Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 2: Dòng họ Nam Môn!




Dịch giả: Nguyên Đán

Dịch: Nguyên Đán.

Dãy Cảnh Lan, nằm ở phía nam của miền Tây châu Phượng Lân, trực thuộc sự quản lý của Thiên Vi Phủ, một trong ba mươi sáu phủ của châu Phượng Lân.

Bởi nơi đây có hơn mười vạn ngọn núi tụ họp, chằng chịt liên miên, Tiên linh khí cực kỳ nồng đậm, nên có không ít Tiên gia thị tộc khai sinh. Mà ở thời đại này, những thế lực lớn nhất chính là nhà họ Nam Môn, nhà họ Tổ và nhà họ Vũ, cả ba nhà đều có cao thủ Thiên Tiên tọa trấn.

...

Đỉnh Vọng Thiên. Đỉnh núi cao vạn trượng, xuyên thẳng vào mây xanh, vô cùng đồ sộ và hùng vĩ.

Xung quanh nó còn có mười hai ngọn núi nguy nga khác sừng sững vây quanh, hình thành nên thế triều bái.

Nơi đây chính là căn cơ của dòng họ Nam Môn, nếu ngọn Vọng Thiên dành cho dòng chính, thì mười hai ngọn núi chọc trời kia thuộc về các chi thứ. Toàn bộ đám núi non này liền cùng một mạch, được một nhân vật thần thông dùng những thủ đoạn tuyệt diệu kết thành một trận pháp thủ hộ khổng lồ, đời đời bảo vệ cho dòng họ Nam Môn.

Qua hơn vạn năm phát triển, đến tận bây giờ dòng họ Nam Môn chẳng những đứng vững tại dãy Cảnh Lan, mà còn thu phục hết thảy những thế lực quanh đó ngàn dặm. Dòng họ này có thể nói nhân khẩu cực kỳ hưng thịnh, thực lực hùng hậu, đã trở thành một trong ba họ tộc lớn đứng đầu Cảnh Lan.

...

Dưới mười hai đỉnh núi là một dải đất phì nhiêu, nơi đó mấy ngàn tòa trang viện mọc lên san sát, toàn bộ đều là nơi mà môn hạ của dòng họ Nam Môn sinh sống.

Bên ngoài gia trang, lúc này có một tiểu cô nương đang lom khom trên linh điền, cặm cụi vun vén những khóm tiên thảo linh chủng trong linh điền ấy.

Đứa nhỏ này tên là Nam Môn Ức Khổ, thuộc chi thứ của họ Nam Môn.

Tuy là chi thứ, nhưng tình cảnh hiện tại của nó lại chẳng khá khẩm gì mấy, thậm chí cuộc sống còn vô cùng cơ cực. Đúng ra với thân phận tộc nhân thì nó đã có thể sống ở trên một trong mười hai đỉnh Thiên Phong, tiếc thay một hồi tai ương bất chợt đổ xuống, khiến cho cuộc sống vốn đang tươi đẹp của nó chẳng mấy chốc liền tan biến như bọt xà phòng.

Chuyện là mười hai năm về trước, trong một lần làm nhiệm vụ cho tộc họ, phụ thân của tiểu cô nương này và vài người khác đều chết cả, để lại một thân mẹ góa con côi nương tựa vào nhau mà sống. Nhưng sau đó, các trưởng bối vì tranh đoạt lợi ích trong tộc mà xua đuổi hai mẹ con xuống núi. Cũng do chuyện này mà mẫu thân của nó mới nảy sinh xung đột với các trưởng bối trong tộc, rốt cuộc bị đánh cho trọng thương đến nay vẫn còn chưa khỏi hẳn.

Để chăm sóc cho mẫu thân, tiểu cô nương nọ mới kiên quyết giành lấy trách nhiệm gánh vác mọi thứ trong nhà.

Cái tên Nam Môn Ức Khổ này cũng do mẫu thân đặt cho nó, hi vọng nó luôn nhớ đến những cay đắng ngọt bùi khi xưa mà sống tích cực lạc quan. Và tiểu Ức Khổ quả thật đã không phụ lòng kỳ vọng của mẫu thân, năm tháng trôi qua, tiểu Ức Khổ mặc dù đã gánh chịu không biết bao nhiêu đau khổ, nhận lấy bao nhiêu là khinh bạc, thế nhưng nó vẫn không ngừng cố gắng. Để bây giờ trở thành một nữ đồng trong Linh bồ viên, được nhận một khoảnh linh điền riêng, khiến cho cuộc sống cũng dần sung túc hơn.

