Tiên Ấn

Quyển 2 - Chương 17: Phòng khách bồ viên




Dịch giả: Đừng hỏi tại sao

Đi vào lầu các, nội đường rộng rãi sáng sủa.

Trong mỗi góc đều có không ít Tiên dân đang vùi đầu vào công việc mà không có ai để ý đến sự xuất hiện của Bạch Mộc Trần cùng Tiểu Ức Khổ.

Bạch Mộc Trần quan sát hai bên, mọi hoạt động trong đại điện đều rất có trật tự chỉ lộ ra một cảm giác bị kiềm chế làm cho người khác không dám sinh lòng suy nghĩ xằng bậy.

"Bạch đại thúc, vừa rồi cảm ơn ngươi."

Tiểu Ức Khổ cúi đầu nói tạ ơn với Bạch Mộc Trần, ngữ khí còn có thêm mấy phần thân thiết. Tâm tư của Tiểu cô nương rất đơn thuần, chỉ cần người khác đối xử tốt với nàng thì nàng sẽ nhớ kỹ người đó. Rất rõ ràng vừa rồi hành động của Bạch Mộc Trần đã nhận được sự tin tưởng của tiểu cô nương này.

"Tâm tư của tiểu cô nương này cũng thật đơn thuần a."

Bach Ngọc Trần nghe vậy thì lại nhìn không được mà cười lên rồi âm thầm thở dài một tiếng. Đây cũng chỉ là một hành động bình thường mà thôi, hắn cũng không cảm giác được việc mình làm có chỗ nào to lớn mà lại có thể để cho một đứa bé đang đau khổ vùng vẫy mở ra một bầu trời.

Trong lúc trầm mặc thì hai người cũng đã tời phần cuối của lầu các.

Phía trước cách nơi này không xa có đặt một cái thần kỷ cao nửa trượng, trên thân kỷ hương khói tỏa ra, bên trên thời phụng hai bực họa cổ xưa. Trong đó một bức là trời cao đất rộng, có một cây tùng xanh đứng một mình; còn một bức là biển mây mênh mông, có một cánh buồm lẻ loi đi xa.

Chính là:

Thế gian hào nhoáng làm tóc trắng, trước mặt thê lương đều đau thương.

Tùng xanh một mình bàn thạch cố(ko hiểu), sóng trời mit mù quên hướng đi.

Thơ nhự họa, họa như thơ, hai loại cảnh tưởng với ỷ cảnh hoàn toàn khác nhau. Trong lóng người vẽ tranh vô cùng tang thương và cô độc, đó là loại sầu não như thế nào? Là thiên địa vô tận, chỉ có cõi lòng ta lẽ loi sống a!

Tâm thần Bạch Mộc Trần bị hấp dẫn bởi hai bức họa kia mà không phát hiện được tâm tư đang bay lên.

Trăm năm tu tiên, thấy sông chết luôn thay đổi...

Thiên địa xa vời, như bị một màn che màu đen bao phủ...

Hôm nay, người thân bận bè ở đâu? Hồng nhan ngày xưa ở đâu?

Cô độc, hóa ra đây mới thật sự là cô độc!

Bạch Mộc Trần bỗn nhiên quay đầu lại phát giác ra hai mặt mình đã ướt, tâm yên bình như mặt hồ lại nổi lên từng gợn sóng.

"Bạch đại thúc, ngươi làm sao vây?"

Tiểu Ức Khổ phát hiện được thần sắc khác thường của Bạch Mộc Trần liền quan tâm mà hỏi hắn một câu.

"Ta không sao, chỉ là nhìn ý cảnh trong bức họa kía cảm thấy có chút thương cảm mà thôi."

Bạch Mộc Trần hồi tỉnh lại, hắn hít thật sâu một hơn cỗ gắng bình phục tâm trạng của mình.

"A."

Tiểu Ức Khổ cái hiểu cái không gật đầu nói: "Ánh mắt của Bạch đại thúc thật tốt, hai bực họa này là vật truyền thừa của các thời kỳ nội đường, nghe nói là do tổ tông đời thứ nhất lưu lại. Ta cũng chỉ được nghe mẫu thân nói."

Dứt lời, tiểu cô nương liền tiến lên rồi cung kính thi lễ với hai bức cổ họa.

"Thì ra là thế."

Bạch Mộc Trần khẽ gật đầu như có điều suy nghĩ, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng lại lại đảo qua hai bực cổ họa. Bởi vì hắn phát hiện ra cầm chế của cả đại điện đều có liên quan mật thiết với hai bức cổ họa này. Từ điều này có thể nhìn ra được Nam Môn lão tổ có thể là một tộc huyết mạch truyền thừa, đúng là một người rất giỏi.

"Bach đại thúc, đó chính là tam phòng..."

