Tiền Chuộc Trái Tim

Chương 14




Tiếng động lớn đánh thức Hugo ngay trước buổi trưa hóa ra không phải là một cú nện vào đầu chàng như chàng tưởng. Không, có ai đó đang gõ cửa phòng chàng và tiếng đập thình thình trong đầu chàng là kết quả của quá nhiều rượu hoặc quá nhiều bia - hay đúng hơn là quá nhiều cả hai thứ đó. vẫn nằm yên trên giường, chàng cằn nhằn, “Vào đi!” và lấy làm hối tiếc ngay lập tức khi chàng nhìn thấy vị khách bước vào chẳng đẹp đẽ gì mà cũng chẳng mang theo thứ gì ăn được.

Cậu nhóc Jamie ghé nhìn ông chủ mới của mình với cặp mắt mở to khi cậu ta tiến lại gần chiếc giường lớn. “Xin chào,” cậu bé nói với vẻ cảnh giác. “Quận trưởng de Brissac bảo con tới đánh thức ngài, ông ấy bảo rằng ngài sẽ không ném thứ gì vào thằng bé như con.”

Hugo nhìn cậu bé với cặp mắt đỏ quạch nói, “John nói đúng đây. Vậy ông ta cử cháu tới đánh thức ta để làm gì?”

“Ông Laroche và tiểu thư sắp đi rồi,” cậu bé nói.

“Ông quận trưởng nghĩ có thể ngài muốn chào tạm biệt họ ”

Hugo rên rỉ. Điều cuối cùng chàng muốn là lặp lại cảnh tối qua có liên quan tới cô tiểu thư Laroche.

Nhưng chàng có bổn phận là chủ của thái ấp, và vậy nên dù đầu đang đập tưng tưng, các khớp xương của chàng kẽo kẹt phản đối, chàng nhổm dậy khỏi giường và còn tìm được một bộ đồ sạch sẽ để mặc. Toàn bộ cảnh đó diễn ra với sự chứng kiến của cậu bé Jamie, người mà Hugo đã nhận thấy vẫn đang mặc chính xác bộ đồ của ngày hôm qua và chẳng có vẻ gì là cậu ta đã từng nhìn thấy một mẩu xà phòng trong đời mình. Và dường như cậu ta cũng chẳng có việc gì để làm ngoại trừ nhìn chằm chằm vào Hugo trong khi chàng đang rửa ráy, và điều đó quả là gây khó chịu.

“Cháu là người nhà ai hả, chú nhóc?” Hugo hỏi, mắt nhìn thằng nhóc trong khi chàng cạo râu.

“Chẳng phải con đã nói rồi sao. Con thuộc về ngài,” cậu bé trả lời ngay.

“Nhưng cháu làm việc gì trong cái nhà này?” Hugo hỏi. “Cháu có giúp bà Laver làm bếp không? Hay phụ ông Webster trông coi lũ ngựa? Làm gì hả?”

“Tất cả”. Cậu bé nhún vai. “Chẳng có việc gì họ không nhờ con làm ngoại trừ việc giúp tiểu thư Isabella trang điểm...”

Hugo nhăn mặt. “Ta cũng nghĩ vậy.”

Sau khi rửa ráy xong, ngài bá tước buộc chặt dây cương, phòng khi cần phải tỏ ra đáng sợ. Rồi thì chàng xuống nhà đi tiễn ông chú họ của mình.

Ở trong sân, chàng thấy Reginald Laroche và con gái của ông ta đang ngồi trên một chiếc xe ngựa sơ sài, xung quanh là người của quận trưởng de Brissac, không có ai trong số họ có vẻ ít đau đầu hơn Hugo. Đằng sau xe chất đầy những thứ đồ cổ mà có thể ban đầu thuộc về hoặc không thuộc về nhà Laroche - thực ra thì Hugo đã thấy một tấm thảm thêu và chàng khá chắc nó là của mẹ chàng. Nhưng chàng vẫn còn đang quá váng vất để mà tranh cãi, và sau khi kiểm tra để chắc chắn rằng ít ra lũ ngựa kéo xe không phải ngựa của chàng, chàng vỗ vào mông một con và không thể kiềm chế một nụ cười.

