Tiến Công Sủng Phi

Chương 176: Nỗi băn khoăn bất ngờ




Edit: Phương Hiền dung

Beta: Rine Hiền phi

"Thẩm thị A Vũ, buông tay!" Tề Ngọc nói với ý cảnh cáo, hắn thật sự không biết vì sao bỗng nhiên Thẩm Vũ lại lật mặt, rõ ràng đang ân ái triền miên, thế nhưng lại ép cho hắn suýt nữa phóng ra!

Thẩm Vũ trừng mắt liếc hắn một cái, vô cùng bất mãn trước thái độ kiêu ngạo của Hoàng thượng lúc này. Hiển nhiên bây giờ Hoàng thượng vẫn chưa rõ hắn đang ở hoàn cảnh xấu thế nào, Thẩm Vũ muốn giày vò hắn như thế nào thì sẽ giày vò hắn như thế ấy.

Ví như lúc này, Thẩm Vũ căn bản không hề trả lời hắn, mà chậm rãi nâng mông lên, sau đó ngồi mạnh xuống, cứ như thế lặp đi lặp lại.

"Ưm, ưm, Thẩm thị A Vũ, nữ nhân điên này!" Tề Ngọc cảm giác như bảo bối của hắn bị làm đến gãy, nhưng thân thể lại không nghe hắn khống chế, mỗi lần như thế bảo bối của hắn lại mềm đi.

Phía sau lưng còn có giường hàn ngọc, người Thẩm Vũ cũng không ngừng nâng lên ngồi xuống, mà mỗi lần nàng ngồi xuống, vật nóng của Tề Ngọc lại tiến vào sâu hơn, khoái cảm cũng càng lúc càng nhiều. Lúc đầu chỉ có cảm giác đau đớn, nhưng càng về sau lại càng sảng khoái.

Đương nhiên tiếng quát mắng của Tề Ngọc vẫn không dừng lại, chỉ là dần dần lại chuyển thành tiếng thở dốc dày đặc. Thẩm Vũ không khỏi có chút nhụt chí, nàng làm như vậy vốn để Hoàng thượng hiểu được cảm giác nằm trên giường hàn ngọc, nào biết nam nhân chỉ cần lên giường đều sẽ hóa thành cầm thú, mặc kệ là tra tấn hắn thế nào, chỉ cần sảng khoái, tất cả đều có thể xem nhẹ!

Hai người cọ xát một hồi lâu mới xem như kết thúc trận hoan ái. Một hồi lên xuống, hai người đều mệt đến không còn sức, một ngón tay cũng không muốn động, tựa như vừa đánh giặc xong.

Thẩm Vũ vẫn nằm trên người hắn, chậm chạp không muốn xuống dưới. Tề Ngọc bị nàng đè dưới thân, sau lưng là khí lạnh, đông lạnh đến mức đầu hắn đã bắt đầu đau.

Đúng là tự làm bậy không thể sống, giường lạnh như vậy, hắn thật sự không muốn nằm trên đây với Thẩm Vũ nữa. Nhưng bây giờ nữ nhân này lại vô cùng thích thú nằm trên người hắn, vô cùng hợp lý coi hắn trở thành cái nệm.

"Đi ra, trẫm không muốn bị cảm lạnh, hắt xì!" Tề Ngọc bất mãn đẩy đẩy nàng ra, vừa dứt lời đã hắt xì một cái.

Thẩm Vũ tựa như nhận được cảnh báo, lập tức bò dậy, trực tiếp nhảy xuống giường rồi đi giày vào. Lỡ như Hoàng thượng thật sự bị nàng làm cảm lạnh, như vậy sau này người hầu bệnh nhất định là nàng.

"Mau vào hầu hạ!" Tề Ngọc cao giọng gọi, Lý Hoài Ân lập tức dẫn người tiến vào, người đứng phía sau đều cầm theo xiêm y sạch sẽ.

Tề Ngọc tùy tiện chọn một tấm áo ngoài, khoác lên người rồi đi thẳng đến bể tắm nước nóng.

