Khi Hugo tỉnh dậy vào ngày hôm sau, trời đã gần trưa và Finnula đã không còn ở trên giường. Tuy nhiên nàng không đi đâu xa. Chàng có thể nghe thấy tiếng nàng vọng lên từ cái sân bên dưới cửa sổ phòng chàng, ra lệnh này nọ với điệu bộ của người thường quen làm chuyện đó. Hugo chẳng biết nàng đang làm gì và cũng không chắc chắn là mình muốn biết không. Chàng vươn người đứng đậy, và sau một màn co chân duỗi cẳng và vỗ nước lạnh lên mặt - chàng chưa bao giờ nghĩ rằng việc có một cô vợ trẻ lại có thể khiến người ta kiệt sức đến vậy - Hugo kéo chốt cửa sổ và chớp chớp mắt trước màu sắc mùa xuân rực rỡ đang chào đón chàng... bầu trời xanh không một gợn mây, những vòm cây với màu xanh ngọc lục bảo, và màu đồng đỏ tươi sáng từ mái tóc của vợ chàng.
Ban đầu Hugo tưởng rằng vì ánh sáng chói khiến cho chàng cảm thấy như cái sân bên dưới chứa đầy đồ đạc, và Finnula - với cái quần da khốn kiếp của nàng, đang đi lại quanh đó cùng với con chó Gros Louis đang nhún nhẩy quanh chân nàng. Nhưng sau khi đã giụi mắt mấy lần, chàng thấy rằng đúng là cái giường ngủ có rèm treo của cha chàng đang nằm ở giữa sân cùng với một loạt thứ đồ khác lấy từ phòng ngủ của vị bá tước quá cố. Hugo nhận ra vài cái khiên, bình đựng nước của cha chàng, thậm chí là cả một cái bô, tất cả đang nằm vất vưởng ở giữa sân. Vừa lúc đó Peter, tên hộ vệ của chàng, loạng choạng tiến vào, còng người xuống bên dưới sức nặng của chiếc ghế yêu thích của ngài bá tước quá cố.
“Tốt lắm, Peter,” Finnula nói. “Đặt nó ở cạnh cái giường.”
“Vâng, thưa lệnh bà.” Chiếc ghế rơi xuống phát ra tiếng kêu ầm ĩ và tiếng gỗ gãy vỡ khiến cho Hugo, ở trên đó hai tầng lầu, vẫn phải nhăn mặt. “Phu nhân có muốn tôi đưa cái rương trong góc cạnh cửa sổ xuống không?”
“Tất nhiên rồi,” Finnula trả lời như thể nàng đang nói với một đứa trẻ đặc biệt chậm hiểu... và xét trong trường hợp của Peter, Hugo không nghĩ rằng nàng đã quá sai lầm. “Mọi thứ, Peter ạ. Tôi muốn anh đưa tất cả mọi thứ xuống đây.”
“Vâng, thưa phu nhân.” Peter quay đi, tuân theo mệnh lệnh của bà chủ của anh ta với sự sốt sắng mà anh ta chưa bao giờ trưng ra trong khi phục vụ Hugo. Hugo cau mày gõ gõ ngón tay vào khung cửa sổ và hắng giọng.
“Này phu nhân Finnula,” chàng gọi xuống với giọng vui vẻ.
Vừa lúc đó ông già Webster xuất hiện, kéo theo một cái thảm thêu xơ xác ở đằng sau. “Thưa phu nhân, phu nhân muốn đặt nó ở đâu?”
“Ông thích để đâu cũng được.” Lấy tay che trước mắt, Finnula ngước lên nhìn Hugo.
“Chúc buổi sáng tốt lành, thưa bá tước,” nàng gọi.
“Xin chào phu nhân.” Hugo khoanh tay trước ngực. “Hôm nay đẹp trời quá nhỉ?”
“Đúng vậy,” Finnula trả lời. “Anh ngủ ngon chứ?”
“Như chết vậy, thưa phu nhân. Ngủ say đến nỗi, anh không nhớ là em có nói gì đến việc em sẽ lật tung cái nhà này lên vào sáng nay.”
“Không phải là cả cái nhà, thưa phu quân,” Finnula nói và len lỏi bước qua đống đồ đạc, trong tay nàng ôm một đống quần áo của người cha quá cố của chàng. “Chỉ có phòng của ngài Geoffrey thôi.”
