Tiến Công Sủng Phi

Chương 164: Đừng sợ




Edit: Phương Hiền dung.

Beta: Rine Hiền phi.

Lý Hoài Ân ngồi trên ván trượt gỗ vô cùng đơn sơ, bắt đầu trượt xuống từ bậc thang cao nhất xuống dưới, thật sự vô cùng xóc nảy. Mơ hồ nhìn được thân hình run rẩy của hắn, ngay cả tiếng kêu khóc cũng chứa vài phần run rẩy.

Đến khi ván trượt trượt đến bậc thang cuối cùng, Lý Hoài Ân lúc này mới chạm đất, giống như vừa ngã nhào xuống từ đám mây, cả người nặng nề lảo đảo.

Long liễn dừng cách hắn không xa, Hoàng thượng nhìn Lý Hoài Ân ngồi trên ván gỗ, hơi nhăn mày. Nét mặt Lý Hoài Ân lúc này vô cùng hoảng loạn, hai mắt thất thần, si ngốc nhìn về phía trước, tinh thần rối loạn.

"Lý Hoài Ân, mau đưa ván để trẫm và Thục phi cùng ngồi!" Tề Ngọc lạnh giọng thúc giục, nét mặt có chút không kiên nhẫn.

Lý Hoài Ân thấy Hoàng thượng tức giận kêu lên ầm ĩ liền đứng dậy theo bản năng, nhưng mông vừa rời khỏi ván gỗ, dạ dày đã cuồn cuộn dâng trào. Hắn vẫy tay với Hoàng thượng, một chữ cũng không kịp nói, trực tiếp che miệng chạy đi chỗ khác.

Xong đời, thật muốn nôn! Nhất định phải chạy đến chỗ Hoàng thượng không thấy mà nôn, nếu không rất có thể Hoàng thượng sẽ bắt hắn ăn lại những thứ đó.

Nhìn cảnh tượng Lý Hoài Ân phải chạy đi chỗ khác nôn mửa, Thẩm Vũ ngồi trên long liễn mà sắc mặt đã tái nhợt như tờ giấy. Nàng nhìn những bậc thang thật dài của Long Càn cung, từng đợt tê dại từ da đầu truyền đến. Bậc thang được bao phủ bởi một màu tuyết trắng, bởi vì lúc nãy Lý Hoài Ân dùng ván trượt một đường, đường đi hiện ra rất rõ, mỗi một góc vuông của bậc thang đều có một đoạn không có tuyết, lộ ra màu xám vốn có của đá cẩm thạch.

Tề Ngọc vốn còn đang nghĩ cách để người khác tìm thêm ván trượt, Thẩm Vũ đã nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp không muốn trượt tuyết! Thần thiếp muốn về cung!"

Giọng nàng tuy rằng nhỏ như muỗi kêu, nhưng giọng điệu nôn nóng đó vẫn truyền vào tai Tề Ngọc rất rõ. Hoàng thượng dừng việc phân phó lại, quay người kéo nàng xuống.

Áo khoác lông cừu khổng tước trên người Thẩm Vũ trị giá liên thành, nhưng xem ra bây giờ vào tay Tề Ngọc lại trở thành thứ đồ kéo rất chắc tay. Túm thật chặt, cho dù hắn dùng sức kéo thế nào, lông cừu cũng không bị đứt ra, ngược lại thân người Thẩm Vũ còn bị kéo về phía hắn.

"A, thần thiếp không muốn xuống! Ván trượt kia nhìn thật đáng sợ! Hoàng thượng, người có chắc là muốn thần thiếp trượt tuyết chứ không phải muốn lấy mạng thần thiếp đấy chứ?" Trong giọng của Thẩm Vũ rõ ràng mang theo vài phần nức nở, vừa khóc lóc kể lể vừa ra sức bám chắc vào long liễn.

Nhưng thân thể yếu ớt này của nàng sao có thể là đối thủ của người học võ như Hoàng thượng, mười ngón tay vốn bám chặt vào long liễn, vậy mà bị kéo ra từng chút một. Mắt thấy chuẩn bị mất đi hậu phương phòng thủ, đầu óc Thẩm Vũ vô cùng hỗn loạn, nàng thật sự không muốn giống như Lý Hoài Ân!

Năm nay nàng mới mười sáu tuổi hoa xuân, không phải là ông lão mục nát như Lý Hoài Ân! Không phải là đại thúc bị bệnh điên như Hoàng thượng!

"Hoàng thượng, người để lại cho thần thiếp chút thể diện đi. Để thần thiếp tự xuống có được không?" Thẩm Vũ không khóc nháo như lúc trước nữa, trở lại bộ dáng nhu tình thường ngày. Giọng nói dịu dàng, giọng điệu cũng lộ ra ý tứ thương lượng.

Tề Ngọc vốn muốn trêu chọc nàng, giờ lại nghe nàng muốn tự nguyện đi xuống, cũng không ép buộc nữa. Nào biết hắn vừa buông tay ra, Thẩm Vũ liền nhảy xuống long liễn, trốn đi như chú thỏ con.