Sau khi hành lễ thì Tiểu Ức Khổ chỉ về ba cánh cửa bằng ngọc ở bên trái nói: "Bạch đại thúc, trước tiên ta dẫn ngươi đến Khách phòng để đăng ký, sau này nếu như có việc gì thì phải đến nơi đây báo cáo."

"Ừ."

Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Ức Khổ thì Bạch Mộc Trần cũng đi vào cửa lớn của Khách phòng.

Khách phòng được chia thành hai tầng. Tầng trên là trụ sở của quản sự, người không có phận sự không được tự ý đi vào. Tầng dưới là nơi xử lý các sự việc, mà mẹ cọn Ôn Nhã đúng là làm công tại phòng khách.

"Ức Khổ bái kiến Văn Dương thúc phụ..."

Tiểu Ức Khổ đi đến trước đài đá rồi thi lễ với một nam tử trung niên.

Người này tên là Nam Môn Văn Dương thuộc về chi thứ nhất mạch phụ trách chưởng quản xử lý các sự việc hàng ngày của Khách phòng, địa vị chỉ dưới quản sự.

"Ngươi có chuyện gì?"

Thần sắc của Nam Môn Văn Dương cực kỳ lãnh đạm, hắn liếc mắt về tiểu cô nương rồi sau đó rơi trên người Bạch Mộc Trần.

"Tiên nô?! Tán Tiên một kiếp!"

Chuyện xẩy ra trên tộc hội trước đây mấy ngày Nam Môn Văn Dương cũng đã nghe qua. Bấy giờ chỉ cần liên tưởng một lát liền có thể đoán ra thân phận của Bạch Mộc Trần.

Tiểu Ức Khổ vội vàng giải thích: "Bẩm báo Văn Dương thúc phụ, Bạch đại thúc là mẫu thân từ Ôn gia mang đến đây, Cung quản sự để cho chúng ta đưa đến đăng ký."

"Cung quản sự sắp xếp?"

Nam Môn Văn Dương nghe vậy liền khẽ giật mình, sắc mắt biến thành hơi mất tự nhiên.

"Cung quản sự" trong miệng Tiểu Ức Khổ chính là Cung Tuyết quản sự của "Tông phòng". Phải biết rằng, Tông phòng nắm giữ nhu cầu phân phối của tất cả đệ tử thị tộc, do đó quyền lợi của Cung Tuyết dĩ nhiên không nhỏ, ai cũng phải nhìn sắc mặt của hắn mà làm việc.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Chỉ là một tên Tiên nô thì làm thế nào lại có thể làm phiền Cung đại quản sự sắp xếp?

Nam Môn Văn Dương cẩn thận nghĩ rồi liền hiểu được manh mối trong đó.

Trong Tiên gia thị tộc thì trên danh nghĩa tất cả tài nguyên đều thuộc về sự không chế của thị tộc, do thị tộc thống nhất điều phối, nhưng có một số thứ vẫn thuộc về cá nhân. Chẳng hạn như một nữ tử được gả vào Nam Môn thị tộc thì tất cả những vật gì mà nữ tử đó mang theo từ nhà mẹ đẻ đều thuộc về cá nhân. Theo lý, Ôn Nhã mang Tiên nô từ Ôn gia đến thì vốn là thì chính mình có thể lưu lại sai khiến rồi chỉ cần báo cáo cho nội đường một tiếng là được. Nhưng mà Cung Tuyết lại cố ý bảo đối phương đưa người đến nội đường để đăng ký, việc này rõ ràng là muốn "Sung Công" Tiên nô của Ôn gia a.

Vốn chỉ là một tên Tiên nô mà thôi, lớn như Nam Môn thi tộc sao lại có thể để mắt. Nhưng mà tên Tiên nô này vậy mà ở trong tộc hội độ kiếp làm kinh động mọi người cho nên tự nhiên là muốn trừng phạt một chút mới được.

Hiểu được vấn đề này thì trong lòng Nam Môn Văn Dương cũng đã cơ bản hiểu rõ mình nên làm như thế nào rồi.

"Tiểu tử, báo lên Tiên Ấn a!"

Nghe được yêu cầu của Nam Môn Văn Dương thì Bạch Mộc Trần liền đưa ngón tay điểm hướng mị tâm, tin tức trong Tiên Ấn lập tức hiện ra trước mặt đối phương.

"Bạch Mộc Trần... Tán Tiên một kiếp... Thần Châu Huyền Ất Môn... Tuổi thật 340 tuổi... Tiên tịch Bạch nô..."

"Cái gì!? 340 tuổi lại có được Tán Tiên một kiếp!?"

Nam Môn Văn Dương kinh ngạc nói ra một tiếng cũng đã đơn giản dọa cho Tiểu Ức Khổ nhảy dựng lên.

Trong ý ức của Tiểu Ức Khổ thì nàng cho đến bây giờ vẫn chưa thấy qua vị tộc thúc này của mình thất lễ như vậy, hơn nữa phản ứng lại rất giống với mẫu thân của mình. Càng như thế thì tiểu cô nương càng cảm thấy vị Bạch đại thúc này không phải là người thường.

