm thêm mấy người giữ đi, thần thiếp sợ lắm!" Thẩm Vũ nuốt nuốt nước miếng, tuy rằng những lời này của nàng có thể sẽ khiến cho Hoàng thượng không vui, nhưng nàng vẫn nhỏ nhẹ nói ra miệng. Nếu ngã xuống, có khi sẽ trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Cơ bản là Tề Ngọc không thèm để ý tới, nụ cười trên mặt tăng thêm mấy phần trấn an, thấp giọng khuyên nhủ an ủi: "Không sao đâu, A Vũ. Trẫm ở dưới này, lúc nào cũng có thể đỡ được nàng. Nếu để những người khác tới đây sẽ vướng chân vướng tay!"

Hoàng thượng nói lý do rất đầy đủ, làm Thẩm Vũ không thể cãi lại. Cuối cùng nàng hái một quả lê, lúc giựt xuống có dùng hơi nhiều lực, tay vừa giựt thì quả lê kia lập tức từ trong lòng bàn tay rơi xuống.

Lý Hoài Ân mở to hai mắt nhìn, nhìn quả lê kia rớt xuống thẳng tắp, lập tức đập lên trên đầu Hoàng thượng. Một tiếng "Bốp" vang lên, rõ ràng là đập rất mạnh. Xung quanh, những cung nhân bị đuổi đi đều nhìn thấy rất rõ ràng, Hoàng hậu nương nương dùng quả lê đập Hoàng thượng!

"Hoàng thượng, người có sao không? Lúc thần thiếp sợ dễ bị trượt tay!" Sau một lúc lâu sau, Thẩm Vũ mới bất tri bất giác phản ứng lại, vội vàng thấp giọng dò hỏi.

Nàng không dám tùy tiện lộn xộn, dù sao lúc này dưới chân nàng là cây thang, mà không phải là mặt đường vững vàng. Tề Ngọc bị đập đến phát ngốc, cây này khá là cao, chỗ Thẩm Vũ hái quả lê cũng không tính là thấp. Cho nên quả lê kia đập cũng đủ mạnh. Ngôi cửu ngũ từ nhỏ đến lớn, còn chưa bị ai chạm vào đầu, huống chi là dùng lực lớn như vậy mà đập vào.

"Không sao! Nàng nhanh chóng hái lê đi, không hái được một sọt, trẫm sẽ đánh nàng!" Hoàng thượng buông một bàn tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa cái trán, trong giọng nói mang theo mấy phần nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên là có ý uy hiếp.

Thẩm Vũ hơi rụt cổ lại, nhưng lúc nàng nhìn thấy Hoàng thượng chỉ dùng một bàn tay đỡ thang, đã lập tức nâng cao giọng kêu to: "Hoàng thượng, cây thang, cây thang!"

Bị tiếng gào vội vàng như vậy làm phiền, trong lòng Tề Ngọc rõ ràng là có ý trả thù, hai tay hắn đều đặt lên cây thang. Còn không đợi Thẩm Vũ thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên cây thang bắt đầu rung lên nhè nhẹ, nhưng tần suất lại càng nhiều.

"A, thần thiếp sắp ngã rồi!" Thẩm Vũ vội vàng vươn tay bắt lấy cái thang, từ cao giọng kêu gọi biến thành tiếng kêu sợ hãi bén nhọn, nào còn cố kỵ gì đến dáng vẻ nữa.

Nghe từng tiếng hét đinh tai nhức óc vang lên, tất cả cung nhân đều đứng ở tại chỗ, chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt thương mà không giúp gì được nhìn về phía nàng. Hiện giờ Hoàng Hậu nương nương đã không còn dáng vẻ phượng nghi, cả người cuộn tròn đứng trên cây thang, giống như muốn ngồi xổm xuống, rồi lại không dám. Chỉ có thể mất mặt, xấu hổ mà chật vật đứng bên trên.

Tề Ngọc thấy nàng kinh hoảng sợ hãi thành dáng vẻ này, trong lòng lại muốn đùa dai, đôi tay kéo lấy cây thang lay động không ngừng, nhưng đôi mắt trước sau vẫn không rời khỏi người Thẩm Vũ, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng.

"Thần thiếp muốn đi xuống, đỡ thần thiếp đi!" Thẩm Vũ thật sự là không dám đứng trên thang nữa, một khắc cũng không ngốc trên đấy được nữa, trực tiếp hô một tiếng, rồi nhắm mắt nhảy xuống.

Tề Ngọc vội vàng buông lỏng cây thang ra, vội vàng nhún chân một cái, nhẹ nhàng nhảy lên ôm chặt eo nàng rồi chầm chậm rơi xuống.

"Sao nàng lại nhảy xuống như vậy, nếu như trẫm không kịp phản ứng thì sao, nàng không phải sẽ bị ngã xuống à! Lúc hái lê lá gan nhỏ hơn bất kỳ ai, nhưng lúc nhảy xuống lại mang dáng vẻ không sợ trời không sợ đất đấy nhỉ!" Tề Ngọc đặt nàng trên mặt đất xong thì bắt đầu cao giọng trách mắng.

Thẩm Vũ lại mang dáng vẻ không có việc gì, ngẩng đầu lên cười cười với hắn, thấp giọng nói: "Kẻ tài cao gan cũng lớn mà. Hoàng thượng có công phu tốt, thần thiếp tất nhiên sẽ không sợ, hay là lúc hái lê không cần cây thang này nữa, Hoàng thượng giúp thần thiếp lên trên đó hái đi?"

"Nàngmuốn để trẫm làm cây thang cho nàng trèo?" Tề Ngọc không hề nghĩ ngợi, liền biết được ý đồ của Thẩm Vũ, lạnh giọng hỏi ra miệng, gương mặt treo lên nụ cười như có như không.