Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 7: Cường thế




Dịch giả: Bigcrazier

“Ầm, ầm…”

“Sét đánh hả? Mau nhìn trời kìa.”

“Ah! Có chuyện gì xảy ra vậy?

“Là lôi vân, lôi vân ở chỗ nào vậy? Chẳng lẽ có người chuẩn bị độ kiếp?”

“Ai? Ai chuẩn bị độ kiếp?”

“Ai ma biết được.”



Bên dưới Vọng Thiên Phong, mọi người nhao nhao ngẩng đầu nhìn trời. Ôn Nhã vừa đi ra khỏi nội đường đại điện, đang định gọi con gái quay trở về thì đột nhiên bầu trời chợt biến sắc, một cảm giác bị áp bức chợt xuất hiện trong lòng.

“Mẹ ơi, Kia gọi là… là kiếp vân hả?”

Tiểu Ức Khổ đứng lại, kinh ngạc nhìn lên trời hỏi: “Lạ thế, sao lại là màu xám? Sao không giống với kiếp vân của Nhạc gia gia chút nào vậy, kiếp vân của Nhạc gia gia là màu xanh mà?”

Vừa nhớ tới Nhạc gia gia, tâm tình của cô bé liền trầm xuống hẳn đi.

Ôn Nhã cũng ngừng bước, kiên nhẫn giải thích cho con: “Đứa bé ngốc, đây là nhất chuyển tán tiên kiếp, tự nhiên kiếp vân phải là màu xám. Nhạc gia gia của con là độ tam chuyển tán tiên kiếp, lợi hại hơn cái này nhiều, sao mà giống nhau được…”

Dừng một chút, Ôn Nhã lại tỏ vẻ nghi hoặc: “Nhưng mà, rốt cục là ai đang độ kiếp?”

Thấy con gái trầm mặc, không nói gì cả, Ôn Nhã đang định an ủi đôi câu. Bất chợt từ trên đỉnh núi có một đạo quang ảnh bay xuống, phương hướng bay đến lại chính là khu vực linh điền.

“Ủa, đây chẳng phải là Cung quản sự phụ trách nội đường hay sao?”

“Đúng vậy, Cung quản sự đi đến chỗ linh điền làm cái gì vậy?”

“Hay là có liên quan tới cái lôi vân đó?”

“Đi, chúng ta cũng đi tới xem thử.”

“Cùng đi nào.”



Hai mẹ con Ôn Nhã còn chưa kịp định thần lại thì mọi người đã ào chạy đi như ong vỡ tổ.

“Tán tiên kiếp ở hướng đó? Chẳng lẽ…?”

Ôn Nhã nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên nàng giật mình, trong đầu như có thứ gì đó nổ tung: “Không ổn rồi! Khổ nhi, chúng ta mau về nhà thôi, cầu trời đừng để xảy ra chuyện không hay.”

Nói rồi không đợi Tiểu Ức Khổ kịp phản ứng, nàng đã vội vàng chạy đi.



Trong phòng tràn ngập khí tức khủng bố, sát khí lởn vởn. Kiếp số uy áp từ trên trời giáng xuống lộ ra một cỗ khí tức hủy diệt, tựa như muốn đem sinh linh vạn vật đánh tan thành tro bụi.

Phá hoại! Hủy diệt!

Giờ phút này Bạch Mộc Trần đã không còn thừa hơi quan tâm tới những chuyện phát sinh bên ngoài nữa, chỉ thấy hắn thu liễm ý niệm, tập trung thần thức, hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác huyền diệu nào đó.

Tiên kiếp là Thiên Phạt, mục đích chính là hủy diết hất tất cả tu sĩ tu luyện nghịch thiên. Bạch Mộc Trần là một tán tiên, dùng thần hồn ngưng tụ ra thân thể từ hư vô, lại còn vọng tưởng tìm hiểu đạo trường sinh tự nhiên phải bị trời đất trách phạt.

