Tiến Công Sủng Phi

Chương 148: Hai người giằng co




Edit: Thẩm Dung hoa.

Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.

Tề Ngọc càng nghe càng nhíu chặt mày, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía Thẩm Vũ, vẻ mặt lạnh lùng.

Thẩm Vũ nhướng mày, nàng chưa từng nghe Thẩm Uyển nói qua, chẳng lẽ Thẩm Uyển vẫn luôn lén lút ăn những thứ này?

"Thẩm thị A Vũ, tỷ tỷ mà nàng muốn bảo vệ tâm địa rắn rết như thế đấy. Người khác muốn có con với trẫm, còn chưa có cơ hội. Thẩm Uyển lại nhiều lần ra tay với con của mình! Nàng còn muốn bảo vệ nàng ta sao?" Hoàng thượng trầm giọng nói, từng câu từng chữ đều chất vấn Thẩm Vũ, trên mặt dần dần hiện lên vẻ âm trầm.

Lòng bàn tay Thẩm Vũ toát đầy mồ hôi lạnh, nàng không chắc chắn, rốt cuộc có phải Thẩm Uyển cố ý hay không. Sắc mặt nàng có chút trắng bệch, hơi cắn môi, sắp xếp những suy nghĩ lộn xộn trong đầu mình trở nên trật tự hơn.

Mỗi lần đi thăm Thẩm Uyển, đều thấy Thẩm Uyển may y phục cho đứa bé, may rất nhiều y phục cho bé trai lẫn bé gái. Sau sự việc Hiền phi xúi giục bị thất bại, Thẩm Uyển mặc kệ sự tình bên ngoài, chuyên tâm dưỡng thai. Huống hồ cung nữ bên người Thẩm Uyển đã sớm hai lòng, nếu không làm sao có chuyện sinh non.

Thẩm Vũ nghĩ cẩn thận, đáy lòng liền đưa ra quyết định. Nàng không biết quyết định này có đúng hay không, nhưng chuyện đến nước này, nàng chỉ có thể liều một phen cược Thẩm Uyển là một người mẫu thân tốt.

"Vì sao khó giữ được, Hoàng thượng vẫn chưa hỏi Uyển tỷ tỷ. Hôm qua lúc thần thiếp đến, một cung nữ thiếp thân của Uyển tỷ tỷ đã thắt cổ tự vẫn. Rõ ràng sự việc này có nhiều ẩn tình, cần người đi điều tra kỹ càng. Huống chi vừa rồi Đỗ Viện phán nói là có thể có khả năng mà thôi. Không phải tất cả đứa trẻ dị dạng đều bởi vì mẫu thân khi mang thai ăn gan hoặc đồ ăn chưa được nấu chín!" Khẩu khí Thẩm Vũ cũng trở nên cường ngạnh. Nàng trừng lớn đôi mắt, không chút sợ hãi đối mặt với Hoàng thượng. Đôi mắt nàng hiện lên vẻ ung dung và tự tin, ngấm ngầm tấn công phòng tuyến của Hoàng thượng.

Tề Ngọc vừa nghe những lời lẽ sắc bén của nàng thì đáy lòng lập tức bùng lên lửa giận. Hắn cười lạnh mấy tiếng, giương cao giọng nói: "Hoàng tử có thân thể tàn tật thì không thể kế vị, đây là đạo lý mà ngay cả một bá tánh bình thường ở nông thôn cũng biết. Tỷ tỷ của nàng vì không muốn bị Thẩm gia đuổi giết, dù chưa biết là nam hay nữ, nhưng vì an toàn của bản thân, cho nên liền nghĩ ra biện pháp này! Sự thật rành rành trước mắt, nàng còn dám vì nàng ta mà cãi lại sao?"

Hiển nhiên là người nam nhân này đang tức giận, khi nói gần cuối câu thì giọng nói đã khàn khàn. Hắn cắn chặt hàm răng, gân xanh ở thái dương đều nổi lên, ánh mắt chăm chú.

