Tiến Công Sủng Phi

Chương 157: Viết vào ngọc điệp.[1]




Edit: Tuệ Tu nghi.

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.

[1] Ngọc điệp, gia phả Hoàng tộc, ghi chép lại danh sách các thành viên trong hoàng gia.

Thẩm Vũ bất lực nhìn hắn một cái, bỗng nhiên lại nhớ tới lúc ở Thọ Khang cung, khi Thái hậu nhắc đến việc để Hiền phi nuôi dưỡng Đại Hoàng tử, Hoàng thượng thế nhưng có dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ, vì vậy mà trong lòng có chút không thoải mái, nàng hỏi thẳng: "Hoàng thượng, khi ở Thọ Khang cung, sau khi được Thái hậu chỉ điểm, có phải Hoàng thượng đã đổi ý thay vì để thần thiếp thì sẽ để Hiền phi nuôi dưỡng Đại Hoàng tử không!"

Tề Ngọc ngẩng đầu lên, khuôn mặt hiện lên vẻ khó hiểu, cẩn thận suy nghĩ lại mới biết được rốt cuộc là Thẩm Vũ đang nhắc đến chuyện gì.

"Sao có thể chứ! Nhưng Thái hậu nói cũng có chỗ đúng, một khi nàng dưỡng dục Đại Hoàng tử, thời gian bên cạnh trẫm chắc chắn sẽ ít đi. Trẫm nhớ lại lúc trước, có chút ấn tượng về việc phụ hoàng cả ngày bất mãn vì mẫu phi luôn một lòng một dạ để ý đến trẫm. Trẫm thì lại không muốn vì một đứa trẻ mà làm chậm trễ việc quan trọng!" Nam nhân chậm rãi lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra vài phần ý cười, giống như đang nhớ tới những chuyện thú vị khi còn bé vậy.

Thẩm Vũ nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa hiếm có này của hắn cũng cười cười theo. Chỉ là hai người còn chưa vui cười được bao nhiêu, em bé trên giường đã tỉnh, tiếng khóc "oa--- oa---" nỉ non vang lên khắp nội điện, bà vú vẫn luôn chờ bên ngoài lập tức tiến vào, ôm Đại Hoàng tử ra ngoài dỗ.

Ngoại điện cũng đốt than, độ ấm phù hợp, hai bà vú cũng là người kinh nghiệm đầy mình, Cẩm Nhan điện này so với Thọ Khang cung thì tự tại hơn nhiều, cho nên động tác tay cũng nhanh nhẹn lên không ít. Hơn phân nửa thời gian đêm qua Đại Hoàng tử đều khóc, hiện tại thật sự đã mệt mỏi, sau khi bú no liền ngủ, so với dự đoán thì thuận lợi hơn nhiều.

Dỗ hài tử ngủ xong, bà vú lại ôm Đại Hoàng tử vào trong. Thẩm Vũ đứng lên tiếp nhận bọc tã từ trong tay bà ấy, cẩn thận điều chỉnh tư thế ngủ của thằng bé cho thoải mái. Tề Ngọc cũng vươn cổ nhìn qua, cẩn thận quan sát đứa trẻ trong tã lót.

Lúc này nhìn lại, so với mấy ngày trước thì Đại Hoàng tử đã đẹp hơn không ít, làn da nhăn nhúm trên người đã trở nên bóng loáng, vốn là màu vàng cũng dần trắng nõn như dáng vẻ mà trẻ con nên có.

"Như vậy nhìn thuận mắt hơn nhiều, lúc ấy khi bà đỡ mới vừa ôm ra, trẫm còn có chút không tin đứa nhỏ này là con trẫm. Dáng vẻ xấu như vậy, cũng may giờ đã thay đổi rồi!" Tề Ngọc khẽ lầm bầm vài câu, khuôn mặt cũng có chút vui vẻ..

Đây cũng là lần đầu tiên hắn quan sát một đứa trẻ ở khoảng cách gần như vậy, lúc trước, trước khi Cửu Vương gia sinh ra, hắn đã bị tiên hoàng đưa đến Phỉ gia, cho nên cơ hội duy nhất để có thể nhìn gần một đứa trẻ kia cũng mất luôn. Hiện tại đối mặt với đứa bé đang chảy dòng máu của mình, trong lòng hắn có thêm vài phần an ủi.