“Vậy ông đã biết sẽ đi đâu chưa,” chàng nói với Laroche. “Vì tôi mong chờ sẽ được đền bù toàn bộ trong năm tới...”

“Tôi biết rồi,” viên cựu tổng quản cằn nhằn. Chắc ông ta cũng đang cảm thấy khó chịu chẳng kém Hugo vào lúc này. Những viền đen bao quanh mắt của ông ta, và có vẻ như cũng khá lâu rồi ông ta không nhìn thấy một cái lược. “Tôi đã nói với Quận trưởng de Brissac rồi.”

Viên quận trưởng đứng đó với ngón cái ngoắc vào thắt lưng, mở một con mắt đang sưng lên vì thiếu ngủ và quá nhiều bia và nói, “Vâng, ông ta có người chị ở Leesbury. Bà ta kết hôn với em họ của... Gì ấy Laroche nhỉ?”

Reginal Laroche nhìn Hugo với vẻ cay đắng. “Em họ của thị nữ thân tín của hoàng hậu. Nhà vua sẽ nghe nói về sự xúc phạm này, cháu Hugo ạ. Tôi đảm bảo đấy.”

“A.” Hugo mỉm cười. “Và chắc chắn, khi nghe nói về chuyện này, ngài sẽ đứng về phía ông? Tôi không nghĩ vậy đâu, thưa ông.”

Viên quận trưởng tặc lưỡi. “Dù sao thì chúng ta có thể tìm ra ông ta nếu cần. Nhưng sẽ chẳng cần đâu, phải không Laroche? Bởi vì ông sẽ thanh toán cho Đức ông đúng như thời gian đã định, nếu không mời ông vào ngục...”

“Các người sẽ nhận được tin từ tôi,” Laroche gầm gừ. “Tôi đảm bảo đấy.”

Bên cạnh ông ta, Isabella ngước lên từ bên dưới chiếc khăn trùm đầu, và Hugo nhìn thấy mặt của cô nàng có vết nước mắt, cặp mắt đen đẹp đẽ của cô nàng đỏ lên vì khóc lóc. Cô nàng đang mặc bộ đồ không nghi ngờ gì nữa là bộ đồ cũ kỹ nhất của cô nàng, và trông chẳng giống với cô nàng lộng lẫy chiều qua.

“Rồi anh sẽ nghe tin của chúng tôi,” cô nàng điên cuồng hét lên về phía Hugo. “Đồ hèn hạ, đáng ghê tởm!”

Hugo nhướn mày. Chàng không còn bị gọi là hèn hạ, đáng ghê tởm kể từ khi... Có thể là từ lần cuối cùng chàng gặp Finnula. Đã khá quen với việc bị các cô gái trẻ mắng nhiếc, chàng chỉ cúi chào cô nàng với vẻ giễu cợt.

“Thưa tiểu thư,” chàng nói. “Tôi xin chúc tiểu thư mọi điều tốt lành. Nếu tôi có thể khuyên tiểu thư một điều.. ”

“Không đâu,” Isabella bật lại.

“... hãy rời khỏi cha của tiểu thư ngay khi có thể. Hãy cưới một người tử tế, nếu vẫn còn có thể tìm được người như vậy muốn lấy cô, và hãy sử dụng tài năng và vẻ đẹp của cô để làm việc tốt chứ không phải những chuyện bậy bạ.”

Isabella mím môi như thể cô ta sắp sửa nhổ bọt, và Hugo lập tức tránh khỏi đường đạn.

“A,” quận trưởng de Brissac thốt lên, và thoát ra khỏi trạng thái váng vất bằng một tiếng cười. “Cô gái này có cá tính mạnh thật!”

