Tiên Ấn

Quyển 1 - Chương 7: Quy củ




Dịch giả: nhatchimai0000

Nữ tử vừa xuất hiện đã hấp dẫn vô số ánh mắt nhưng ngoài đám đệ tử của ba đại tiên tông ra thì những Tiên Nô khác đều cúi thấp đầu xuống, không dám ngẩng mặt lên để ngắm nghía.

Người tới là ngoại môn chấp sự Thiên Huyễn Tông tên là Liên Vân, từ khi tu tiên đến nay đã một ngàn ba trăm năm, mới bước vào hàng ngũ Chân Tiên chín phẩm trước đó không lâu. Nàng ta bị phái tới nơi đây để phụ trách xử lý sự vụ quáng trường của tông môn.

“Hoá ra là Liên Vân sư muội......”

Ngô Niệm Tri thầm kêu một tiếng yêu tinh sau đó cười tủm tỉm nói:“Chúc mừng sư muội tuổi còn trẻ đã bước vào hàng ngũ chín phẩm, thiên tư như thế chắc chẳng bao lâu sẽ bước chân vào hàng ngũ Thiên Tiên. Nếu sư muội may mắn được thượng giới nhìn trúng không chừng còn có thể tấn chức Tiên Tịch, đến lúc đó còn mong sư muội quan tâm ít nhiều.”

“Ngô sư huynh thật khách khí quá.”

Tuy rằng ai cũng hiểu đây là khen tặng nhưng Liên Vân vẫn không lộ ra một chút vẻ vui sướng nào.

Tiên Tịch chính là chứng nhận thân phận Tiên Sĩ, đại biểu địa vị cao hay thấp của Tiên Sĩ ở Tiên Giới, Tiên Giới phân biệt đẳng cấp vô cùng nghiêm khắc, Tiên Sĩ nào mà chẳng truy cầu tấn chức Tiên Tịch, thăng tiến cao thêm một tầng?

Có điều kiện tốt mới dễ phát triển lớn hơn nữa...... Câu này ở thế tục hay Tiên Giới đều đúng cả.

Nô tịch không tính, Tiên Tịch chia ra từ một phẩm đến chín phẩm, phẩm chất càng cao thì thân phận đãi ngộ cũng càng cao, thậm chí có cả những quyền lợi đặc biệt. Đương nhiên, muốn tấn chức Tiên Tịch cũng không phải là chuyện dễ dàng, chẳng những cần thượng cấp tiên tông tán thành mà còn phải có nhiều cống hiến có giá trị mới có tư cách xin.

......

Sau một lúc chào hỏi sơ giao, Ngô Niệm Tri nhắc lại chuyện vừa nói:“Liên Vân sư muội vừa rồi phản đối ta đánh cuộc với Trác sư huynh, không biết có gì chỉ giáo?”

Liên Vân che miệng khẽ cười nói:“Ngô sư huynh rất giảo hoạt nhé, trong cái quáng trường thì Ngự Khí Tông có nhiều quặng nô nhất, ngươi bảo Trác sư huynh cùng ngươi so số lượng tiên thạch đã khai thác thì không phải là lừa người ta sao?”

Dứt lời, Liên Vân lại cười nhìn về phía khuôn mặt trầm tĩnh của Trác Vô Cấu.

Nếu là người khác nói câu đó chắc hẳn Ngô Niệm Tri đã nhào tới cho một tát rồi nhưng đối mặt với Liên Vân xinh đẹp quyến rũ thì y thật sự không tức giận chút nào mà ngược lại trong lòng còn tràn đầy mấy phần mơ màng.

Ho khan hai tiếng, Ngô Niệm Tri cười hắc hắc:“Liên Vân sư muội đúng là trí tuệ hơn người, không biết sư muội có ý tưởng gì?”

Ý tưởng gì? Có nghĩ sao cũng không có vấn đề gì.

