Dịch giả: traitimbanggo
Ba bóng người sóng vai đi lên ban công theo sự dẫn đường của thị vệ.
"Dãy núi Cảnh Lan Vọng Thiên Phong, Nam Môn Vô Song..."
"Dãy núi Cảnh Lan Tàng Long Cốc, Võ Tây Lăng..."
"Dãy núi Cảnh Lan Lưu Vân Giản, Tổ Nhược Đồng..."
"Ra mắt Nguyễn thiếu gia, ra mắt Thượng tiên của Thái Nhất Tông!"
Ba người Nam Môn Vô Song thi lễ với Nguyễn Hằng cùng Tả Nhĩ Lam, sau đó lại chắp tay với bốn người Âu Lạc Dung Mai của Thiên Vi Phủ. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên họ tiếp xúc với Thiên Vi Phủ nên cũng không cần giới thiệu thêm.
"Mời ba vị ngồi."
Nguyễn Hằng thờ ơ giơ tay mời, lộ ra một chút thái độ của người thuộc đẳng cấp cao, còn bốn người Âu Lạc Dung Mai thì gật đầu một cách ôn hoà, cho dù mặt ngoài ra vẻ khách khí nhưng sâu trong đáy mắt lại che giấu vẻ khinh thường.
Thị tộc ngàn năm, thế gia vạn năm.
Là bốn đại gia tộc trong Thiên Vi Phủ và hưởng thụ vinh quang hàng vạn năm, trong lòng bốn người Âu Lạc Dung Mai vô cùng kiêu ngạo, bọn họ có thể cúi đầu trước mặt Thái Nhất Tông cường đại nhưng tuyệt đối sẽ không để vào mắt ba thị tộc hèn mọn.
Cái gì mà thị tộc ngàn năm chứ, trong mắt bốn người Âu Lạc Dung Mai thì họ chỉ là một đám nhà quê ở nơi thôn dã mà thôi, không có đẳng cấp cũng như nội hàm của thế gia, lại càng không có huyết mạch cao quý như bọn họ, cho dù thế lực của đối phương không kém nhưng vẫn không che giấu được mùi bùn dính trên người. Nếu không phải là cần dựa vào mấy thị tộc này cung ứng đồ đạc thì bọn họ cũng không muốn dây dưa với đối phương.
Ba người Nam Môn Vô Song hiểu rất rõ về thái độ của đám người trong Thiên Vi Phủ, tuy rằng cảm thấy khuất nhục trong lòng nhưng lại không thể phát tác, đành phải ra vẻ không đếm xỉa đến.
...
"Tốt lắm, hiện tại người đến đủ rồi thì chúng ta bắt đầu đi!"
Đợi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Nguyễn Hằng mới nói:"Tin rằng tất cả mọi người biết rõ mục đích lần tụ hội này, Nguyễn mỗ cũng không nói những lời khách sáo nữa mà chỉ nói vào trọng điểm thôi. Ý của của phủ chủ đại nhân là hy vọng có thể mau chóng chứng thực quyền sở hữu mỏ quặng rồi sau đó báo lên để Tử Tiêu Cung ghi chép lại, tránh cho sinh ra nhiều tranh chấp không cần thiết."
Tại Tiên Giới, Tử Tiêu Cung tuyệt đối là tồn tại tối cao giống như hoàng quyền trong thế tục. Nó đại biểu cho đủ loại quyền lực và nắm trong tay sự vận chuyển của cửu trọng thiên cảnh, cho dù uy thế của Tử Tiêu Cung hôm nay không còn lớn như trước nhưng dù sao nó vẫn có danh phận mà ai cũng không thể phá vỡ. Ít nhất ở ngoài sáng thì phải thuận theo, nếu không chính là địch với cả Tiên Giới. Đương nhiên, từ một góc độ khác mà nói thì Tử Tiêu Cung là trung tâm của cả Tiên Giới, có chức năng cân bằng về ích lợi của các thế lực khắp nơi, một khi Tử Tiêu Cung xuất hiện biến cố gì thì sẽ phá vỡ sự cân bằng của Tiên Giới và khiến Tiên Giới lâm vào trong hỗn loạn vĩnh viễn.
