Tiền Chuộc Trái Tim

Chương 24




Khi ngài Hugo tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, chiếu ánh sáng qua cửa sổ, làm cho cả căn phòng ấm áp. Hugo cố gắng nhấc cánh tay để gạt tấm chăn da sói đang đắp trên người chàng sang một bên, nhưng chàng quá yếu không thể làm gì được. Họ đã làm cái quái gì với mình thế này, chàng tự nhủ. Vai chàng đau nhói, còn đầu thì như búa bổ. Miệng chàng khô khốc và chàng cảm thấy đau nhói ở đằng sau mắt. Cơn say tồi tệ nhất khi chàng ở Ai Cập cũng không đến nỗi tệ như thế này.

“Ngài đã tỉnh lại rồi!”

Hugo cau mày khi âm thanh đó dội lại trong cái đầu đang đau đớn của chàng.

“De Brissac,” chàng lẩm bẩm qua hàm răng, rồi mắt chàng nhắm lại vì ánh sáng ngày rạng rỡ chiếu vào. “Bỏ mấy tấm chăn đó ra hộ tôi không tôi chết ngạt mất.”

“Rất hân hạnh, thưa Đức ông.”

Hugo thở ra khoan khoái khi những tấm da sói nặng nề được bỏ ra. Chàng mạo hiểm mở một mắt ra và tất cả những gì chàng thấy là khuôn mặt râu ria rậm rì và bờ vai rộng của ngài quận trưởng. “Vợ tôi đâu?” Hugo cáu kỉnh hỏi. “Tại sao ông lại ở bên cạnh giường tôi chứ không phải là vợ tôi?”

“Ngài không nhớ gì sao?” Tiếng của John de Brissac quá to so với sức chịu đựng của Hugo. Chàng rên rỉ và cố gắng vùi đầu xuống dưới gối. “Phải rồi. Có thể lúc đó ngài còn chưa tỉnh. Ngài đã bất tỉnh hai ngày rồi. Tôi và bà Laver đã rất lo cho ngài.”

Hugo nói qua hàm răng nghiến chặt. “Vợ... tôi... đâu?”

“Cô ấy ở nơi an toàn. Ngài không cần phải lo. Mẹ tôi đã nghĩ ra rất nhiều việc để cho cô ấy làm...”

Hugo mở cả hai mắt ra nhìn viên quận trưởng.

“Mẹ của ông? Sao vợ tôi lại ở chỗ mẹ của ông chứ không phải ở đây để chăm sóc tôi?”

“Tất nhiên là bởi vì cô ấy bị bắt.”

“Bị bắt?” Hugo ngạc nhiên đến nỗi chàng quên hết cả đau đớn. Cố gắng ngồi dậy, nhưng chàng nhận ra rằng chân tay vẫn chưa chịu hoạt động theo ý mình. “Ông vừa nói là bị bắt? Vì tội gì vậy?”

“Vì tội âm mưu giết hại ngài.” Viên quận trưởng giơ một cái ly lên. “Ngài có muốn nhấp một ngụm không?”

Hugo, với sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc so với một người bị thương nặng đến vậy, gạt cái ly khỏi tay viên quận trưởng, làm nước văng tung tóe lên sàn. “Đồ khốn,” Hugo chửi rủa. “Đừng có giỡn chơi với tôi. Cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra đi. Ông nói là Finnula đã bị bắt?”

Quận trưởng de Brissac cúi xuống nhặt cái ly bằng kim loại. “Vâng,” ông nói.

Hugo nổi giận. “Nếu ông đưa cô ấy vào cái nhà tù hôi hám đó, thề có Chúa, tôi sẽ giết ông...”

“Không, thưa ngài. Vợ ngài đang bị giữ ở nhà tôi và mẹ tôi là lính gác, nhưng phải nói thực rằng khó mà tìm được tên cai ngục nào ít khủng khiếp hơn...”

“Ông bắt cô ấy? Khốn kiếp, ông biết thừa rằng không phải cô ấy là người bắn tôi!”