Hugo gật đầu. “Anh thấy rồi. Và anh có thể hỏi là em định làm gì với những thứ đồ đạc đó không?” Finnula, trong một cử chỉ mà Hugo nhận ra ngay lập tức là sự bối rối, gạt máy lọn tóc trên trán nàng.
“Đốt chúng, thưa phu quân,” nàng nói với lên.
Hugo chẳng hề lấy làm ngạc nhiên. Xét theo mức độ căm ghét nàng dành cho vị bá tước quá cố thì đây vẫn là một cử chỉ tương đối nhã nhặn. Thế nhưng việc nàng phớt lờ không thèm nói trước chuyện này với Hugo khiến chàng cảm thấy khá khó chịu.
“Anh hiểu rồi,” Hugo nói, và chàng không thể giấu đi sự chê trách trong giọng nói của mình. “Anh sẽ xuống dưới đó ngay để bàn chuyện này với em, thưa phu nhân Finnula.”
Hugo cạo râu và ăn mặc chỉnh tề chỉ trong nháy mắt, một kỹ năng chàng đã có được từ thời đi Thập tự chinh, nơi những cuộc đột kích của kẻ thù đòi hỏi việc vệ sinh cá nhân phải thật nhanh chóng. Luồn một bàn tay qua mái tóc còn ướt, chàng đi nhanh xuống cầu thang, nhận thấy gần như mọi dấu hiệu của bữa tiệc tối hôm qua đã được dọn sạch. Sàn nhà bằng đá đã được kỳ cọ sạch, bốc mùi thơm thoang thoảng. Những cái bàn dài đã biến mất, ngoại trừ cái bàn dùng cho các bữa ăn của chàng và Finnula từ giờ trở đi. Bởi vì hôm đó trời khá ấm áp, nên lửa không được nhóm lên trong lò sưởi bằng đá đồ sộ. Thay vào đó, tất cả chỗ hoa của tối hôm qua đã được xếp vào nơi để củi, tạo nên hình ảnh bắt mắt và mùi hương dịu dàng.
Hugo quá mải hướng ra sân sau, nơi Finnula đang chất đống đồ đạc của cha chàng, đến nỗi chàng vấp phải một chướng ngại vật cao một thước hai khi đang đi xuống cầu thang.
“Này!” một đống vải rèm thốt lên ở chân cầu thang. “Đi lại phải nhìn chứ!”
Hugo nhanh chóng lùi lại và thấy cái kẻ đang bùng nhùng trong đống vải gấm đó chẳng phải ai khác chính là con trai của chàng, và thằng nhóc đang có vẻ khá là bực bội vì bị người ta giẫm lên. Bò lồm cồm đứng dậy, thằng nhóc kéo áo chàng và nói, “Chỉ bởi vì con nhỏ không có nghĩa là con không tồn tại.” Rồi nó phẫn nộ nói thêm, “Thưa ngài.”
Hugo nhìn xuống thằng nhóc đang hờn dỗi và tự hỏi sao trước đó chàng không nhận thấy sự giống nhau này. Cho dù ký ức của chàng về mẹ thằng bé chỉ là những đốm lờ mờ, nhưng chàng có thể nhận ra khá rõ những đường nét của mình trên khuôn mặt thằng bé. Đặc biệt là đôi mắt màu nâu lục.
“Được rồi, Jamie,” chàng nói và cúi xuống giúp cho thằng bé đứng thẳng lên. “Ta xin lỗi về việc đó. Con ổn rổi chứ?”
“Vâng ạ,” Jamie thừa nhận. “Vì ngài đã xin lỗi rồi, phu nhân Finn muốn đưa những thứ này ra ngoài...”
“Chờ chút đã, Jamie,” Hugo nói, đặt bàn tay lên bờ vai gầy guộc của nó và kéo nó lại gần. “Ta tin có điều này con và ta cần phải nói rõ.”
Cậu bé nghe lời và quay lại nhìn chàng chờ đợi với chỉ một chút xíu nôn nóng hiện ra trên khuôn mặt, khi Hugo ngồi xuống bậc thang dưới cùng.
“Khi ta hỏi con ngày hôm qua,” Hugo ngần ngừ bắt đầu, “rằng con là người nhà ai, Jamie, con đã nói...”
“Con thuộc về ngài, thưa ngài.”
“Phải, đúng rồi. Con đã nói là con thuộc về ta, và ta cho rằng, điều đó nghĩa là con là người hầu của ta...”