“Đúng vậy đấy,” Hugo đồng ý và nhìn bãi nước bọt chỉ cách chân chàng vài tấc.

Reginald Laroche quất roi đánh ngựa và cỗ xe rung lên, khiến cho mấy thứ đồ ở đằng sau va vào nhau kêu lanh canh rất đáng lo ngại. Isabella bảo cha của cô ta dừng lại để xếp lại đồ kẻo vỡ nhưng Laroche phớt lờ cô ta. Cái đám rước mất thể diện đó biến mất khỏi cổng thái ấp và ngay lúc đó tiếng hoan hô bùng lên ở trong khu vực bếp.

Hugo nhìn quanh và thấy bà Laver và ông già Webster đứng cạnh nhau, chứng kiến sự ra đi của nhà Laroche với vẻ khoái trá rõ rệt trên khuôn mặt.

“Biến đi cho mau,” bà Laver gọi với theo.

“Đừng bao giờ quay lại nhé!” ông Webster kêu khò khè.

Hugo liếc nhìn quận trưởng. “Có vẻ như chẳng có chút tình yêu nào còn rơi rớt lại giữa các người hầu và ông em họ của cha tôi,” chàng nhận xét.

“Hắn đã bòn rút từng đồng lương còm của họ mỗi khi có thể,” de Brissac ôn tồn nói. “Thật kỳ lạ là họ vẫn còn ở lại. Có thể họ đợi ngài đấy, tôi nghĩ vậy.”

“Và họ sẽ được thưởng vì điều đó,” Hugo tuyên bố và giữ đúng lời hứa của mình, chàng gọi người hầu già và bà nấu bếp vào, và cảm ơn họ vì sự phục vụ trung thành, rồi đổ cả một gia tài nhỏ từ cái túi đeo bên hông chàng vào lòng bàn tay của họ.

Trong khi bà Laver hòa nhã thể hiện sự biết ơn của mình, ông già Webster nhe một nụ cười móm mém và vuốt vuốt mớ tóc trước trán. “Chúa phù hộ ngài, thưa chủ nhân!”

“Chiều nay tôi sẽ lại cần có sự chúc phúc của ông đấy,” Hugo nói, “Tôi sắp sửa đưa cô dâu của tôi về đây, và tôi cần mọi người giúp để cô ấy cảm thấy nơi đây là nhà của cô ấy.”

“Cô dâu của ngài!” bà Laver thốt lên, nhét những đồng tiền mà chàng cho vào sâu trong túi tạp dề. “Đúng là một ngày vui! Tôi sẽ phải vào việc ngay để chuẩn bị cho tiệc cưới. Nếu ngài cho phép, tôi sẽ đi nhờ mấy đứa cháu tới làm giúp?”

“Cần nhờ bao nhiêu người bà cứ nhờ, bà Laver ạ,” Hugo nói. “Chúng tôi không chỉ cần có tiệc cưới thôi đâu, ngôi nhà này cần được quét dọn thì mới có thể sống thoải mái ở đây được. Nhờ bà xử lý cho những bụi bặm và mạng nhện và lũ chuột...”

“Và những túi rượu trống rỗng,” viên quận trưởng chu đáo nói thêm.

Bà Laver đi ra với vẻ phấn khích, trong khi lẩm bẩm về thảm và bánh ngọt và vải trải giường, ông già Webster lê bước đi và Hugo chợt nhận ra sự vắng mặt của một người. Chàng nhìn sang trái rồi phải và thấy Jamie đang đứng đó, khuôn mặt bẩn thỉu của thằng nhóc đang nhìn chàng không chớp.

“Còn gã hộ vệ thân tín của ta đâu rồi?” Hugo hỏi.

“Anh ấy đang ngủ trong cái chậu giặt,” Jamie vui vẻ trả lời. “Tối qua anh ấy đã uống cả thùng rượu đầy, và ngáy to đến mức làm lũ chó săn thức giấc...” Hugo nhăn nhó lùa tay vào mái tóc dài của chàng và nhận thấy viên quận trưởng đang ra dấu hiệu cho người của mình lên ngựa.