"Hoàng thượng có muốn ôm nó một cái không?" Thẩm Vũ thấy hắn chăm chú như thế, không nhịn được nhỏ giọng thử hỏi một câu.

Nào ngờ Tề Ngọc liền lắc đầu như trống bỏi, vẻ mặt không tình nguyện.

"Nó quá nhỏ, trẫm sợ một tay sẽ bóp chết nó." Tề Ngọc nghiêm túc nhìn chăm chú vào đôi mắt của Thẩm Vũ, vô cùng nghiêm túc mà nói một câu như vậy.

Thẩm Vũ không nhịn được nở nụ cười, rồi lại nhịn xuống, không thể đánh thức đứa nhỏ trong ngực được. Nàng chậm rãi đứng lên, giao bọc tã cho bà vú rồi mới chậm rãi ngồi lại, vẻ mặt khó tin.

"Đây dù sao cũng là đứa con đầu tiên của Hoàng thượng, sao có thể bóp chết? Người ôm nó một cái, sau này còn có kinh nghiệm ôm con, nếu vị tỷ muội nào lại có tin mừng, người cũng không sợ mất mặt, phải không?" Thẩm Vũ nhẹ nhàng trêu chọc hai câu.

Tề Ngọc vẫn lắc đầu, hắn giống như nhớ tới chuyện gì, khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói: "Trẫm đã từng ôm nó rồi. Khi nó mới được bà đỡ ôm ra, còn không phải là trẫm ôm nó ư, nhìn thấy hai chân nó không giống nhau không?"

Không ngờ đề tài lại đi xa như vậy, không khí vốn đang vui vẻ hòa thuận lập tức trở nên cứng đờ. Cái chân kia của Đại Hoàng tử sẽ trở thành phiền toái cả đời. Cho dù nó vẫn còn là trẻ con, nhưng vì điều này mà sẽ bị đối xử không công bằng.

Hoàng thượng có được Hoàng Trưởng tử, các triều thần trên triều đình đều cẩn thận lựa chọn ngôn từ, hơn nữa trong lời nói cũng không mang quá nhiều ý chúc mừng. Dù sao thì thân thể Đại Hoàng tử tàn khuyết, thật sự là một nhược điểm trí mạng, vạn nhất không cẩn thận lỡ miệng, vậy có thể tưởng tượng được Hoàng thượng tức giận thế nào.

Hoàng thượng bỏ buổi cơm trưa ở Cẩm Nhan điện, vội vã trở về Long Càn cung. Trên bàn hắn còn tấu chương chất đống như một ngọn núi nhỏ đang chờ hắn phê duyệt. Hơn nữa chuyện của Hoàng Trưởng tử khiến hắn không có tâm trạng, cho dù mới vừa hòa hợp lại với Thẩm Vũ cũng không thể chống đỡ tâm trạng mất mát của hắn.

Đứa bé kế thừa huyết mạch của hắn, đáng lẽ hắn vốn nên vì Đại Hoàng tử mà cảm thấy kiêu ngạo. Đáng tiếc, đứa bé đầu tiên khiến trong lòng hắn khó chịu. Đợi đến khi Tề Ngọc về đến Long Càn cung, thấy trên bàn bày mấy quyển tấu chương, hắn lại thất thần, hắn muốn có một đứa bé nữa để bồi thường khiếm khuyết này của hắn.

Cuối cùng Đại Hoàng tử được giao cho Thục phi dưỡng dục, đợi sau khi chúng phi tần hậu cung biết tin, tất cả đều ồ lên. Đáy lòng mỗi người đều có chút kinh hoảng, đây là Hoàng thượng có ý gì? Thật sự muốn để một ả hồ ly tinh mới vào cung chưa được một năm làm chính cung Hoàng hậu ư?

Hơn nữa quan trọng là Thẩm Vũ còn không phải xuất thân từ đích nữ, chỉ là kẻ thay thế, bổ sung mà Thẩm vương phủ đưa vào, thậm chí còn có thể nói nàng chỉ là hòn đá kê chân mà thôi. Không ngờ rằng, hòn đá kê chân này đã "giết chết" chính chủ, hiện tại còn có xu hướng thay thế. Điều này khiến cho toàn bộ phi tần trong hậu cung đều khẩn trương cao độ, đặc biệt là Hiền phi, từ tận đáy lòng nàng ta đã liệt nàng vào vị trí đầu tiên trong những đối thủ cần phải chặn giết.