“Vâng,” Jamie nói. “Đúng thế ạ. Như là bà Laver ấy.”
“Phải rồi, Jamie ạ.” Hugo gãi gãi cằm. “Nhưng điều ta thực sự muốn nói là... Jamie, con có biết cha con là ai không?”
“Con nghĩ là có,” Jamie tuyên bố. “Chính là ngài.”
Hugo gật đầu cảm thấy như trút được gánh nặng. “Phải rồi, đúng như vậy. Ta. Ta đã đi quá lâu và ta thấy là con đã phải chịu khổ nhiều...”
Jamie trông như có vẻ sự kiên nhẫn của cậu bé đang mất dần.
“Phu nhân Finn sẽ lột da con nếu con không mang những cái rèm này ra sân.”
“Con cứ ở lại đây. Ta sẽ đi cùng con và giải thích chuyện này với, ờ, phu nhân Finn. Điều ta muốn nói là, Jamie này, nếu như có điều gì, bất cứ điều gì con cần...”
“Con cần phải tới chỗ phu nhân Finn trước khi phu nhân giết con,” Jamie khăng khăng.
“Ừ. Được rồi.” Thấy rằng theo đuổi chủ đề này vào lúc này chỉ vô ích, Hugo đứng dậy và cầm lấy chỗ rèm vải trong tay cậu bé và nói, “Để ta giúp con nào.”
Sự hớn hở lồ lộ trên khuôn mặt của Jamie. “Ngài hãy cầm chỗ đó giùm con, còn con sẽ lên trên kia lấy thêm nữa! Phu nhân Finn sẽ hài lòng lắm đây!”
Nhìn thằng nhóc chạy vụt trở lại trên gác, Hugo lắc đầu. Bằng cách nào đó, Hugo sẽ phải làm cho Jamie nhận ra rằng cậu bé không phải là một người ở. Dù rằng, để cho công bằng với Finnula, Hugo không thể để thằng bé làm người thừa kế của chàng, nhưng chàng sẽ đảm bảo để nó được chăm sóc và nuôi dạy nên người. Cậu bé sẽ được học hành rồi đi học nghề ở đâu đó. Mặc dù ai sẽ nhận nó, khi mà trông nó nhếch nhác như thế này, thì Hugo chẳng thể hình dung nổi. Có thể Finnula, người mà dường như thằng bé tôn thờ, có thể thuyết phục nó đi tắm.
Mang theo đống rèm vải, Hugo hướng ra phía sau của ngôi nhà, thận trọng tránh né những cô hầu phòng và chị thợ giặt, những người không nhận ra sự xuất hiện của chàng. Chàng có thể nghe thấy tiếng bà Laver ra lệnh này nọ cho cậu bé phụ bếp không may nào đó, và nếu mùi hương đang tỏa ra từ nhà bếp là dấu hiệu báo trước cho bữa sáng đang chờ đợi chàng, thì chàng nghĩ bà nấu bếp chẳng cần phải mắng mỏ ai cả.
Nhưng bản thân chàng sẽ phải dự vào một vụ cãi vã trách mắng khi chàng tới sân sau và thấy vợ mình đang chỉ dẫn người phụ việc mới của ông già Webster cho mang xe kéo tới, bởi vì vợ chàng muốn tất cả đồ đạc của Đức ông quá cố sẽ được chất lên xe chở tới cánh đồng phía nam, nơi mà, nàng ngọt ngào giải thích, chúng sẽ bị đốt ra tro. Finnula không hề nhận thấy sự hiện diện của Hugo và chẳng hề quay lại cho tới khi người giữ ngựa ngập ngừng chỉ qua vai nàng.
“Tôi nghĩ là Đức ông đang đợi bà đây, thưa phu nhân Finn,” anh chàng có bề ngoài bờm xờm đó nói. Finnula quay lại, nhìn thấy đống vải trong tay Hugo và thốt lên, “Ôi, tuyệt quá! Phu quân cứ để nó ở kia nhé?”
Hugo vứt đống vải xuống và vòng tay quanh người vợ của chàng. “Finnula,” chàng nói qua hàm răng nghiến chặt. “Nàng và ta cần phải nói chuyện.”
“Để lúc khác đi,” Finnula nói và tìm cách giằng ra. “Em còn có việc phải làm.”
