Dịch giả: andylai606
"Hả?! Đang xảy ra chuyện gì vậy?"
Ở phụ cận Thiên Uyên sơn mạch có ba đội ngũ tuần tra phát hiện ra sự khác thường bèn lập tức dừng lại, lúc bọn họ đi tới chỉ cảm thấy mặt đất xung quanh khẽ rung động, Tiên Linh Chi Khí xung quanh giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, phá tan sương mù màu đen bao phủ mà vọt tới một chỗ ở sâu trong Thiên Uyên sơn mạch.
"Đội trưởng, đây là chuyện gì vậy?"
"Đúng vậy đội trưởng, chúng ta có cần đến xem hay không…?"
"Đến hả? Hiện tại đang xảy ra chuyện gì cũng chưa rõ, còn muốn xông vào hả, không phải là ngươi muốn chết sao? Đội trưởng, ngài nghìn vạn lần đừng nghe hắn."
"Ta... Ta không có ý như vậy."
"Hắc hắc, vậy ngươi có ý gì?"
"Được rồi, câm miệng hết cho ta!"
Tên tu sĩ trung niên cầm đầu mở miệng quát bảo ngưng lại, sau đó gã tìm hai vị đội trưởng khác thương nghị.
"Các ngươi nói đi liệu có phải là do gió lốc hỗn loạn sinh ra dị tượng hay không?"
" Gió lốc hỗn loạn mỗi một thời gian ngắn lại xuất hiện, nhưng lần này với lần trước quả có khác nhau."
"Ta cũng cảm thấy không giống, lần này linh khí dao động không phải quá lớn."
"Nhìn kìa, có người đi ra!"
...
Ba vị đội trưởng nhìn kỹ thì chỉ thấy từng bóng người từ trong sương mù màu đen lao ra, bộ dạng ai cũng hớt ha hớt hải như gặp chuyện kinh hoàng.
"Ngươi nói xem, cuối cùng bên dưới kia đã xảy ra chuyện gì!?"
Tên tu sĩ trung niên bước lên phía trước kéo một gã quặng nô đang hoảng hốt bỏ chạy vào hỏi. Hắn ấp a ấp úng nói: "Bẩm... Bẩm đại nhân, vừa rồi không biết đã xảy ra chuyện gì, không khí xung quanh bị rối loạn, ta... chúng ta sợ gặp chuyện không may cho nên chạy ra trước."
"Chẳng lẽ thật sự là gió lốc hỗn loạn?"
Lông mày tên tu sĩ trung niên nhăn lại. Gã hỏi liền vài tên quặng nô liên tiếp nhưng họ đều có cùng một câu trả lời như thế. Hơn nữa những tên quặng nô phía dưới Thiên Uyên sơn mạch cũng đang lục tục chạy ra tụ tập lại một chỗ.
"Các ngươi thấy thế nào?"
"Hiện tại tình huống bên dưới không rõ, không nên đi xuống là hơn."
"Đúng vậy, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là tuần tra, việc này không xử lý được mà nên trở về bẩm báo một tiếng, mời cấp trên đến xử lý là tốt nhất."
"Vậy thì ta lập tức quay về quáng trường báo cáo việc này với nghi trượng."
"Tốt, hai người chúng ta ở lại đây theo dõi để tránh xảy ra tình trạng hỗn loạn."
...
Ở sâu trong huyệt động, lốc khí xoáy dần dần khuếch tán, lan đến mỗi một tấc không gian.
Càng ngày càng nhiều Tiên Linh Chi Khí từ bốn phương tám hướng tụ tập đến, mà ở giữa lốc khí xoáy, vẻ mặt Bạch Mộc Trần vô cùng thống khổ, lúc này dù hắn muốn dừng lại cũng không thể. Giờ phút này hắn như là một con thuyền nan lênh đênh trên biển mà gặp phải sóng to gió lớn. Linh khí tùy ý nhập thể, hắn không thể khống chế sinh tử.
