Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 31: Tụ tập thương nghị (2)




Dịch giả: traitimbanggo

Phía trên khán đài phía bắc nô trường có xây một tòa lầu các cao và sang trọng hiển thị địa vị bất phàm, chỉ người có thân phận tôn quý mới có tư cách đi vào trong đó.

Lúc này, người của Thái Nhất Tông cùng Thiên Vi Phủ đã ngồi ở trong đó, phía trên ban công tỏa mùi hương thơm thoang thoảng.

"Mời sư muội nhấm nháp thử xem, đây là tiên trà "Thiên Tuyền Long Diệp Trân" trân quý nhất trong dãy núi Cảnh Lan chúng ta, phải sao trăm lần và cô đặc trăm lần rồi trầm hương mười năm, có thể nói là tuyệt phẩm mà Tiên Sĩ tầm thường không có điều kiện để uống."

Nguyễn Hằng vừa giới thiệu vừa tự mình dâng chén trà cho Tả Nhĩ Lam, người sau nhẹ nhàng thưởng trà (*) chỉ thấy một cảm giác tự nhiên nhẹ nhàng khoan khoái thẩm thấu đến tận linh hồn.

Cùng lúc đó, truyền nhân của bốn đại gia tộc cũng đều bưng chén trà lên, đầu tiên là thưởng trà một cách tỉ mỉ rồi mới uống (*).

"Cam lộ hồi hương, quả nhiên là trà ngon tuyệt phẩm! Không thể tưởng được một chợ nhỏ như này mà có thể ủ ra tiên trà như thế, đúng là khó mà có được. Hơn nữa Đấu Nô Trường này có quy mô nhỏ như vậy mà lại náo nhiệt không ngờ, đúng là không hề kém các chợ có quy mô lớn!"

Tả Nhĩ Lam mở miệng nói hờ hững, giọng nói trong trẻo du dương khiến cho người nghe khoan khoái vô cùng.

Nguyễn Hằng mỉm cười nói: "Nhĩ Lam sư muội chăm chỉ tu hành, ít ra bên ngoài nên không rõ đấy thôi. Chợ Cảnh Lan (Cảnh Lan Tập) này tuy rằng không phải là chợ có quy mô lớn nhưng quy mô của nó cũng không coi là nhỏ. Hơn nữa Thập Vạn Đại Sơn này có vô số dị thú, tiên thảo, linh dược quý hiếm và là nơi cung cấp dược liệu cho Thiên Vi Phủ chúng ta. Thậm chí nhìn khắp cả Phượng Lân Châu thì cũng đứng vị trí số một số hai."

Thấy trong ánh mắt Nguyễn Hằng mang theo vài phần kiêu ngạo, Tả Nhĩ Lam chỉ thoáng cười nhạt.

Đây là lần đầu tiên Tả Nhĩ Lam cười, cho dù có khăn lụa che mặt nhưng cũng không sao che giấu được vẻ đẹp rực rỡ không gì sánh được của nàng, cho dù là nam hay nữ cũng đều thất thần khiến cho không khí trên ban công trở nên vô cùng tĩnh lặng.

"Khụ khụ!"

Nguyễn Hằng trở lại bình thường, ho khan hai tiếng rồi nói: "Sư muội chẳng những thiên tư trác tuyệt mà khí chất cũng vô song, vi huynh thất lễ, mong sư muội chớ nên trách tội, ha hả!"

Nghe được lời ấy, mọi người tự biết cử chỉ không ổn, vì thế đều xấu hổ xin lỗi.

"Nguyễn sư huynh nói đúng, Tả sư tỷ mà mỉm cười thì ngay cả ngôi sao tại ngoại vực cũng phải mờ đi, những phàm phu tục tử như chúng ta sao có thể kháng cự được."

Âu Phù Nhạc là đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất trong Âu gia nên tất nhiên là người vô cùng khéo léo, một câu ca ngợi này vừa khiến mọi người đỡ xấu hổ lại có ý lấy lòng. Trong khi đó Dung Mặc Mang không ngừng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Đúng vậy, Tả sư tỷ quốc sắc thiên hương, tiểu muội thật sự là tự cảm thấy xấu hổ."