Cho dù uy lực của tán tiên kiếp này đối với đám chính thống tu sĩ mà nói thì không đáng để vào mắt, nhưng mà đối với những tán tiên vốn không có thân thể thực sự thì đây không nghi ngờ gì chính là một kiếp trí mạng, một khi kiếp số buông xuống nhất định phải thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán không thể nghi ngờ. Cũng vì điều này mà không ít tán tiên cam chịu phụ thuộc vào một thế lực nào đó, thậm chí đồng ý làm nô lệ chỉ mong đạt được sự hỗ trợ của các thế lực này hòng kéo dài thời gian sống sót. Cũng vì thế mà dần dần đám tán tiên đều phải mang thân phận nô lệ hạ tiện, trở thành kẻ phụ thuộc vào các tiên sĩ.



Dựa theo những gì Bạch Mộc Trần tìm hiểu được thì tán tiên kiếp so với tiên kiếp bình thường có khác biệt rất lớn.

Tiên kiếp bình thường là để khảo nghiệm căn cơ tu hành của tiên sĩ, ngưng luyện pháp thân, đột phá cảnh giới. Nếu như có thể vượt qua được kiếp nạn này tu vi chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều, có thể bắt đầu hồn thể song tu. Còn tán tiên kiếp thì lấy luyện hồn làm chủ, chỉ có tu luyện thần hồn lên tới cực hạn mới có thể ngưng tụ thân thể, thực tế thì thân thể chính là hồn phách, mà hồn phách cũng chính là thân thể. Bởi vậy, nếu như tán tiên bị thương ở thân thể thì thần hồn cũng sẽ phải chịu thương tổn.

Mặt khác, khi tiên sĩ độ kiếp thì người ngoài không thể can thiệp vào, dù sao thì Thiên Đạo mờ mịt, sâu xa khôn cùng, nhân quả báo ứng tuần hoàn, bất luận là cái gì muốn làm loạn thiên đạo tất sẽ bị thiên uy vô cùng vô tận khiến cho hôi phi yên diệt (biến thành khói bụi). Bởi vậy người độ kiếp chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình cùng các loại pháp bảo, trận pháp để đối kháng với tiên kiếp.

Vận khí của Bạch Mộc Trần cũng coi như không tệ, nếu ở vào hoàn cảnh bình thường ở vào trạng thái hiện tại của hắn rất khó vượt qua được kiếp số này. May là hiện tại hắn đang ở trong khu vực của Nam Môn gia tộc, bên ngoài khu vực này có thiết đặt một tòa trận pháp khổng lồ bảo vệ, thành ra một đợt tán tiên kiếp này cũng không đến lượt hắn phải chịu.



Trên trời, kiếp vân màu xám run động kịch liệt rồi liên tiếp đánh xuống chín đạo cuồng lôi, lôi điện vừa đến, tầng bên ngoài của trận pháp chỉ hơi nổi lên một chút rung động. Uy lực như vậy cơ bản là còn không đủ để rung chuyển đại trận, còn nói gì tới chuyện đánh được trên người Bạch Mộc Trần.

Bên trên trang viên, một vị phu nhân mặc áo đen đạp trên ngọc bàn huyền phù giữa không trung. Ánh mắt nàng lạnh lùng nhìn xuống, chỗ này chính là chỗ ở của hai mẹ con Ôn Nhã. Người này họ Cung, tên Tuyết, nàng vốn là môn hạ của Thái Nhất tông, về sau gả cho chi trưởng của Nam Môn gia tộc, mọi chuyện trong nội đường đều do nàng quản lý, địa vị cực cao, mà đạo lữ của nàng chính là Nam Môn Chính Đình.

Một lúc sau đã có một đám đông tiên dân kéo tới xem náo nhiệt.

“Là trang viên của ai vậy?”

Đây là… là Cung Tuyết đưa mắt quét qua một lượt đám đông phía dưới, chậm rãi mở miệng hỏi.

Trong lòng mọi người chợt run lên, chợt có một người lên tiếng: “Hồi… hồi bẩm, Cung quản sự, nơi này là … trang viên của Ôn Nhã phu nhân.”