Chỉ có điều, tiểu cô nương nọ chỉ biết mình tên là Ức Khổ, còn về cái họ thì từ lâu nó đã không thừa nhận nữa rồi.

...

Vừa hứng từng giọt sương trên Tiên thảo, tiểu Ức Khổ vừa bất giác ngẩng đầu lên nhìn về phía những ngọn núi chọc trời phía trước, trong mắt ẩn hiện nét đau thương mờ nhạt. Không một ai có thể cảm nhận được thứ tình cảm đang ẩn sâu trong tâm tư đơn thuần của đứa nhỏ này, bởi nó vừa giống oán hận, lại như là day dứt.

Vọng Thiên… Vọng Thiên sao, có phải là con sâu cái kiến nhìn trời không!

Lúc tiểu Ức Khổ còn đang suy nghĩ vẩn vơ, bất chợt có một cái bóng xám xuất hiện, nhảy vọt lên bả vai nó, là một con chồn tiên.

Chit chit chit..!

- Tiểu điêu nhi (con chồn nhỏ), mi lang thang tận đâu mà giờ mới về hả?

Tiểu Ức Khổ ôm con chồn vào lòng, vừa mắng vừa vuốt ve.

Không ngờ tiểu gia hỏa nọ lại vọt khỏi tay nó, chạy thẳng ra bên ngoài gia trang.

- Mi lại đi đâu thế, mau trở lại!

Tiểu Ức Khổ vừa ra khỏi linh điền liền thấy một bóng người nhỏ bé đang vội vã chạy đến, còn con chồn nhỏ thì đang lóc chóc nhảy quanh chân y.

- Ức Khổ! Ức Khổ!

Bóng người tới gần, thì ra là một tiểu nam hài tuấn dật bất phàm.

Thấy rõ khuôn mặt của đứa trẻ nọ, tiểu cô nương vốn đang vui vẻ, lập tức xụ mặt xuống, cố ý bày ra một bộ dáng lạnh lùng, quay ngoắt người cất bước về lại linh điền.

"Ức Khổ, là ta nè, sao ngươi lại không để ý tới ta?

Nghe cậu bé kia la lên, tiểu Ức Khổ thản nhiên:

- Ngươi đường đường là tam thiếu gia, tự nhiên đến cái nơi rách nát này làm gì?

- Này... Ta... Hắc hắc...

Thằng nhóc cười lên một tiếng quái dị rồi gãi gãi đầu, dương dương tự đắc:

- Ta vừa mới đột phá xong, hiện giờ đã ngưng tụ ra Kim Đan, cho nên đặc biệt đến đây nói với ngươi một tiếng! Như thế nào? Ta đây có lợi hại không?

- Khoe khoang đáng ghét, ngươi đột phá thì có liên quan gì đến ta? Thật vô vị!

Tiểu Ức Khổ chẳng đoái hoài gì đến đối phương, cô bé ôm lấy con chồn nhỏ rồi cầm lấy cái gùi đựng thuốc đeo lên vai, lấy thêm một sợi dây thừng, đi thẳng ra ngoài gia trang.

- Ủa? Ức Khổ, ngươi đi đâu vậy? Ngươi... Này..! Ức Khổ… chờ ta với...

Đứa nhỏ thấy cô bé cứ thế mà đi thì khuôn mặt xụ xuống, vội vã hét toáng lên rồi đuổi theo.

Tiểu nam hài này tên là Nam Môn Phi Vũ, là người thuộc dòng chính trên đỉnh Vọng Thiên, hơn nữa còn là đứa con trai thứ ba của gia chủ dòng họ Nam Môn, địa vị không giống với những người khác, tộc nhân bình thường thấy nó đều phải cung kính lễ bái.

Hai đứa nhỏ này quen nhau từ thuở bé, quan hệ cũng rất tốt. Những năm gần đây, nếu không có Nam Môn Phi Vũ âm thầm giúp đỡ, chỉ sợ tiểu Ức Khổ sẽ rất khó mà sinh sống. Thế nhưng xưa nay dòng chính và chi thứ lúc nào cũng mâu thuẫn tầng tầng, cho nên vị tam thiếu gia này cũng vô pháp đòi lại công bằng cho hai mẹ con họ. Tuy rắc rối là vậy, song trong lòng tiểu Ức Khổ vẫn cảm kích vô cùng.

