Tiến Công Sủng Phi

Chương 153: Kết thúc phạt quỳ




Edit: Huyền Hiền viện.

Beta: Huệ Hoàng hậu.

Lý Hoài Ân ung dung thong thả quay trở về, Hoàng thượng thấy những người bên ngoài không nhìn chằm chằm Thẩm Vũ, trong lòng tức khắc sảng khoái lên.

“Bây giờ nhất định phải để Thục phi biết sự lợi hại của trẫm, không quỳ đến hai canh giờ, nhất quyết không cho nàng ấy đứng lên.”

Hoàng thượng hơi nheo đôi mắt, nhìn Thẩm Vũ quỳ ở nơi xa, hắn ngồi ở đối diện nhìn dáng vẻ quỳ thẳng tắp của nàng, trong lòng Tề Ngọc có chút sung sướng.

Thục phi cũng dám chống đối hắn, tính cách không quan tâm đến chuyện gì, la lối khóc lóc kia chính là do hắn nuông chiều nàng quá mà nên, hiện tại thế nào cũng phải lập chút quy củ, mới có thể làm cho nàng xác định rõ đến cuối cùng thì ai mới là người có thể quyết định vận mệnh của nàng.

Trong lòng Tề Ngọc càng muốn kiên quyết phải lập thành quy củ, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, ánh mắt vẫn luôn dừng trên người nàng không hề rời đi.

“Lý Hoài Ân, đợi thêm lát nữa đến hai canh giờ thì nhắc nhở trẫm, đến lúc đó mới cho Thục phi đứng lên.”

Vì Tề Ngọc muốn biểu hiện quyết tâm kiên định của mình, trực tiếp phân phó Lý Hoài Ân canh thời gian.

Sâu tận đáy lòng Lý Hoài Ân yên lặng thở dài một hơi, hắn hơi duỗi dài cổ nhìn nhìn Thẩm Vũ, thầm nghĩ lần này phạt quỳ hai canh giờ Thục phi nương nương không thể trốn được rồi. Nhìn dáng vẻ kiên quyết kia của Hoàng thượng, Lý Hoài Ân liền cảm thấy lo lắng thay Thục phi nương nương. Quỳ hai canh giờ, trong thời tiết giá lạnh như thế này, một nữ tử nhu nhược yếu đuối như thế có thể chịu được bao lâu?.

“Hoàng thượng, bên ngoài có vẻ rất lạnh, nô tài sợ Thục phi nương nương không thể chịu được, mặt đất vừa lạnh, vừa cứng, quỳ hai canh giờ, như thế chỉ sợ đầu gối cũng sẽ bị lạnh đến thương tổn.”

Lý Hoài Ân thử nói vài câu thăm dò, dù sao đến lúc đó Thẩm Vũ thật sự bị lạnh đến bị tổn thương, đoán rằng Hoàng thượng cũng sẽ đau lòng theo, cho nên hắn liền có lòng tốt nhắc nhở hai câu.

“Lý Hoài Ân, có phải ngươi đã bị Thục phi mua chuộc rồi không. Ngươi cái đồ ăn cây táo, rào cây sung, trong tối ngoài sáng đều nói giúp nàng ấy. Có phải ngươi cho rằng trẫm đã làm sai. Trẫm không sai, nếu sai cũng là Thẩm thị A Vũ bạch nhãn lang [1] kia sai.”

[1]Bạch nhãn lang (白眼狼) — hình dung người vô tình vô nghĩa, tâm địa hung ác, vong ân phụ nghĩa.

Tề Ngọc vừa nghe Lý Hoài Ân cầu xin thay Thẩm Vũ, lập tức trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.

Hắn không hy vọng người khác thấy Thẩm Vũ mất mặt, chỉ có một mình hắn có thể nhìn thấy nàng mất mặt. Cũng không hy vọng người khác giúp đỡ nàng cầu xin, cũng chỉ có một mình hắn có thể ban ơn cho nàng.

Lý Hoài Ân cũng chỉ là có lòng tốt, sợ đến lúc đó Hoàng thượng lại hối hận, không ngờ lại làm cho bản thân mang vạ. Hắn có chút không kiên nhẫn mà bĩu môi, từ đáy lòng âm thầm "phi" một tiếng.

Tề Ngọc nhìn dáng vẻ đơn bạc của Thẩm Vũ, mới vừa rồi trong lòng có chút cáu giận lại lập tức biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại chút cảm giác uất ức tích lại.

Hắn khẽ nhăn mày, không kiên nhẫn "hừ" một tiếng.

