Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 9: Ý và chí của Tiên Đạo




Dịch giả: huyprohtbk

Ở trên không trung,bất chợt xuất hiện bốn mươi chấm nhỏ như các ngôi sao cùng lúc lóe sáng, chúng hóa thành bốn mươi luồng tinh quang từ từ rơi xuống.

“ Tinh tinh tinh!”

Các luồng tinh quang như thấm đẫm vào linh hồn làm cho tâm thần của Bạch Mộc Trần chấn động liên hồi. Trong đầu hắn chợt xuất hiện một cảm giác còn kinh khủng hơn cả cái chết, phảng phất như linh hồn của hắn đang chia tách từng chút từng chút một, đang dần dần tan ra. Chỉ trong giây lát nữa thôi sẽ hoàn toàn hóa thành hư vô!

Đúng vậy, hóa thành hư vô !

Đây chính là “hồn kiếp”. Trong tiên kiếp thì kiếp số này giáng xuống chỉ nhằm vào thần hồn. Một khi độ kiếp thất bại, Bạch Mộc Trần sẽ chỉ còn con đường chết, thần hồn tan vào hư vô.

Thánh nhân đã từng nói: "vạn vật hữu linh, tử nhi phục sinh, quy nguyên hóa nhất, diệt vu hư vô

Câu này ý nói rằng " Vạn vật trong trời đất khi sinh ra đều có linh tính chính là do tạo hóa ban cho, chết là đầu thai, dù cho hồn phi phách tán thì cũng là phần linh tính này trở về hòa quyện trong trời đất, chỉ có thần hồn tan vào hư vô mới được coi là thực sự biến mất trong trời đất này "

Bạch Mộc Trần đã từng nhiều lần cận kề cái chết, nên hắn vốn cho rằng mình đã nhìn thấu được sinh tử từ lâu, thậm chí hồn phi phách tán cũng không sợ hãi chút nào. Nhưng đến bây giờ hắn mới nhận ra mình dường như đã quá đề cao dũng khí của bản thân, hay có thể nói đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác chết hẳn là như thế nào.

“ Sao lại không giống với những gì mà Dịch Nha Tử ghi lại trong tâm đắc đúc rút kinh nghiệm thế nhỉ? !”

Trong lòng Bạch Mộc Trần vừa ngạc nhiên lại kèm rất nhiều nghi ngờ, bởi vì hồn kiếp này khác biệt quá nhiều so với hắn tưởng tượng. Không kịp suy nghĩ nữa, hắn lập tức thu liễm tâm thần, cố nén thống khổ, cố gắng chịu đựng không để cho ý niệm của mình tan biến.

Hồn kiếp này quả thật không giống với hồn kiếp bình thường. Chiếu theo tâm đắc mà Dịch Nha Tử ghi lại, khi độ kiếp của Tán tiên nhất kiếp thì hồn kiếp chỉ có chín luồng tinh quang phủ xuống dẫn xuất chín đạo tinh hồn lực, đây là một cực hạn, đại biểu cho lực lượng vô cùng vô tận của trời đất. Cho dù khi chân tiên độ kiếp, cũng chỉ có hai mươi bảy đạo tinh hồn lực giáng xuống mà thôi. Nhưng giờ khắc này ở đỉnh đầu của Bạch Mộc Trần, đột nhiên bốn mươi quang điểm cùng phát sáng, rọi xuống bốn mươi luồng tinh quang coi như là bốn mươi đạo tinh hồn lực tác động lên người của hắn.

Nói cách khác, uy lực của hồn kiếp lần này so với Thiên tiên kiếp còn lớn hơn rất nhiều, mà so với Tán tiên kiếp bình thường thì gấp đến hơn bốn lần, như thế làm sao không khiến cho người khác kinh hãi!

Ánh tinh quang chiếu rọi làm linh hồn hắn đau nhói, trong đầu Bạch Mộc Trần dần dần không thể nào tập trung tâm thần được, tinh thần lúc mờ lúc tỏ, chợt tan biến rồi lại chợt ngưng tụ, leo lắt giống tàn lửa trước gió, bất cứ khi nào đều có thể phụt tắt. Ngay tại lúc đó, thân thể bên ngoài dường như truyền tới những tín hiệu tuyệt vọng, tựa hồ gần như lúc nào cũng có thể tan rã không hay!

Thiên đạo mênh mông, lòng người mênh mang, như mộng như ảo, sinh tử thật vô cùng không ai biết trước.

Kiếp số ! Diệt vong !

Ánh tinh quang vô cùng vô tận uốn lượn, trong luồng sáng chứa đầy ý huỷ diệt, nó muốn cho Bạch Mộc Trần dưới tai kiếp hoàn toàn diệt vong, hoàn toàn biến mất trên thế gian này !