“Anh thấy là sáng nay em làm việc chăm chỉ quá đấy, người yêu dấu ạ.” Vòng tay của Hugo không hề lay chuyển, và cuối cùng nàng buộc phải chịu thua không tìm cách thoát ra nữa và ngước mắt nhìn chàng, cái nhìn của nàng thận trọng nhưng cằm của nàng chĩa ra đầy bướng bỉnh.
Hugo kéo vợ chàng ra khỏi tầm nghe thấy của đám người hầu, dẫn nàng tới phía bên kia của sân lâu đài, gần chỗ giếng nước. Khi Hugo buông nàng ra, Finnula chỉnh sửa lại quần áo và ném cái nhìn nghi ngờ về phía chàng.
“Khi ở cối xay anh đã nói rằng,” nàng bắt đầu đầy ngạo mạn, “rằng thái ấp Stephensgate là nhà của em, và em thích làm gì thì làm...”
“Nhưng đốt tất cả đồ đạc của cha anh ư?” Hugo gầm gừ. “Em không nghĩ gì đến cảm giác của anh về chuyện đó ư?”
“Cảm giác của anh?” Finnula giậm chân, má nàng đỏ bừng vì giận giữ. Cặp mắt màu xám của nàng đột nhiên như tóe lửa khi nàng chĩa một ngón tay vào ngực Hugo. “Cha anh là một kẻ yếu đuối khốn khổ” - nàng nhấn mạnh mỗi từ bằng một lần dí ngón tay - “kẻ đã cho phép con đỉa hút máu Reginald Laroche hút hết máu của ông ta cho tới khi tất cả những gì còn lại chỉ là cái xác không hồn. Cha anh đã để cho hắn ta cướp bóc và bỏ đói những người mà ông ta đã thề sẽ bảo vệ, và rồi, thêm nữa, ông ta buộc em phải lấy ông ta dù em không muốn, rồi ông ta chết và để em bị buộc tội đã giết hại ông ta!” Dừng lại lấy hơi, Finnula tay chống nạnh và quắc mắt nhìn chàng. “Và anh thì đứng đó và bảo vệ cho cảm giác của anh?'
Hugo nhíu mày nhìn cô vợ bất trị của chàng. Cơn giận của chàng thật ra chỉ là giả vờ. Chàng quan tâm gì tới đống đồ cũ đó chứ? Nhưng chàng không thể để cho Finnula nghĩ rằng nàng, chứ không phải chàng, chính là chủ nhân của thái ấp này.
“Và việc đốt hết đồ đạc của cha anh sẽ là cách sửa chữa cho các sai lầm của ông ấy?” chàng hỏi bằng giọng điệu mà chàng cho là rất cộc cằn và đầy đe dọa.
Không ngạc nhiên, Finnula trông chẳng có vẻ gì là sợ hãi.
“Đốt đồ đạc của ngài Geoffrey sẽ khiến em thấy vui,” nàng thông báo cho chàng với vẻ đanh đá. Rồi thì nàng nói thêm, sau khi liếc nhanh về phía ông già Webster, người đang chật vật đi vào sân, mang theo cái yên ngựa của ngài bá tước quá cố. “Và điều này sẽ khiến cho người hầu của ông ta vui nữa. Em rất tiếc phải nói rằng vào thời gian cuối đời, tình cảm giữa ngài Geoffrey và các nô bộc của ông ấy chẳng còn mấy tốt đẹp. Việc anh cho phép họ đốt những thứ này sẽ khiến cho vài người trong bọn họ chấp nhận tha thứ và quên đi chuyện cũ. Điều đó và việc anh đã tống khứ gã Laroche sẽ khiến họ chấp nhận anh...”
“Em nghĩ vậy ư?” Hugo không thể không mỉm cười. “Và em quan tâm tới việc các nô bộc có chấp nhận anh hay không?”
Nàng hếch mũi lên. “Em thèm vào quan tâm. Nhưng điều đó sẽ khiến cho vai trò bà chủ của em dễ dàng hơn...”
Ngước mắt lên nhìn chàng, đột nhiên Finnula cắn môi dưới và đặt một bàn tay mảnh dẻ lên cánh tay chàng. Finnula rất hiếm khi tự động chạm vào chàng thế này - ít ra là khi trong tay nàng không có con dao - và cử chỉ đó đã khiến cho Hugo ngạc nhiên, lông mày chàng nhướn lên. Chàng hoàn toàn không biết điều gì đã khiến cho Finnula đột nhiên dịu dàng với chàng, nhưng cùng lúc đó, nàng nhìn chàng với ánh mắt gần như là sự đồng cảm.