Toàn bộ những người ở ngoại điện đều thấy được tâm trạng của Hoàng thượng không tốt, tự động ngậm miệng lại, không dám rên lên một tiếng. Ở trong không khí yên tĩnh đến quỷ dị như vậy, sự khó chịu trong lòng Tề Ngọc càng thêm lan rộng.

Hắn không kiên nhẫn mà mở miệng hỏi:

“Lý Hoài Ân, hiện tại là giờ nào? Thục phi đã quỳ bao lâu rồi?”

Lý Hoài Ân ho nhẹ một tiếng, dùng giọng the thé khàn khàn nói:

“Hoàng thượng, chẳng qua chỉ vừa mới nói hai câu, bên ngoài dù lạnh thì có thể lạnh đến cỡ nào, trên người Thục phi còn mặc áo choàng, sẽ không quá lạnh.”

Nhớ đến vừa rồi Hoàng thượng mắng hắn ăn cây táo, rào cây sung, vậy hiện giờ dựa vào ý của Hoàng thượng nói, nên vừa lòng rồi.

Không ngờ lúc này Tề Ngọc lại tức giận, vẻ mặt chuyển sang xanh mét, ánh mắt âm u mà liếc nhìn hắn.

“Đồ không tim không phổi.”

Sau khi không chút khách khí mắng một câu, nam nhân kia lại lần nữa xoay mặt đi, nhìn ra bên ngoài nơi Thẩm Vũ đang quỳ, một tay chống cằm, vẻ mặt lộ ra vài phần phiền muộn vô cùng rõ ràng.

Lý Hoài Ân cúi đầu, vẻ mặt cũng vô cùng khó coi, không ngừng nhìn về phía Tề Ngọc với vẻ xem thường.

Hoàng thượng, người cũng không sợ phong đại siểm thiệt đầu [2]. Người chờ đi, nếu có một ngày hắn có được một kỹ năng đáng tin cậy hơn, nhất định phải giết chết tên Hoàng đế chó má này.

[2]Phong đại siểm thiệt đầu: ý bảo người nói chuyện phải chú ý, đừng nói mạnh miệng quá kẻo hớ.

Lại trầm mặc thêm một lát, Tề Ngọc thay đổi tay khác chống cằm, thấp giọng hỏi thêm lần nữa: “Lý Hoài Ân, bây giờ là giờ nào?”

“Bẩm Hoàng thượng, thời gian vừa nói được bốn câu.”

Lý Hoài Ân ho nhẹ một tiếng, nỗ lực làm cho giọng nói của mình vô cùng khiêm tốn.

Bây giờ hắn có thể lập tức giết chết Hoàng đế không? Dáng vẻ chán nản không được thoải mái, đã lo lắng như vậy không bằng người tự mình ra đó cùng quỳ đi? Đừng có kéo người khác hỏi mấy câu điên rồ được không hả?

“Khi nào thì ngươi mắc bệnh nói lắp, trẫm đợi đã lâu, sao có thể chỉ mới nói được bốn câu.”

Tề Ngọc đột nhiên xoay người, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt biểu hiện rõ ràng là không tin lời hắn nói.

Dáng vẻ cuồng bạo kia, giống như người phạt Thẩm Vũ quỳ bên ngoài kia là Lý Hoài Ân vậy. Vẻ mặt ai oán như vậy, như là đang lên án Lý Hoài Ân làm cho hắn cùng Thục phi chỉ có thể thương nhớ từ xa, lại không thể ở gần bên nhau.

“Vậy tám câu.”

Dưới ánh mắt hung ác của hắn, Lý Hoài Ân phải đầu hàng, từ từ cúi đầu.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy cuộc sống trên thế gian đều mất đi tất cả màu sắc, có lẽ vẫn là chỗ Diêm Vương gia dễ sống hơn nhỉ?

Tề Ngọc hừ lạnh một tiếng, lại lần nữa quay đầu đi, vẻ mặt chăm chú nhìn Thẩm Vũ như không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của nàng.

Vẻ mặt hắn lúc này là hoàn toàn mong chờ nhìn thấy dáng vẻ vội vàng lăn đến trước mặt hắn, Lý Hoài Ân quả thật không chịu nổi Hoàng thượng thường xuyên oanh tạc như vậy, thử nhỏ giọng hỏi:

“Hoàng thượng, nếu không thì cho Thục phi nương nương vào đây đi? Thời gian cũng không chênh lệch lắm.”

Nam nhân thân mặc long bào lần nữa quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng u oán nhìn hắn.