Đây hoàn toàn là sự đối kháng giữa tinh thần và ý chí, không có liên quan chút nào đến pháp lực của bản thân hắn.

Trong lịch sử của Tiên giới từ hàng vạn hàng vạn năm trước cho tới nay, trong hàng ngũ Tán tiên cũng không thiếu những nhân vật thiên tài, nhưng đại đa số vì ý chí không kiên định nên kết quả cuối cùng cũng là bỏ mạng dưới kiếp số này.

……

Ở ngoài trang viên, bên trong linh điền hai mẹ con Ôn Nhã vừa làm việc lại vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía phòng ốc của Bạch Mộc Trần, trên mặt hiện rõ nét lo âu.

Tinh thần ngoại vực ngăn cách hết thảy mọi thứ bên ngoài, người khác không có cách nào để biết được tình hình bên trong. Hôm nay đã là ngày thứ ba, Bạch Mộc Trần vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, nếu không phải do sợ quấy rầy đối phương thì chắc hai mẹ con Ôn Nhã đã xông vào trong từ lâu rồi.

“ Mẹ ơi, kiếp vân không phải là đã tan biến sao? Tại sao vị đại thúc kia vẫn không tỉnh dậy? ”

Tạm dừng công việc lại một chút, Tiểu Ức Khổ ngẩng đầu nhìn về phía trang viên.

Tiểu Tiên Điêu co tròn nằm ở bả vai của tiểu cô nương, đôi mắt tròn vo của nó cũng dõi theo phương hướng đó.

Nghe thấy con gái hỏi, Ôn Nhã vui vẻ đáp:“ Khổ Nhi, kiếp số trong tiên đạo há có thể dễ dàng trôi qua như thế, lôi kiếp chỉ là một trong những kiếp số phải trải qua mà thôi, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ thì cũng không quá khó khăn để vượt qua. Mà hồn kiếp mới thật sự là kinh khủng, mặc dù ta chưa từng trải qua nhưng ta biết phần lớn tiên sĩ tử vong đều do hồn kiếp này gây ra. Cho dù là Tiên sĩ chính thống hay Tán tiên, không có mấy người có thể chính diện đối kháng, trừ phi mang theo kỳ bảo tiên đạo trong người thì mới có hy vọng qua được kiếp này. Ngày xưa Nhạc gia gia của ngươi chính gặp trở ngại ở hồn kiếp. ”

“ Vậy vị đại thúc kia liệu có thể thành công không? ”

Tiểu Ức Khổ tự nhiên sốt ruột, trong mắt có vài phần mong chờ.

“Cứ để xem tạo hóa của hắn đi!”

Ôn Nhã bất đắc dĩ lắc đầu, lúc trước chỉ nhất thời mềm lòng mà lại gánh lấy bao phiền toái như vậy. Lại nói, đã ba ngày đã trôi qua, nếu là Tán tiên bình thường đã tỉnh dậy từ lâu nhưng Bạch Mộc Trần đến bây giờ vẫn không có chút phản ứng nào, điều này làm cho người khác không thể yên lòng.

Trên thực tế,việc Bạch Mộc Trần mãi vẫn chưa tỉnh cũng không có gì kỳ quái vì hắn gặp phải một tình huống rất đặc biệt. Tán tiên nhất kiếp khi độ kiếp mà dẫn động đến những bốn mươi đạo tinh quang, đây là chuyện từ khi tiên giới ra đời tới nay chưa từng xuất hiện. Nếu để cho tiên sĩ bên ngoài biết được, sợ rằng cho dù hắn hồn phi phách tán đi nữa thì cũng muốn bắt hắn ra nghiên cứu một phen.

……

Trong hư không, không ngày không tháng, không biết thời gian đã qua bao lâu.

Không có tinh thần, không có ánh sáng, trong mắt của Bạch Mộc Trần không thấy cái gì cả, chỉ có một không gian mơ hồ hỗn độn.

Muốn diệt một người, trước tiên sẽ diệt linh hồn. Đây chính là phép tắc thiên địa, đây là thiên đạo muốn hủy diệt hắn sao!

Bạch Mộc Trần cười thảm trong lòng một tiếng, ngàn vạn lời cũng không nói hết nổi thống khổ và bi thương. Hắn vốn một lòng một dạ tu tiên, nhưng ông trời lại đưa đẩy số phận của hắn hết lần này đến lần khác. Vì cừu hận hắn phải bôn ba nửa đời người, cuối cùng mặc dù đại thù đã báo được nhưng chính mình lại trở thành Tán tiên, rồi chịu đựng đủ loại khuất nhục, giờ đối mặt với kiếp nạn nặng nề.

