"Đại thúc, tam thiếu gia nói ngươi phi thăng từ hạ giới lên cho nên mới lợi hại như thế, có phải như vậy không? "
"Tam thiếu gia khen vậy thôi chứ ta có lợi hại gì đâu, nhưng đúng là ta đến từ hạ giới thật."
"A! Đại thúc thật sự là từ hạ giới đi lên nha, bảo sao lợi hại như thế! Các lão sư phó trong Linh Bồ Viên đều nói tu sĩ dưới hạ giới có thể phi thăng thành tiên đều là thiên chi kiêu tử, sau khi thành tiên sẽ trở nên càng ngày càng mạnh nên các tiên môn khắp nơi đều tranh nhau thu nhận."
"Có thể tu tiên thành đạo chưa chắc sẽ là thiên chi kiêu tử, nhưng nhất định phải có đại trí tuệ, đại nghị lực."
"Vậy đại thúc thì sao? Trước kia đại thúc thuộc dạng nào? Chắc chắn cũng là thiên tài đúng không?"
Trên con đường nhỏ tại lưng chừng núi, tiểu Ức Khổ kéo tay Bạch Mộc Trần hỏi đông hỏi tây nhưng người sau chỉ lặng yên và trên mặt hiện lên hồi ức về dĩ vãng cùng với một chút chua xót.
Thiên tài sao? Cũng từng là thiên tài đấy!
Nhưng hiện tại Bạch Mộc Trần chẳng qua là một Tán Tiên, là tiên nô mà thôi.
"Ha hả, tiểu thư cứ nói đùa, trên đời nào có nhiều thiên tài như vậy, trước kia ta... cũng giống như tu tiên giả bình thường thôi chứ không phải là thiên tài gì hết."
"Có thật như thế không? Nhưng ta cảm thấy đại thúc rất lợi hại đấy, mẫu thân cũng nói đại thúc không phải là người thường."
Nghe lời nói mang tính trẻ con này, Bạch Mộc Trần không khỏi cười cười: "Ha hả, đó là vì phu nhân cùng tiểu thư đối xử tốt với ta nên mới cảm thấy ta lợi hại chứ người khác cũng không cảm thấy như vậy. Trong mắt người khác thì tiên nô vĩnh viễn là tiên nô mà thôi."
Dừng một chút rồi Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: "Kỳ thật cái gọi là thiên tài chính là trời cao cho mọi người một cơ hội để thành tài, nếu không cố gắng dụng tâm thì cũng sẽ trở nên tầm thường mà thôi. Tiên lịch vạn vạn năm qua chưa bao giờ thiếu kỳ tài ngút trời nhưng thật sự bước lên đỉnh phong tiên đạo thì lại có mấy người? Ngươi xem những nhân vật phong vân được lưu danh trên Tiên Sách này thì ai mà không trải qua ngàn vạn khó khăn, vô vàn cách trở mới có thành tựu phi phàm."
"A."
Tiểu cô nương cái hiểu cái không nhưng vẫn gật gật đầu, sau đó còn nói rất nghiêm túc rằng: "Ta tin rằng sau này đại thúc cũng trở thành dạng người như vậy, nhất định có thể lưu danh trên Tiên Sách."
Đỉnh phong tiên đạo, lưu danh trên Tiên Sách... Là chuyện nói dễ hơn làm mà thôi!
Biết bao nhiêu người theo đuổi điều đó nhưng liệu có mấy người có thể đi tới cuối con đường?
Bạch Mộc Trần cảm khái trong lòng rồi thở dài nói: "Tiên đạo mờ mịt, ý trời khó đoán, hàng tỉ ngôi sao mờ mịt nhỏ bé như hạt cát. Cho dù bước vào đỉnh phong tiên đạo, thành tựu đế vương tôn sư thì sao chứ, cũng vẫn không thoát khỏi tam tai cửu kiếp, mệnh vận thiên nhân ngũ suy, cuối cùng còn không phải tan biến trong bụi bặm lịch sử ư? "
"Đại thúc nói thế là có ý gì? Có phải là nói chúng ta rồi sẽ tan biến không? Tiên đạo không phải trường sinh bất lão sao? "
"Trên thế gian không có gì tồn tại mãi mãi..."