Ngày đó cũng có người chờ xem Thẩm Vũ bị xấu mặt, dù sao thì Thái hậu nương nương cũng chỉ giữ Đại Hoàng tử một buổi tối đã không chịu nổi, Thẩm Vũ lại là cô nương mềm mại quý giá được người ta nuôi lớn, sao có thể chịu được trẻ con quấy khóc bất kể ngày đêm.

Nhưng thật khiến mọi người mở rộng tầm mắt, Thẩm Vũ đã chống chọi được, hơn nữa một mạch đến tận tiệc trăng tròn (tiệc đầy tháng đó mà, để vậy cho ngầu:))) của Đại Hoàng tử.

Hoàng thượng đã sớm cho người chuẩn bị, sáng sớm ngày trăng tròn hôm ấy, hắn liền để Lễ quan viết tên họ tuổi tác của Đại Hoàng tử vào ngọc điệp, chính thức đặt tên cho Đại Hoàng tử, Đương nhiên trên ngọc điệp có ghi rõ, mẫu phi của Hoàng Trưởng tử là Thẩm thị A Vũ.

"Tề Kính Hiên, tên hay, Hoàng thượng thật đúng là thay con chọn một cái tên hay nha!" Thẩm Vũ thay Đại Hoàng tử mặc quần áo, tuy rằng bên ngoài đang đổ tuyết lớn, nhưng trong điện lại ấm áp như xuân.

Một tháng nay, mỗi ngày Đỗ Viện phán đều đến Cẩm Nhan điện một chuyến, gió tuyết cũng không ngăn nổi. Đến bắt mạch cho Đại Hoàng tử, đứa bé nhỏ như vậy, đến sữa còn ăn ít cho nên không dám để nó uống thuốc bậy bạ, chỉ có thể dùng một ít thuốc ôn hòa, từ từ điều trị.

Tuy về sau thằng nhóc này không thể dùng hai chân đi lại như bình thường, nhưng thể chất đã không còn yếu ớt như lúc mới sinh ra nữa. Thẩm Vũ cũng có một cách, đó là cùng đứa bé nằm trên giường, nếu nó tỉnh, nàng sẽ thì thầm nói chuyện với nó. Có lẽ là do quen thuộc khí tức trên người nàng và âm thanh khi nàng nói chuyện, lúc Thẩm Vũ chạm vào nó, nó sẽ trở nên nghe lời hơn, không khóc cũng không làm loạn.

Một tháng này, Thẩm Vũ cũng từ một người không chút hiểu biết về trẻ con biến thành một người tinh thông tất cả, thật sự có vài phần dáng vẻ người làm mẹ. Ví như hiện tại, y phục của Đại Hoàng tử đều là nàng tự tay mặc.

Bà vú đứng bên cạnh, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng, đặt biểu hiện một tháng nay của Thẩm Vũ trong mắt, càng thêm kính phục vị Thục phi nương nương này. Thục phi nương nương cũng không giống như lời đồn, dựa vào một chút tư sắc mà được Hoàng thượng sủng ái, Ngược lại trong mắt bà vú, vị Thục phi nương nương này vô cùng thông tuệ, hiểu và nắm chắc các chuẩn mực.

Thẩm Vũ đối xử với Hoàng trưởng tử tốt như vậy, quả thật giống như thân sinh, tuyệt đối không phải chỉ vì nàng và Thẩm Uyển là tỷ muội ruột. Bởi vì từ nhỏ Hoàng Trưởng tử đã được nuôi bên cạnh nàng, nhân tâm đều là thịt, sau này khi lớn lên quan hệ giữa vị Hoàng Trưởng tử này và Thẩm Vũ tuyệt đối sẽ không loạn thành giống như Thái hậu và Hoàng thượng. Tục ngữ có câu ơn sinh thành không nặng bằng ơn nuôi dưỡng, Chắc hẳn Thẩm Vũ là dựa vào điều này mà nuôi dưỡng đi.