“Ôn Nhã? Chính là người bị đuổi xuống chi thứ ở Thiên Phong vì tội bất kính với tôn trưởng.”

Trong đầu Cung Tuyết dường như đã có chút ấn tượng, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Bản thân nàng là đệ tử của tây Phượng Lân đệ nhất tiên tông: Thái Nhất Tông, trong lòng Cung Tuyết không khỏi có một chút kiêu ngạo, tự nhiên là xem thường đám con cháu của một vài tiểu gia tộc như vầy, huống chi người này lại là một vị phu nhân đã phạm lỗi, bị đẩy xuống chi thứ.

“Ôn Nhã ở đâu?”

Cung Tuyết vừa dứt lời liền thấy có hai thân ảnh chạy tới, một lớn một nhỏ, chính là hai mẹ con Ôn Nhã. Nhìn thấy Cung Tuyết cùng với một đám người vây quanh nhà mình, trong lòng Ôn Nhã liền biết là không ổn, nhưng mà cũng chẳng thể làm gì khác, nàng đành buông con gái ra, cắn răng đi đến, cung kính thi lễ: “Ôn Nhã, bái kiến Cung quản sự.”

Cung Tuyết liếc thiếu phụ một cái, mặt lộ ra biếu tình gì hỏi: “Ôn Nhã, tiên nô ở trong nhà ngươi là ai? Quy củ của Nam Môn gia tộc ngươi cũng biết rồi, ngươi định giải thích thế nào đây?”

Dường như Ôn Nhã cũng đã sớm biết sẽ có ngày này, trong lòng đã chuẩn bị sẵn một lý do, liền nói ngay: “Hồi bẩm Cung quan sự, người này là do ta mang đến từ Ôn gia cách đây không lâu. Ta đã muốn báo cho nội đường từ sớm rồi, nhưng mà thời gian gần đây trong nội đường công việc bề bộn, thành ra chậm trễ mất việ này, hôm nay người này làm kinh động tới mọi người, Ôn Nhã cũng không dám xin tội cho hắn, kính xin Cung quản sự trách phạt!”

“A” Cung Tuyết lạnh nhạt hỏi: “Ngươi nói tiên nô này là do ngươi mang từ Ôn gia đến, vậy có bằng chứng gì không?”

Ôn Nhã lắc đầu, khép nép nói: “Cung quản sự, người này thật sự là do Ôn Nhã đưa đến từ Ôn gia. Ôn Nhã lại có thương tích trong người, lại còn con gái nhỏ thật sự không thể chăm sóc chu đáo cho nó nên mới khổ sở cầu xin Ôn gia cho một gã tiên nô tới để giúp đỡ, nếu như quản sự đại nhân không tin, có thể đợi người này độ kiếp xong rồi tự mình hỏi hắn.”

“Hỏi?” Cung Tuyết lạnh lùng nói: “Người này gây nhiễu loạn trong tộc, bản quản sự quản lý nội đường tự nhiên phải hỏi đến. Chẳng qua, hắn đã độ kiếp ở Nam Môn gia tộc chúng ta, sau này tự nhiên sẽ là gia nô của gia tộc ta, nếu như hắn có thể vượt qua kiếp nạn này có lẽ sẽ có chút tác dụng.”

“Quản sự đại nhân, chuyện này sao được.”

Ôn Nhã vốn đã mang bệnh trong người, đối phương lại là người có quyền có thế, giờ lại cứng rắn như vậy, trong lúc nhất thời khiến trái tim nàng như đông cứng lại.

“Sao lại không được? Nơi này chính của Nam Môn gia tộc! Vậy đi, sau khi độ kiếp xong, nếu như hắn vẫn còn sống, cứ dẫn hắn tới nội đường, tự khắc sẽ có người sắp xếp cho hắn.”

Cung Tuyết cậy thế, không để cho Ôn Nhã phản đối liền phẩy tay áo phiêu nhiên bay đi.

Đám đông thấy đã không còn chuyện gì cũng đều từ từ rời đi cả.