Chủ đề này quá huyền bí nên tiểu Ức Khổ cảm thấy hơi nặng nề, vì thế chuyển qua chủ đề khác: "Đại thúc, ngươi có thể nói cho ta biết hạ giới trông như nào không? Có phải là cũng giống Tiên Giới không? "
Một câu này gợi lên rất nhiều hồi ức của Bạch Mộc Trần.
"Hạ giới sao?"
Bạch Mộc Trần kể lại với giọng nói rất ôn hòa:"Hồng nam lục nữ, phân phồn như trần cho nên hạ giới thế tục được gọi là "hồng trần".
Đó là một thế giới đầy màu sắc, có ngày có đêm, có bốn mùa thay đổi, sống theo đạo đức, có luật pháp để đảm bảo an ninh trật tự, mỗi người đều có chức trách khác nhau và chung sống theo bầy đàn..."
Nghe được lời ấy, trên mặt tiểu Ức Khổ lộ ra vài phần thích thú: "Vậy chẳng phải hạ giới còn tốt đẹp hơn so với Tiên Giới sao? Nhưng hạ giới tốt đẹp, sôi nổi như vậy thì sao rất nhiều người đều muốn phi thăng thành tiên? "
Bạch Mộc Trần nhìn tiểu cô nương với ánh mắt tán thưởng rồi cười nói: "Tiểu thư quả nhiên thiên tư thông minh nên mới có thể nghĩ đến nhiều chuyện như thế."
"Ách! Ta... Ta chỉ nói lung tung thôi."
Lần đầu tiên Tiểu Ức Khổ được người khác khen ngợi như thế nên rất cao hứng và cũng không tránh khỏi có hơi ngượng ngùng.
Chỉ nghe Bạch Mộc Trần tiếp tục nói: "Tiểu thư hỏi hay lắm, hạ giới sôi nổi tốt đẹp như vậy thì còn tu tiên luyện đạo làm gì, cứ sống và tận hưởng từng ngày trôi qua không phải tốt hơn sao. Chỉ tiếc lòng người được voi đòi tiên, ví dụ như người sống trong thành ồn ào náo động thì hướng tới sự tự do ngoài thành, người sống ngoài thành vắng lặng lại hâm mộ sự phồn hoa trong thành... Có đôi khi, đạo lý càng đơn giản thì càng có ít người hiểu được."
"Đại thúc, thật xin lỗi vì để cho ngươi nhớ tới chuyện không vui..."
Thấy vẻ mặt Bạch Mộc Trần tiêu điều, tiểu Ức Khổ hoảng hốt giống như một đứa bé làm hỏng chuyện.
Đột nhiên, Bạch Mộc Trần dừng chân lại rồi ngồi xổm xuống nhìn vào trong mắt tiểu cô nương và nói: "Tiểu thư, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, lúc càng suy sụp khó khăn thì chúng ta càng phải đối mặt một cách tích cực, phải sống một cách kiên cường. Chúng ta không được để cho những người mà ta quan tâm trân trọng phải thất vọng và khổ sở, chúng ta phải để cho bọn họ biết hiện tại chúng ta sống rất tốt, chúng ta sẽ vì bọn họ mà sống cho thật tốt".
Đã từng tiên luyện hồng trần và trải qua nhiều long đong nên Bạch Mộc Trần sớm tôi luyện ra một loại tâm cảnh siêu thoát thế ngoại.
Đúng là bởi vì tâm tính như thế nên khi hắn tại thời điểm gian nan nhất vẫn có thể giữ vững sự kiên trì.
Tiểu Ức Khổ ngơ ngác sững sờ ở đương trường, không biết nói gì thật lâu.
Lời nói của Bạch Mộc Trần xúc động đến sâu trong linh hồn tiểu cô nương làm cho nàng bị chấn động cực lớn. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới sinh mệnh của mình lại quan trọng như thế, cũng chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống của mình lại còn có ý nghĩa như thế.