“Chúng tôi sẽ hộ tống ngài tới nhà thờ và rồi một số trong bọn tôi sẽ đi,” John de Brissac nói với một cái ngáp sái quai hàm mà ông ta còn chẳng buồn che giấu. “Tôi chỉ được ngủ có một tiếng tối qua, vì phải để mắt tới gã quản gia của ngài, rồi còn chuyện này chuyện nọ nữa...”

“Nhưng tối nay tất cả các vị sẽ trở lại đây để lo thêm ‘chuyện này chuyện nọ’ nữa,” Hugo nói. “Nếu còn chút rượu nào sót lại trong hầm rượu của tôi, tôi hy vọng các vị sẽ uống mừng sức khỏe bà chủ mới của Stephensgate.”

“Ngài không thể gạt tôi đi được đâu, thưa Đức ông.” Viên quận trưởng toe toét cười.

Và vậy là Hugo tới đám cưới của chàng với một đoàn hộ tống có vũ trang, một tên hộ vệ say xỉn ở bên cạnh và một cái đầu đau nhức nhối. Nhưng cơn đau đầu có giảm đi đôi chút khi chàng nhìn cô dâu đang đợi chàng trong giáo đường, trông còn giống thiên thần hơn cả cái đêm mưa đó trong nhà trọ, khi chàng đã tự thề với mình sẽ biến nàng thành của mình.

Kỳ thực, nếu không phải vì một tia sáng nổi loạn quen thuộc trong cặp mắt màu xám đó, Hugo đã tưởng rằng có phép thuật gì đó trỗi dậy, bởi vì cô gái đợi chàng ở bục cưới còn đẹp hơn điều chàng nhớ về Finnula Crais. Trông nàng đầy nữ tính và thậm chí còn có vẻ quý phái trong bộ váy trắng tinh, thật khó mà có thể hình dung rằng cô nàng xinh đẹp này đã từng dí dao vào cổ chàng. Nàng lặp lại lời thề nguyền bằng giọng nói mềm mại, hầu như chẳng hề nhìn về hướng Hugo, và chàng cho rằng chắc hẳn một trong các bà chị tọc mạch của nàng đã nhồi nhét cho nàng những lời dối trá về việc một người vợ đúng mực phải cư xử như thế nào. Chàng tự tin rằng vào tối hôm đó, nàng sẽ lại là Finnula của riêng chàng. Chàng tự hỏi không hiểu nàng có đang mặc quần da bên dưới cái váy cô dâu đó, và mong đợi tới khoảnh khắc khi họ được ở một mình và chàng có thể tự mình tìm ra điều đó.

Vào lúc họ được tuyên bố là vợ chồng, nhà thờ nhỏ của Stephensgate đã đầy chật không chỉ với vô số họ hàng của Finnula, mà cả các nông nô của chàng, những người bằng cách nào đó đã nghe nói về đám cưới này và tới đây để chúc phúc cho hai người. Có nhiều người tới đến nỗi không có đủ ghế ngồi cho tất cả trong nhà thờ và họ đứng tràn ra hành lang và thậm chí là cả sân nhà thờ. Khi Hugo, theo lời của Cha Edward, cuối xuống để hôn cô dâu, tiếng hoan hô bùng nổ gần như làm rung các rui xà trong nhà thờ.

Rồi thì ngài bá tước và cô dâu của ngài bị mắc kẹt trong một làn sóng của những lời chúc mừng, đến nỗi Hugo buộc phải hét lên lời mời tất cả mọi người tới uống một ly tại thái ấp, đơn giản chỉ để mở đường ra khỏi nhà thờ.