Đối với việc này, Bạch Mộc Trần cũng đã chuẩn bị được lý do thoái thác do đó hắn rất bình tĩnh nói: "Đại nhân không cần kinh ngạc, tuy rằng thời gian tu hanh của tại ha ngắn nhưng lại ngoài ý muốn ăn vào một loại di quả mới làm cho Tiên nguyên mãnh liệt tăng lên..."

Ngay sau đó Bạch Mộc Trần tùy ý bịa bản thân mình bị vây trong tuyệt địa, trăm cay nghìn đắng mới chay ra được đường sống, tất cả đều rất có lý để cho người nghe không thể không tin.

"Hừ, không thể tưởng được một tên Tiên nô cũng có được cơ duyên như vậy."

Quản nhiên, Nam Môn Văn Dương nghe xong câu chuyện của Bạch Mộc Trần thì không nói gì thêm. Tiến giới vốn là một thế giới tràn ngập huyền bí, thứ không thiếu nhất đúng là cơ duyên cùng kỳ tích, bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể xẩy ra, tự nhiên không có gì để hoài nghi.

"Bạch Mộc Trần đúng không?"

Nam Môn Văn Dương tự biết mình thất lễ cho nên hơi khó chịu nói: "Nói xem, ngươi có tài nghệ đặc biệt gì không?"

"Tài nghệ?"

Bạch Mộc Trần vốn là khẽ giật mình rồi sau đó lập tức thoải mái.

Bình thường, Tiên gia thị tộc thu dưỡng Tiên nô đều được dùng vào những công việc khó nhọc, dù sao con đường Tiên đạo cũng rất cần cố găng và thời gian, nếu như vì một ít tạp vụ mà làm trì hoãn tu hành của bản thân thì hiển nhiên là điểu không sáng suốt. Cho nên phần lớn thị tộc sẽ chọn ra một số Tiên nô có tài nghệ để sử dụng, ví như luyện đan nhìn lửa, chế khí khắc phù, hoặc là chăm sóc Linh Thú, Tiên bồ...

"Bẩm đại nhân, tại hạ có thể luyện chế Tiên phù."

"A! ngươi có thể luyện chế Tiên phù? Mấy cấp?"

Nam Môn Văn Dương nghe vậy liền sững sờ, không nghĩ tới đối phương lại có tài nghệ luyện chế Tiên phù. Đây chính là kỹ năng tương đối hiếm thấy trong Tiên đạo năm kỷ năng.

"Cấp một."

Nghe được câu trả lời của Bạch Mộc Trần thì Nam Môn Văn Dương lại vẻ mặt khinh thường nói: "Tiên phù câp một, cho đồng tử chơi sao? Hừ..."

"Việc này..."

Bạch Mộc Trần nhất thời im lặng không biết nên nói cái gì.

Kỳ thật, bên trong Tiên nô có thể luyện chế Tiên phù cấp một cũng được xem như rất giỏi rồi. Chỉ tiếc Nam Môn thị tộc cũng không xem trọng việc luyện chế Tiên phù cho nên giá trị của Bạch Mộc Trần ở trong mắt Nam Môn Văn Dương đã mất đi. Trên thực tế, phần lớn Tiên gia thị tộc cũng sẽ không hao phí tâm tư trên cong đường phù đạo, bởi vì Tiên phù cấp cao rất khó luyện chế mà Tiên phù cấp thấp lại không dùng được, thật sự là một việc làm vô bổ.

"Mà thồi, ngươi đi bồ viện vậy, chỗ đó đang có nhu cầu đầy tở giúp đỡ trông coi..."

Nói qua, Nam Môn Văn Dương liền từ trong ngực lấy ra một miếng ngọc bài dùng một phát quyết đặc thù khắc trước ngực Bạch Mộc Trần: "Đây là nội đường cấm phù, bằng cái này có thể xác nhận được thân phận của ngươi. Chỉ cần ngươi biết thân biết phận thì tất nhiên sẽ không có việc gì, nhưng nếu như ngươi có dị tâm thì...Hừ hừ hừ!"

Âm thanh của Nam Môn Văn Dương lạnh dần, sự uy hiếp kia không nói cũng biết.

Thần sắc Bạch Mộc Trần bình tĩnh, trên mặt không hiên ra nửa điểm khác thường nào. Suy nghĩ một chút cũng đúng, Nam Môn dù sao cũng là vạn năm thị tộc, nếu như không có thủ đoạn cầm chế Quáng nô thì mời làm cho người cảm thấy kỳ quái.

"Xem ra chính mình phải ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt một đoạn thời gian a."

Khóe miệng Bạch Mộc Trần hiện ra một tia cay đắng, Tán Tiên làm nô lệ, chính mình khi nào mới có thể thoạt khỏi vận mệnh này đây!

Sau một lúc thì hai người cũng đi ra khỏi Khách phòng.