"Đại thúc, bọn họ... Bọn họ thật sự có thể chứng kiến sao? "
Giọng nói của Tiểu Ức Khổ vô cùng nhỏ, tựa hồ ngay chính cô ta cũng đang hoài nghi.
Từ sau khi phụ thân của tiểu Ức Khổ chết đi thì rất ít khi nàng vui vẻ, nàng phong bế bản thân mình trong một không gian cô độc và không dễ dàng để cho người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình. Cho dù nhìn qua có vẻ rất kiên cường nhưng là đối với một đứa bé mà nói nếu cứ tiếp tục như thế thì hỏng rồi, nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ ảnh hưởng đến tâm tính và tạo thành bóng ma không thể xóa nhòa.
Bạch Mộc Trần là người từng trải, hắn biết rõ sự thống khổ khi bị cừu hận ăn mòn nên cũng có thể hiểu tâm tình của tiểu Ức Khổ. Vì vậy mới hy vọng mình có thể tận lực cởi bỏ khúc mắc của đối phương, để đối phương có thể sống vui vẻ khỏe mạnh như các bé gái bình thường.
"Đương nhiên, bọn họ tựa như các ngôi sao trên bầu trời và luôn luôn nhìn thấy chúng ta."
Bạch Mộc Trần vỗ nhẹ đầu của tiểu nha đầu, người sau bất giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rồi nước mắt chảy ra. Giờ khắc này, những đám mây tiên tan đi và lộ ra những ngôi sao sáng chói, xinh đẹp động lòng người.
Bất tri bất giác, Bạch Mộc Trần cùng tiểu Ức Khổ đã đi tới Hắc Phong Nhai.
Thời gian này ít có tiên dân tới đây nên cũng không mang đến cho hai người phiền toái gì.
"Tiểu thư, lúc trước ngươi cùng tam thiếu gia cứu ta ở trong này à? "
"Vâng, lần đó thật sự rất nguy hiểm! Phía dưới vực sâu đột nhiên phun ra gió đen, nếu không phải tam thiếu gia giữ chặt ta thì chắc chắn ta đã bị gió đen cuốn đi rồi."
"Đúng là một nơi giữa sống và chết! "
Bạch Mộc Trần đứng ở bên khe núi sâu thẳm nhìn vực sâu vô tận kia, trong lòng tràn ngập cảm xúc phức tạp. Năm đó hắn rơi vào Thiên Uyên nghĩ đến chắc chắn phải chết rồi nhưng không ngờ địa phương nhìn như vô cùng hung hiểm này lại cho mình một đường sinh cơ, quả thật là sự thần kỳ của tạo vật a!
Mình đã thoát khỏi sự đuổi giết của ba đại tiên tông nhưng không biết bọn Tiêu Thần hôm nay thế nào.
Lúc Bạch Mộc Trần đang ngây người thì phía dưới vực sâu đột nhiên truyền đến từng đợt dao động khủng bố.
"A! Hỏng rồi! Gió lốc lại đến đây! "
Tiểu Ức Khổ kêu lên một tiếng sợ hãi, Bạch Mộc Trần vội vàng kéo nàng lùi ra phía xa xa.
"Xuy! Xuy! Xuy! "
"Bồng! "
Cơn gió thổi quét khiến cát đá đầy trời.
Một thân ảnh thoát ra từ trong gió lốc màu đen rồi rơi trên vách đá của khe núi sâu thẳm.
"Ồ?! "
Bạch Mộc Trần nhanh tay lẹ mắt, lắc mình một cái tiến tới đỡ được.
Một thân hình mềm mại thơm tho, tóc đen xõa xượi rơi vào trong lòng, quanh người còn mang theo một cỗ hàn ý, hóa ra là một nữ tử!
"Không ngờ là nàng! "
Nhìn nữ tử ở trong lòng, Bạch Mộc Trần bỗng nhiên rùng mình, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ.