Tiến Công Sủng Phi

Chương 202: Dùng kế hãm hại (1)




Edit: Cảnh Thục viện.

Beta: Rine Hiền phi.

Sắc mặt Hoàng thượng trầm xuống ngay lập tức, ý cười trên mặt của nhóm người Minh Âm cũng cứng lại. Vốn dĩ bọn họ có tâm tình cười trộm, trong nháy mắt đã bị đóng băng. Sắc mặt của Hoàng thượng quá dọa người, giống như là tự tay bắt được nương tử của mình yêu đương cùng nam nhân khác vậy. Các nàng thật sự chỉ là cười trộm mà thôi, không nghĩ tới việc xúi giục Hoàng Quý phi vụng trộm với người khác đâu, thật sự, thề với trời!

Lý Hoài Ân thừa dịp lúc Hoàng thượng đưa lưng về phía hắn, không có tiền đồ cười hai cái, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, tiến lên phía trước vài bước, thấp giọng nói: "Hoàng thượng, mũ ngọc quan trên đầu người, để nô tài chỉnh giúp người một chút!"

Hắn còn xem như là có lương tâm mà nói cho Tề Ngọc, nhân tiện giải cứu mấy người Minh Âm. Xúi quẩy thật, cười thì cười lén thôi, thế mà cứ để cho vị chủ tử khó hầu hạ này phát hiện ra.

Lý Hoài Ân vừa nói xong, Tề Ngọc lập tức theo bản năng nâng tay lên, sờ sờ ngọc quan trên đầu. Lúc đó đi vội vàng nên cứ như vậy mà tới, ở trên xe ngựa bị xóc nảy hồi lâu, vừa đến đây nằm ngã trên giường ngủ một canh giờ, không loạn mới là lạ.

Vốn dĩ hắn dùng ngọc quan trên búi tóc trông có vẻ ngọc thụ lâm phong, bây giờ sớm đã lung tung đến không nhìn ra được gì, có vẻ lung lay sắp đổ. Chẳng qua Tề Ngọc đi gấp nên không để ý như thế nào mà thôi, hiện tại được Lý Hoài Ân nhắc nhở, hắn mới phát hiện bộ dạng này chắc chắn là vô cùng buồn cười.

Tề Ngọc cũng không động đậy, chỉ đưa ánh mắt ý bảo hắn muốn bản thân hoàn hảo lần nữa. Lý Hoài Ân nhón mũi chân, ra sức duỗi dài cánh tay về phía ngọc quan kia. Khổ nỗi cho dù hắn tự nhận mình là một Tổng quản nội giám tài ba, nhưng lại là một chú lùn. Hơn nữa rõ ràng bởi vì bị cười nhạo nên Hoàng thượng cảm thấy nhục nhã, nhất quyết ngẩng cao đầu, không chịu thấp hèn.

Lý Hoài Ân lại không thể nhảy lên được, sợ thất lễ trước mặt Hoàng thượng. Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hoàng thượng gần ngay trước mắt, hắn thật muốn tát cho một phát vào mặt. Hoàng thượng thật là quá đáng, chẳng qua là cao hơn hắn thôi, thế mà lập tức thành điểu nhân [1].

[1]: Tiếng tục, dùng để chửi mắng.

Cuối cùng vẫn là Minh Âm nhìn không được đi qua đẩy Lý Hoài Ân ra, nhón mũi chân lên miễn cưỡng đủ tới, chỉnh tóc lại cho Hoàng thượng. So với nữ tử thì nàng cũng được xem như là có vóc dáng cao ráo, tuy chỉ cao hơn Lý Tổng quản một chút thôi.

Tề Ngọc vẫn mang khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía các nàng, cuối cùng lạnh giọng nói: "Nhớ kỹ lời nói trước đó của trẫm, chăm sóc Hoàng Quý phi cho tốt!" Hắn nói một câu rồi quay đầu rời đi, Lý Hoài Ân lập tức chạy chậm theo sau, vừa nhớ tới một lát nữa lại phải cưỡi ngựa, cả khuôn mặt đều nhăn lại.