“Em xin lỗi vì đã nói xấu cha anh như vậy, Hugo ạ. Em biết rằng vào lúc cuối đời ông ấy... không được khỏe. Nhưng ngay cả trước khi đó, ông ấy cũng đã khá là tàn nhẫn...”
Hugo nhún vai. “Chính anh từng nói với em rằng ông ấy khá tàn nhẫn, nhớ chứ?”
Nàng chớp mắt nhìn chàng, và chàng thấy sự dịu dàng rời khỏi khuôn mặt nàng. “Phải rồi. Câu chuyện cha mẹ anh đã cố ép anh vào tu viện.” Nàng cười ngắn không chút vui vẻ, và buông tay khỏi tay chàng. “Em thật ngu ngốc vì khi đó không nhận ra anh thực sự là ai. Câu chuyện đó khá là nổi tiếng ở đây.”
Hugo lại cau mày. Vậy là cô nàng vẫn còn vấn vương về cái gã Hugh Fitzwilliam đó ư? Chúa ơi, nhưng chàng bắt đầu thấy ghét cái gã hiệp sĩ tưởng tượng đó. Thật không tin nổi, nhưng chàng thành thực tin rằng cô gái này sẽ thích được lấy gã hiệp sĩ tầm thường đó hơn chính chàng. Chàng sẽ phải làm gì để chiếm được tình cảm của cô nàng vô ơn này? Đúng là chàng có được thể xác của nàng nhưng dường như trái tim của nàng thuộc về một kẻ mà chính Hugo đã tưởng tượng ra.
“Thích thì cứ đốt đi vậy,” chàng nói vẻ miễn cưỡng qua hàm răng nghiến chặt. “Đốt luôn cả cái ghế của anh nữa, nếu điều đó khiến em vui. Anh không quan tâm đâu.”
Quay lưng lại, chàng sải bước đi, và Finnula, chàng chán nản nhận ra rằng nàng chẳng hề làm gì để ngăn chàng lại. Chàng biết rằng mình đang cư xử thật ngu ngốc, hờn dỗi như thể chàng chỉ bằng tuổi của Jamie, nhưng chàng thật sự cảm thấy khó chịu khi vợ chàng lại có thể lạnh lùng đến vậy. Mọi chuyện đâu có như vậy khi chàng còn là con tin của nàng. Sao lại thành ra thế này khi hai người đã trở thành vợ chồng?
Hugo vào nhà tìm thứ gì đó để ăn sáng, và trong khi chàng đang ăn - không phải một mình, bởi vì Gros Louis dường như đã quyết định thôi ghét bỏ chàng, và tới gặm một cái xương bên dưới chân chàng ở đầu cái bàn dài trong đại sảnh - thì Peter xuất hiện, mặt mướt mát mồ hôi và bụi bẩn sau khi kiệt sức dọn sạch phòng ngủ của ngài bá tước quá cố, và thông báo rằng quận trưởng de Brissac đang đợi ở ngoài cổng để xin ý kiến của Đức ông Bá tước. Nuốt nốt một miếng lớn trứng và thịt lợn, Hugo nhổm dậy đi theo gã hộ vệ của mình, kẻ tranh thủ cơ hội để than phiền về sự đãi ngộ hắn được nhận gần đây. “Tôi đâu có rời Luân Đôn để tới đây khuân đồ đạc,” Peter rên rỉ. “Tôi không quen phải vấy bẩn vì công việc tay chân. Khi nào tôi sẽ bắt đầu được huấn luyện để trở thành hiệp sĩ, thưa ngài? Tôi còn chẳng có thanh kiếm riêng...”
Hugo đang trong tâm trạng cáu kỉnh, bật lại, “Nhưng mày có một cái giường tử tế để ngủ phải không?”
“Vâng, thưa Đức ông...”
“Hồi ở Luân Đôn, mày không có cơm ăn ba bữa, quần áo đẹp, một con ngựa riêng, và một cái giường cho ra hồn, đúng không?”
“Vâng, thưa ngài...”
“Những thứ đó còn quan trọng hơn là gươm kiếm đấy.”
“Nhưng tôi tưởng tôi sẽ được huấn luyện để chiến đấu.” Peter thở hổn hển vì phải cố theo kịp sải chân dài của Hugo đang băng qua khu chuồng ngựa. “Tôi tưởng tôi sẽ được học dùng kiếm để đánh lại kẻ thù...”