"Thần thiếp cũng nói là có khả năng chỉ là hiểu lầm mà thôi. Cung nữ bên người Uyển tỷ tỷ là gian tế nên mới xảy ra chuyện như vậy. Nếu có một ngày Lý Hoài Ân hoặc Đỗ Viện phán có lòng dạ khác, thì Hoàng thượng không phải cũng rơi vào tình thế nguy hiểm hay sao?" Thẩm Vũ bị mấy câu nói đó của hắn làm cho nóng nảy, nói những lời không suy nghĩ.

Lý Hoài Ân và Đỗ Viện phán vừa nghe xong thì sắc mặt hơi hoảng sợ. Thục phi nương nương, cầu xin người buông tha! Người và Hoàng thượng cãi nhau, đừng làm người khác dù nằm không cũng trúng đạn chứ? Nếu bị Hoàng thượng giận chó đánh mèo, thật sự nằm xuống rồi thì không đứng dậy được đâu!

Tề Ngọc trực tiếp bỏ qua tội đại bất kính của nàng, lực chú ý hoàn toàn dừng lại ở câu trước đó của nàng. Bỗng nhiên đáy lòng hắn cảm thấy cáu kỉnh. Tuy ngày thường Thẩm Vũ không sợ hắn, có đôi khi nuông chiều một chút thì đã đắc ý, nhưng vẫn giữ đúng mực. Vậy mà bây giờ lại vì Thẩm Uyển mà nói giọng thách thức với hắn.

Bỗng nhiên hắn nhớ đến lúc trước khi hắn bị đưa đến Phỉ gia. Mẫu phi đã từng nắm tay hắn, dẫn hắn đến gặp một phi tần trong cung, dạy hắn thân mật gọi người đó là "Mẫn mẫu phi." Nhưng sau khi hắn được triệu hồi cung, mẫu phi chết, hắn âm thầm điều tra thì biết được, lúc trước chính người được gọi là Mẫn mẫu phi kia đã bỏ đá xuống giếng, đồng phạm lớn nhất gây ra cái chết của mẫu phi. Đến lúc vây cánh hắn hùng mạnh, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi đăng cơ chính là tịch biên lưu đày toàn gia của Mẫn Phi.

Chân mày Hoàng thượng vẫn nhíu chặt, nhưng khẩu khí đã hoà hoãn không ít, chỉ là lời nói vẫn âm ngoan vô cùng: "Quả nhiên nữ nhân đều là ngu xuẩn, sống hết lòng với người khác, nhưng không biết sau này nàng ta sẽ thọc một đao sau lưng nàng, khiến nàng chết không có chỗ chôn. Trẫm vốn tưởng rằng Thục phi thông minh hơn người, không giống với người khác, trong mắt không chứa nổi hạt cát, thì ra cũng ngu xuẩn như nhau."

Thẩm Vũ có chút khó tin nhìn về phía Tề Ngọc. Nàng không biết vì sao Hoàng thượng lại nói như vậy, thậm chí còn cảm thấy buồn cười vì cách nói của hắn. Nàng nhìn ý cười trào phúng trên mặt Tề Ngọc, chỉ cảm thấy chói mắt vô cùng, trong lòng cũng nghẹn muốn chết.

"Sao Hoàng thượng lại nói như vậy? Uyển Tu viện là tỷ tỷ ruột thịt của thần thiếp, hậu cung tình người bạc bẽo, nhưng không có nghĩa là không có. Thần thiếp có thể giúp tỷ ấy, vì sao lại không giúp? Hoàng thượng muốn thần thiếp làm một nữ nhân máu lạnh tứ cố vô thân sao? Hơn nữa chẳng lẽ chỉ có người và Cửu Vương gia là huynh đệ tình thâm, không cho thần thiếp ra tay trợ giúp người tỷ muội mà mình có cảm tình sao?"

Thẩm Vũ vốn đã thấp hơn Tề Ngọc, cho dù nửa quỳ nửa ngồi trên đệm mềm cũng thấp hơn một đoạn lớn. Bây giờ nàng đang cố gắng rướn cổ, tựa như làm thế thì có thể giúp nàng tăng lên khí thế vậy.

"Cút đi, tình nghĩa của trẫm và Cửu đệ, sao có thể so sánh với tình cảm dơ bẩn của các ngươi!" Tề Ngọc lập tức phát hoả. Hắn cảm thấy những lời này của Thẩm Vũ, từng câu từng chữ đều giống như những con dao nhỏ sắc bén, đâm thẳng vào tim hắn.