Cuối cũng đã tiễn tên ôn thần Hoàng thượng kia đi, mấy người Minh Âm chạy vào trong nhà, chỉ thấy Thẩm Vũ nằm đang trên giường ngủ ngon lành, nét mặt yên bình. Mấy người liếc mắt nhìn nhau, khuôn mặt lộ ra ý cười nhẹ nhàng, đắp chăn mỏng lên cho nàng, rồi thả màn che xuống. Minh Tâm ở lại canh giữ, những người khác đều đi ra ngoài làm việc của mình.

Gần đây thân thể của Nguyệt Trạc sư thái có vẻ như không được tốt lắm, có mấy lần bà tới chỗ Thẩm Vũ, sắc mặt ngày càng khó coi, vô cùng tái nhợt. Mỗi khi Thẩm Vũ hỏi bà, bà đều nói cả người không có sức, thỉnh thoảng còn không hiểu tại sao lại run lên. Hiện giờ thời tiết rõ ràng là đầu hè cuối thu, y phục trên người Nguyệt Trạc sư thái cũng vô cùng kín đáo, căn bản không có khả năng bị cảm lạnh.

Mỗi lần Thẩm Vũ đều trấn an bà, thật ra sau khi Nguyệt Trạc sư thái đi, nàng nhíu mày thật sâu. Theo như lời Thái y, trong cơ thể Nguyệt Trạc sư thái có hàn độc sắp phát tác. Thỉnh thoảng, nàng cũng sẽ nói bóng nói gió với Nguyệt Trạc sư thái, rốt cuộc bà xem trọng điểm nào của vị đồ đệ kia, vị sư thái này hiển nhiên vô cùng rối rắm. Bản thân bà thực sự xem trọng người cương trực không có điều khuất tất như Thanh Nguyệt, thế nhưng hình như những sư thái khác trong am nghiêng về Thanh Phong, vị trí trụ trì tương lai vẫn luôn do dự chưa quyết.

Lần này Thẩm Vũ và Nguyệt Trạc sư thái nói chuyện rất lâu. Vị sư thái này rõ ràng đã không sống được mấy ngày nữa, cỡ mười ngày mà thôi. Hốc mắt của bà đã hõm sâu xuống, sắc mặt cũng cực kỳ tiều tụy. Nhưng nhắc tới vị trí trụ trì, bà lại thở dài liên tục, quá nhiều điều bận tâm. Hơn nữa vị Nguyệt Trạc sư thái này lại là người có tính tình mềm yếu, không muốn ở đoạn thời gian cuối đời làm ầm ĩ với các sư tỷ sư muội khác chỉ vì vị trí trụ trì này.

Đợi tiễn Nguyệt Trạc sư thái đi, nét mặt Thẩm Vũ đăm chiêu suy nghĩ. Nàng còn hơn bốn tháng nữa sẽ lâm bồn, ngày sinh ngày càng tới gần, sức khỏe Nguyệt Trạc sư thái lại không ổn, thật sự không thể kéo dài thêm, cần phải nhanh chóng giải quyết Thanh Phong.

"Minh Âm, Minh Tâm, các ngươi lại đây!" Thẩm Vũ thấp giọng gọi, lại chau mày, hiển nhiên đang ưu tư vấn đề gì đó.

Hai người kia lập tức bỏ việc trên tay xuống, nhanh chóng đi tới mép giường của Thẩm Vũ, vẻ mặt nghiêm cẩn, chờ nàng dặn dò.

"Gần đây Thanh Phong vẫn ân cần tới chỗ Thái hậu sao?" Thẩm Vũ mở miệng hỏi, vẻ mặt hơi dịu xuống, trong lòng đã có chủ ý.

"Hiện tại Thanh Phong vô cùng ngang ngược lộng hành, có đôi khi cách mấy canh giờ phải đi đến viện của Thái hậu một chuyến. Ngay cả mấy tiểu sư thái đều nói nàng ta đang vuốt mông ngựa. Chẳng qua am ni cô này, ngoại trừ Nguyệt Trạc sư thái ra, thì các lão sư thái khác dường như rất vui mừng. Cảm thấy Thanh Phong leo được lên cây đại thụ che trời như Thái hậu, đến lúc đó Lãng Nguyệt am sẽ lọt vào mắt của các chủ tử trong hậu cung." Minh Âm luôn luôn nhanh nhạy tin tức, nghe Thẩm Vũ hỏi như thế lập tức nói hết điều trước đó nàng tìm hiểu được.