“Tôi biết, thưa ngài.” John đổ đầy nước vào cái ly và đưa cho Hugo. “Không phải tôi mà là ông thị trưởng đã buộc tội cô ấy. Và xét tình thế lúc đó, tôi nghĩ rằng khôn ngoan hơn hết là cho bắt cô ấy, để tránh kẻ muốn mưu sát ngài sẽ trút cơn thịnh nộ lên đầu vợ ngài.”

Hugo giữ ly nước trong bàn tay vẫn còn rung lên không kiểm soát nổi, nói đơn giản, “Gã thị trưởng đó tiêu rồi.”

“Không thưa ngài. Ngài không thể giết người chỉ vì ông ta ra phán quyết.”

“Vậy ư?” Hugo nhấp một ngụm nước. “Khi phán quyết đó liên quan đến vợ tôi, thì tôi có thể đấy.”

“Vậy thì tôi sẽ phải bắt cả ngài nữa”.

Hugo uống một ngụm rồi đưa cái ly cho quận trưởng và chìm trở lại trong đống gối.

“Nếu tôi từ chối buộc tội cô ấy,” chàng nói. “Thì ông sẽ thả cô ấy ra chứ?”

“Không, thưa ngài.” Chẳng cần được mời, quận trưởng de Brissac đặt cái thân hình to lớn của mình xuống mép giường của Hugo. “Phu nhân Finnula cứ ở nguyên chỗ hiện tại thì hay hơn.”

Nhận thấy vẻ buồn thảm trên gương mặt vốn vui tươi của viên quận trưởng, Hugo nói, “Ông chưa kể hết mọi chuyện với tôi. Có gì thì nói đi”.

Quận trưởng thở dài. “Tôi và phu nhân của ngài đều cho rằng thủ phạm đứng đằng sau những vụ ám sát vừa rồi chính là Reginald Laroche...”.

“Tất nhiên rồi,” Hugo thở ra. “Lẽ ra tôi nên nghĩ tới điều đó. Điều cuối cùng hắn nói với tôi là tôi sẽ còn nghe nói về hắn...”

“Thì rõ là như thế rồi. Bởi vì giờ đây tôi cho rằng hắn định giết ngài, và rồi chứng kiến vợ của ngài bị treo cổ vì tội đó.”

“Hắn sẽ phải chết.” Hugo nhún vai và ngay lập tức lấy làm tiếc vì cử chỉ đó khiến cho chỗ bị tên bắn trên vai chàng đau nhói.

“Không đơn giản như vậy đâu, thưa ngài. Ngài phải tìm ra hắn trước đã, và có vẻ như hắn đã biến mất khỏi mặt đất này.” John nhăn nhó. “Tôi đúng là đồ ngốc khi nghĩ rằng hắn sẽ ngoan ngoãn ra đi. Bà chị ở Leesbury nói rằng chẳng có tin tức gì từ ông em hay cô cháu đã cả tuần lễ nay rồi.”

“Vậy là Laroche đang tự do ngoài đó, trong khi vợ tôi bị buộc tội vì những tội lỗi hắn gây ra. Không đâu, John ạ. Ngay khi khỏe lại, tự tôi sẽ bắt con chó ghê tởm đó và cắt cổ hắn.”

“Phải rồi,” John nặng nề nói. “Nhưng ngài sẽ chẳng tìm được hắn đâu. Tôi đã lục soát mọi quán trọ, mọi kho thóc, mọi cánh đồng từ đây tới Leesbury, và chẳng tìm được manh mối gì cả. Hắn đã thực sự bốc hơi rồi.”

Hugo nhíu mày. “Một người đàn ông lẩn trốn trong điều kiện thế này thì không khó, nhưng ta phải tính tới con gái hắn ta. Isabella không phải loại phụ nữ có thể lẩn trốn trong lều lán hay chuồng ngựa hôi hám. Tôi tin rằng cho dù chúng có ở đâu, thì đó cũng phải là một nơi tương đối dễ chịu.”

“Nhưng tôi đã tìm gần như mọi ngôi nhà trong hạt này và chẳng có ai thấy chúng...”

“Không ai thừa nhận điều này. Nhưng hắn đã ở đây rất nhiều năm. Chắc chắn hắn phải có bạn bè chứ.”