Trong đầu Tề Ngọc giống như thoát khỏi cảnh hiện tại, không ngừng nhớ lại quá khứ. Mẫu phi đứng ở cửa cung cười tươi tắn, tay dắt hắn đến gặp một vị phi tần xinh đẹp, dịu dàng nói: "Ngọc nhi, gọi Mẫn mẫu phi đi!"

Ba chữ "Mẫn mẫu phi" này làm cho tâm trí hắn như muốn nổ tung. Tiếng gọi liên tục vang vọng bên tai. Thế rồi mẫu phi điềm tĩnh, đầy sức sống lại nằm trong quan tài lạnh như băng. Trong đầu hắn lại hiện lên một cỗ quan tài khác, có điều người nằm bên trong chính là Thẩm Vũ đã không còn huyết sắc.

Bỗng nhiên tay hắn hơi run lên, vô thức cầm nghiên mực trên bàn ném xuống, giống như muốn xua tan cảnh tượng trong đầu vậy. Hắn sợ hãi. Hắn sợ Thẩm Vũ sẽ bị Thẩm Uyển đâm sau lưng, sau đó giống như mẫu phi năm đó, nằm trong quan tài, không nói cũng không cười với hắn nữa.

Mực trong nghiên mực vẫn còn chưa khô hẳn. Bàn tay Tề Ngọc vốn đang run rẩy, lúc quăng đi có vài giọt mực đen nhánh bắn lên khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Vũ. Thậm chí có một giọt bắn thẳng vào mắt nàng. Lực ném của nam nhân quá mạnh, những giọt mực bắn ra tung tóe, nước mắt nàng lập tức chảy ra.

Thẩm Vũ không ngờ Hoàng thượng sẽ nổi giận đến như vậy. Lúc nàng lấy cảm tình của Hoàng thượng và Cửu Vương gia ra so sánh, trong lòng nàng cũng có chút hối hận. Hoàng thượng đúng là hết lòng hết dạ với bào đệ này, tình cảm làm người ta không theo kịp. Ít nhất có một số thứ Thẩm Vũ không thể nhường Thẩm Uyển, ví dụ như sự sủng ái của Hoàng thượng!

Nhưng mà lời đã nói ra thì giống như bát nước đã đổ đi, không thể thu lại được. Bây giờ bị Tề Ngọc đối xử vung mực lên như vậy, cho nên nỗi uất ức và tức giận trong lòng Thẩm Vũ bị phóng đại lên gấp nhiều lần. Kiếp trước nàng không quan tâm chuyện hậu cung, một lòng làm bạn bên người quân vương.

Kết quả thì sao, người có khả năng làm bạn với nàng, toàn bộ đều chết hết. Hậu cung có đấu tranh gì thì nàng vẫn bo bo giữ mình không đi gây chuyện. Đương nhiên cũng không có người chủ động giúp nàng, nhưng kết quả cũng bị bức chết. Kiếp này nàng không hề bo bo giữ mình, bởi vì Hoàng thượng sẽ không hoàn toàn che chở nàng! Sẽ không bởi vì nàng mà trở mặt với luật lệ Đại Tần, với chế độ hậu cung, với đại thần! Vì vậy nàng phải tự mình tranh, tự mình đoạt!

"Hoàng thượng chỉ là do vận khí tốt, nên có một đệ đệ hiểu chuyện thôi. Các đời quân vương, những người vì ngôi vị Hoàng đế hãm hại huynh đệ đồng bào còn ít hay sao! Bây giờ thần thiếp có nói gì thì cũng không lọt tai Hoàng thượng, cho nên thần thiếp không muốn nói nữa!" Thần thiếp cút!" Thẩm Vũ đứng dậy, đưa tay lau một bên mặt, ống tay áo trắng tinh lập tức bị nhuộm một mảng đen nhánh.

Khuôn mặt Thẩm Vũ vốn xinh đẹp quyến rũ, nhưng sau khi dính vài giọt mực thì cảm thấy buồn cười. Bây giờ nàng dùng tay lau đi, nhìn còn buồn cười hơn. Lý Hoài Ân không chớp mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng.