Lạc Tâm Oánh mở miệng, Mai Uyển Nhi bên cạnh cũng phụ họa theo: "Lạc sư tỷ nói đúng suy nghĩ của tiểu muội, tiểu muội vốn tưởng rằng tướng mạo của mình cũng coi như là đẹp, tiếc rằng so với Tả sư tỷ mới biết thế nào là khác nhau một trời một vực. Tả sư tỷ tài mạo song toàn, tuyệt đối xứng đáng với danh xưng đệ nhất tiên tử Tây Phượng Lân chúng ta... Không, là cả Phượng Lân Châu mới đúng."

Lời nịnh nọt này tuy có thổi phồng một chút nhưng cũng coi như là khen đúng trọng tâm.

Tả Nhĩ Lam vốn có linh khí bức người, lại là thiên chi kiêu nữ của Thái Nhất Tông, cho dù không phải là mỹ nhân tuyệt đỉnh có một không hai tại Phượng Lân Châu thì cũng là số một số hai. Ngay cả Lạc Tâm Oánh cùng Mai Uyển Nhi đều được coi là giai nhân tuyệt sắc, được nhiều người theo đuổi trong Thiên Vi Phủ thậm chí Cửu Dương Tiên Viện nhưng so với thiên chi kiêu nữ của Thái Nhất Tông quả thật là khác nhau một trời một vực.

Bên kia, vị nha hoàn của Thái Nhất Tông nghe bốn người nói mà cố nén ý cười rồi thầm nhủ Thiên Vi tứ gia - Âu Lạc Dung Mai quả nhiên là đồng khí liên chi, ngay cả nịnh nọt người khác cũng không ai chịu kém ai.

Tả Nhĩ Lam tựa hồ không thèm để ý, ngược lại cất giọng dịu dàng: "Chư vị khen như thế làm sao tiểu muội có thể giận cho được. Chẳng qua, đây là lần đầu tiên tiểu muội đến dãy núi Cảnh Lan, chẳng biết Nguyễn sư huynh có thể giới thiệu sơ qua hay không?"

"Ha ha ha, sư muội khoan hồng độ lượng, ngược lại ra vi huynh hơi chấp nhặt."

Nghe Nguyễn Hằng nói đĩnh đạc như vậy, trong lòng bốn người Âu Lạc Dung Mai bốn vô cùng hâm mộ, có thể nói cười như thế với tiểu công chúa của Thái Nhất Tông chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất tốt, nếu như mình có thể vào Thái Nhất Tông thì lo gì tiên đồ nữa chứ.

"Còn một khi sư muội đã muốn nghe tình huống trong dãy núi Cảnh Lan thì vi huynh đành lắm mồm vậy..."

Thưởng thức một ngụm trà, Nguyễn Hằng nói một cách chậm rãi: "Dãy núi Cảnh Lan này là nơi Thiên Vi Phủ chúng ta quản hạt, tổng cộng mười ba đường xuyên mạch, vài chục vạn ngọn núi lớn, hơn trăm thị tộc, mà Nam Môn thị, Võ thị cùng Tổ thị chính là nhân tài kiệt xuất trong đó, đều là thị tộc truyền thừa ngàn năm, cũng có chút nội tình, nhất là thế lực của bọn họ tại dãy núi Cảnh Lan này được cho là vô cùng vững chắc, hàng năm đều thượng cống Thiên Vi Phủ chúng ta dược liệu gần trăm vạn Tiên thạch..."

"A? Nói như vậy thì vài chục vạn núi lớn tại dãy núi Cảnh Lan này cũng thuộc thế lực của ba nhà đó?"

Thấy Tả Nhĩ Lam hỏi vậy, Nguyễn Hằng cười đáp: "Sư muội lầm rồi, chỉ có mười vạn rừng núi rìa ngoài dãy núi Cảnh Lan này mới là phạm vi thế lực của ba nhà thị tộc đó, còn ở chỗ sâu trong núi lớn có vô số mãnh thú hung cầm chiếm cứ, nguy hiểm vô cùng nên có rất ít người xâm nhập trong đó. Đương nhiên, bởi vì là chỗ sâu trong núi lớn không có vết chân người nên mới có rất nhiều kỳ trân dị bảo, mà quặng mỏ huyền kim kia là được phát hiện ở bên trong đó."