Hugo khịt mũi. “Kẻ thù không chỉ đấu kiếm đâu, hộ vệ của ta ơi. Vũ khí của chúng tinh vi hơn thế nhiều.”
“Gì cơ ạ?”
“Kẻ thù còn dùng cả bề ngoài xinh đẹp và cái eo đung đưa...”
“Thưa ngài?” Peter trông rõ là bối rối. “Ngài đang nói là... Có phải ngài đang ám chỉ đàn bà không?”
Khi đó Hugo đã đi tới cổng và chàng chỉ nhún vai. “Biến đi. Tao sẽ huấn luyện cho mày vào một dịp khác. Giờ thì hãy cứ làm những gì bà chủ của mày ra lệnh.”
Peter lẩm bẩm gì đó trong hơi thở rồi quay lại trở vào trong nhà.
John de Brissac ngồi chót vót trên lưng ngựa, trông có vẻ ngạc nhiên khi thấy Hugo đứng trong sân. “Xin kính chào Đức ông!” ông ta thốt lên và xuống ngựa với sự nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên với một người nặng nề như vậy. “Tôi không định làm phiền ngài. Tôi chỉ mới hỏi gã hộ vệ của ngài xem ngài hay phu nhân có đồng ý tiếp khách không.”
Hugo tựa người vào tòa tháp đá trước cổng, tận hưởng cảm giác mặt trời rọi trên khuôn mặt của chàng. “Có chứ,” chàng nói. “ít ra là tôi có tiếp khách. Còn Phu nhân Finnula đang bận mất rồi.”
Viên quận trưởng cười đầy vẻ hiểu biết. “Quá ngượng ngùng phải xuất hiện sau đêm tân hôn ư?”
Hugo khịt mũi. “Không hẳn thế đâu. Sự e lệ không phải là một đặc tính của vợ tôi. Cô ấy đang chỉ đạo một đội người hầu khuân hết đồ đạc của cha tôi ra khỏi phòng của ông ấy, với ý định làm một đống lửa cực lớn ở cánh đồng phía nam tối nay.”
“Vậy ư?” Sự vui mừng trong giọng nói của viên quận trưởng thật không thể nhầm lẫn. “Cô gái được đấy!” Rồi thì, với một cái nhìn liếc thận trọng về phía Hugo, người đang cau có, de Brissac sửa lại, “Ý tôi là...”
“Không, không cần đâu John.” Hugo gạt bỏ lời xin lỗi của ông ta. “Tôi thấy rõ rằng ông coi việc đó là một ý hay. Tôi đã đi quá lâu chẳng thể biết rõ mọi chuyện ở đây. Vậy ông nghĩ rằng đó là một ý hay à?”
“Điều đó rõ ràng cho cộng đồng này thấy rằng ngài muốn trở thành người lãnh đạo khác với cha của ngài,” viên quận trưởng chu đáo nhận xét.
“Vậy tất cả chỗ rượu và lợn quay tôi mời họ tối qua vẫn chưa đủ chứng tỏ sao?” Hugo hỏi với một chút hài hước.
“Cái đó thì cũng tốt, nhưng đống lửa này...”
Viên quận trưởng tặc lưỡi, lắc đầu. “Điều này giống như việc tống khứ những rác rưởi xấu xa, nếu ngài thứ cho sự nói năng khinh suất này của tôi.”
Hugo gãi gãi cằm và cau mày. “Tôi hiểu ý ông rồi. Điều này sẽ khiến cho các nông nô của tôi cảm thấy giống như ngày hôm qua, khi tôi đuổi nhà Laroche ra khỏi đây.”
“Chính xác!” Nhận thấy Hugo vẫn đang cau có, John de Brissac vỗ vỗ vào dây cương ông ta đang nắm trong tay và huýt sáo khi dài khi ngắn. Khi Hugo nhướn một bên mày ra chiều dò hỏi, viên quận trưởng nói với nụ cười toe toét, “Thưa Đức ông, nhìn ngài tôi khó có thể nghĩ ngài là một người vừa mới cưới vợ. Tôi hy vọng sự tư lự này là vì cơn đau đầu do uống quá nhiều rượu tối qua gây nên, chứ không phải vì cô vợ trẻ xinh đẹp của ngài...”
Lông mày của Hugo chỉ hơi giãn ra một chút. “Sao ông lại đoán như vậy?”