Ngoài trời, trong tiết xuân tươi đẹp trông Finnula còn rạng rỡ hơn nữa. Nhưng đúng như Hugo dự đoán, tính cục cằn thường lệ của nàng không được giấu quá sâu bên dưới vẻ bề ngoài tiết hạnh đó.

“Anh nghĩ cái quái gì vậy mà lại mời tất cả những người này tới ăn tối?” nàng hỏi khi chàng đặt nàng lên yên cương phía trước chàng. “Bà Laver không thể tính trước...”

“Ấy thế mà có đấy, người yêu của anh ạ,” Hugo nói và vòng tay quanh cái eo thon của vợ mình. Cô nàng thẹn thùng vì sự va chạm này, cứ như thể hai người chưa bao giờ làm gì đến mức hôn hít nhau trước đó. Hugo không thể kìm được một nụ cười. “Và nếu em có thể thuyết phục Mellana cung cấp cho chúng ta vài thùng bia, thì ta có thể xoay xở được...”

Finnula cau có khi nghe tới tên chị gái mình. Lời mời của Hugo đã có tác dụng khiến cho nhà thờ vắng tanh, nhưng một người tới muộn đã thu hút sự chú ý của Robert Crais và các ông em rể. Tin đồn về đám cưới không chỉ lan tới tai các nông nô của Hugo, mà vươn tới những ngôi làng hẻo lánh, thu hút cả những người bán hàng rong, hy vọng sẽ bán được thứ này thứ nọ ở đây, và vài gã hát rong, một trong số đó không ai khác chính là Jack Mallory.

Trong khi họ đang cảm ơn Cha Edward vì đã đồng ý đứng ra làm đám cưới trong thời gian gấp gáp như vậy, thì một tiếng thì thầm trong đám đông đã báo động cho Robert về sự hiện diện của người tình của Mellana. Dù mọi người có thể đã nghĩ khác đi, nhưng vận may đã mỉm cười với Jack Mallory trong ngày hôm đó, khi có sự hiện diện của ông quận trưởng. Chỉ nhờ có John de Brissac mà anh chàng hát rong khốn khổ mới không bị ông anh trai đang nổi điên của người tình giết chết ngay tại trận.

Quận trưởng de Brissac chấm dứt cuộc đánh lộn trước khi Mallory phải chịu đòn quá nặng, nhưng chẳng có gì trấn an được một Mellana đang kêu la inh ỏi.

“Đồ sát nhân!” cô nàng hét vào mặt anh trai, vòng tay quanh anh chàng hát rong gần như bất tỉnh. “Xem anh đã làm gì này! Khuôn mặt đẹp đẽ của anh ấy! Jack ơi, mặt của anh!”

Robert phủi tay lấy làm thỏa mãn với công việc của mình. “Nó chưa chết đâu,” anh nói, và chẳng buồn che giấu sự hối tiếc trong giọng nói của mình. “Dù sao thì cũng chưa chết. Nhưng khi tao bắt nó làm việc cho tao ở cối xay, thì nó sẽ ước là mình đã chết rồi.

“Đồ dã man, tàn bạo,” Mellana rên rỉ. Cô nàng vùi mái đầu vàng óng vào cổ Jack Mallory, và tạo nên một bức tranh đẹp đẽ trong sân nhà thờ, với chiếc váy màu sáng trải ra trên nền đất và thân thể bất tỉnh của người tình trong vòng tay cô nàng.

“Ta cho rằng điều đó nghĩa là sẽ sớm có một đám cưới nữa của nhà Crais phải không?” Cha Edward tiến tới phía trước, hớn hở giơ ra hộp tiền công đức. “Đúng rồi đấy, thưa Cha,” Robert chua chát đáp lời. “Chúng con sẽ cần Cha làm lễ ngay khi chú rể tỉnh lại đấy ạ.”

“A,” Đức Cha thốt lên và làm dấu thánh trên thân thể mềm oặt của chàng hát rong, mong cho anh ta sớm tỉnh lại bởi vì cha Edward đang nóng lòng tới dự bữa tiệc ở thái ấp.