“Có khi là quá nhiều ấy chứ.” John thở dài.

Hugo nhìn ông ta với vẻ thông hiểu. “Tôi không thích cách nói của ông John ạ. Còn gì ông chưa kể cho tôi nghe nữa? Người bạn nào đã bỏ rơi tôi và chạy theo Laroche?”

“Tôi không nghĩ là bạn nhưng không ai trong chúng tôi nhìn thấy gã hộ vệ Peter của ngài kể từ khi ngài bị bắn.”

Hugo không ngờ tới điều này. Peter theo phe của kẻ thù ư? Khó có thể như vậy, khi mà kẻ thù đó khá là nghèo khó. Thằng ranh đó thì mờ mắt vì sự xa hoa. Hắn đã than phiền không ngớt về những bất tiện trên đường từ Luân Đôn về nhà. Sao một kẻ như vậy lại từ bỏ cuộc sống trong thái ấp để theo đuổi cuộc đời lẩn trốn cực nhọc đó?

“Ông chắc chứ?” Hugo ngần ngừ hỏi. “Hoàn toàn chắc chứ? Tôi nghĩ thật là lạ...”

“Tôi cũng vậy, nên tôi đã lục soát căn phòng nơi hắn ngủ. Hắn mang đi mọi thứ, cả con ngựa của hắn nữa. Hắn đi rồi, và tôi nghĩ hắn sẽ không trở lại đâu.”

“Trở lại Luân Đôn,” Hugo nói vẻ chắc chắn. “Phải rồi. Hắn nhớ thành phố...”

“Không, thưa ngài.” Có điều gì gần như là thương hại trong đôi mắt của viên quận trưởng. “Không phải Luân Đôn đâu.”

Hugo, người không thể nhớ đã từng được ai thương hại trước kia, cảm thấy khó chịu với thứ tình cảm đó. Chàng nạt viên quận trưởng, “Ông nói không phải Luân Đôn nghĩa là sao? Hắn còn biết đi đâu khác chứ? Tôi đã cho hắn tất cả mọi thứ, kể cả lương lậu rồi. Chắc là hắn đã thu nhặt đồ đạc của mình rồi trở về nhà...”

“Và ngài không thấy lạ vì hắn làm điều đó ngay sau khi ngài bị bắn sao? Ngài không nghĩ hắn chẳng thèm ở lại thêm một ngày để biết liệu ngài sống hay chết là lạ lắm sao? Và sau khi hắn buộc tội vợ ngài, trước mặt tất cả mọi người, là kẻ đã giết ngài...?”

Mắt Hugo thu hẹp lại. “Ông nói gì hả de Brissac? Chẳng lẽ hắn dám...”

“Tôi nghĩ gã trai đó không ngây thơ như ngài tưởng đâu,” viên quận trưởng lặng lẽ cắt ngang.

Hugo lắc đầu vẻ hoài nghi. “Nhưng tại sao? Tại sao tên hộ vệ của tôi lại muốn tôi chết? Hắn đâu có nhận được gì từ gia sản của tôi...”

“Không, nhưng tình nhân của hắn thì có.”

“Cái gì của hắn...” Hugo chợt im bặt, nhưng rồi chàng nói. “Isabella?”

“Đây là cách lý giải duy nhất tôi có thể nghĩ ra được,” de Brissac nói. “Laroche chẳng có gì để quyến rũ được thằng ranh ngu ngốc đó. Ngoại trừ, tất nhiên là, cô con gái xinh đẹp của ông ta. Một gã trai như Peter có thể làm rất nhiều điều để được một phụ nữ như vậy chấp nhận. Kể cả việc giết hại ông chủ của chính mình, để cho cha cô ta có thể được thừa kế...” Hugo lắc đầu phản đối nhưng viên quận trưởng đã gạt bỏ điều đó bằng một cái phẩy tay nóng nảy. “Phải đấy, thưa ngài. Ngài nghĩ mà xem. Khi Finnula bắt cóc ngài, ngài đã cử thằng ranh đó về trước, rõ ràng là để tống khứ cái của nợ phiền phức đó. Hắn đã ở cùng nhà Laroche một thời gian trước khi ngài về, nhưng thế là quá đủ. Sự trung thành của hắn đã thay đổi, có thể vì những bữa ăn uống mà Laroche đãi hắn, nhưng hầu như chắc chắn là vì Isabella quyến rũ hắn...”