Hoàng thượng sau khi được thỏa mãn không quấn lấy Thẩm Vũ như lúc đầu nữa. Năm nay muốn đi săn vào mùa thu, vậy nên bây giờ đã bắt đầu chuẩn bị, để các bộ thẩm tra, đối chiếu bãi săn và điều động quan viên, hiển nhiên phi tần hậu cung cũng không hề ít.

Thẩm Vũ thản nhiên tự đắc ở Cẩm Nhan điện, vô cùng hứng thú trêu đùa với Đại Hoàng tử.

Hôm nay nàng mới được nhàn rỗi, chưa gì đã thấy bộ dáng vội vàng của Minh Tâm vọt vào, hành lễ xong đã vội nói: "Nương nương, Cửu Vương phi dùng thẻ bài tiến cung, nói rằng muốn gặp người!"

Thẩm Vũ không khỏi nhíu mày, vị Nhị tỷ này của nàng luôn không tranh với đời. Khi còn là khuê các chơi đùa cùng nhau, Thẩm Thanh rất ít khi tham gia vào tranh đấu giữa các tỷ muội, ngay cả khi tỷ tỷ ruột Thẩm Kiều của nàng ta chịu ấm ức, nàng ta cũng trầm mặc không nói gì.

Nhưng không ai dám trêu chọc vị Nhị cô nương này, bởi Thẩm Thanh chính là kiểu người ăn miếng trả miếng, hơn nữa không phải chỉ trả một lần. Quan hệ giữa nàng và Thẩm Vũ cũng không xa không gần, chỉ dừng lại ở mức chung sống hòa thuận. Sau này Thẩm Vũ tiến cung, trong yến hội mới thỉnh thoảng nhìn thấy Thẩm Thanh, không ngờ bây giờ nàng ta lại chủ động cầu kiến.

"Truyền!" Thẩm Vũ thu nét mặt kinh ngạc lại, nhẹ nhàng phất tay, để Minh Tâm đi đón người.

"Tham kiến Thục phi nương nương." Thẩm Thanh yểu điệu đi đến, vô cùng có phong thái, trên mặt là nụ cười nhẹ, chậm rãi cúi người hành lễ với Thẩm Vũ.

Thẩm Vũ đứng dậy cầm lấy tay nàng ta đỡ đứng lên, khẽ cười nói: "Chúng ta đều là tỷ muội, cần gì phải câu nệ nghi thức xã giao. Nơi này lại không có người ngoài, tỷ tỷ hành lễ như vậy thật làm khó muội."

Thẩm Thanh thấy nàng không hề làm cao, nét mặt càng thêm nhu hòa, đi theo bước chân của Thẩm Vũ, chậm rãi ngồi xuống ghế. Đại Hoàng tử đã được nhũ mẫu ôm ra ngoài, bây giờ trong nội điện chỉ còn ba người là tỷ muội bọn họ và Minh Tâm.

"Nương nương đã thăng vị vài lần, vậy mà ta vẫn chưa tới chúc mừng, bây giờ lại nói những lời khách sáo đó thì thật dối trá. Kỳ thật lần này ta tới là vì mẫu thân đã giao phó cho ta một chuyện, muốn ta tự mình đến đây, nếu không bà sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Sức khỏe của bà ngày một yếu dần, ta không tiện từ chối, vì vậy mới đến đây quấy rầy Tứ muội." Thẩm Thanh vẫn như vậy, trước tiên biểu đạt ý xin lỗi vì sự xa cách của mình, sau lại nói rõ ràng mục đích ra, tránh cho Thẩm Vũ đoán sai dẫn đến xấu hổ.

Thẩm Vũ không khỏi gật đầu, trên mặt vẫn nguyên ý cười. Nàng tự mình rót trà cho Thẩm Thanh, nhẹ giọng nói: "Nhị tỷ khách khí rồi. Tuy rằng tình cảnh ở hậu cung không tốt đẹp gì, nhưng tỷ tiến cung cũng không ngại. Huống chi Hoàng thượng và Cửu Vương gia vẫn thường xuyên liên lạc, tỷ muội chúng ta tất nhiên cũng có thể."