Finnula, nếu không bị Hugo cản lại thì cũng đã cùng với ông anh trai đánh cho chàng hát rong một trận, cứ khăng khăng trên đường về thái ấp rằng nàng chẳng muốn làm đau Mallory quá, chỉ đá vài cái thôi. Ngược lại Hugo thì khăng khăng muốn tránh xa bạo lực. Hơn nữa chàng còn có chút biết ơn thầm kín dành cho chàng hát rong, kẻ đã khiến cho Mellana có bầu, và nhờ có chuyện đó mà Finnula mới bắt cóc chàng. Hugo chẳng thể không cảm ơn người đã mang lại cho chàng một báu vật bất ngờ như vậy, và chàng đã dự định thưởng cho chàng hát rong bằng cách nào đó, ngay khi anh ta tỉnh lại.

Vào lúc họ tới thái ấp thì Finnula đã gần như quên đi cơn giận của nàng. Người ta khó mà bĩu môi mãi khi mà đang ngồi trên ngựa, trong vòng tay người chồng mới cưới, và vây quanh con tuấn mã của Hugo là đám trẻ con trong làng và các cháu trai, cháu gái của Finnula, đầu đội vòng hoa và ca hát. Và mãi đến khi Hugo quay lại để ngăn chúng không cài hoa dại lên bờm và đuôi con ngựa của chàng, thì chàng nhận thấy có một con chó lớn nhất và xấu xí nhất mà chàng từng thấy đang bám theo họ.

“Nó là thứ gì vậy?” Hugo thốt lên , và nhận ra rằng dường như chẳng có đứa trẻ nào thấy sợ con vật đó.

Finnula liếc nhìn qua vai. “Đó hả? Đó là một con chó.”

“Anh biết nó là một con chó. Nhưng sao nó lại đi theo chúng ta?”

“Nó là Gros Louis, con chó săn của em, và tất nhiên nó sẽ tới sống ở thái ấp với em.” Finnula giải thích. “Các chị em không chăm lo cho nó và sẽ bắt nó ngủ trong nhà kho, nhưng em hy vọng, với một người rộng lượng như anh, anh sẽ có quan điểm thoáng hơn. Nó rất thích ngủ cùng em.”

“Đừng có mơ. Anh sẽ không ngủ cùng giường với một con chó đâu. Mà sao nó phải đi với chúng ta vào lúc này?” Hugo than phiền. “Chẳng lẽ ngày mai nó tới cùng với đồ đạc của em không được à?”

“Nó sẽ chẳng làm vướng chân đâu,” Finnula vui vẻ nói. “Anh sẽ chẳng nhận ra là nó ở đấy ấy chứ.”

Hugo đảo tròn mắt tự nhủ sẽ phải nhớ báo thù chuyện này.

Vào lúc đoàn diễu hành đám cưới tới Thái ấp Stephensgate, mùi thơm ngào ngạt của thịt lợn nướng tràn ngập không khí, tất cả các cửa sổ của tòa nhà đã được mở, và các vòng hoa được treo lên khắp các ô cửa. Ngay cả Finnula, dù vô cùng căm ghét việc phải trở lại cái nơi đáng nguyền rủa này, cũng phải mỉm cười khi nàng thấy những khuôn mặt vui vẻ của các nông nô mà nàng đã giúp đỡ để vượt qua mùa đông giá lạnh, giờ đây đang tụ tập ở những cái bàn dài trĩu nặng trong đại sảnh. Những tiếng hô “Lệnh bà Finnula!” và “Finn Xinh đẹp!” tràn ngập không khí, những chiếc cốc được giơ lên để chúc mừng người vợ của bá tước mới của Stephensgate. Ngồi trong hai chiếc ghế được kết hoa ở đầu dãy bàn, Hugo và Finnula đón nhận những lời chúc tụng truyền thống trong đám cưới. Khi gia đình của nàng tới, chở theo một Jack Mallory vẫn còn đang chớp mắt đầy bối rối, Finnula mỉm cười ngọt ngào với người anh rể mới nhất của nàng và chẳng nói gì về cách anh ta đã cư xử với Mellana.