Ý tứ trong lời nói Nguyễn Hằng rất là rõ ràng, phủ chủ Thiên Vi Phủ đại biểu cho Tử Tiêu Cung sẽ không tham gia vào tranh đấu giữa các thế lực.
Đồng dạng, vì tránh việc tranh đấu giữa các thế lực nên Thiên Vi Phủ phải mau chóng xác định quyền sở hữu mỏ quặng, sau đó lấy danh nghĩa Tử Tiêu Cung ban bố "Quáng Lệnh". Kể từ đó, Thiên Vi Phủ có thể vừa đạt được chỗ tốt, vừa tránh khỏi mâu thuẫn với các phương thế lực lại còn có thể vô hình trung tạo dựng uy tín cho Tử Tiêu Cung, có thể nói là một vốn bốn lời.
Vốn dựa theo quy định ban đầu của Tiên Giới thì ai phát hiện được mỏ quặng trước thì người đó chính là người sở hữu mỏ quặng, đáng tiếc theo thời gian trôi đi, quy định này dần dần bị người quên lãng mà thay vào đó là ai có thể chiếm được mỏ quặng thì người đó mới là người sở hữu mỏ quặng.
Mỏ quặng huyền kim ở chỗ sâu trong dãy núi Cảnh Lan được ba đại thị tộc phát hiện, theo lý mà nói thì nó phải thuộc sở hữu của ba đại thị tộc, nhưng mà mỏ quặng khổng lồ như thế căn bản không phải thứ mà thị tộc có thể nuốt vào cho nên bọn họ đành thông qua trung gian là Thiên Vi Phủ hiến tin tức về mỏ quặng cho Thái Nhất Tông. Còn Thái Nhất Tông tuy là tiên tông mạnh nhất Tây Phượng Lân nhưng qua nhiều năm tiêu hao khiến cho tài nguyên của tông môn dần dần trở nên khan hiếm... Bởi vậy, sau khi biết được tin tức ba đại thị tộc phát hiện mỏ quặng thì họ không chút khách sáo mà tiếp ngay củ khoai lang bỏng tay này.
Ở đây đều là hạng người có chỉ số thông minh bất phàm, ai mà không có chút suy nghĩ trong lòng chứ, chỉ có điều việc này ngươi tình ta nguyện và hoàn toàn phù hợp với lợi ích của các phương nên tự nhiên ăn khớp với nhau.
"Không biết ý của chư vị thế nào?"
Nguyễn Hằng nhìn ba người Nam Môn Vô Song rồi sau đó nhìn sang Tả Nhĩ Lam.
Kỳ thật, trên cơ bản thì quyền sở hữu mỏ quặng đã định rồi, tại Tây Phượng Lân còn có thế lực nào có thể chống lại Thái Nhất Tông chứ, hiện tại chỉ còn một vấn đề là nên phân phối ích lợi như thế nào thôi.
"Chúng ta đương nhiên nghe theo Nguyễn sư huynh cùng Tả sư tỷ."
Âu Phù Nhạc đáp lại đầu tiên, ba nhà còn lại vội vàng phụ họa.
Đây chính là tiện nghi từ trên trời rơi xuống, cho dù phân phối như thế nào thì bốn đại gia tộc cũng sẽ không bị thiệt thòi nên nào có lý gì mà phản đối. Huống chi, bốn người Âu Lạc Dung Mai tin rằng người trọng tình trọng nghĩa như Nguyễn đại thiếu tuyệt sẽ không quên phân chỗ tốt cho bọn họ.
Nam Môn Vô Song cùng Võ Tây Lăng, Tổ Nhược Đồng liếc nhìn nhau rồi ngay lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng ý, trên thực tế bọn họ cũng không có tư cách phát biểu quá nhiều ý kiến.