Tề Ngọc nhìn bóng dáng của nàng, sắc mặt tức giận trầm hẳn đi. Được lắm A Vũ, lừa gạt trẫm, liều mạng chạy trốn, trò gì nàng cũng đã chơi với trẫm một lần!

Hắn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp chạy đuổi theo.

Những cung nhân còn lại đang vây xem:...

Thẩm Vũ chạy từng bước nhỏ phía trước, hai tay túm lấy làn váy, áo lông cừu đón gió bay bay. Trên trán, từng lọn tóc mai bay theo gió, môi hồng răng trắng, vì chạy vội mà xuất hiện hai rặng đỏ ửng trên má. Nhìn từ xa vô cùng xinh đẹp, đáng tiếc nàng lại không ngừng gào thét trong lòng.

Làn váy dài làm nàng không thể chạy từng bước lớn, áo lông cừu vừa nặng vừa chạy ngược gió, nếu gió lớn hơn một chút nói không chừng nàng đã bị thổi bay rồi.

Tề Ngọc đuổi theo phía sau, từng bước chạy càng lúc càng lớn, tần suất cũng càng lúc càng tăng. Thẩm Vũ đang chạy mệt đến mức thở hổn hển cũng không quên thăm dò động tĩnh của Hoàng thượng, tiếng bước chân nam nhân vang lên phía sau, càng lúc càng rõ ràng.

Cứ như vậy đến khi áo khoác lông cừu của nàng bị túm được, sau đó đột nhiên bị kéo về phía sau. Thẩm Vũ chỉ cảm thấy có một lực rất lớn làm người nàng lảo đảo, sau đó ngã nhào vào lồng ngực Hoàng thượng, đối mặt với đôi mắt tức giận bừng bừng của hắn.

Không đợi nàng phản ứng, Hoàng thượng đã ôm eo, dùng khinh công mang nàng bay lên trời, hướng thẳng tắp về phía bậc thang. Gió mạnh không ngừng xối vào gương mặt non mềm của nàng, tựa như bị một thanh đao nhỏ cắt qua mang theo cảm giác đau rát.

Thẩm Vũ vùi mặt vào lồng ngực của hắn theo bản năng, Tề Ngọc hiển nhiên cảm nhận được động tác của nàng, dùng tay kéo áo lông cừu trên người mình che đầu nàng lại.

Đợi đến khi hai người đứng vững, Thẩm Vũ đã nhận ra nàng không dẫm lên mặt đất cứng rắn, mà ngược lại còn mềm như bông. Cả khuôn mặt nàng đều bị áo choàng của Hoàng thượng che lại, căn bản không nhìn rõ được tình hình xung quanh. Huống hồ chi là Hoàng thượng đang cố ý không cho nàng động đậy.

Nam nhân cứ như vậy ngang ngạnh ôm nàng ngồi xuống, Thẩm Vũ căn bản còn chưa kịp tự hỏi đã cảm thấy mình đang ngồi lên một vật rất mềm mại. Vươn tay sờ mới phát hiện đây là một cái thảm lông vô cùng dày.

"Đẩy xuống!" Ngữ điệu lạnh lẽo của Hoàng thượng vang lên sau lưng.

Thẩm Vũ hơi nhướng mày, không biết nàng đang ngồi lên cái gì. Nhưng khi giọng nói Hoàng thượng vừa dứt, nàng liền cảm thấy vật mềm mại dưới thân chuyển động, hơn nữa vốn đang bình thường bỗng bị nghiêng đi, thậm chí còn nghe được tiếng ma sát nặng nề.

Không đợi nàng phản ứng lại, thân thể đã nhanh chóng lao xuống. Loại âm thanh ma sát này, tốc độ này, và cảm giác muốn hét ầm ĩ lên, nếu nàng còn không đoán ra là gì thì thật đúng là kẻ ngốc.

Không sai, nàng và Hoàng thượng đang ngồi lên một thứ gọi là ván trượt, chơi trò kích thích này trên bậc thang. Bậc thang tích đầy tuyết, tốc độ nhanh hơn, cũng trơn trượt hơn một chút. Thẩm Vũ khó khăn lắm mới ngừng lại được tiếng kêu thét ầm ĩ, trốn tránh theo bản năng, cố sức trốn vào lồng ngực phía sau.

Lồng ngực Hoàng thượng vừa rộng lớn vừa ấm áp, lúc này cảm giác bất ngờ sợ hãi vừa nãy mới giảm đi đôi chút. Chỉ là đôi tay vẫn tùy ý sờ loạn, hiển nhiên trong lòng nàng vẫn không xóa được sự khẩn trương.

"Mau đặt tay lên mu bàn tay của trẫm!" Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của nam nhân, bị gió thổi qua tạo cảm giác có chút không chân thật.