“Quyến rũ hắn?” Hugo thốt lên. “Không đâu. Cô ta sẽ coi hắn chẳng xứng với tài năng tuyệt vời của cô ta.”

“Chẳng phải ngài đã cự tuyệt tài năng tuyệt vời đó của cô ta sao.” Quận trưởng nói vẻ hiểu biết. “Chẳng lẽ cô ta chưa bao giờ tìm cách giành lấy tình cảm của ngài sao?”

Hugo nhìn chằm chằm vào viên quận trưởng, lần đầu tiên nhận ra rằng, bên dưới bộ râu xù xì và cái bụng bự, John de Brissac là một nhà quan sát hành vi của con người rất sắc bén, một người quả thực là phù hợp với nghề nghiệp của ông ấy. Chậm rãi nhớ lại cảnh tượng chàng đã thấy khi lần đầu tiến vào ngôi nhà - Peter say rượu và đang đeo một cái vòng cổ bằng vàng mới - chàng gật đầu.

“Phải. Cô ta đã tìm tới tôi,” chàng thừa nhận. “Cái đêm trước đám cưới của tôi...”

“Và khi ngài cho cô ta biết rằng ngài không quan tâm tới cô ta, cô ta chuyển hướng sang gã hộ vệ đó. Mặc dù rất có thể cô ta đã chăn dắt hắn ta từ rất lâu trước khi tìm tới ngài...”

“Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao,” Hugo tuyên bố. “Cô ta hy vọng kiếm được gì từ việc đó chứ? Gã hộ vệ của tôi ư? Hắn chẳng có gì cả!”

“Không, thực ra, Peter có thứ mà Isabella và cha của cô ta rất muốn. Hắn có sự tin cậy của ngài. Hắn có thể đi lại khắp nhà tùy thích mà chẳng ai nghi ngờ gì. Hắn là con rối tuyệt vời trong trò chơi giết người của chúng.”

Lông mày của Hugo nhíu lại. “Ý ông là...”

“Vâng. Không phải là Reginald Laroche đã đẩy phiến đá, hay nhét búi gai vào dưới yên ngựa của ngài, hay bắn mũi tên đó. Đó là gã hộ vệ của ngài, Peter.”

“Phải rồi.” Ngón tay của Hugo siết lại thành nắm đấm, nhưng chàng còn quá yếu chẳng thể nhấc tay lên được. “Tôi sẽ giết hắn. Tôi sẽ tìm ra hắn và rồi tôi sẽ giết hắn...”

“Được rồi,” viên quận trưởng bình tĩnh nói. “Ngài không thấy sao, thưa ngài? Gã đã trở thành một tên nô lệ trong tay của một kẻ cơ hội như là Isabella. Ả yêu cầu hắn giết ngài, nhưng phải làm sao cho ra vẻ như Finnula đã làm điều đó, nhất cử lưỡng tiện. Ngài chết, vợ ngài bị treo cổ vì tội giết ngài, và Reginald Laroche trở thành bá tước mới của Stephensgate. Vì chúng đoán ra rằng ngài chưa có thời gian để lập di chúc. Vậy nên di chúc của cha ngài sẽ là chứng cứ để toà án làm theo, trong đó ghi rằng Laroche là người thừa kế trong trường hợp ngài không trở về từ cuộc Thập tự chinh.” Lắc đầu, John tặc lưỡi. “Con quỷ xảo quyệt đó. Laroche có gan hơn tôi tưởng đấy.”

“Tôi sẽ bóp nát lá gan đó khi nào tôi tìm được hắn.” Hugo giận bừng bừng, chàng có thể cảm thấy cơn giận chảy trong huyết quản và chàng không thể ở trên giường thêm nữa. Chàng bật dậy.

“Ngài đang làm gì thế thưa ngài?”