Thẩm Thanh cầm chén trà, thong thả uống hết một ly mới bắt đầu nói chuyện.

"Chuyện mẫu thân muốn ta truyền lời thật sự có chút đường đột, liên quan đến chuyện Uyển muội muội sinh non. Trên thực tế, để ta truyền lời thật sự không thích hợp, nhưng mẫu thân đã bệnh nặng như vậy, không tiện tự mình đến đây." Trước khi Thẩm Thanh truyền lời lại nhắc một lần nữa để Thẩm Vũ chuẩn bị tâm lý, rõ ràng lời tiếp theo không phải điều tốt đẹp gì.

Thẩm Vũ hơi nhướng mày, khi Thẩm Thanh vừa nhắc đến chuyện sinh non của Thẩm Uyển, sắc mặt Thẩm Vũ liền hiện lên vài phần âm trầm. Lúc trước đã tra ra Hiền phi sai người làm Thẩm Uyển sinh non, chẳng lẽ Thẩm Vương phi còn muốn thay Hiền phi lật lại án cũ?

Thẩm Thanh nhìn nét mặt Thẩm Vũ liền biết trong lòng Thẩm Vũ đang tự hỏi điều gì, nàng hơi do dự. Cho dù là người đúng mực như nàng, đối với chuyện Thẩm Vương phi muốn truyền lời cũng sẽ có chút đắn đo.

"Vậy ta đành nói thẳng. Mẫu thân nói rằng lúc bà bái phỏng Hiền phi, vì muốn thể hiện thành ý, hai người đã từng lấy bí mật của mình ra trao đổi. Bí mật lúc ấy mẫu thân nhận được chính là chuyện sinh non của Uyển muội muội. Hiền phi cũng không hề giấu giếm, nói rằng nàng ta từng thu mua đại cung nữ bên người Thẩm Uyển, tên là Thanh Nhi, muốn Thanh Nhi tìm đúng thời cơ, làm bộ không cẩn thận đẩy Uyển muội muội té ngã." Nét mặt Thẩm Thanh có chút do dự, rốt cuộc vì sao Thẩm Vương phi bái phỏng Hiền phi, bằng vào mưu trí của Thẩm Vũ, nhất định có thể nhìn thấu.

Điều nàng nói vào lúc này, là chuyện Thẩm Vương phi và Hiền phi cùng nói về việc Thẩm Uyển sinh non, đây chính là toàn bộ chứng cứ phạm tội của Thẩm Vương phi.

"Hiền phi nói nếu mẫu thân không tin có thể đến chỗ muội chứng thực. Lúc ấy muội đã tra xét xong chuyển Uyển muội muội sinh non, chỉ là không tổn hại đến lợi ích của muội, vậy nên mới chưa ra tay trả thù. Nhưng nàng ta còn nhắc đến chuyện muội từng tra xét đến cỏ mèo, chuyện áo choàng không phải nàng ta động tay động chân, ngay cả chuyện con mèo mập kia cũng không phải nàng ta phái người cho vào cung, tất cả những chuyện này đều do người khác làm." Thẩm Thanh ho nhẹ một tiếng, tiếp tục chịu đựng cảm giác quái dị trong lòng, nói hết những lời còn lại ra một lượt.

Đôi mày Thẩm Vũ nhăn chặt lại. Cung nữ đưa cỏ mèo đã sớm thắt cổ tự vẫn, sau lại tra ra Thanh Nhi là người của Hiền phi. Vậy nên theo lý thường, Thẩm Vũ liền cho rằng hai người này đều bị Hiền phi thu mua, tăng thêm tính an toàn thôi. Không ngờ hôm nay lại nghe được lời này của Thẩm Thanh, một lần nữa nghi vấn lại được đặt ra. Chuyện cỏ mèo, căn bản Hiền phi không tham dự, vậy thì chuyện này có liên quan tới ai?