Song thân phận của hai người khác biệt như trời với đất, nếu tiếp tục gặp nhau, đối với ai cũng đều không có lợi.

Tiểu Ức Khổ trải qua nhiều cay đắng, tâm trí sớm thành thục, bởi vậy nó quyết định phân rõ giới hạn với đối phương, không còn lui tới nữa.

...

Ở phía bắc đỉnh Vọng Thiên, có một vách đá dựng đứng.

Bởi vì vực sâu này quanh năm có gió mạnh mang theo màu đen u tối thổi ra, nên còn gọi là Hắc Phong Nhai.

Mặc dù nơi này kỳ lạ hiểm trở, nhưng lại mọc đầy một loại rêu xanh gọi là Mặc Tiên, loại rêu này có thể dùng làm vị thuốc chữa trị thương tổn kinh mạch cho Tiên sĩ. Chính vì thế, có rất nhiều tu sĩ trong tộc đến nơi này tìm hái, tiểu Ức Khổ cũng là một người trong số đó.

Bởi thân mẫu của nó cũng bị thương tổn kinh mạch, đến nay chưa khỏi, nên cách một khoảng thời gian thì tiểu Ức Khổ lại đến đây một lần.

Đối với một tiểu hài tử còn chưa ngưng tụ ra Kim Đan mà nói, leo lên vách đá dựng đứng trên Hắc Phong Nhai để hái thuốc quả là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Nhưng Tiểu Ức Khổ thật sự không có bao nhiêu Tiên thạch nên đành đem mạng ra mà liều thôi.

...

Tiểu Ức Khổ buộc chắc dây thừng rồi chậm rãi đu người hạ xuống, tìm kiếm rêu Mực Tiên, bỏ vào gùi thuốc sau lưng.

Một loạt những động tác được nó thực hiện thành thạo phi thường, khiến cho Nam Môn Phi Vũ đang lo lắng đứng nhìn trên vách núi cũng thở phào nhẹ nhõm, tiện tay ném một khối thịt khô cho con chồn nhỏ, làm nó mừng rỡ nhảy nhót không thôi.

Một lúc sau, Tiểu Ức Khổ đã tìm hái đủ rêu Mặc Tiên, chậm rãi leo trở lại lên vách đá.

Ngay lúc đó, bên dưới vực sâu chợt truyền đến trận trận chấn động, một luồng gió đen tối cực mạnh từ sâu trong lòng đất bùng phát, cuồn cuộn từ dưới đáy vực trào lên!

Vù vù vù!

- Không ổn rồi!

Tiểu Ức Khổ đâu nghĩ rằng nó lại xui xẻo như vậy, rõ ràng theo tính toán thì hôm nay sẽ không có cuồng phong bộc phát, nhưng nào ngờ lại xảy ra sự việc này, khiến cho nó cuống cả tay chân.

Nam Môn Phi Vũ bị cơn lốc màu đen đó làm cho kinh hãi, mãi đến khi nghe được tiếng thét của tiểu Ức Khổ mới giật mình nhìn lại. Nó vội vàng túm lấy sợi dây thừng ở bên cạnh mà kéo, đồng thời lấy ra một cái ngọc bàn, đem hai đứa chúng nó che phủ lại.

...

Trận gió mạnh màu đen đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ để lại một cảnh tượng bừa bãi lộn xộn.

- Ức Khổ! Ngươi không sao chứ?!

Nam Môn Phi Vũ ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển từng cơn.

Tiểu Ức Khổ cũng sợ hãi không thôi, nếu vừa rồi Nam Môn phi vũ phản ứng hơi chậm một chút, chỉ sợ nó đã bị cuồng phong cuốn bay mất rồi.

- Chít..! Chít chít chít chít..!"

Chợt cách đó không xa truyền đến tiếng kêu kỳ lạ khác thường của con chồn, hai đứa nhỏ đưa mắt nhìn nhau đầy hiếu kỳ rồi đứng dậy tiến lại gần.

Sau khi đi tới một đống đá hỗn loạn, bọn chúng liền nhìn thấy con chồn nhỏ dường như đang đào đào một cái gì đó.

Thấy vậy, tiểu Ức Khổ và Nam Môn Phi Vũ mới tiến lại gần giúp đỡ, ai mà ngờ vừa lật tảng đá lên, cả hai liền được một phen giật mình kinh hoảng!

Bên dưới đống đá, rõ ràng đang vùi lấp một người, một nam nhân toàn thân đẫm máu…