Dịch giả: Vesaukeu
Ngự Phong Các tọa lạc trên một trong những đỉnh núi cao nhất Thiên Huyễn Tông.
Nơi đây hàng năm gió mạnh bao trùm khiến cho chim muông khó có thể bay vào, không khí mang theo một vẻ yên tĩnh mà trầm trọng....
Trong phòng trúc, lúc này hai mắt Vân Tố đang nhắm lại mà người thì trôi nổi giữa không trung, phía trước nàng là một đóa hoa bằng băng đang yên lặng xoay tròn, phát ra từng đợt ánh sáng âm u. Nơi mi tâm nàng có một ấn ký màu vàng chớp sáng chớp tắt tựa như đang cùng với băng hoa chiếu sáng lẫn nhau.
Trời gian trôi qua từng hồi, luồng ánh sáng âm u càng lúc càng mạnh rồi bao trọn cả thân hình Vân Tố vào trong đó.
Tựa như trong nháy mắt cả thế giới đều biến thành màu lam. Xung quanh Vân Tố có một tầng băng tuyết ngưng tụ, cả thân thể nàng, linh hồn nàng, ý nghĩ của nàng dường như đang đông lại!
.........
Không rõ sau bao lâu, ấn ký màu vàng giữa mi tâm Vân Tố chậm rãi sáng hơn, chậm rãi mạnh lên.
" Bùm!"
Một tiếng vỡ vụn vang lên, băng tuyết xung quanh ầm ầm tan vỡ, băng hoa cũng theo đó tan biến dần trong không khí.
Ánh lam biến mất, ánh sáng vàng cũng nhạt dần, mọi thứ trong phòng đều được hồi phục nguyên trạng, duy mỗi Vân Tố vẫn lẳng lặng trên không trung tựa như chưa vừa rồi có điều gì vừa xảy ra.
"Tửng tia sáng lạnh hóa sao trời
Gió vờn qua núi hóng mưa rơi *
Bộ Tiên thuật này cuối cùng cũng có ít uy lực.."
Vân Tố thì thảo tự nhủ, lần nữa lật tay tạo ra một đóa hoa băng nhưng nhỏ hơn vừa rồi rất nhiều, đóa hoa yên lặng xoay trong lòng bàn tay nàng như một bông hoa xinh đẹp nhất, lãnh diễm nhất thiên hạ.
Hai năm trước đây "Hàn Tích" mới thành, khi đó mình chỉ thể ngưng tụ ra một giọt nước nho nhỏ, hai năm sau cuối cùng cũng ngưng thành nụ hoa, tuy chưa đại thành nhưng uy lực so với trước kia quả thật là cách biệt một trời một vực.
Đến bây giờ Vân Tố mới gật nhẹ hài lòng.
"Vèo"
Đột nhiên cấm chế rung động, một truyền tin giản bay đến.
Vân Tố vừa tiếp nhận tín giản, khuôn mặt như có chút mê man.
........
Trên Lâm Thiên Thai tiên vân lượn lờ.
Hoa Tử Lệ ngồi xếp bằng bên ao ngọc, cẩn thận xoay chén trà trước mặt, trong không khí dậy nên một mùi hương thơm ngát.
Không lâu sau đó không gian bỗng nhiên vặn vẹo, thân ảnh Vân Tố xuất hiện giữa lầu vũ.
"Ha ha, sư muội đã đến rồi, mau mau ngồi xuống! Mời nếm thử Thất Diệu Tiên Nhưỡng của ta..."
Hoa Tư Lệ đứng dậy cười đón, đưa tay vẫy về bồ đoàn phía đối diện ra ý bảo đối phương ngồi xuống nói chuyện.
"Sư huynh không cần khách khí."
Sau khi Vân Tố ngồi xuống, Hoa Tư Lệ cẩn thận ngâm nước vào trà rồi mới ngồi xuống.
"Ha ha, sư muội quả đúng khắc khổ đã lâu, cả ngày đều bận rộn tu luyện, không qua chỗ sư huynh ngồi chơi chút, khiến cho sư huynh hổ thẹn thật không thể so bì."
"Trà ngon!"
Thưởng trà xong Vân Tố không thể không khen lên một tiếng.
Hoa Tư Lệ cảm thấy quả không uổng tay nghề của mình, rất là hào hứng: " à đúng rồi sư muội, chuyện ở Nhất Trung Thiên cũng đã kết thúc, muội khi nào định trở về Ngũ Tố Thiên?"
"....."
Thấy Vân Tố không đáp, Hoa Tư Lệ buồn rầu nói: Tại sao sư muội không nói lời nào, có phải vi huynh đã khiến ngươi tức giận không? Ai! kỳ thật vi huynh sao mà không biết, ta ở nơi này đã khiến sư muội cảm thấy mất tự nhiên, đáng tiếc là vi huynh mang theo trọng trách của sư môn, phải tra rõ việc nô lệ đào quặng phản loạn và sự việc thiên triệu cho nên không thể không ở lại Nhất Trung Thiên, chẳng nhẽ sư muội đang cho rằng ta ở đây để giám sát muội chăng?"
"Chẳng lẽ không phải như thế sao?" Sắc mặt Vân Tố nhìn Hoa Lệ Tử không chút thay đổi khiến hắn chột dạ, liền né ánh nhìn của nàng.