Trong lòng Ngô Niệm Tri âm thầm bổ sung một câu, giờ phút này y chỉ nghĩ tới làm sao có thể làm quen với tiểu yêu tinh phong tình vạn chủng, tiên thạch hay không tiên thạch không có ý nghĩa gì nếu có thể đoạt được đối phương vào tay...... Hắc hắc, tư vị đó còn mĩ mãn hơn so với kiếm thêm tiên thạch!

Liên Vân trừng mắt nhìn, đôi mắt đẹp đảo qua bên dưới rồi nói:“Ngô sư huynh ngươi xem, quặng nô của các ngươi có đến ba ngàn người còn của Trác sư huynh mới có hai ngàn, cho dù thêm gần ngàn quặng nô của tông ta cũng không bằng các ngươi......”

Dừng một chút, Liên Vân suy nghĩ xong biện pháp bèn nói:“Như vậy được không? Tiểu muội và Trác sư huynh cùng gom số quặng lại, nếu may mắn thắng Ngô sư huynh cũng không tổn thất bao nhiêu, nếu chúng ta thua thì thêm được phần của tiểu muội. Hai vị sư huynh cảm thấy như vậy thế nào?”

Trác Vô Cấu cá cược không cần thắng hay thua nên đương nhiên sẽ không chối từ ý kiến của mỹ nữ.

Ngô Niệm Tri liếc quặng nô phía dưới, chênh lệch quả thật không lớn, vì thế làm ra vẻ phóng khoáng:“Nếu sư muội đã nói như thế thì sư huynh sao có thể không đáp ứng, thôi thôi, cứ theo ý ngươi mà thực hiện.”

Ba vị chấp sự quyết định như thế, đám quặng nô phía dưới nghe được rõ ràng làm cả đám ứa ra mồ hôi lạnh.

Chính cái gọi là Chân Tiên húc nhau, Tán Tiên gặp hoạ. Chuyện đánh bạc có thắng có thua, ai thắng ai thua không cần quan tâm nhưng chịu khổ chịu sở vĩnh viễn là quặng nô bọn họ.

Sống là nô, chết cũng là nô.

......

--------------

Nửa ngày đối với tiên sĩ thì chỉ là thời gian một lần hít thở, nhưng đối với phần đông quặng nô thì dài tựa như một năm bởi vì bọn họ không nắm trong tay vận mệnh của chính mình.

Đội ngũ dài dằng dặc dần dần ngắn lại. Số lượng tiên thạch tam phương cứ đuổi theo nhau.

Bạch Mộc Trần chính là quặng nô cuối cùng của Thiên Huyễn Tông, hắn cúi đầu đi lên phía trước, nhanh chóng lấy ra thân phận ngọc bài và túi quặng của mình rồi đưa cho đệ tử ghi lại.

Trong quáng trường không ai dám tự tiện giấu tiên thạch, bởi vì mỗi đệ tử ghi sổ đều có một con thông linh tiên điêu đậu trên vai, con thú này phẩm chất chỉ một giai nhưng lại có phép thông linh có thể cảm giác trên người quặng nô có giấu diếm tiên thạch hay không, cho dù để ở bên ngoài nó cũng có thể tìm thấy.

“Bạch Mộc Trần...... Vô kiếp Tán Tiên...... Thần Châu Huyền Ất Môn...... Chân Linh ba trăm ba mươi năm...... Tiên Tịch bạch nô......”

Dấu Tiên Ấn trên mi tâm của Bạch Mộc Trần chợt lóe, hiển hiện ra một đoạn dữ liệu thân phận của hắn.

Đệ tử ghi sổ cầm ngọc bài xác minh thân phận Bạch Mộc Trần thân phận xong thì mở túi quặng ra, hai mươi ba khối tinh thạch chói mắt lộ ra trước mặt.

“Ồ! Nhiều như vậy à!?”

Tên đệ tử ghi sổ sửng sốt. Gã không nghĩ tới đối phương đưa ra đến hơn hai mươi khối tiên thạch.