"Quần áo hôm nay Hoàng Trưởng tử mặc cũng thật đẹp, theo nô tỳ thấy thì là thêu hai mặt đó! Nương nương là mời tú nương từ Giang Nam vào cung ư?" Bà vú thấy Hoàng Trưởng tử đã mặc xong quần áo, trên áo lót quần nhỏ màu xanh ngọc đều là dùng chỉ vàng thêu thành hình kỳ lân, bất kể là nhìn gần hay nhìn xa đều sinh động như thật, khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.

Mặc trên người đứa nhỏ cũng có vẻ hợp với thân phận tôn quý của Hoàng Trưởng tử.

Thẩm Vũ nghe được khích lệ của bà vú, trên mặt cũng nở nụ cười theo, nàng bọc Hoàng Trưởng tử trong áo choàng thật kỹ rồi ôm vào trong ngực, vươn cổ chạm đôi môi lên gương mặt đứa bé, ôn nhu nói: "Nào, Kính Hiên nói với bà vú, y phục này là do Uyển mẫu phi tự tay thêu, so với tú nương Giang Nam còn lợi hại hơn đi!"

Thẩm Vũ vừa dứt lời, sắc mặt bà vú kia liền thay đổi, nháy mắt đã trắng bệch một mảng. Bà ấy có chút không chắc chắn mà ngẩng đầu lên đánh giá Thẩm Vũ, trong lòng dần dần lạnh đi. Không rõ rốt cuộc lời này của Thẩm Vũ là xuất phát từ trong lòng hay là đáng thử mình đây.

Dù sao thì Hoàng thượng mới đưa Hoàng trưởng tử vào trong ngọc điệp, trước sau chưa đến hai canh giờ, mà giờ Thẩm Vũ lại nói Thẩm Uyển là Uyển mẫu phi của Hoàng Trưởng tử, điều này không khỏi khiến người ta nghi kỵ.

Vẻ mặt Thẩm Vũ không đổi, nàng cứ như vậy mà ôm Hoàng Trưởng tử đi đi lại lại trong điện, ánh mắt lại bay đến nơi xa xăm, rõ ràng là đang nghĩ đến chuyện khác.

Bên trong ngọc điệp thật sự ghi nàng là mẫu phi của Hoàng Trưởng tử, nhưng đứa nhỏ này cũng thật sự không phải chui ra từ trong bụng nàng, cả đời này cũng không thay đổi được sự thật rằng nàng không phải mẫu phi chân chính của Tề Kính Hiên. Huống hồ bên trong hậu cung này nhiều người nhiều miệng, khó bảo đảm sẽ không có một ngày xuất hiện tiểu nhân châm ngòi ly gián, so với việc để người ta đảo lộn thị phi, chi bằng ngay từ đầu cứ nói với nó chân tướng đi.

Nàng chưa từng có lòng hại Hoàng Trưởng tử, cũng chỉ cầu mong, sau này không dưỡng ra một con sói mắt trắng thôi!

Buổi tối, trong Hoàng cung bày tiệc rượu đầy tháng của Hoàng Trưởng tử, không ít mệnh phụ triều thần tiến đến chúc mừng. Không ít người sáng suốt đều hiểu rõ trong lòng, vị Hoàng Trưởng tử thân thể dị dạng này đi theo Thục phi nương nương coi như nước lên thì thuyền lên. Không chỉ thành công nhận tổ tông Tề gia, trở thành thành viên Hoàng thất, mà phía sau còn có một người cường ngạnh làm mẫu phi..

Phóng mắt khắp toàn bộ hậu cung, trước mắt thì Thục phi nương nương là người có hậu trường mạnh nhất! Nếu có ai phản bác, thì mấy ngày hôm trước Thẩm Vương gia còn mới bị Hoàng thượng dùng cành mận gai đánh thật tàn nhẫn làm cho chảy máu ào ào kìa, đúng là không có kiến thức.

Bởi vì Thục phi nương nương chưa bao giờ dựa vào Thẩm gia, hậu trường của nàng đó là Hoàng thượng. Nhất thời Cẩm Nhan điện tràn ngập khách khứa, Thẩm Vũ đã có Hoàng thượng chống lưng, lại có Hoàng Trưởng tử bên người, thật sự là đã đủ uy phong. Nhưng cũng đồng thời trở thành cái đích, tuy trên mặt các phi tần tràn đầy ý cười, nhưng thủ đoạn sau lưng lại chưa bao giờ ngừng lại.