Trải qua việc hư thoát thần thức ngoài ý muốn lần trước, Bạch Mộc Trần vận dụng Thuật cộng hưởng phù vô cùng cẩn thận, nhưng hắn không ngờ lần này vẫn có sơ xuất. Mười tấm Tụ Linh Tiên Phù bạo phát rồi ngưng tụ tiên nguyên lực vượt xa dự đoán của hắn, hơn nữa còn theo sự khuếch tán của lốc xoáy mà gia tăng. Điểm chết người chính là bởi vì nơi đây có quá nhiều Tiên Linh Chi Khí với cả âm khí nhiều năm nằm dưới Thiên Uyên sơn mạch va chạm, bài trừ lẫn nhau mới gây nên cảnh hỗn loạn này.
Lực lượng như thế với tu sĩ cao giai có lẽ không tính là gì, nhưng đối với một Tán Tiên còn chưa có vượt qua tiên kiếp mà nói thì đây chính là đòn đánh trí mệnh.
Đúng vậy, thân thể Tán Tiên không có căn cơ, không thể chứa tiên lực, nhưng cũng không có nghĩa là Tán Tiên có thể không kiêng nể gì mà cứ hấp thu bừa phứa ngoại lực, đạo lý này cũng tương tự với cái phễu, khi tốc độ tăng trưởng tiên nguyên trong cơ thể Tán Tiên quá lớn thì sẽ tràn ra. Nếu để sự việc như vậy xảy ra thì rất có khả năng nổ tan xác mà chết. Chính là đạo lý nước đầy thì sẽ tràn, mà không tràn thì sẽ phình ra, cái gì có quá nhiều thì sẽ có hại.
Hiện thời, tiên nguyên trong cơ thể Bạch Mộc Trần đã đến mức dung nhập cực hạn, thân thể không thể nạp thêm tiên lực, cho dù chỉ là vài chuyển. Dưới sự tích lũy tiên lực, thân thể hắn dần dần phình lên giống như quả bóng, nếu như điều này tiếp tục diễn ra tất nhiên kết quả sẽ là hồn phi phách tán.
"Thật sự là buồn cười, trước kia vì tiên nguyên không đủ mà oán này oán nọ, hiện tại tiên lực quá thừa mà không thể luyện hóa..."
Miệng của Bạch Mộc Trần không thể thốt lên, khoé miệng hiện ra một tia chua xót, tiên lực mênh mông như thế, chẳng những không thể hóa tất cả thành của mình mà ngược lại thành mối nguy hiểm đến tính mạng. Sự trớ trêu này sao không khiến người ta tức giận cho được.
"Ong ong ong!"
Lốc xoáy lại khuếch tán, lại thêm một luồng Tiên Linh Chi Khí nhập vào trong đó!
Thân thể Bạch Mộc Trần bắt đầu xuất hiện từng vết rạn, bên trong tràn ra linh quang lúc nào cũng có khả năng sụp đổ.
"Làm sao bây giờ? Nên làm gì bây giờ?!"
Gặp cảnh sinh tử như vậy, càng lúc càng nguy kịch, nhưng trong tình cảnh thế này Bạch Mộc Trần lại càng bình tĩnh... Muốn sống thì phải đem tiên lực dư thừa trong cơ thể đẩy ra bên ngoài cơ thể, nhưng bây giờ hắn không thể động đậy, muốn phát tiết cũng không tìm ra cái để phát tiết.
Phương pháp này không được, phải tìm phương pháp khác.
Bạch Mộc Trần đem thần thức chìm vào ý thức hải, trí tuệ chi tinh chợt sáng ngời, hình chiếu bốn mặt mở to hai mắt, vô số tin tức từ bên trong này hiện lên giống như những tia sáng di chuyển tạo nên từng quầng sáng xua tan bóng tối.
Công pháp, tiên quyết, trận đạo, tạp ký...