“Vốn là trẫm cũng cảm thấy không chênh lệch lắm, nhưng vì vừa rồi ngươi nói như vậy, bỗng nhiên trẫm lại nghĩ không cho nàng vào được.”

Vẻ mặt Tề Ngọc biểu lộ "tất cả đều tại ngươi", giọng nói vô cùng bất mãn và lạnh lùng âm trầm.

Lý Hoài Ân không tránh khỏi run lập cập, Hoàng thượng sống trên đời này là để gây cừu hận sao. Như thế này, nếu để Thục phi nương nương biết, bởi vị thái giám tổng quản là hắn hai lần lỡ miệng nên thương xót trong lòng Hoàng thượng biến mất sạch, Thục phi nương nương không xử lăng trì hắn tuyệt không bỏ qua.

“Thật là, áo choàng của Thục phi nương nương sao lại mỏng như vậy. Lý Hoài Ân, lấy áo choàng lông cừu khổng tước lần trước tiến cống ra cho nàng mặc thêm vào. Còn nữa, dặn dò nàng kéo hai bên áo choàng quấn chặt vào người, phần áo dư ra thì lót trên mặt đất, quỳ lên, đừng để đầu gối tiếp xúc trực tiếp với mặt đất. Sẽ bị lạnh cóng. Trời lạnh đến có thể chết người như này, thật là, sao Uyển Tu viện lại không chọn sinh và mùa hạ, như vậy cho dù có ầm ĩ như thế nào cũng không sợ.”

Lúc này, hai tay Hoàng thượng chuyển thành ôm mặt mình, vẻ mặt như là oán phụ, trong miệng lải nhải toàn bộ đều là những chuyện có liên quan đến Thục phi.

Sau đó lại đổ nguyên nhân hai người ầm ĩ chịu tội lên đầu Uyển Tu viện, Lý Hoài Ân hoá đá tại chỗ. Nhìn xem, đến cả chiêu tặng áo choàng phủ lên mặt đất mà cũng nghĩ ra được, Hoàng thượng vĩ đại vạn tuế. Biện pháp tuyệt diệu như thế, có thể áp dụng lên cả tấu chương không? Người không thấy đống tấu chương lung lay sắp đổ, bị bỏ mặt đã lâu kia sao?

Lý Hoài Ân cho người lấy áo choàng lông cừu khổng tước ra, thật cẩn thận ôm trong tay.

Áo choàng lông cừu khổng tước là do hải ngoại tiến cống, vốn có không ít phi tần từng nghĩ đủ các biện pháp muốn cầu Hoàng thượng ban cho, nguyên nhân là do áo choàng lông cừu khổng tước này được dệt vô cùng tinh diệu, gần như là kỹ thuật của ma quỷ. Hoa văn mặt trên dùng tơ vàng chỉ bạc để thêu, trang trí bằng ngọc sáng loáng, đính bảy loại bảo vật trân quý [3]. Sau khi tất cả đã được hoàn thành, áo choàng giống như khổng tước xòe đuôi, xa hoa lộng lẫy.

[3]Bảy loại bảo vật gồm “vàng, bạc, lưu ly, xà cừ, mã não, hổ phách, san hô”.

Áo choàng lông cừu khổng tước quý báu như thế, nhiều phi tần tốn nhiều tâm tư cũng không thể làm Hoàng thượng ban cho. Kết quả lúc này lại lấy ra để Thục phi nương nương mặc, nhân tiện dùng để lót đầu gối.

Tận đáy lòng Lý Hoài Ân ngoại trừ cười ha hả hai tiếng, còn lại hắn không biết dùng từ gì để biểu đạt tâm trạng của mình.

Có đôi khi, làm người phải biết chấp nhận số mệnh.

Vào lúc Lý Hoài Ân ôm áo choàng lông cừu khổng tước trân quý vô cùng kia đi đến, cơ hồ ánh mắt của tất cả cung nhân đều hướng về phía hắn. Không ít người dõi cổ theo từng bước chân chậm rãi của Lý Hoài Ân, cuối cùng dừng trên người Thẩm Vũ.

Lúc hắn phủ áo choàng lông cừu khổng tước kia lên người Thẩm Vũ, vốn nàng chỉ ăn mặc đơn giản lập tức liền trở nên kiều diễm. Cho dù bây giờ nàng đang quỳ nơi đó, lại không có chút cảm giác chịu nhục nào, ngược lại còn khiến người khác cảm thấy cao cao tại thượng.