"Vậy ý của sư muội thế nào?"
Thấy Nguyễn Hằng hỏi, Tả Nhĩ Lam hơi trầm ngâm rồi nói:"cả Phượng Lân Châu, ngoại trừ Thái Nhất Tông chúng ta thì không có một thế lực nào có thể nuốt trôi được mỏ quặng huyền kim vài vạn dặm, nếu không chư vị cũng sẽ không thành ý mời Thái Nhất Tông chúng ta ra mặt. Một khi đã như vậy, ta liền đại biểu Thái Nhất Tông đáp ứng việc này, chẳng qua quy trình cụ thể còn cần Nguyễn sư huynh nói qua một lần."
"Khụ khụ!"
Nguyễn Hằng hắng giọng rồi nói:"Trước khi đi, phủ chủ đại nhân đưa ra hai lựa chọn, chủ yếu vẫn là xem ý tưởng ba đại thị tộc ra sao."
"Mời Nguyễn đại thiếu nói, tiểu đệ muốn nghe rõ ràng."
Võ Tây Lăng lộ ra vẻ hưng phấn chắp tay, mỏ quặng mới đại biểu cho tài nguyên khổng lồ, chỗ tốt trong đó quả thực không thể đo đếm được, cho dù chỉ một chút ích lợi cũng đủ để thị tộc bọn họ hưởng dụng ngàn năm, nếu là chuyện lần này thành công thì không ai có thể dao động địa vị của hắn tại Võ thị, thậm chí còn có cơ hội kết nối quan hệ với Thái Nhất Tông để tiến tới bước lên con đường tu tiên cao hơn.
Ngược lại, Nam Môn Vô Song cùng Tổ Nhược Đồng ra vẻ vô cùng bình tĩnh, nhìn nhau thật sâu nhưng không nói gì.
Nguyễn Hằng quan sát rõ phản ứng của ba người rồi khẽ cười nói: "Lựa chọn thứ nhất là một khi các ngươi phát hiện mỏ quặng mới và hiến đi ra thì Thiên Vi Phủ với tư cách người quản lý dãy núi Cảnh Lan sẽ thưởng cho cho mỗi nhà các ngươi năm nghìn vạn Tiên thạch cùng ba bộ tuyệt phẩm linh khí, chỉ có điều về sau các ngươi không có quyền lợi khai thác mỏ quặng, cũng sẽ không được phân chia ích lợi, từ nay về sau mỏ quặng huyền kim này chỉ thuộc về Thái Nhất Tông."
"Cái gì!?"
Võ Tây Lăng đầu tiên rùng mình rồi ngay sau đó cố nén giận dữ nói: "mỏ quặng vài vạn dặm, huyền kim lại là vật liệu luyện khí thượng phẩm, giá trị của nó không thể đo lường, Nguyễn đại thiếu cảm thấy thưởng cho như vậy thích hợp sao?"
Nam Môn Vô Song cùng Tổ Nhược Đồng không có nói gì nhưng biểu tình âm trầm của bọn họ càng là kháng nghị không lời.
Năm nghìn vạn Tiên thạch nhìn qua quả thật là một con số khổng lồ nhưng trên thực tế đối với thị tộc mà nói, thưởng cho Tiên thạch căn bản không có ý nghĩa gì. Một nhà giàu mà không có thực lực cường đại chỉ có thể là đối tượng cho người khác bóc lột thôi. Đối với điều này thì ba đại thị tộc hiểu rõ vô cùng.
Mà ba bộ tuyệt phẩm linh khí kia cũng không tồi, có thể khiến ba đại thị tộc đề thăng thực lực trong thời gian ngắn nhưng đây cũng không phải là kế lâu dài.
Cái mà ba đại thị tộc cần chính là một cơ hội, một cơ hội để quật khởi.
Mà Thái Nhất Tông có thể cấp cho bọn họ cơ hội này.
...
————————————