Hắn thầm chậc lưỡi, trong lòng nghĩ: "Hoàng thượng và Thục phi cãi nhau một hồi, cũng may là còn có Đỗ lão đầu cùng xem kịch vui với hắn. Ha ha, nếu Hoàng thượng giận chó đánh mèo, thì đường xuống hoàng tuyền có người theo cùng rồi, sẽ không đến mức tịch mịch. Nếu thật sự phải đến hoàng tuyền, thì trên đường đi hắn sẽ hỏi thăm Đỗ lão đầu, có thể nối lại trứng đã bị cắt hay không? Hắn sẽ không bao giờ làm Đại Tổng quản thái giám bên người Hoàng thượng nữa!"

Thẩm Vũ cũng phát hiện ánh mắt của Lý Hoài Ân, nàng liền trừng mắt nhìn hắn. Sau đó nàng lấy khăn gấm từ ống tay áo ra, che nửa bên mặt rồi xoay người chạy ra ngoài.

"Thẩm thị A Vũ, nàng quay trở lại cho trẫm!" Hoàng thượng bị câu nói sau cùng của nàng làm cho tức giận đến nội thương, đột nhiên hét lên.

Nhưng đáp lại hắn chỉ có bóng dáng chạy vội của Thẩm Vũ, đầu cũng không thèm quay lại, đã thế tốc độ chạy còn nhanh hơn.

"Nương nương." Minh Tâm nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Vũ, lập tức chạy nhanh đến, có chút lo lắng nhìn về phía nàng.

Thẩm Vũ còn đang dùng khăn gấm che mặt, nàng vươn tay về phía Minh Tâm, thấp giọng nói: "Lấy khăn gấm cho ta!"

Tuy Thẩm Vũ đã cố ý nói nhỏ, nhưng vẫn nghe thấy giọng nói rõ ràng có chút run rẩy. Minh Tâm hơi lo lắng, nhìn đôi mắt ửng hồng của Thẩm Vũ giống như là có thể lập tức khóc liền, nên nàng cũng không dám hỏi nhiều. Minh Tâm lập tức lấy khăn trong tay áo đưa cho Thẩm Vũ. Thẩm Vũ không nói một lời, vịn tay Minh Tâm lên kiệu, rồi mở khăn tay phủ lên đầu, vừa lúc che khuất vầng trán và đôi mắt đang sưng đỏ của nàng.

Tay kia của Thẩm Vũ thì vẫn cứ cầm khăn gấm che vết mực trên mặt. Kiệu được nâng lên hơi loạng choạng, khăn gấm trên đầu cũng đong đưa theo. Đôi mắt bị khăn gấm che khuất lại sưng to lên, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt nàng.

Thẩm Vũ không phải là một người thích khóc, chỉ là đối mặt với Tề Ngọc nửa năm, hình như nước mắt nửa đời trước của nàng đã được dùng hết rồi. Có đôi khi chỉ vì làm hắn mềm lòng, nhưng hiện tại là cảm xúc thật. Đáy lòng nàng có tư vị không nói nên lời, như bị một khối đá lớn ngăn lại, chỉ có nước mắt mới có thể xả được hết khó chịu và bất lực trong lòng nàng.

Hoàng thượng ngồi trước long án, sắc mặt âm trầm, toàn thân tản ra khí lạnh. Chân Lý Hoài Ân lại run lên. Thục phi nương nương người đừng đi, đừng ném cục diện rối rắm này lại cho người khác! Tự tạo nghiệt thì phải tự thu dọn chứ!

Lời tác giả: hai người bọn họ sẽ hòa thôi, A Vũ và Hoàng thượng đều không hiểu đối phương. Ví dụ A Vũ cho rằng mẫu phi là cấm kỵ của Hoàng thượng cho nên không tra xét rõ ràng.

Vì thế tạo thành cục diện như vậy. Vì sao Hoàng thượng giận chó đánh mèo, nàng không hiểu! Hoàng thượng cũng không hiểu vì sao nàng nhất định bất chấp mượn sức Thẩm Uyển!