Đến lượt quận trưởng de Brissac khịt mũi. “Chắc ngài đã quên rằng tôi là người có nhiệm vụ ngăn Finn Xinh đẹp săn trộm trên đất của ngài. Việc đó chẳng khác gì bảo tôi ngăn gió đừng thổi. Tất nhiên Phu nhân Finnula của ngài và tôi đã có những cuộc nói chuyện dài...”
“Cô ấy chẳng nói gì mấy với tôi kể từ khi phát hiện ra tôi thực sự là ai,” Hugo gầm gừ. “Cho tôi biết đi, ông quận trưởng. Người ta phải làm thế nào khi về nhà sau thời gian dài vắng mặt, và phát hiện ra rằng anh ta có một đứa con trai mười tuổi với một phụ nữ mà anh ta chỉ nhớ mang máng, các nô bộc ghét anh ta, và một người vợ sẽ chỉ thừa nhận là “khá thích” anh ta?
John de Brissac cằn nhằn. “Ngài đang hỏi ý kiến một gã độc thân không có đất đai hay vợ con ư?”
Hugo nhìn xuống đám đất dưới chân. “Tôi chẳng biết hỏi ai khác cả.”
Viên quận trưởng vỗ vào con ngựa của ông ta. “Hãy tử tế.”
“Gì cơ?” Mắt của Hugo gần như chuyển sang màu vàng.
“Hãy tử tế,” John de Brissac lặp lại. “Hãy tử tế với thằng bé. Tử tế với nô bộc của ngài. Và tử tế với vợ ngài. Họ sẽ tới với ngài. Tất cả bọn họ.” ông ta lén nháy mắt với Hugo. “Tôi biết rõ tất cả bọn họ. Và sẽ có lúc tất cả bọn họ sẽ đều cảm kích ngài.”
Trong khi đang nói, viên quận trưởng ngước đầu lên và bị phân tâm vì một tiếng động nhỏ phát ra từ phía bên trên họ. Ngước mắt lên cái gờ của ngọn tháp nơi Hugo đang tựa người vào, mặt John đột nhiên biến sắc, và ông ta kêu lên cảnh cáo cùng lúc lao người về phía trước. Quăng cả trọng lượng khổng lồ của mình vào Hugo, John de Brissac đẩy chàng trai xuống đất. Hugo bị bất ngờ, ngã vật ra, hình thể to lớn của viên quận trưởng đè nặng lên người chàng...
... nhưng không nặng bằng phiến đá cứng dài cả gần nửa thước đã rơi xuống ở ngay chỗ Hugo vừa đứng. Con ngựa của John de Brissac chồm lên vì sợ hãi khi phiến đá rơi xuống, làm bắn tung lên bụi đất và cỏ, và cả hai người đàn ông lấy tay che đầu khi các mẩu đá vụn rơi như mưa từ trên xuống. Khi cơn mưa rào ngắn ngủi đó chấm dứt, Hugo ngước đầu nhìn chằm chằm vào khối đá lớn, mà nếu viên quận trưởng không hành động mau lẹ như vậy, thì chắc chắn đã giết chết chàng, và hỏi, “Chuyện quái gì vậy?”
John de Brissac đã xoay sở đứng được dậy và nắm lấy cương con ngựa đang phát khùng của ông. “Một phiến đá ở gờ tháp, thưa ngài. Có ai đó đã đẩy nó...”
“Đẩy cái con khỉ,” Hugo cằn nhằn, và nhăn nhó đứng dậy. Cơ thể chàng, ở những chỗ bị Brissac xô vào, đang đau như dần. “Những cái tháp đó lúc nào chẳng nguy hiểm. Nhân tiện Finnula đang cho trang hoàng lại nhà cửa, có lẽ tôi nên cho kéo sập chúng...”
“Không đâu, thưa ngài,” viên quận trưởng thở hổn hền. Ông ta đã giữ yên được con ngựa và đang thì thầm trấn an vào tai nó. “Tôi nghĩ không phải vậy đây. Tôi nghe thấy tiếng bước chân ở trên đó, ngay trước khi nó rơi xuống. Ai đó đã đẩy phiến đá đó xuống, tôi dám lấy mạng mình ra đảm bảo.” Mắt ông ta sáng rực lên, de Brissac lắc đầu. “Thưa ngài, có kẻ nào đó đang muốn giết ngài.”