Nhiệm vụ của quáng trường là mỗi tháng mười khối tiên thạch. Thông thường, một gã quặng nô thu thập được tiên thạch từ mười đến hai mươi khối, nếu đen đủi thì một tháng chỉ có thể kiếm được năm sáu khối, vận khí mà tốt thì có khi kiếm đến mười bảy mười tám mười chín khối, về phần khai thác được hai mươi khối tiên thạch trở lên thì hiếm lắm.

Trước đây quặng nô khai thác được tiên thạch nhiều nhất là mười chín khối, Bạch Mộc Trần là người duy nhất xuất ra hơn hai mươi khối tiên thạch, quả thật hắn vượt xa những quặng nô khác.

Tên đệ tử ghi sổ nhìn sâu vào hai mắt Bạch Mộc Trần thì không cảm thấy khác gì so với Tiên Nô khác.

“Không tệ không tệ, sau này tiếp tục cố gắng......”

Đệ tử ghi sổ vui vẻ kiểm kê tiên thạch, sau đó khắc số lượng lên ngọc bài thân phận Bạch Mộc Trần lưu lại để xét sự cống hiến.

Đây cũng là quy củ của quáng trường, quặng nô mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều căn cứ vào số lượng tiên thạch nộp lên trên để được điểm cống hiến nhất định, nhờ điểm cống hiến này mà quặng nô có thể mua được một ít vật phẩm ở Nô Thị.

Bạch Mộc Trần nhận lại ngọc bài thân phận và đang định thối lui sang một bên thì bỗng nhiên bỗng nhiên vang lên giọng nói của Liên Vân.

“Phạm lỗi phải phạt, có công phải thưởng......”

Trên đài cao, Liên Vân nhìn về phía quặng nô do mình phụ trách rồi nói:“Không biết quy củ trước kia thế nào, hiện tại ta chưởng quản nơi đây phải theo quy củ của ta ban ra...... Từ nay về sau, nếu quặng nô không thể hoàn thành nhiệm vụ trừng phạt gấp bội, chấp hành ngay lập tức.”

Câu nói vừa xong, phía dưới đồng thời xôn xao, nhất là những quặng nô vừa rồi không hoàn thành nhiệm vụ sợ tới mức cả người phát run.

Thật độc ác! Thủ đoạn quá cay độc!

Trác Vô Cấu và Ngô Niệm Tri âm thầm kinh ngạc, đệ tử Thiên Huyễn Tông quả nhiên không có ai dễ trêu chọc. Bề ngoài ai nhìn cũng tưởng như vô hại nhưng trên thực tế tâm họ còn ác độc hơn so với rắn rết, mới đầu đã dùng cực hình lập uy. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, bọn họ không cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì trong mắt Chân Tiên thì Tiên Nô chỉ là đồ vật sở hữu mà thôi, đừng nói trừng phạt, mặc dù giết chết cũng không có ai bảo rằng bọn họ sai.

“A!”

“A! Đại nhân tha mạng, a --”

......

Tiếng kêu thê thảm vang lên, Liên Vân cười gật gật đầu tỏ vẻ vừa lòng. Đúng vậy, nàng lấy đánh bạc làm lý do chẳng qua muốn mượn cơ hội này tạo cái uy cho mình, đồng thời giết gà dọa khỉ để về sau ra mệnh lệnh mới dễ dàng được chấp hành.

“Đương nhiên, ta vừa rồi cũng nói sai thì phải phạt, có công sẽ tưởng thưởng......”

Dừng một chút, Liên Vân lạnh lùng nhìn qua bên dưới một lượt rồi nói tiếp:“Cho nên ta quyết định, về sau trong các ngươi ai thu thập nhiều tiên thạch nhất, ta nhất định thưởng cho.”

Dứt lời, ngón tay Liên Vân gảy nhẹ, một đạo lưu quang bay về phía Bạch Mộc Trần.

......