"Những lời này của mẫu thân quả thật làm người khác vô cùng kinh ngạc. Ta đã nói như vậy, Tứ muội nghe được liền thôi. Nếu cảm thấy chuyện này thật sự có khả năng, nên xử trí thế nào, mọi việc đều tùy vào muội. Chỉ là sức khỏe mẫu thân đã không được như xưa, còn mong Tứ muội đừng tức giận bà làm những chuyện hồ đồ này." Thẩm Thanh thấy nàng mãi vẫn không mở miệng tiếp lời cũng không xấu hổ, chỉ tổng kết lại một câu như vậy.

Một câu như vậy lại đủ để nàng hiểu ý mong rằng giơ cao đánh khẽ, đừng để Thẩm Vương phi xảy ra chuyện. Nhưng tất cả cũng chỉ do Thẩm Thanh suy đoán. Thẩm Vương phi và Hiền phi, một người ốm đau trên giường, suốt ngày mê man, một người đã chầu trời, thật sự quá mức trùng hợp. Hai người này mấy ngày trước còn gióng trống khua chiêng thương lượng vấn đề gì, hiển nhiên nguyên nhân bị bệnh và nguyên nhân chết đều xuất phát từ hậu cung.

Thẩm Thanh nếu không liên tưởng những chuyện này với Thẩm Vũ mới thật sự là chuyện lạ. Nhưng nàng lại không có chứng cứ, qua lại với các phi tần khác ở hậu cung cũng không phải chuyện tốt, vậy nên mới không tùy tiện nhảy vào vũng nước đục này.

"Nhị tỷ nói đùa, không nhắc đến chuyện Vuơng phi chính là đích mẫu của bổn cung, chỉ nhắc đến chuyện bà để Nhị tỷ truyền những lời này, ta đã không làm gì bà ấy. Dù sao cũng có ân lớn với ta và Uyển tỷ tỷ, vương phủ vẫn nên mời thêm vài đại phu nữa đến khám, có lẽ có thể trị được." Thẩm Vũ hơi cong khoé miệng, ý cuời trên mặt rất đáng đánh đòn, giọng nói cũng không mang ý tốt.

Thẩm Vương phi muốn Thẩm Thanh tới truyền lời chỉ sợ mục đích chính là muốn làm Thẩm Vũ ngột ngạt. Mọi chuyện vốn đã xác định ngay từ đầu nay lại hoàn toàn thay đổi, cho dù ai biết mối nguy hiểm tiềm tàng này cũng đều kinh hoảng trong lòng.

Thẩm Thanh cũng không tức giận, từ nhỏ tính tình nàng đã lạnh nhạt, đối với vị Thẩm Vương phi cả ngày tranh đấu cùng đám tiểu thiếp, khả năng nàng trả giá cho loại tình thân này vô cùng hữu hạn, tiến cung truyền tin đã là chuyện ngoài dự liệu.

Đối với câu châm biếm này của Thẩm Vũ, nàng cũng không có phản ứng gì, ngược lại còn mỉm cười. Theo đúng quy tắc đứng lên hành lễ với Thẩm Vũ, sau đó mới thấp giọng nói: "Vậy ta đành cáo từ, nương nương hết thảy đều bảo trọng."

Mãi đến khi bóng dáng Thẩm Thanh biến mất ngoài cửa, Thẩm Vũ mới thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài, nét mặt như đang suy nghĩ sâu xa. Nàng vốn cho rằng vấn đề đã được giải quyết, vậy mà bây giờ chuyện này lại một lần nữa nổi lên mặt nước. Hối hận duy nhất của nàng chính là ngày ấy không thể tự mình đưa Hiền phi lên đường.

Nếu lúc ấy nàng ở bên cạnh Hiền phi, nhất định sẽ có manh mối. Con mèo béo kia đến tột cùng là do ai mang vào? Hay là có cung nhân lén lút nuôi dưỡng? Cung nữ đã tự sát kia trung thành với ai, lại không tiếc tổn hại tính mạng, không chịu nói ra bí mật.

Thẩm Vũ thở dài, tuy rằng thủ phạm không nhắm vào nàng, nhưng bây giờ Đại Hoàng tử đang được nuôi duới trướng của nàng, khó bảo đảm người nọ sẽ không ra tay với nàng. Nếu lúc đó không ngăn cản được, nhất định sẽ khó nói.