Hắn không trách cứ số mạng, không oán hận người khác, nếu thiên địa không buông tha cho hắn, hắn muốn siêu thoát ở ngoài lục giới chúng sinh!

Sống, nhất định phải sống thật tốt !

Càng bị chèn ép lại càng phải quật cường.

Càng mềm yếu lại càng phải kiên cường.

Bạch Mộc Trần kiên định vào một tia ý niệm cuối cùng, dù có chết hắn cũng sẽ gắng gượng đến cùng.

……

Thống khổ, tuyệt vọng, kiên trì,cuối cùng trở nên mất phản kháng!

Mỗi một lần tâm thần suy sụp, linh hồn lại mất đi một phần tư tưởng. Bạch Mộc Trần đã không còn năng lực suy nghĩ, hiện tại chỉ là dựa vào tâm chí kiên cường để duy trì một tia ý niệm…… Không thỏa hiệp, không từ bỏ, lúc sống đường đường chính chính, khi chết cũng phải ngẩng cao đầu.

Mà đúng lúc này, một luồng ý chí dung nhập thiên địa từ trên trời giáng xuống, vượt qua vực ngoại u tối, lướt qua cát bụi tầng tầng xa xưa, xuyên thấu vô tận hư không ……

Thiên địa dưỡng chánh khí, Hạo nhiên lập đạo tâm.

Âm dương huyền diệu pháp, Thái thượng hằng cổ cảnh.

Bất vấn trường sanh thuật, Tiên hồng nan vong tình.

Dục cầu đại tự tại, Nhất bút điểm đan thanh.

Tạm dịch là:

[Đạo hữu suonggiodoitrai dịch là:]

Trời đất chính khí sinh

Ngay thẳng giữ tâm mình

Âm dương huyền diệu quá

Đỉnh cao là hư vinh

Chớ hỏi thuật trường sinh

Tiên cảnh khó quên tình

Cả đời mong tự tại

Một lần được tường minh ​

[Đạo hữu Tuý Thư Cư Sĩ vịnh rằng:]

Đất trời nuôi chính khí, ngay thẳng thành đạo tâm.

Phép âm dương mầu nhiệm, cảnh Thái thượng vĩnh hằng.

Đâu hỏi trường sinh thuật, lên Tiên chẳng vong tình.

Lòng chỉ cầu tự tại, vẽ một nét đan thanh.​

[Đạo hữu Đừng hỏi tại sao lại cho rằng:]

Trời đất sinh tinh thần ngay thẳng, Ngay thẳng tạo nên đạo trong tâm.

Đạo lý âm dương quá huyền diệu, Đỉnh cao mãi là cõi xa xưa.

Đừng nên tìm kiếm đường trường sinh, Mộng đẹp Tiên cảnh khó phai mờ.

Khát khao theo đuổi đời tự tại, Một lần chỉ điểm rõ trong lòng. ​

Một khúc ca, diễn đạt được toàn bộ ý cảnh của tu tiên.

Tiên đạo không phải là cướp đoạt, không phải là cường thế, càng không phải là phá hoại và hủy diệt, mà là một loại tinh thần, một loại thái độ, là sự thăng hoa đẹp nhất của nhân tính!

Đáng tiếc, không biết bắt đầu từ khi nào, chính nghĩa và tà ác không còn phân rõ tiêu chuẩn đúng sai, toàn bộ thế giới tràn ngập máu tanh, cá lớn nuốt cá bé, lấy luật rừng kẻ mạnh mới tồn tại làm đạo lý. Đạo lý ở chỗ nào? Công đức ở chỗ nào?

Bạch Mộc Trần từ trong thế giới hỗn độn tỉnh lại. Hắn cảm thấy tinh thần sáng suốt hơn, thể lực thêm phần dồi dào. Cho đến tận giờ, trong lòng hắn vẫn canh cánh một nghi vấn, “ Tiên Đạo ” đến tột cùng là cái gì?

Chẳng lẽ chỉ là một danh hiệu? Hay là đại biểu cho sức mạnh?

Không ! Không phải vậy!

“ Tiên ” là chí, “ Đạo ” là ý, đại biểu cho chính trực, trí tuệ, bao dung, còn có tự do, siêu thoát vạn vật, nhưng lại dung nhập vào với chúng sinh, đây mới là chân ý của tiên đạo, đây mới là chân lý của đại đạo.

Trong lúc hoảng hốt, tất cả tối tăm trong nội tâm của Bạch Mộc Trần lần lượt biến mất.

……