Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 27: Tàn tướng




Dịch giả: nhatchimai0000

"Đến xem đến xem đi, Cửu Anh Thảo hơn ba trăm năm, Hấp Hồn Mộc là vật chế thuốc cực phẩm đây..."

"Hàn Băng Phù bậc ba, Diệu Nhân Đan, chỉ đổi không bán!"

"Thượng phẩm linh khí Ngự Thiên Hoàn, xuất xứ từ Ngự Khí Tông..."

"Mau mau nhanh chân lên, các loại vật liệu đã được tinh luyện chỉ bán trong hai ngày."

...

Các tiếng rao hàng inh ỏi vang lên liên tục bên tai ở khu chợ phía Tây.

Cảm thụ được không khí náo nhiệt xung quanh, Bạch Mộc Trần đi chầm chậm gần các quầy hàng, trong lòng ngắm nghía tán thưởng sản vật tại Tiên Giới thật phong phú, không ít vật phẩm kỳ lạ cổ quái làm mở rộng tầm mắt của hắn. Mà đây chỉ là khu chợ bình thường trong xó núi mà thôi, thật không biết khu chợ có quy mô lớn tại tiên thành thì đồ sộ như thế nào.

Đa số các thứ mà tiểu thương nơi này bán ra là đan dược và tài liệu linh khí là chính, ngoài ra cũng có một số thứ linh tinh cổ quái mà ngay chủ quán cũng không biết nó có tác dụng gì, chỉ nói là tìm được trong một sơn mộ hay bí động nào đó... Đương nhiên, mấy thứ này thật giả lẫn lộn, tất cả đều dựa vào nhãn lực cùng vận khí của người mua.

Đối với thủ đoạn như thế, khi Bạch Mộc Trần du lịch ở thế tục nơi hạ giới cũng gặp không ít nên tất nhiên mỉm cười mà đi qua, nhưng thật ra các loại đan dược và linh khí làm hắn phát thèm. Chẳng qua, thèm thì thèm chứ lấy thân phận hiện tại của hắn bây giờ căn bản là không tư cách để mua mấy thứ này. Hiện tại điều duy nhất hắn muốn làm là mua vài tấm linh mộc và phù ấn, rồi lại chế thêm tiên phù để mình có thêm vài thủ đoạn bảo mệnh.

...

Quả thật Nô Thị không thể sánh bằng Cảnh Lan tập được, chẳng những ở đây đầy đủ các loại vật phẩm mà ngay giá hàng hóa cũng rẻ hơn Nô Thị rất nhiều.

Bạch Mộc Trần đi dạo một vòng, hắn dễ dàng thu mua được hơn trăm tấm Linh Mộc bậc một và chín loại phù ấn bậc một. Cũng vì thế mà hắn đã tiêu sạch số tiền đã tiết kiệm được trong thời gian gần đây, còn Tiên thạch mà Nam Môn Phi Vũ cho thì không đến mức vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không động đến.

Vô công bất thụ lộc, tham giả tru kỳ tâm [DG: Không có công không nhận thù lao, muốn tham cũng không thể được]

Những lời này không phải ai cũng hiểu được.

"Tiên thạch có ai bảo là nhiều đâu!"

Nhìn thấy một đống hàng hóa, Bạch Mộc Trần tự nhiên nhớ tới túi tồn trữ mà mình bị mất trong gió lốc hỗn loạn, trong đó chẳng những có rất nhiều Tiên thạch mà còn có một kiện Tiên bảo mà hắn đoạt được sau khi giết chết Thiên Tiên. Nếu như không bị mất cái túi này thì tài sản của hắn chắc chắn không dưới một vị Thiên Tiên bình thường.

Trong lúc nhớ về cái túi thì có vài tia sáng nhấp nháy gợi sự chú ý của Bạch Mộc Trần. Hắn nhìn theo nguồn sáng thì nhận ra một quầy hàng bên rìa chợ.

Tiểu thương của quầy hàng là một nam tử trung niên gầy gò, lưng hơi gù, hai mắt đục ngầu nhưng vẫn lộ vẻ mạnh mẽ. Bên cạnh nam tử này còn có một tiểu cô nương đang ngồi xổm, khuôn mặt tiểu cô nương này không có vẻ gì đặc biệt

Bạch Mộc Trần từ từ tiến đến, ánh mắt khẽ đảo qua thì thấy trên quầy hàng có rất nhiều thứ cũ kỹ cổ xưa. Thứ hấp dẫn hắn chính là những mảnh vụn cái lớn nhất bằng ngón tay cái, linh quang nội liễm.

"Tiên tinh!?"

Bạch Mộc Trần khẽ thốt lên một tiếng khiến nam tử trung niên chú ý.

"Ồ! Các hạ có con mắt thật tinh tường!"

Nam tử trung niên nhìn Bạch Mộc Trần từ trên xuống dưới, khi y thấy nô ấn màu trắng tại mi tâm của đối phương thì khẽ giật mình, hiển nhiên y không ngờ với thân phận Tiên nô mà đối phương nhìn qua đã nhận ra lai lịch của mấy mảnh vụn này.

Vật đó gọi là thiên niên tiên thạch vạn niên tinh.

Ở Tiên Giới, Tiên thạch chính là tài nguyên mà các đại tiên tông đều tranh đoạt, chẳng những có thể dùng để tu luyện mà còn có thể thay thế tiền để mua bán, mà Tiên tinh chính là tài nguyên còn trân quý hơn so với Tiên thạch, là sản vật mà chỉ Thượng Tam Thiên mới có. Trong đó ẩn chứa ngũ hành chi lực, nếu là luyện công pháp ngũ hành thì hiệu quả rất cao.