" Này..." sau khi bình phục nội tâm, Hoa Lệ Tử hơi lúng túng nói:" Nói thật ra vi hunh đã muốn quay về, tiên kinh khí ở Nhất Trung Thiên này quá loãng thực không thích hợp cho chúng ta tu hành... Nhưng mà chuyện tông môn giao phó không thể không làm, quả khiến cho ta rất khó xử! "
"Thật sự đã là khó sư huynh." Vân Tố không tiếp tục quanh co, liền dò hỏi trực tiếp:" Không biết sư huynh nhắn ta tới đây có chuyện gì cần bàn không?"
Nói đến việc chính thì vẻ mặt Hoa Lệ Tử nghiêm túc lại, không đáp mà hỏi lại:" chúng ta đã quen biết nhau bao lâu rồi sư muội?"
Vân Tố không ngờ là đối phương hỏi ngược lại mình, không khỏi giật mình hồi đáp:"Ta sinh ra trong tông môn, quen biết sư huynh đã gần được nghìn năm rồi!"
"Đúng thế, đã sắp được nghìn năm...." Hoa Tư Lệ cười cảm khái:"Nhớ ngày đó tiểu nha đầu ngoan ngoãn trên Ngọc Linh Phong hôm nay đã thành đại cô nương rồi, hơn nữa ngày càng xinh đẹp động lòng người, ha ha!"
Vân Tố khẽ nhăn mặt hỏi:"Vì sao sư huynh đột nhiên lại nhắc đến chuyện cũ?"
"Ách!" Hoa Tư Lệ thở dài nói:" Vừa rồi tông môn truyền đến Thăng Tiên Lệnh kêu hai người chúng ta lập tức trở về tông môn."
Vân Tố khẽ biến sắc mặt:" Trở về tông môn sao? Đã xảy ra chuyện gì ư?"
"Này...." Thấy sắc mặt Hoa Lệ Tử có vẻ do dự, Vân Tố lạnh lùng nói: " Chẳng lẽ sư huynh muốn gạt ta?"
"Thật ra... thật ra là..."
Hoa Lệ Tử thẹn thùng nói:" Thật ra tổ phụ cùng tông chủ thương nghị muốn cho hai ta kết duyên với nhau, hơn nữa còn nói hai ta mau chóng trở lại tông môn để cử hành hôn lễ."
"Cái gì? " Vân Tố bất ngờ đứng bật dậy, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Hoa Tư Lệ cũng đứng lên trấn an:" Sư muội à, ta biết chuyện nào đối với muội thật là quá mức đường đột, ta vốn cũng định đợi chuyện ở đây xong xuôi rồi mới tìm muội bàn bạc."
"Không! Ta không đồng ý."
Vân Tố lập tức một lời cự tuyệt. Vẻ mặt Hoa Tư Lệ trầm xuống:" Sư muội, muội hẳn cũng biết ta một lòng với muội, những năm gần đây đều thầm lặng bảo vệ bên cạnh muội, chẳng nhẽ muội không động lòng một chút nào sao? Hơn nữa ta là tiên chủng thuộc tính Mộc và đã dung hợp bốn loại Mộc linh lực, muội cũng là tiên chủng thuộc tính Thủy và đã dung hợp bốn loại Thủy linh lực. Chúng ta Thủy Mộc tương sinh, nếu là cùng song tu thì thì hẳn là nhờ ông trời tác hợp, trong thiên hạ này ngoài ta ra thì còn ai đủ xứng đáng với muội nữa đây?"
" suy nghĩ cẩn thận nên ta mới không đồng ý....." Vân Tố cũng cảm giác giọng điệu của mình gây ra tổn thương cho người khác, vì vậy mới hoàn hoãn nói: "Ta tu hành còn chưa đến nghìn năm, căn cơ còn chưa ổn định nên cần chuyên tâm tiềm tu, cho nên ta không hề nghĩa đến tình nữ nhi, mong sư huynh thứ lỗi."
Thấy không phải Vân Tố vì chán ghét mình mà từ chối nên Hoa Tư Lệ nhẹ nhàng thở ra, xem ra mọi thứ còn có thể thay đổi.
"Sư muội à, muội cũng biết Vô Nguyệ thượng sư, điện chủ và vài vị trưởng cũng đều đồng ý đáp ứng việc kết duyên rồi, nếu muội lo lắng có thể ảnh hưởng đến việc tu hành thì chúng ta có thể tiến hành đại lễ kết duyên trước, còn về phần song tu thì có thể đợi muội....."
" Nếu như ta phản đối thì sao?"
Thấy thái độ kiên quyết của Vân Tố, sắc mặt Hoa Tư Lệ liền trầm xuống.
.......
"Oanh!" Một tiếng nổ vang lên, Lâm Thiên Các đột nhiên nổ tung, toàn bộ Thiên Huyễn Tông oang van tiếng rung động.
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn xa, chỉ thấy một thân ảnh trực tiếp xuyên qua đại trận hộ sơn của Thiên Huyễn Tông mà hướng ra xa bay đi.
* nguyên văn:Hàn mang điểm điểm hóa tinh thần
Thiên phong quá nhạc thính vũ tích
Tử Mộc: vốn nói là hôm nay không thể đổi mới, nhưng mà hôm nay Tử Mộc và vợ qua về khá sớm nên về nhà lập tức chạy đua ra chương mới.Ngoài ra mọi người nên nhớ kỹ câu:" Cuối tuần đừng đi dạo phố, đi dạo phố thì không phải cuối tuần." Các ngươi hiểu chứ!