Thẩm Vũ vô thức làm theo lời hắn, khi bàn tay hơi lạnh dán lên mu bàn tay của hắn, ngay tức khắc cảm thấy thật ấm áp. Tề Ngọc không chút do dự, trượt tay ra khỏi tay nàng rồi từ từ dùng nó phủ lên mu bàn tay của nàng. Tay Thẩm Vũ được bàn tay dày rộng của Hoàng thượng bao bọc lấy, sau lưng cũng dính sát vào ngực hắn, nỗi sợ ban đầu dần tiêu tán.

Ván trượt cuối cùng cũng ngừng lại, Thẩm Vũ từ lúc sau vẫn vô cùng bình tĩnh, tuy rằng thân thể cứng đờ nhưng không biểu hiện ra hành vi quá khích nữa, điều này làm Hoàng thượng cảm thấy vô cùng vừa lòng.

Hắn lấy áo choàng trên đầu Thẩm Vũ xuống, Thẩm Vũ chậm rãi chớp chớp mắt, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Quả nhiên như nàng đoán, bọn họ đang ngồi yên trên ván trượt, nhưng chiếc ván trượt này vô cùng kiên cố, bên trên phủ một lớp thảm lông thật dày, cho dù gặp bậc thang xóc nảy cũng có thể vững vàng lướt qua.

Tề Ngọc đứng lên trước, vươn tay kéo nàng đứng dậy, đi về phía trên bậc thang. Phía sau là hai tiểu thái giám đang kéo ván trượt lên trên, rõ ràng là muốn chơi lại một lần nữa.

Vừa rồi Thẩm Vũ trong tình trạng không biết gì bị bắt ngồi lên ván trượt, không có nghĩa là nàng muốn ngồi thêm lần thứ hai. Cánh tay nàng lập tức co lại, nhưng bất đắc dĩ Hoàng thượng lại đang giữ chặt, căn bản không cho nàng cơ hội chạy đi.

"Vừa rồi trẫm để Lý Hoài Ân ngồi trên ván trượt kia chỉ là muốn thử nghiệm, ván trượt này hiển nhiên tốt hơn nhiều. Nàng cứ ngồi lên trên là được, sau lưng nàng chính là trẫm, đừng sợ, mà trẫm cũng không cho phép nàng sợ!" Tề Ngọc không quay đầu lại nhưng vẫn mở miệng giải thích vài câu.

Câu nói sau có phần ngang ngạnh, hiển nhiên là một bộ dáng chân thật đáng tin.

Thẩm Vũ không còn cách nào, chạy không thoát, cầu không được, chỉ có thể yên lặng đi phía sau hắn, buớc lên từng bậc thang. Ván trượt đã được đặt ngay ngắn, Tề Ngọc lại kéo nàng ngồi xuống thêm lần nữa.

Lúc Thẩm Vũ vừa ngồi vào ván, cả người căng thẳng đến cứng ngắc, rõ ràng là vô cùng lo lắng, sợ hãi.

"Trượt từ từ, có trẫm ở đây. Đợi lát nữa trẫm và nàng cùng nhìn cảnh tượng đẹp đẽ của hậu cung!" Tề Ngọc duỗi cổ, nhỏ giọng trấn an bên tai nàng, vừa nói vừa nâng tay ôm eo nàng, hai tay đặt trước bụng.

Hắn thấy Thẩm Vũ gật đầu bèn nhẹ giọng nói: "Đẩy."

Giọng hắn vừa dứt, ván trượt lập tức bị đẩy xuống. Gió lạnh trực diện thổi tới, bên tai vang lên tiếng gió vù vù rung động, Thẩm Vũ vô thức nhắm chặt hai mắt, căn bản không dám nhìn cảnh tượng bốn phía.

Dường như Tề Ngọc cảm nhận được sự lo lắng của nàng, cả người dịch lại gần nàng vài phần.

"A Vũ trẫm giúp nàng che tai lại, nàng mau mở mắt nhìn cảnh sắc này một chút." Môi Hoàng thượng gần như dán vào tai nàng mà nói chuyện, không đợi Thẩm Vũ phản ứng, Tề Ngọc đã vươn tay bịt tai nàng lại.

Tiếng gió gào thét bên tai lập tức nhỏ đi không ít. Không còn âm thanh quấy nhiễu, lá gan Thẩm Vũ lớn hơn một chút, y theo lời Hoàng thượng phân phó mà mở to hai mắt. Nàng vừa liếc mắt đã thấy hoàng hôn nơi chân trời, hòa cùng với ánh nắng chiều đỏ rực.

Long Càn cung là tòa cung điện cao nhất hậu cung, hơn nữa còn có rất nhiều bậc thang, bây giờ lại trượt xuống, rất có cảm giác từ trên cao nhìn xuống. Điện vua, sảnh chính được hoàng hôn làm nổi bật lên, giống như được mạ một lớp ánh sáng vàng, tường hồng ngói vàng lạnh lẽo ngày thường hiện giờ lại cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cảm giác sợ hãi trong lòng Thẩm Vũ hoàn toàn biến mất, từ từ nắm chặt thảm lông trong tay. Lại đặt bàn tay của mình lên mu bàn tay nam nhân, cảm nhận được sự ấm áp truyền đến.