Nhắc tới chuyện Thanh Phong không có tiền đồ như vậy, trên mặt Minh Âm lộ ra vài phần khinh thường. Rõ ràng Thẩm Vũ đã cảnh cáo Thanh Phong, không ngờ vị tiểu sư thái này lại cảm thấy Hoàng Quý phi không tốt với nàng ta, không đủ nhiệt tình, muốn mưu toan con đường khác, lại còn tìm đối thủ một mất một còn của chủ tử. Đây không phải là ăn cây táo, rào cây sung sao?

"Nàng ta muốn tìm đường chết thì tất nhiên bổn cung sẽ không ngăn, các ngươi lại đây, có chút chuyện dặn dò các ngươi đi làm. Qua hai ngày nữa, ta phải thấy được kết quả, nhất định phải đẩy ngã Thanh Phong!" Thẩm Vũ vẫy vẫy tay với hai người, khuôn mặt kiên định và âm ngoan.

Chủ tớ ba người sát lại gần nhau, nhỏ giọng thì thầm một lát. Hai người Minh Âm chăm chú nghe, mặt đỏ tim đập, hiển nhiên đây là một mưu kế vô cùng kích thích.

"Đây là lệnh bài đều động thị vệ bên ngoài, nhớ kỹ chuyện này phải tuyệt đối bảo mật, trừ người bị thuyên chuyển ra, còn lại phải một mực giữ kín!" Thẩm Vũ lấy một lệnh bài bằng vàng dưới gối ra, phía trên khắc một chữ "Lệnh", hiển nhiên là vật cực kỳ quan trọng.

Một buổi tối trước khi Thẩm Vũ đi, Hoàng thượng đưa lệnh bài này cho nàng, có thể tùy ý điều khiển thị vệ bên ngoài. Ở cái nơi toàn nữ nhân tay trói gà không chặt, thì thị vệ cao lớn thô kệch võ nghệ cao cường, thật sự dùng quá tốt. Tùy tiện tìm một người cũng đủ để giết một tiểu ni cô trong đêm tối. Đáng tiếc tuy rằng Thẩm Vũ muốn giải quyết đơn giản như thế, nhưng dù sao đây cũng là nơi Phật môn thanh tịnh. Hơn nữa hiện tại nàng đang có thai, không thể gánh thêm mạng người, vì vậy nàng chỉ có thể tìm lối tắt mà thôi.

Có Thẩm Vũ lấy lệnh bài này ra tương trợ, hai người Minh Âm quả thật như hổ thêm cánh, đi đường có thể đi ngang. Hai người các nàng theo kế hoạch của Thẩm Vũ, đầu tiên là triệu tập bốn thị vệ võ nghệ cao cường, lấy lệnh bài sáng ngời kia ra, mấy người đàn ông cũng chỉ có thể nghe lời hai cung nữ các nàng. Đặc biệt là lúc bốn người quỳ gối xuống hành lễ với lệnh bài, cảm giác thật là sảng khoái.

Minh Tâm còn có chút ngượng ngùng, khuôn mặt cười hiền lành. Mà Minh Âm thì hơi hất cằm lên, vẻ mặt kiêu hãnh, thầm nghĩ những người này lại quỳ gối dưới váy lụa của nàng, nam nhân gì đó đều không phải thứ tốt!

"Mỗi nhóm hai người, một nhóm đi bắt người, một nhóm đi phóng hỏa. Trong lúc hành động không được nói bất luận chuyện gì với nhau, để tránh người khác nghe được liên lụy tới chủ tử. Các người đều là cao thủ Hoàng thượng triệu tới, công phu hẳn là vô cùng cao cường, ta nghĩ nhất định có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ, không lý nào lại thất thủ giữa đường phải không?" Minh Âm lời ít ý nhiều phân chia nhiệm vụ, đến cuối cùng còn nói khích tướng bọn họ.