Trong ý thức hải, trí tuệ chi tinh luân chuyển cực nhanh, rất nhiều tin tức bị bỏ qua, cuối cùng Bạch Mộc Trần dừng ý thức ở phần phù đạo.
...
Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, sự cố lần này chính là vì tiên phù gây ra, chắc sẽ có cách hóa giải.
Hóa giải? Hóa giải... Một khi không thể bài trừ tiên lực ra bên ngoài cơ thể, sao không hút sạch toàn bộ đi!
Trong lòng chợt động, Bạch Mộc Trần nhất thời hoảng sợ vì ý tưởng điên rồ của mình, chẳng qua bình tĩnh suy nghĩ lại thì đây tựa hồ là biện pháp khả thi duy nhất. Nhưng Tán Tiên không có căn cơ, làm cách nào để hấp thu tiên nguyên đây?
"Căn cơ? Căn cơ... Đúng! Là căn cơ!"
Tâm thần Bạch Mộc Trần chấn động, trước tiên hắn nghĩ tới Tụ Linh Thuật.
Vật cực tất phản, tính thống nhất của các sự vật tương phản, không có chuyện gì là tuyệt đối. Nếu đem Tụ Linh Thuật khắc trong cơ thể chắc có thể hấp thu tiên lực trong cơ thể, có khi còn có thể trở thành vật thay thế tiên căn.
Suy nghĩ này vừa nổi lên hắn liền miên man suy nghĩ không ngừng.
Trong cơn điên cuồng, Bạch Mộc Trần cũng bất chấp hậu quả, dù sao cũng là chết, cứ phải liều mạng giành giật một đường sinh cơ. Vì thế hắn nhét một mảnh Linh Mộc vào trong cơ thể, rồi khắc hạ phù ấn Tụ Linh Thuật lên trên đó nhưng không chấn vỡ tiên phù.
"Tụ!"
Phù văn trên Linh Mộc lóe ra, tiên lực trong cơ thể Bạch Mộc Trần bắt đầu chấn động nhẹ nhàng.
"Ti ti ti!"
Quả nhiên, xung quanh Linh Mộc xuất hiện phản ứng, một tia tiên lực thực sự bị hút vào bên trong Linh Mộc.
Bạch Mộc Trần thấy cảnh tượng như vậy kinh hỉ không thôi, nhưng hắn còn chưa có hành động tiếp theo thì Linh Mộc do không thể chứa quá nhiều tiên lực nên "Bình" một tiếng hóa thành bột phấn.
"Phốc!"
Tiên huyết màu xám phun ra khỏi miệng, cơ thể Bạch Mộc Trần càng hỗn loạn không chịu nổi. Tiên lực bão hòa giống như ngựa hoang mất cương, chúng chạy loạn xạ khắp nơi làm cho vết nứt quanh cơ thể lại càng to ra.
Không được, không được, vẫn không được!
Linh Mộc nhất giai quá mức yếu ớt, sao có thể dung nạp tiên lực khổng lồ như thế chứ? Nhưng là bây giờ biết chạy đi đâu tìm vật liệu cao giai đây?
Trong lằn ranh sống chết lại thêm sự sợ hãi vô cùng, một cảm giác tuyệt vọng xuất hiện trong lòng Bạch Mộc Trần.
Hồi tưởng lại quá khứ, hắn đột nhiên phát hiện mình quá mức ngây thơ, quá mức khờ dại, thậm chí ngu dốt đến mức đáng thương. Cái gì trọng chấn sư môn, cái gì Tán Tiên chi chí, cái gì tiên đạo đỉnh phong, kia chẳng qua là một mộng tưởng tốt đẹp mà thôi.
Mộng tưởng? Đúng vậy, đều là mộng tưởng...
Như vậy cũng tốt, hiện tại chính mình cũng sắp chết, để cho chính mình giữ giấc mơ tốt đẹp này rồi chết nhé!
...