Buổi khiêu vũ bắt đầu vào buổi tối, khi mà một chục con lợn đã được quay chín, ba chục vò rượu đã khui và cả chục thùng bia đã mở. Sau mười năm ở nước ngoài Hugo chẳng biết chút gì về những điệu nhảy quay cuồng phức tạp này, nhưng Finnula đã cho thấy mình là một vũ sư kiên nhẫn, và không ngại khi Hugo liên tục dẫm lên chân nàng.

Vào lúc nửa đêm, các chị gái của Finnula tới bên nàng và cười khúc khích khi dẫn nàng tới căn phòng của Hugo, giải thích rằng họ phải giúp nàng “sẵn sàng” cho đêm tân hôn. Khi Hugo dứt ra được khỏi đám đàn ông đang chén tạc chén thù để trở về phòng của mình, chàng thấy Finnula đang mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh chẳng kém gì của Isabella Laroche tối hôm trước. Vào lúc đó quận trưởng de Brissac làm đúng theo lời dặn của Hugo vào đầu buổi tối, tuyên bố có một túi rượu dành cho cho tất cả những ai đồng ý để cho Đức ông và phu nhân được yên. Tiếng bước rầm rập của những người vội vã đi lấy túi rượu của mình vang lên như tiếng sấm. Cuối cùng khi đã còn lại một mình với vợ, Hugo nằm xuống giường liếc mắt nhìn Finnula. “Thế này cũng không quá tệ nhỉ?”

Finnula đứng bên cửa sổ, thờ ơ liếc nhìn chàng và chẳng nói gì.

“Có phải tình cờ,” - Hugo nhún vai, với vẻ phòng thủ - “em vẫn chưa chết đấy chứ?” Chàng chưa bao giờ gặp phải một người phụ nữ nào mâu thuẫn hơn thế này. Chàng đã cưới nàng và sau bao nhiêu rắc rối chàng đã phải trải qua, những gì chàng nhận được là một cái nhún vai.

Finnula làm phong phú thêm điệu bộ của mình bằng cách đảo tròn mắt. Rồi ngước nhìn quanh căn phòng, nàng hỏi bằng giọng điệu tò mò, quá rụt rè so với một phụ nữ sử dụng dao thành thạo như vậy. “Vậy ra đây là nơi anh ngủ khi còn nhỏ?”

Hugo gập người lại để tháo ủng ra khỏi chân. “Ừ. Mùa đông ở đây lạnh lắm. Có thể phòng của anh trai anh sẽ khá hơn. Anh vẫn chưa có thời gian nhìn qua bên đó.”

“Lẽ ra nên dành một trong các phòng đó cho Jamie,” Finnula nói, khi nàng chải cái lược vào mái tóc dài của mình.

“Jamie?” Hugo, dừng lại khi đang cởi cái áo dài ra. “Thằng nhãi đó ư? Nó đã làm gì để đáng được có một phòng riêng trong nhà của dòng họ Fitzstephen?”

Dừng lại giữa nhịp chải, Finnula ngước nhìn chàng. “Em thích thế đấy!” nàng tuyên bố. “Và em chắc con chúng ta, nếu chúng ta có con mà em thành thực nghi ngờ điều đó, sẽ không xứng đáng có phòng riêng phải không?”

“Em đang nói gì vậy?”

“Hugo,” Finnula nói chậm rãi, và chàng nhận ra với niềm sung sướng rằng đó là lần đầu tiên nàng gọi chàng bằng tên như vậy. “Anh không biết Jamie là ai ư?”

“Không.” Hugo nói với vẻ cáu kỉnh.

“Hugo,” Finnula cắn môi dưới. “Jamie là con trai của anh.”