Nhìn áo choàng lông cừu khổng tước trân quý như vậy đã tìm được chủ nhân, trong lòng mọi người không tránh khỏi nói thầm, mới vừa rồi trong khoảnh khắc kia, mọi người có vài phần ảo giác, giống như là Thẩm Vũ đã trở thành nữ chủ nhân của toàn bộ hậu cung này vậy.

Lý Hoài Ân kéo dài hơi tàn mà bò trở về trong điện, lần nữa nhìn vẻ mặt tươi cười vừa lòng của Tề Ngọc. Đương nhiên là sau khi nhìn thấy Thẩm Vũ mặc áo choàng vào, cảm thấy vô cùng mỹ mãn.

Lý Hoài Ân xoay đầu, kiên quyết không thèm liếc mắt nhìn Hoàng thượng thêm một cái, nếu không hắn thật sự muốn dùng kỹ năng mới.

Hai tay Tề Ngọc chống cằm, lại nghiêm túc nhìn Thẩm Vũ thêm vài lần, trong lòng tràn đầy vui mừng. Thẩm Vũ eo lưng thẳng tấp quỳ nơi đó, trên người mặc áo choàng lông cừu khổng tước, đôi khi có luồng gió thổi qua, có cảm giác như nàng mọc thêm đôi cánh trở thành thần tiên.

“Lý Hoài Ân, thời gian một chén trà nhỏ đã trôi qua chưa?”

Tay nam nhân nhẹ nhàng vuốt cằm, nghiêm túc hỏi một câu như vậy.

“Thưa rồi.”

Lý Hoài Ân thở phào một hơi, cũng may vấn đề lần này của Hoàng thượng vẫn nằm trong phạm vi làm việc bình thường của hắn.

“Như thế tốt rồi, đưa Thục phi đến đây đi. Trẫm nói cho nàng quỳ thời gian một chén trà nhỏ, quân vô hí ngôn.”

Tề Ngọc chậm rãi gật gật đầu, sau khi cất lên giọng điệu nghiêm túc thì phân phó một câu.

Lý Hoài Ân không nhịn được há to miệng, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng. Cho là lương tâm của hắn đã bị chó ăn, cũng không thể hoàn toàn tiếp nhận những lời này của Hoàng thượng.

Lừa người gạt quỷ, mẹ nó, ai là người mới vừa rồi còn rất hăng hái khí phách kiên quyết muốn Thục phi quỳ hai canh giờ.

Trực tiếp rút ngắn thành thời gian một chén trà nhỏ. Hoàng thượng, quân vô hí ngôn của người giá cũng rẻ mạt quá đi, đến cái rắm cũng không bằng.

Quỳ trong thời gian ngắn như vậy, lại còn sai bảo cái này, bắt bẻ cái kia, cuối cùng còn lấy ra áo choàng lông cừu khổng tước là vật cất trữ riêng cho người ta lót chân. Mất công như vậy còn không làm hòa từ sớm cho rồi. Hoàng thượng, nô tài thật sự cảm thấy sốt ruột cho chỉ số thông minh của người.

Lý Hoài Ân nghiêm túc tự hỏi một chút, kiếp sau hắn tuyệt đối muốn đầu thai thành gà hoặc chó được nuôi trong nhà Thục phi nương nương. Có câu cửa miệng: Một người đắc đạo, trong nhà gà chó lên trời.

Hoàng thượng hậu yêu Thục phi nương nương như thế, gà chó nhà người nhất định cũng được chăm sóc rất tốt. Không cần giống đại quản sự như hắn đây, trước mặt người khác thì vinh quang vô hạn, sau lưng thì đến gà chó nhà Thục phi nương nương cũng không bằng.

Tuy rằng trong lòng vô cùng không hài lòng, nhưng thánh mệnh khó trái. Lý Hoài Ân vẫn vui vẻ ra mặt, khen một câu với tấm lưng của nam nhân kia: “Hoàng thượng thánh minh.”

Sau đó tung ta tung tăng kéo thân thể tàn tật đi đón tiếp Thục phi nương nương, mà các cung nhân đứng hầu ở trong lẫn ngoài điện, không có một ai cảm thấy khiếp sợ vì mâu thuẫn trong lời nói trước sau của Hoàng thượng. Việc thay đổi xoành xoạch này, tập thành thói quen là ổn thôi. Dù sao Hoàng thượng cũng chỉ đối xử như vậy với một người là Thục phi nương nương.

Vào lúc Lý Hoài Ân tự mình đỡ Thẩm Vũ đứng dậy, tất cả những người trong Càn Long cung, cho dù là trong điện hay ở ngoài điện, đều cảm thấy thời tiết vô cùng sáng sủa. Ánh mặt trời sao lại tươi đẹp đến thế.