"Thì ra là thế."

Sau một hồi nói chuyện phiếm, không khí trên ban công dần dần trở nên hòa hợp.

"Sư huynh..."

Tả Nhĩ Lam đang nói thì dừng lại và hỏi sang câu khác:"Lần này tiểu muội đại biểu Thái Nhất Tông đến đây, ý của phụ thân đại nhân chắc các ngươi cũng hiểu được, tiểu muội cũng không nói những lời dư thừa nữa, lần này Thiên Vi Phủ có thành ý mời Thái Nhất Tông ra mặt, vậy mời sư huynh đưa ra quy trình về mỏ quặng đi!"

Nói đến chuyện nghiêm chỉnh, Nguyễn Hằng thôi không mỉm cười, những người còn lại cũng trở nên nghiêm nghị.

"À!"

Sau khi trầm ngâm một lát, Nguyễn Hằng nói:"Một khi chưởng môn sư bá để sư muội đại diện đến đây đủ để nói rõ thành ý của Thái Nhất Tông, phụ thân của vi huynh tuy là phủ chủ Thiên Vi Phủ nhưng vi huynh cũng là đệ tử Thái Nhất Tông nên chắc chắn sẽ suy xét về ích lợi của tông môn, chỉ có điều..."

"Chỉ có điều..."

Nhìn vào mắt đệ tử bốn đại gia tộc, Nguyễn Hằng nói tiếp:"Vài vạn dặm quặng mỏ huyền kim không phải là chuyện một nhà một tộc có thể nuốt vào cho nên vi huynh mời đến đại biểu của bốn đại gia tộc trong Thiên Vi Phủ cùng thương việc này. Đương nhiên, mỏ quặng này vốn là ba nhà thị tộc trong dãy núi Cảnh Lan tình cờ phát hiện được, mà việc khai thác mỏ quặng cần phải mượn sức lực của ba nhà cho nên vi huynh nghĩ là nên mời bọn họ tới cùng thương lượng cho thỏa đáng."

"Một khi sư huynh đã có quyết định với việc này, vậy toàn bộ mọi chuyện đều do sư huynh làm chủ."

Tả Nhĩ Lam đồng ý khiến Nguyễn Hằng hơi ngạc nhiên, kèm theo hơi vui sướng.

Phát hiện ra mỏ quặng mới đối với cả tiên châu mà nói đều là một chuyện lớn, điều này liên quan đến căn cơ truyền thừa của tiên tông thị tộc, nếu xử lý không thỏa đáng dù chỉ một chút thôi thì sẽ là một hồi gió tanh mưa máu. Chuyện lớn như vậy đâu phải cửa nhỏ nhà nghèo có thể dính vào. Đừng nói Thiên Vi Phủ, cho dù là thế lực mạnh nhất tại Tây Phượng Lân là Thái Nhất Tông cũng không thể không cẩn thận, nếu là đưa tới bạo loạn nói không chừng còn có thể khiến tông môn bị họa diệt tông. Dù hôm nay Thái Nhất Tông đang đứng đầu tại Tây Phượng Lân nhưng cũng là cây to đón gió, có không ít thế lực đều đang âm thầm nhìn chằm chằm vào Thái Nhất Tông đấy.

...

"Bẩm báo thiếu gia, đệ tử của ba nhà thị tộc đã đến đây và đang chờ ở bên ngoài."

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng của thị vệ, sự chú ý mọi người cũng theo đó mà dời đi.

Nguyễn Hằng nhìn nhìn Tả Nhĩ Lam rồi ngay lập tức nói với thị vệ:"Thật đúng lúc, mời bọn họ vào đi, còn những người khác lui ra hết, không cho phép người không liên quan đến gần sát ban công."

"Thuộc hạ tuân mệnh."

Thị vệ lên tiếng trả lời rồi lui ra.

...

————————————