Thông thường, một khối Tiên tinh hoàn chỉnh có thể đổi hơn một ngàn Tiên thạch, hơn nữa có tiền mà không có hàng để mua, chỉ tiếc vài mảnh vun này ẩn chứa nguyên lực không đủ một phần trăm, dùng để tu luyện cũng quá là miễn cưỡng, không bằng cầm tiên thạch đi mua tiên thảo đan dược còn hơn.

Nam tử trung niên này mở quán đã nửa ngày cũng chỉ ngẫu nhiên có vài người cảm thấy hứng thú với nó, nhưng vì mảnh Tiên tinh quá mức yếu, nên ai cũng buồn bã bỏ đi. Cho đến bây giờ cũng không ai hỏi thăm nữa.

"Các hạ muốn mua Tiên tinh sao? Mấy mảnh này tuy rằng không hoàn chỉnh, nhưng vẫn là ẩn chứa không ít nguyên lực, mỗi mảnh chỉ cần một trăm Tiên thạch, chắc chắn đáng giá, mặt khác ta còn có các loại vật liệu cùng một ít đồ cổ còn tốt nữa..."

Nam tử trung niên không vì Bạch Mộc Trần có thân phận Tiên nô mà coi thường, ngược lại thao thao bất tuyệt giới thiệu các mặt hàng trong quán.

"Một trăm Tiên thạch cơ à?"

Bạch Mộc Trần sờ sờ cái mũi cười khổ, hắn đúng là rất quan tâm tới mấy mảnh Tiên tinh này nhưng khổ nỗi hiện giờ hắn nghèo kiết xác, căn bản là không có khả năng mua mấy mảnh vụn này.

Nhìn thấy đối phương ngại ngùng như thế, nam tử trung niên thở dài trong lòng, y biết chuyện buôn bán này không hoàn thành được rồi.

"A?! Đây là..."

Đang lúc Bạch Mộc Trần chuẩn bị bỏ đi, ánh mắt hắn lướt qua và dừng ở trên miếng da thú lót các mảnh Tiên tinh.

Đó là một miếng da thú rách rưới, phần mép như có dấu vết bị lửa thiêu. Miếng da không có dao động gì khác thường, nhìn qua thấy vô cùng bình thường không có chỗ nào đặc biệt. Điều duy nhất hấp dẫn sự chú ý của Bạch Mộc Trần là hình đầu thú thân người in phía trên miếng thú... Hình này cũng bị khuyết thiếu, hiện chỉ còn nửa phía trên vẽ đầu mọc hai sừng, có ba cánh tay, không biết là yêu hay là ma.

Hình thù đó mặc dù khiếm khuyết nhưng lại gây cho người ta một cảm giác thê lương xưa cũ. Nhìn thấy hình này, Bạch Mộc Trần có cảm giác thân thể mình như đứng giữa trời đất, chịu đựng sự cô độc và tịch mịch vô tận, cần phải giết chóc không ngừng mới có thể phát tiết thống khổ trong lòng.

Nam tử trung niên thấy vẻ mặt Bạch Mộc Trần khác thường, y hỏi: "Các hạ sao vậy?"

"Xin hỏi... Đây là cái gì?"

Bạch Mộc Trần bình tĩnh lại bèn ngồi xổm xuống, đẩy những thứ khác ra và cầm lấy mảnh da thú quan sát cẩn thận... Sờ vào tấm da thú chỉ thấy thô ráp, ngoại trừ có cảm giác bền chắc ra thì không có gì khác thường cả, nếu không phải cảm nhận được vật ấy truyền đến một luồng khí tức nguy hiểm thì suýt nữa Bạch Mộc Trần coi nó như là vật chết.

Vị nam tử trung niên giới thiệu: "Miếng da thú này là do ta phát hiện được trong một động cổ, chắc là một kiện bảo bối, chỉ tiếc lại bị tàn phá và mất linh tính, ta thấy miếng da này bền chắc cho nên dùng để lót vật... Sao, các hạ có hứng thú với vật này?"

"Đúng vậy, quả thật có chút hứng thú."

Bạch Mộc Trần cười nhạt: "Hình vẽ trên miếng da thú này rất đặc biệt nên ta muốn mua về để nghiên cứu, không biết giá nó là bao nhiêu?"

"Cái này..."

Nam tử trung niên nhìn nhìn miếng da thú rồi lại nhìn nhìn Bạch Mộc Trần tỏ vẻ không tin vào tai mình lắm, lại có chút hoài nghi.

Sau khi suy nghĩ một lát, nam tử trung niên hỏi ngược lại: "Vật ấy với ta mà nói không có giá trị gì, ta không biết vì sao các hạ lại cảm thấy hứng thú với vật ấy, nhưng là nếu các hạ cảm thấy nó có giá trị thì mời ra giá xem sao!"

Tiểu thương bình thường nếu gặp được người mua đều ra giá thật cao, thổi giá trị hàng hóa của mình lên tận trên trời, nhưng nam tử trung niên này không định nâng giá một chút nào, có đôi khi thành thật còn tốt hơn cả tính kế.

Đó là một người làm ăn thành thật.

Bạch Mộc Trần âm thầm gật đầu, hắn lấy từ trong ngực ra một túi Tiên thạch, đúng là túi Tiên thạch mà Nam Môn Phi Vũ cho hắn. Bạch Mộc Trần vốn không định dùng túi Tiên thạch này, chẳng qua hiện tại cần thiết nên hắn chỉ có thể ghi nợ phần tình cảm này lại.