“Đi tìm tên khốn Laroche và xuyên lưỡi kiếm qua người hắn,” Hugo trả lời với vẻ ngạc nhiên, chẳng phải việc đó đã quá rõ ràng rồi sao. Ấy thế mà John de Brissac lại phá ra cười.

“Ngài định làm thế nào để tìm ra hắn đây? Khi mà tôi và người của tôi chẳng gặp chút may mắn nào cả?”

“Ông và người của ông đều không có động cơ để làm điều đó. Tôi muốn vợ tôi trở về.”

“Nếu ngài cứ bị kích động như vậy, thì vết thương của ngài sẽ lại hở toác ra đấy.”

“Tôi chẳng hiểu ông đang nói gì, de Brissac ạ.” Hugo phải thừa nhận rằng, khi thò chân xuống khỏi giường, chàng cảm thấy đôi chút choáng váng. Nhưng chàng từng bị những thương tích nặng hơn khi ở Acre, và đã hồi phục trong thời gian còn ngắn hơn.

“Ông già Gregor bảo với bà Laver rằng ngài phải nằm yên trên giường trong một tuần,” John nhắc nhở khi quan sát các nỗ lực yếu ớt để ngồi dậy của Hugo. “Ngài mất rất nhiều máu khi họ lấy đầu mũi tên ra.”

“Ông thích thế này phải không, con bò già kia?”

Hugo hỏi chẳng có vẻ gì là hài hước, “Ông muốn tôi nằm trên giường cả tuần trong khi vợ tôi bị nhốt trong nhà ông? Không có chuyện đó đâu. Lấy hộ tôi mấy thứ quần áo trong cái rương đằng kia.”

Viên quận trưởng trông có vẻ phản đối. Hugo tức giận gầm gừ định nói gì thì ngay lúc đó cơn choáng váng trong đầu chàng trở nên nghiêm trọng thực sự. Chàng thấy tối tăm mặt mũi và chẳng thể ngồi lâu hơn nữa. Nằm vật ra, chàng rên rỉ trong cơn đau đầu bỗng đâu tán công dữ dội. Cơn đau khiến cho chàng cảm thấy mắt mình không thể nhìn được nữa. Quận trưởng de Brissac chẳng lấy làm kinh ngạc vì cơn suy sụp bất ngờ đó. Ông tặc lưỡi và với lấy tấm da sói kéo lên người cho Hugo. “Cứ nghỉ ngơi đi, bạn của tôi,” ông nói. “Mọi việc hãy để cho tôi lo. Tôi sẽ tìm ra Laroche, cô dâu của ngài sẽ trở về bên ngài, và mọi việc sẽ trở lại hợp lẽ.”

“Còn thằng nhóc,” Hugo rền rĩ.

“Peter à? Vâng, cả hắn nữa. Tôi sẽ tìm ra chúng sớm thôi. Ngài không phải lo.”

“Không.” Với một nỗ lực to lớn, Hugo đưa tay ra và túm lấy ống tay áo của ngài quận trưởng. De Brissac sửng sốt nhìn xuống. “Không phải hắn,” Hugo nói khò khè. “Thằng bé kia cơ.”

De Brissac chớp mắt vẻ bối rối. “Thằng bé nào, thưa ngài?”

“Con... trai tôi.”

Lần đầu tiên, quận trưởng trông có vẻ thiếu tự tin. “Jamie,” ông lẩm bẩm. “Phải rồi. Jamie.”

“Nó đâu rồi?” Hugo muốn biết. “Có ai đó trông coi nó không? Cả nó cũng có thể gặp nguy hiểm...”

“Jamie,” viên quận trưởng lẩm bẩm một lần nữa, và rõ ràng từ biểu hiện trên khuôn mặt tròn trịa râu ria của ông có thể nhận thấy rằng chẳng ai nghĩ tới Jamie trong thời gian vừa qua.

Hugo buông ống tay áo quận trưởng ra và lại chìm xuống đống gối, nguyền rủa sự yếu ớt của mình. “Tìm nó đi,” chàng gầm lên giận giữ. “Ngay lập tức.”