"Yên tâm đi, vị cô cô này, bọn ta nhất định hoàn thành nhiệm vụ!" Bốn người kia từ trên mặt đất đứng lên, người dẫn đầu nói chuyện vẻ mặt nghiêm túc, cam đoan với Minh Âm.

Chẳng qua tiếng "cô cô" này của hắn thật sự làm lòng Minh Âm phẫn nộ, nàng vẫn còn nhỏ tuổi đấy!

Lúc dùng bữa tối, toàn bộ Lãng Nguyệt am tụ lại một chỗ, chỉ là hôm nay chờ mãi chờ mãi, vẫn còn thiếu Thanh Phong chưa tới. Nguyệt Trạc sư thái phái người đi tìm, nào ngờ Thanh Phong cũng không có ở trong phòng mình.

"Thanh Phong này, gần đây càng ngày càng lười nhác tụng kinh niệm Phật, có điều chạy tới chỗ khác thì cần mẫn hơn hẳn!" Ngay cả người có tính tình mềm yếu như Nguyệt Trác cũng có chút nhìn không vừa mắt, giơ tay lên vỗ bàn, tỏ vẻ phẫn nộ.

Lập tức có người mở miệng khuyên nhủ, nói cái gì Thái hậu tìm nàng ta, nên không thể không đi, lại không cho người tới đó tìm nàng ta, tránh quấy rầy Thái hậu dùng bữa.

Mà Thanh Phong trong miệng mọi người, thật ra đã sớm từ trong viện Thái hậu ra ngoài. Nàng ta cũng biết gần đây Nguyệt Trạc sư thái không vừa mắt với nàng ta, cho nên tận dụng khả năng biểu hiện tốt một chút. Chỉ là nàng ta mới vừa xoay người đi ra, sau cổ đột nhiên bị người khác đánh một cái, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Hai thị vệ kia điểm hai huyệt vị trên người nàng ta, đảm bảo nàng ta sẽ không tỉnh lại, sau đó khiêng người đi.

Đợi đến lúc màn đêm buông xuống, nhóm thị vệ thứ hai đã sớm mai phục ở ngoài viện của Thái hậu. Trong tay hai người đều ôm cỏ khô dẫn lửa và củi đốt, bày biện mọi thứ xong xuôi rồi đứng chờ ở một bên. Nhóm thứ nhất vội khiêng người lại đây, sau khi hai bên hợp lại, đầu tiên là xếp cỏ khô lên người Thanh Phong, trong đó có một thị vệ tính tình gấp gáp, dẫm cả lên thân thể Thanh Phong, cỏ khô và củi đốt phía trên lập tức tán loạn.

Trên người Thanh Phong đầy mảnh vụn cỏ khô, một thị vệ khác dùng đá đánh lửa đốt cỏ khô, đợi cho cháy xong thì lấy khúc củi gỗ bên cạnh tán ra rồi rắc lên mặt và quần áo Thanh Phong.

Đợi sau khi làm xong những việc này, ba thị vệ chia ra ba chỗ, dùng cỏ khô làm mồi lửa đốt củi gỗ. Mà một thị vệ khác lấy mũ ni cô trên đầu Thanh Phong xuống, ném qua bên cạnh, chỗ kia cũng phải đảm bảo cách đám cháy gần một chút, nhưng lại không bị đốt trụi trong khoảng thời gian ngắn, nếu không tất cả đều uổng phí.

Thái hậu đang ngồi trên giường, kéo tay Hứa ma ma không ngại phiền, kể lại những điều Thanh Phong nói với mình, luôn khao khát một tương lai tốt đẹp, Hoàng thượng sẽ nhanh tới đón bà ta hồi cung. Hứa ma ma vẫn luôn rất kiên nhẫn nghe Thái hậu nói, đôi mắt vô thức nhìn thoáng ra bên ngoài, xuyên qua cửa sổ thấy được khói đặc cuồn cuộn, sắc mặt biến thành trắng bệch.